Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

“Đừng đi, Thanh Nhiễm đừng đi… Không cần xuất giá… tâm ca ca đau quá…”

Vân Tử Hy nhíu mày, cầm chặt lấy tay Vân Thanh Nhiễm, làm làn da mềm mại của nàng bỗng chốc đỏ lên.

Vân Thanh Nhiễm ngồi xổm xuống, tay khẽ vuốt hai má Vân Tử Hy, giống như muốn cho hắn không còn khẩn trương cùng ưu thương, nam nhân này, cho dù là uống rượu, hắn cũng vì nàng mà đau xót…

Khóe mắt Vân Tử Hy có chút ướt át, đọng ở khóe mắt hắn, giống như minh châu đi lạc.

Vân Thanh Nhiễm có chút đau lòng, vươn tay muốn vuốt nhẹ lên đôi lông mày đang vì nàng mà nhíu lại kia.

Vân Tử Hy cũng không say hoàn toàn, hắn cảm giác được có một bàn tay mềm mại phủ lên mặt hắn, hắn cố gắng mở hai mắt, trong men say, hắn nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm.

“Thanh Nhiễm, thực xin lỗi… Thực xin lỗi, ca ca không bảo vệ tốt cho muội… Thực xin lỗi…” Vân Tử Hy cầm lấy tay Vân Thanh Nhiễm nói.

Vân Tử Hy bỗng nhiên đứng dậy ôm lấy Vân Thanh Nhiễm, gắt gao ôm lấy, sợ Vân Thanh Nhiễm đang ở trước mặt hắn liền biến mất.

Vân Tử Hy say, đã quên khống chế cảm xúc của mình, hắn say, nên quên mất bản thân không được làm như vậy.

Vân Thanh Nhiễm vươn tay vỗ nhẹ lưng Vân Tử Hy, muốn hắn bình phục cảm xúc.


Ai ngờ, Vân Tử Hy đột nhiên xoay người một cái, đem Vân Thanh Nhiễm đè ép dưới thân, hắn vẫn cố gắng áp chế cảm xúc của chính mình, từ ngày trở lại kinh thành, hắn đã cố gắng áp chế.

Vân Thanh Nhiễm chỉ cảm thấy trước mặt một trận trời đất đảo lộn, nàng liền nằm dưới thân Vân Tử Hy, nàng dùng sức đẩy Vân Tử Hy, nhưng không chút lay chuyển.

“Ca ca, ta là Thanh Nhiễm.” Vân Thanh Nhiễm biết Vân Tử Hy say, không nghĩ tới hắn say đến mức chẳng phân biệt được gì lại đem nàng đè ép dưới thân.

“Thanh Nhiễm…” Vân Tử Hy ngẩng đầu lên, có chút mê say vuốt ve hai má Vân Thanh Nhiễm, động tác rất nhẹ, ôn nhu, đối với nàng trìu mến.

Vân Tử Hy mông lung nhìn Vân Thanh Nhiễm, như muốn khắc thân ảnh Vân Thanh Nhiễm vào đáy mắt.

Trong lòng hắn có một con quỷ, hắn cố gắng đem con quỷ này áp chế xuống đáy lòng, cho tới nay, hắn đều nói với chính mình, cho dù phải xuống địa ngục, một mình hắn là đủ rồi, Thanh Nhiễm vĩnh viễn là tiên tử xinh đẹp thuần khiết nhất.

Sau đó, Vân Tử Hy cúi người xuống, đem mặt mình chôn chặt ở gáy của Vân Thanh Nhiễm, khẽ ngửi.

Hơi thở của hắn phả vào cổ Vân Thanh Nhiễm, ấm áp, ngưa ngứa, nếu nam nhân khác đối xử với Vân Thanh Nhiễm như vậy, cũng không có gì kỳ quái, nhưng mà, người đang ở trên người Vân Thanh Nhiễm lại là Vân Tử Hy.

Vân Thanh Nhiễm dùng sức đẩy Vân Tử Hy, Vân Tử Hy là nam nhân trưởng thành, khí lực bản thân lại không lớn, chút khí lực này đối với Vân Tử Hy căn bản không có tác dụng.

Có một loại ái muội vô cùng nổi lên trong không khí, mà không đúng, giữa bọn họ làm sao có thể dùng bầu không khí ái muội được…

Sau đó, cửa phòng bị mở ra.

Mộ Dung Tu đi lấy trà giải rượu cho Vân Tử Hy, tự mình cầm lên, ai biết vừa đẩy cửa ra, lại nhìn thấy tình cảnh như vậy.

Mộ Dung Tu cũng đã gặp qua nhiều trường hợp, không đến mức thất thanh hét chói tai, nhưng lại lặng đi một lúc lâu, chậc, không có người nào nói cho hắn, đại thiếu gia Vân gia lại đoạn tụ!

“Mộ Dung công tử, Tử Hy huynh ấy say rượu hồ đồ, có thể phiền ngươi giúp ta kéo huynh ấy ra hay không?” Vân Thanh Nhiễm cảm kích nhìn Mộ Dung Tu xuất hiện.

“Vân công tử, kỳ thật ta không nhìn thấy gì.” Mộ Dung Tu tỏ vẻ hắn không phải là người cổ hủ, có thể hiểu cho hai người.

“Mộ Dung công tử, phiền toái ngươi giúp ta!” Vân Thanh Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói, Mộ Dung Tu suy nghĩ đi đâu vậy!

Mộ Dung Tu nghe vậy, để bình trà giải rượu sang một bên, đi qua giúp Vân Thanh Nhiễm kéo Vân Tử Hy sang một bên.


Vân Tử Hy còn mơ mơ màng màng, miệng dường như hô tên “Thanh Nhiễm”, có chút hàm hồ, Mộ Dung Tu cũng nghe không rõ ràng.

Mộ Dung Tu đỡ Vân Tử Hy, Vân Thanh Nhiễm cho hắn uống trà giải rượu mà Mộ Dung Tu mang đến.

Vân Thanh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, trên cổ giống như còn lưu lại hơi thở của Vân Tử Hy, điều này làm cho nàng khẽ nhíu mày, loại cảm giác này…

Mộ Dung Tu thầm nghĩ, không ngờ tới công tử Khinh Hồng cũng có một mặt cuồng dã như vậy, thật sự là làm cho người ta bất ngờ…

Nếu hôm nay Vân Tử Hy cuồng dã như vậy là đối với một nữ tử, hắn cũng không thể nói gì hơn, người ta cho dù nạp một tiểu thiếp vào hậu viện, cũng không có người nào nói một câu, chỉ là hôm nay hắn say rượu lại cuồng dã với một nam tử, làm cho Mộ Dung Tu dở khóc dở cười.

“Vân công tử có muốn ra bên ngoài ngồi một chút không, ta nghĩ Vân thiếu tướng quân sẽ không có vấn đề gì, chuyện mưu hại quan lại triều đình, tại hạ không dám làm.” Mộ Dung Tu nói giỡn nói.

“Ừ, được.” Vân Thanh Nhiễm đáp ứng lời nói của Mộ Dung Tu, trước khi đi còn quay đầu chăm chú liếc mắt nhìn Vân Tử Hy vẫn đang mơ hồ, như vậy cũng tốt, chuyện này hắn không cần nhúng tay vào, đã biết là phụ thân làm, con trai là hắn cũng khó xử lí.



Vân phủ.

“Lão gia, hay là chúng ta đem Yên Nhiên chuyển đi chỗ khác?” Vân Trần thị lo lắng nói.

“Phu nhân, nàng không cần hoảng sợ thế, Yên Nhiên ở chỗ tốt như vậy, làm sao có thể để cho người ta dễ dàng phát hiện, thái hậu lệnh Thanh Nhiễm đến điều tra, đúng là sau khi nó tỉnh lại có chút lợi hại, nhưng còn chưa đến mức uy hiếp được.” Vân Viễn Hằng đối với việc này rất tin tưởng.

“Nhưng mà lão gia, sáng sớm Hy Nhi đã muốn đi giúp Thanh Nhiễm, chàng cũng biết, từ nhỏ tình cảm giữa con và Thanh Nhiễm cũng rất tốt, nếu Thanh Nhiễm muốn con dò hỏi, thiếp muốn cũng không ngăn được, thiếp lại không thể nói cho con sự thật.”


Vân Trần thị lo lắng nói, con mình cũng không phải là dạng người hời hợt, văn võ bá quan ở kinh thành đều công nhận năng lực của thằng bé, nay nó cũng giúp đỡ đi tìm Yên Nhiên, bà lo lắng Yên Nhiên sẽ bị tìm thấy, đến lúc đó, bọn họ cũng không có thời gian nghĩ biện pháp khác, huống chi, một khi sự việc bại lộ, Vân phủ bọn họ cũng sẽ bại lộ.

“Phu nhân, nàng yên tâm, Hy Nhi không phải Thanh Nhiễm, cho dù nó có thể tra ra được, Yên Nhiên là muội muội nó, chúng ta là cha mẹ nó, chút tình nghĩa ấy nó sẽ bận tâm.”

Vừa nói những lời này, trong lòng Vân Viễn Hằng liền dâng lên một trận thất vọng, ông ta thở dài một hơi, “Vì sao Thanh Nhiễm lại không vì Yên Nhiên suy nghĩ một chút đây, dù sao cũng là muội muội của con bé, cho dù trước đây nó bị điên, không nhớ rõ, không có tình cảm gì với Yên Nhiên, nhưng cũng không nên vô tình như vậy…”

“Lão gia, thiếp muốn đi xem Yên Nhiên, mấy ngày nay không gặp, thiếp rất nhớ con…” Người mà Vân Trần thị thương nhất chính là Vân Yên Nhiên, Vân Yên Nhiên một khắc không ở bên người, bà ta liền cảm thấy không quen, hơn nữa hiện nay lại xuất hiện tình huống này.

“Phu nhân…” Vân Viễn Hằng cũng rất quý Vân Yên Nhiên, nhưng ông ta là nam nhân, không đến mức giống như phu nhân ông ta, cả ngày lo lắng,”Như vậy đi, lát nữa nàng làm một ít điểm tâm, ta mang đi cho Yên Nhiên.”

Vân Viễn Hằng không cho Vân Trần thị đi theo, đành phải đi một mình.

Vân Trần thị nghĩ nghĩ, đành gật đầu, biết chính mình không tiện xuất môn.

Vì thế Vân Trần thị tỉ mỉ chuẩn bị điểm tâm mà Vân Yên Nhiên thích ăn, giao cho Vân Viễn Hằng, để Vân Viễn Hằng mang đi cho Vân Yên Nhiên.

Vân Viễn Hằng không đi bằng cửa chính Vân phủ, mà theo cửa hông lén lút rời khỏi, ông ta hành động rất cẩn thận.

Nhưng ông ta lại không phát hiện, chân trước vừa mới ra khỏi cửa Vân phủ, phía sau liền có một “nam tử” áo trắng đi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui