Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

“Sao thế tử phi nương nương lại hỏi như vậy, thật sự là Trân phi nương nương muốn gặp thế tử phi nương nương, chẳng qua hiện giờ Trân phi nương nương đang ở chỗ thái hậu nương nương nói chuyện với người.” Tiểu thái giám giải thích.

Ngươi coi lão nương là đồ ngốc à! Thái hậu và tỷ tỷ nàng bất hòa là chuyện mà mọi người đều biết, hai người đó sao có thể ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm được? Ngươi nói đùa cái gì đây!

Vân Thanh Nhiễm rút ra chủy thủ tùy thân đặt ở trên cổ tiểu thái giám, “Ngươi tốt nhất nên nói thật, bằng không hiện tại ta cắt đứt động mạch chủ của ngươi.”

Tiểu thái giám bị động tác đột ngột này của Vân Thanh Nhiễm dọa giật mình, nàng thân là một thế tử phi, lúc tiến cung trên người lại mang theo chủy thủ!

“Thế, thế tử phi, ngài, ngài đừng xúc động…” Tiểu thái giám cúi đầu nhìn thanh chủy thủ ánh bạc kia, nháy mắt không còn dáng vẻ bệ vệ vừa rồi.

“Xúc động? Ta cho rằng ta đã rất bình tĩnh rồi, nếu ta xúc động, thì hiện tại ngươi đã không có cách nào mở miệng nói chuyện.”

Vân Thanh Nhiễm dùng ngữ khí giống như đang nói “Hôm nay thời tiết thật đẹp” đe dọa người ta.

“Nói thật, bằng không, không đợi được người tới trừng phạt ngươi, ngươi cũng đã mất mạng rồi.” Muốn chơi luôn hiện tại hay là để lát nữa tiếp nhận trừng phạt, chính hắn chọn đi, dù sao Vân Thanh Nhiễm cũng không để ý đến việc giết chết một tiểu thái giám.

“Nô tài chỉ phụng mệnh làm việc, nô tài không biết gì cả, Thái hậu chỉ bảo nô tài tách thế tử gia và thế tử phi nương nương ra, đồng thời mời thế tử phi nương nương qua đó!” Tiểu thái giám run run rẩy rẩy trả lời, cổ của hắn đã kề sát lưỡi dao kia.

“Vì sao muốn tách ta và thế tử ra?”

“Bởi vì thái hậu nói… nói…” Tiểu thái giám ấp úng, cân nhắc ở trong lòng, Thái hậu nương nương căn dặn là không thể tùy tiện nói, nhưng so ra thì dường như tánh mạng vẫn quan trọng hơn.

“Nói cái gì?!” Ánh mắt Vân Thanh Nhiễm làm cho người ta sợ hãi, ép sát tiểu thái giám, không để cho hắn có chút trốn tránh, làm cho tiểu thái giám không khỏi run rẩy một hồi.

“Nói thế tử phi là hồ ly tinh, mê hoặc thế tử gia, khiến thế tử gia công khai chống đối thái hậu, cho nên…” Tiểu thái giám thuật lại một lần lời nói của thái hậu mà mình nghe được từ nơi đó.

“Đi muội ngươi!” Vân Thanh Nhiễm không hề có hình tượng buột miệng mắng, “Đã gặp qua hồ ly tinh nào câu dẫn lão công của chính mình chưa? Đây là thần logic gì vậy!”


Thái hậu chính là như vậy, chết sống không chịu buông tha cho mình, cho dù hiện tại nàng khoác lên hai tầng thân phận thế tử phi phủ Trấn Nam vương và quận chúa phủ Hán Vương, rõ ràng bà ta không thể tùy tiện động vào mình, nhưng vẫn không chịu để cho chính mình sống dễ chịu, vừa bắt được cơ hội là muốn đâm nàng mấy đao, thật sự là phiền toái.

Vân Thanh Nhiễm nghĩ, mình sao có thể để mặc người chém giết chứ? Thái hậu không thành chiêu này lại dùng chiêu khác, mình cũng không thể đối phó với từng chiêu được? Ai biết bà ta có thể sử dụng thủ đoạn gì ở trong bóng tối với mình hay không?

Phàm là uy hiếp đến an toàn tính mạng của mình và đứa con trong bụng, Vân Thanh Nhiễm không có lý do gì phải nhân nhượng, làm như không thấy.

Đối phương là Thái hậu, nàng không thể tùy tiện động vào bà ta, xem ra cần cẩn thận suy nghĩ thêm. Nhưng việc trước mắt, phải tránh thoát chiêu trò mà Thái hậu sẽ sử dụng với nàng hôm nay. Nghĩ như vậy, Vân Thanh Nhiễm nói với tiểu thái giám: “Hiện tại thân thể ta có chút không thoải mái, ngươi trở về nói với Thái hậu ta tới chỗ tỷ tỷ ta nghỉ ngơi một lúc, chờ thư thái rồi lại tới chỗ bà ta.”

Tiểu thái giám chỉ có thể nhu thuận gật gật đầu, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.

Đao đã đặt lên trên cổ, không chấp nhận việc hắn nói không.

Vân Thanh Nhiễm biết tâm tư của Thái hậu, chỉ mở lòng với Quân Mặc Thần, gạt đi những người khác, bà ta một mình hẹn nàng, muốn làm gì với nàng cũng sẽ không có người biết, đã vậy Vân Thanh Nhiễm sẽ không để cho bà ta được như nguyện, bà ta muốn một mình gặp nàng, nàng sẽ gọi mọi người cùng đến, bà ta biến đổi biện pháp muốn dùng hình phạt riêng với nàng, nàng sẽ khiến cho hình pháp của bà ta không sử dụng được.

Không riêng gì Trân phi, Vân Thanh Nhiễm còn tính gọi cả Thục phi, Liên phi, Thần phi, Cửu hoàng tử, Thất hoàng tử cùng đến, càng nhiều người càng náo nhiệt, dù sao chỗ của thái hậu rất rộng lớn, không sợ không chứa được.

Vân Thanh Nhiễm hôm nay rất có hưng trí đến thăm chỗ ở của nhiều vị hậu phi.

“Liên phi nương nương, thần thiếp có phần lễ vật muốn tặng cho Thái hậu nương nương, muốn nhiều người cùng đi, mọi người tụ lại tăng thêm náo nhiệt, làm cho Thái hậu nương nương vui vẻ cao hứng.” Vân Thanh Nhiễm nói như thế với Liên phi, đối với các nương nương khác cũng dùng lí do tương tự.

Chỉ riêng đối với Vân Lâm Mị, Vân Thanh Nhiễm nói lời thật, dù sao cũng không có gì để gạt Vân Lâm Mị. Ngược lại Vân Lâm Mị không có ý kiến gì, chỉ nói một câu, lão thái bà kia ta cũng đã sớm nhìn không vừa mắt, chỉ tiếc ta không có năng lực động tới bà ta, bằng không ta đã sớm động thủ rồi.

Vân Thanh Nhiễm đem việc mình tính đưa lễ vật cho Thái hậu nương nương nói rất thần bí, mọi người biết là nàng định tặng lễ vật đặc thù nên cũng không hỏi nhiều.

Cũng giống như những người khác, Liên phi không hỏi nhiều đã gật đầu đồng ý thỉnh cầu của Vân Thanh Nhiễm.


Mặc kệ Vân Thanh Nhiễm trước kia là điên hay là ngốc, nàng hiện tại lại mang theo thân phận thế tử phi phủ Trấn Nam vương và quận chúa phủ Hán Vương, nói gì thì hậu cung phi tần cũng phải bán cho nàng một chút mặt mũi mới được? Dù sao nàng không phải hậu phi sẽ không tranh thủ tình cảm với các nàng, giúp nàng một việc nhỏ, kết một phần giao tình khẳng định sẽ không sai.

Về phần Dạ Minh Uyên và Dạ Minh Sâm, Dạ Minh Uyên tuyệt đối không có vấn đề, Dạ Minh Sâm thấy vừa rồi Vân Thanh Nhiễm cũng vừa cứu mình một mạng, cân nhắc một chút cũng không do dự đã cùng đi theo.

Qua một hồi, lúc Vân Thanh Nhiễm lại lần nữa đi tới chỗ Thái hậu đã mang theo cả đoàn người.

Nhưng chờ đến khi Vân Thanh Nhiễm dẫn những người khác đến cung Thiên Thọ, Thái hậu lại không ở bên trong, khiến Vân Thanh Nhiễm đánh vào khoảng không.

Hỏi thái giám ở cửa cung điện, “Vì sao hiện giờ Thái hậu nương nương lại không ở trong điện, đi đâu rồi?”

Bà ta không phải đang chờ ở trong cung điện để xử phạt nàng à? Sao lại không ở đây được?

Theo lý thuyết thì lúc này Thái hậu nương nương hẳn đang ngồi ở trong điện nổi trận lôi đình, lớn tiếng trách mắng Vân Thanh Nhiễm cả gan làm loạn mới đúng.

“Bẩm thế tử phi nương nương, ngay vừa rồi, Hoàng thượng phái người tới mời Thái hậu nương nương đến tiền điện, tình huống khẩn cấp, Thái hậu nương nương vội vàng rời đi, nô tài cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.” Thái giám ở cửa bẩm báo chi tiết, hắn làm người hầu ở cung Thiên Thọ nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy Hoàng thượng mời Thái hậu gấp đến thế.

Trước kia Hoàng thượng có việc đều là tự mình đến cung Thiên Thọ trao đổi với Thái hậu, nếu có chuyện gì cần thái hậu đi tiền điện, cũng là Hoàng thượng tự mình đến mời. Thật không biết hôm nay là làm sao.

Thái hậu bị hoàng thượng mời đi rồi?

Vân Thanh Nhiễm buồn bực, vậy buổi kịch ngày hôm nay còn muốn diễn nữa hay không?

Vân Lâm Mị khẽ nhướn đôi mắt đẹp, “Xem ra Hoàng thượng mời mẫu hậu đi là có chuyện vô cùng quan trọng.” Nàng ta rất quen thuộc những chuyện trong cung, tự nhiên là biết Hoàng thượng vội vã cho người mời thái hậu đi như vậy là có chuyện không tầm thường, “Thanh Nhiễm muội đi về trước đi, xem ra nhất thời nửa khắc, mẫu hậu sẽ không trở về được.”


Nghe vậy, Vân Thanh Nhiễm gật gật đầu, vốn nghĩ hôm nay Thái hậu sẽ không bỏ qua cho mình, cho nên còn định diễn vở kịch, kết quả là chính Thái hậu đã bị việc khác ngăn trở bước chân trước rồi. Vậy vở kịch này của nàng cũng không còn lý do để diễn.

Chỉ là… Thái hậu rốt cuộc đã bị chuyện gì cuốn lấy?

Hơn nữa còn trùng hợp đúng vào lúc này như vậy, điều này làm cho Vân Thanh Nhiễm không khỏi hoài nghi có phải có người cố ý làm ra chuyện gì hay không.

Bất kể như thế nào, vừa vặn giúp nàng một việc, giải vây thay nàng.

Vân Thanh Nhiễm cáo biệt mọi người, để người trong cung chuẩn bị kiệu nàng.

Từ cung Thiên Thọ đi thẳng ra đến cửa cung, trên đường gặp một hàng đại thần, dáng vẻ vội vàng chạy hướng đại điện, hình như đã xảy ra đại sự gì.

Việc không liên quan đến mình, Vân Thanh Nhiễm chỉ theo bản năng lưu ý một chút.



Vân Thanh Nhiễm rời khỏi Hoàng cung trực tiếp trở về Vương phủ, bởi vì mang thai đứa nhỏ, kiệu đi đường rất thong thả, dọc theo đường đi Vân Thanh Nhiễm đều nghỉ ngơi ở trong kiệu.

Trở lại Vương phủ, Vân Thanh Nhiễm hỏi thủ vệ ở cửa, lại nói Quân Mặc Thần vẫn chưa trở về!

Sao lại vẫn chưa trở về? Hắn sớm đi trước nàng một bước, mà xe ngựa của hắn còn đi nhanh hơn cỗ kiệu của nàng rất nhiều, không lý do gì nàng đã đến mà hắn còn chưa trở về!

Dự cảm không tốt dần dần nổi lên trong lòng, có một giọng nói vang lên trong đầu Vân Thanh Nhiễm, hắn đã xảy ra chuyện, hắn đã xảy ra chuyện!

Trong nháy mắt, Vân Thanh Nhiễm đối với tâm tình của mình cảm thấy xa lạ, nàng rất khó chịu, cái loại cảm giác một bộ phận trên thân thể bị tách ra lại xuất hiện một lần nữa.

Vì sao lại có loại cảm giác này?

Vì sao? Vân Thanh Nhiễm tự hỏi mình, chỉ tiếc nàng hiện tại đang đau đầu đến mức không muốn suy nghĩ về vấn đề này nữa.

Lúc này Vân Thanh Nhiễm tìm kiếm thân ảnh Quân Mặc Thần khắp mọi nơi, nàng không thể không quay lại, xe ngựa được làm cho Quân Mặc Thần chạy đi rất vững chắc, bánh xe to hơn xe ngựa bình thường một chút, dấu vết bánh xe lưu lại tất nhiên cũng sẽ to hơn.


Vân Thanh Nhiễm trở về hoàng cung, một đường thuận theo dấu vết bánh xe đặc thù kéo dài từ hoàng cung, Vân Thanh Nhiễm tìm theo một đường.

Bởi vì bận tâm bản thân đang mang thai đứa nhỏ, không dám để cho người nâng kiệu đi quá nhanh.

Đuổi theo một đường, kết quả…

Vân Thanh Nhiễm không ngờ tới cảnh tượng mình nhìn thấy sẽ là như vậy!

Nhìn cảnh tượng trước mắt, một dây cung nào đó trong lòng Vân Thanh Nhiễm bỗng chốc đứt đoạn, hình ảnh trước mắt nói cho Vân Thanh Nhiễm biết: Mặc Thần đã xảy ra chuyện!

Trái tim Vân Thanh Nhiễm từng chút từng chút bị nhéo mạnh… Lòng của nàng không hiểu sao có một trận đau đớn! Giống như có con dao nhỏ đang cứa mấy cái ở bên trên, đây là lần cảm thấy đau nhất từ lúc nàng sống đến bây giờ…

Xe ngựa bị lật, đó là xe ngựa của Quân Mặc Thần, bởi vì rất đặc biệt, toàn kinh thành cũng chỉ có một chiếc, toa xe vỡ vụn, đệm dựa, đệm giường bên trong đều lộ ra bên ngoài.

Còn cả những thi thể đầy đất, đều là người trong Vương phủ, ngay cả người kéo xe ngựa cũng đã chết… trên mặt đất có rất nhiều vết máu.

Chung quanh rõ ràng có dấu vết đánh nhau, trên thân cây bên cạnh cũng có vết đao cùng với ám khí khảm vào không bị mang đi.

Vân Thanh Nhiễm nhảy xuống khỏi kiệu, xông lên phía trước, nỗ lực từ trong đống xác của xe ngựa tìm thấy thân ảnh Quân Mặc Thần.

Ở trong đống đổ nát của xe ngựa tìm được áo lông cừu màu trắng… là áo của Quân Mặc Thần… Nhưng mà, bên trên nhiễm máu.

Màu máu đỏ tươi ở trên lớp da lông màu trắng, hiện ra bắt mắt như vậy, đâm đau ánh mắt của Vân Thanh Nhiễm, cũng kích phát toàn bộ phẫn nộ dưới đáy lòng Vân Thanh Nhiễm.

Nhưng mà ngoại trừ phẫn nộ, Vân Thanh Nhiễm còn cảm nhận được đau đớn, ngực, đau quá…

—— Lời tác giả ——

Thế tử không có việc gì, thế tử không có việc gì, thế tử không có việc gì… 囧, chẳng qua có người dường như đã phát hiện bản thân thật ra rất coi trọng người nào đó, trái tim đau quá mà thôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui