Trên lầu các có ba người đang ngồi là Quân Mặc Thần, Úy Trì Trường Thụy và lão Hán vương.
“Ta nói này chủ tử, ngài đang sầu muộn vì kiều thê nhà ngài à?” Úy Trì Trường Thụy thấy bộ dạng kinh ngạc của Quân Mặc Thần nhất thời tâm tình rất tốt.
“Ta nói này lão già, ông cũng đừng ở đây lửa cháy đổ thêm dầu, đây là hắn đã thông suốt rồi, chỉ tiếc người trong lòng hắn là một con nhím, hắn không thể vào bằng cửa, vừa đụng vào đã bị gai nhím đâm đau.” Lão Hán vương miệng thì nói Úy Trì Trường Thụy không cần trêu chọc Quân Mặc Thần nữa, chính mình còn không phải cũng bỏ đá xuống giếng?
“Ta nói hai lão nhân chúng ta, ngày thường cũng không thiếu lần bị hắn ngược đãi đấy nhỉ? Tuổi đã một bó lớn rồi, còn phải chạy lên chạy xuống vì chủ tử hắn, hắn nói một câu chúng ta đã phải vào núi đao biển lửa.” Úy Trì Trường Thụy thở dài một tiếng, “Ta cũng đã già bảy tám chục tuổi rồi, đáng thương quá mà. Nhưng thật ra ông, còn được làm ‘Nghĩa phụ’, lần này nha, chủ tử cũng phải sửa miệng gọi ông một tiếng nhạc phụ rồi.”
“Sao, ông ghen tị à?” Lão Hán vương và Úy Trì Trường Thụy nháo hơn nửa đời người, ai nhìn thấy hai người bọn họ cãi nhau đấu võ mồm cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Nhưng nếu lúc này có người nghe được đối thoại của bọn họ nhất định sẽ bị dọa sợ, hai người một là Hán Vương một trong tứ vương, luận danh vọng luận thực lực đều ở phía trên Trấn Nam vương Quân Vô Ý, một là Úy Trì Trường Thụy, đó là nguyên lão tam triều, trong triều không ai không biết không ai không hiểu, ngay cả Hoàng thượng cũng phải kính ông ba phần, nhưng hai người này lại xưng hô Quân Mặc Thần là “Chủ tử”.
Việc này cũng giải thích vì sao Quân Mặc Thần có thể dễ dàng mời bọn họ đến trở thành chỗ dựa cho Vân Thanh Nhiễm. Nhưng rất hiển nhiên, một tầng quan hệ này người ngoài không hề biết.
“Biến biến biến, ai ghen tị ông, nửa tàn phế nhà ông, có gì đáng ghen tị? Ngược lại nghe nói hoàng thượng gần đây có ý tứ muốn mời ông ra nhậm chức lần nữa, sao? Ông có tính toán gì không?”
“Ai…” Lão Hán vương thở dài một tiếng, tuy ông đã già rồi, nhưng còn chưa phải là lão hồ đồ, “Hoàng thượng không phải thật sự muốn mời ta, hắn lần này động tới Ký Bắc vương, đang vô cùng lo lắng, trong một đêm mang quân đánh Ký Bắc vương, tội danh phản loạn gán qua loa như vậy, Ký Bắc vương ở trong triều khổ tâm thực hiện nhiều năm như thế, trong triều vẫn còn phần đông tàn đảng, hơn nữa hắn còn một nhi tử ở nơi trời cao hoàng đế xa, Ký Bắc vương mặc dù không còn, nhưng những nhân tố không ổn định này vẫn còn, hiện tại việc mà hoàng thượng cần phải làm là ổn định lòng người, nếu không ổn định được, việc hắn động tới Ký Bắc vương chính là thất sách rất lớn.”
“Hoàng thượng làm việc luôn luôn cẩn thận, cũng không biết lần này hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, mà làm việc qua loa như vậy.” Đây là điểm làm cho Úy Trì Trường Thụy nghĩ không ra, lấy hiểu biết của ông đối với Dạ Hoằng Nghị, dưới tình huống không có sự chuẩn bị vẹn toàn, hắn không có lý do gì làm việc vội vàng xao động như vậy.
“Đại khái là có lý do gì khiến hắn mạo hiểm lâm vào khốn cảnh nguy hiểm cũng nhất định phải diệt trừ Hách Vu Thiên, dù sao cũng không liên quan gì đến hai người sắp vào quan tài chúng ta.” Tuổi hai người bọn họ cộng lại cũng phải hơn một trăm năm mươi tuổi, cố chống cũng không thể sống thêm được mấy năm, dù làm ầm ĩ thế nào cũng không liên quan tới bọn họ.
Hai người hàn huyên thật lâu, Quân Mặc Thần lại chỉ một mình ngồi nhìn bức họa cuộn tròn, từng cuốn từng cuốn, xem vô cùng chăm chú.
“Chủ tử, ngài nhìn cái gì vậy?” Xuất phát từ tò mò, Úy Trì Trường Thụy rướn người qua liếc mắt nhìn, vừa nhìn đã khiến cho khuôn mặt ông lập tức sung huyết, ông còn tưởng Quân Mặc Thần đang xem cái gì mà xem lâu như vậy, hóa ra là xem đông cung đồ, còn mang vẻ mặt chăm chú nghiêm túc ngồi xem trước mặt hai lão đầu bọn họ!
Lão Hán vương thấy mặt Úy Trì Trường Thụy biến thành mông khỉ, cũng đi liếc mắt một cái.
“Khụ khụ khụ… Chủ tử, việc này ngài xem thêm tranh cũng vô dụng, nói thế nào cũng phải dùng đao thật thương thật rèn luyện ma sát mới được, phải tích lũy kinh nghiệm mới có thể có hiệu quả, thay vì ngồi ở chỗ này xem vật chết cả buổi trưa chẳng bằng đến Câu Lan viện mà xem, còn hữu dụng hơn việc ngài xem bao nhiêu bức hoạ thế này.”
Hán Vương đưa ra ý kiến đúng trọng điểm cho Quân Mặc Thần.
“Ghê tởm.” Quân Mặc Thần nói. Trừ Thanh Nhiễm, những nữ nhân khác hắn đều ghét bỏ, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm.
“Cũng không phải bảo ngài đi tìm hoa nương, ngài có thể nhìn xem, xem hoa nương với người khác.”
“Vẫn ghê tởm.” Quân Mặc Thần đáp không cần suy nghĩ.
Việc này cũng ghê tởm! Vậy thì Hán Vương không còn ý kiến, chỉ đáng thương cho nghĩa nữ vừa mới thu kia của ông phải bồi hắn chậm rãi “mài”.
★
Trong phòng một khách sạn ở kinh thành.
“Tiểu thư, lần này ngài chạy đến làm cho thành chủ sợ hãi, may mắn Đông Phương công tử đúng lúc liên hệ với chúng ta.”
Nam tử trung niên nhìn Hạ Hầu Tĩnh còn hoàn hảo nước mắt cũng sắp rơi ra, vì để tìm được tiểu thư, ông đã hơn một tháng ăn không ngon ngủ không yên.
Nam tử trung niên mặc cẩm y hoa phục, nếu không phải ông mở miệng gọi một tiếng tiểu thư, mọi người đều không nhìn ra được ông kỳ thật chỉ là một hạ nhân.
“Thúc mau mở trói cho ta, ta muốn trở về, ta muốn trở về tìm chàng!” Hạ Hầu Tĩnh còn đang gào khóc, từ lúc nàng gặp lại Đông Phương Triệt đã luôn khóc.
“Tiểu thư, thuộc hạ không thể thả người ra, Đông Phương công tử đã căn dặn, nhất định phải mang người trở lại chỗ thành chủ mới có thể mở trói.” Nam nhân trung niên vẻ mặt khó xử, muốn ông trói tiểu thư như vậy mang về, thế nào thành chủ cũng muốn bẻ gãy cổ của ông, nhưng nếu không trói, tiểu thư khẳng định sẽ bỏ chạy, đến lúc đó ông muốn tìm về lại càng khó, lần này nếu không phải Đông Phương công tử liên lạc cho ông, thì ông còn đang giống như ruồi mất đầu đi tìm loanh quanh.
Không nhắc tới Đông Phương Triệt còn đỡ, vừa nhắc tới Đông Phương Triệt, Hạ Hầu Tĩnh khóc càng dữ hơn.
Lại chỉ khóc, một chữ cũng không chịu nói.
“Tiểu thư, người, người làm sao vậy!” Nhìn thấy Hạ Hầu Tĩnh khóc càng thương tâm, nam nhân trung niên sốt ruột.
“Ta muốn, ta muốn giết người!”
“A?” Giết người? Khi nào thì tiểu thư nhà bọn họ có một hứng thú ham thích như vậy? Ông nhớ rõ tiểu thư nhà họ sợ nhất là sát sinh, đến giết con gà còn sợ muốn chết, “Ách… Tiểu thư, nếu không thì như vầy được không, sau khi trở về, những tử tù nhốt ở trong lao còn cả nô lệ trong thành, người nhìn ai không vừa mắt thì giết kẻ đó, muốn giết bao nhiêu cũng không thành vấn đề.” Chỉ cần tiểu thư cao hứng, chém vài người thì có là gì.
“Ta muốn giết nữ nhân vừa rồi!” Hạ Hầu Tĩnh vốn đang ngây ngốc tin tưởng “biểu ca” mà Vân Thanh Nhiễm nói, sau khi gặp Đông Phương Triệt mới biết mình bị đối phương lừa, nàng ta chính là người nàng muốn tìm!
Khoảnh khắc chứng kiến Đông Phương Triệt quỳ xuống, trái tim Hạ Hầu Tĩnh đau như bị ai nhéo, chàng chưa bao giờ là kẻ sẽ cúi đầu trước người khác, cho dù đao có kề lên cổ chàng, cho dù bị đánh mình đầy thương tích, chàng cũng sẽ không nhíu mày lấy một cái, chàng sẽ không khuất phục trước bất kỳ ai, cũng không có bất luận kẻ nào có thể khiến chàng khuất phục.
Chàng là vương giả trời sinh, là vị thần cao quý nhất trong nội tâm nàng.
Hạ Hầu Tĩnh chỉ biết là mình không thể để một người cao quý như chàng thần phục một kẻ không biết từ xuất hiện từ nơi nào, nàng không muốn chàng thừa nhận loại khuất nhục này, cho nên nàng thà đi làm chính việc mình không nguyện ý nhất.
“Tiểu thư muốn giết nữ nhân nào?” Nam nhân trung niên thấy tiểu thư tôn quý nhất của bọn họ thương tâm như vậy, đương nhiên cũng vô cùng sốt ruột, nếu là người làm tiểu thư thương tâm đến thế, vậy thì có chết một nghìn một vạn lần cũng đáng.
“Chính là nữ nhân đó! Ta nhất định phải giết nàng ta!” Hạ Hầu Tĩnh bị trói chặt, nhưng vẫn không an phận vặn vẹo thân thể của mình.
“Tiểu thư đừng động nữa, sẽ làm bản thân bị thương!” Nam nhân trung niên lo lắng Hạ Hầu Tĩnh giãy tới giãy lui như vậy, dây thừng sẽ siết đau nàng, đến lúc đó trên người hằn lên mấy vết đỏ, thành chủ lại đau lòng vụng trộm rơi nước mắt.
Đừng nhìn thành chủ bọn họ ngày thường đối với người ta một bộ dáng hung dữ, vừa nhìn chính là hán tử thân thể cường tráng, nhưng gặp phải chuyện liên quan đến tiểu thư, rơi nước mắt còn nhanh hơn cả người khác.
Tiểu thư là tâm can bảo bối được thành chủ của bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, sau khi phu nhân thành chủ sinh hạ tiểu thư xong thì qua đời, thành chủ một tay nuôi tiểu thư khôn lớn, có thể nói tiểu thư là tất cả của thành chủ. Nếu ai dám động tới một sợi tóc của tiểu thư bọn họ, thành chủ lập tức xách đại đao đi liều mạng với kẻ đó.
Hạ Hầu Tĩnh nghe vậy dừng một chút, sau đó lại khóc, “Ta muốn tự mình đi.” Sau đó giãy giụa càng thêm lợi hại, trên người lại nhiều thêm mấy vết đỏ.
“Tiểu thư đừng động nữa, sẽ càng đau hơn đấy!” Nam nhân trung niên nhất thời luống cuống chân tay, trừ Đông Phương công tử, không ai có thể quản thúc được tiểu thư bọn họ.
“Nhân thúc, ta xin thúc, để cho ta đi giết người kia xong ta lập tức đi theo thúc được không?” Hạ Hầu Tĩnh bắt đầu làm nũng, “Ta cũng rất nhớ phụ thân, nhưng ta phải đi giải quyết người kia, thật sự, bằng không thúc cùng đi với ta là được, võ công thúc tốt như vậy, sẽ không làm mất ta.”
Hạ Hầu Tĩnh vừa làm nũng, Nhân thúc đã không có biện pháp chống đỡ, căn dặn trên đường đi ngàn vạn lần không thể cởi trói cho Hạ Hầu Tĩnh của Đông Phương Triệt, ông đều quên hết toàn bộ.
Nhân thúc vừa cởi bỏ dây thừng cho Hạ Hầu Tĩnh, gáy đã bị đánh mạnh một cái, bất tỉnh tại chỗ.
Xin lỗi Nhân thúc.
Sau khi Hạ Hầu Tĩnh đánh ngất Nhân thúc thì từ trong cửa sổ của khách điếm nhảy ra ngoài, không làm kinh động những người khác canh giữ ở cửa phòng.
Hạ Hầu Tĩnh đánh ngất Nhân thúc, chạy đi tìm Vân Thanh Nhiễm, tuy là lần đầu tiên, nhưng nàng làm rất khá!
Hạ Hầu Tĩnh trốn thoát từ trong tay những người mà phụ thân nàng phái tới đón nàng, sau đó lại lần nữa trở về tìm Vân Thanh Nhiễm.
Võ công của Hạ Hầu Tĩnh cũng không tốt lắm, ít nhất nàng muốn đi vào phủ Trấn Nam vương mà không bị bất luận kẻ nào phát hiện là không có khả năng.
Hạ Hầu Tĩnh còn chưa đến mức liều lĩnh xông vào, nàng đứng chần chừ ở cửa Vương phủ không vào được, sau đó nàng thấy một người muốn vào Vương phủ lại không vào được giống nàng.
“Bản cung là công chúa, cẩu nô tài các ngươi dựa vào cái gì cản đường của ta?” Giờ phút này công chúa Thiên Duyệt đang nổi giận đùng đùng với thủ vệ Vương phủ, nàng ta muốn vào phủ Trấn Nam vương, nhưng thủ vệ canh cửa của Vương phủ lại ngăn cản không cho nàng ta đi vào.
“Khởi bẩm công chúa điện hạ, thế tử gia có lệnh, công chúa Thiên Duyệt không thể bước vào Vương phủ nửa bước.” Thái độ thủ vệ cực kì kiên quyết, không quản đối phương có phải công chúa hay không, làm tốt chức trách phận sự của bản thân.
Vừa nghe là Quân Mặc Thần hạ lệnh không cho mình bước vào phủ Trấn Nam vương, công chúa Thiên Duyệt cảm giác giống như bị người ta đánh cho một cái tát trước mặt mọi người.
“Bản cung tới thăm thế tử phi, thế tử phi hiện đang mang thai, nhất định muốn có người bồi nàng tâm sự.”
Thủ vệ nhóm đứng yên bất động.
“Hừ, bản cung là công chúa điện hạ, muốn đi nơi nào chẳng lẽ còn cần phải tuân theo mệnh lệnh của thế tử gia hắn?” Thiên Duyệt lạnh lùng nói, nàng ta là công chúa, nàng ta đến Vương phủ không để Vương gia và Vương phi cùng ra nghênh đón nàng ta là đã tốt lắm rồi, bọn họ dựa vào cái gì không cho nàng ta vào?
“Chúng ta là thủ vệ Vương phủ, chúng ta chỉ nghe lời chủ tử nói.” Thủ vệ giống như không nghe thấy cảnh cáo của công chúa Thiên Duyệt, chỉ để ý làm tốt công tác chức trách của mình, bọn họ chỉ phục tùng mệnh lệnh của người Quân gia, cho dù là công chúa cũng không thể yêu cầu bọn họ làm gì.
“Hôm nay bản cung nhất định phải vào, bản cung thật muốn nhìn xem, ai có thể ngăn bản cung!” Công chúa Thiên Duyệt không đả động được thủ vệ, muốn xông vào.
Đứng bên cạnh sư tử bằng đá ngoài đại môn, Hạ Hầu Tĩnh nghe thấy rõ ràng rành mạch tranh chấp giữa công chúa Thiên Duyệt với thủ vệ.
Nàng tiến lên, đi qua bên người công chúa Thiên Duyệt, cố ý đạp một cước thật mạnh vào chân công chúa Thiên Duyệt.
Trên chân đau đớn, công chúa Thiên Duyệt trừng mạnh về phía Hạ Hầu Tĩnh vô lễ đạp chân nàng ta.
Công chúa Thiên Duyệt trước mặt người khác luôn tận lực duy trì hình tượng ôn hòa, mặc dù trên chân rất đau, nàng ta lại ẩn nhẫn không phát hoả.
Sau đó, Hạ Hầu Tĩnh lại nhấc chân, dưới cái nhìn chằm chằm của công chúa Thiên Duyệt, tiếp tục hung hăng đạp nàng ta thêm một cước.
Một cước lúc trước, công chúa Thiên Duyệt không chú ý tới Hạ Hầu Tĩnh, bị đạp một cái, có thể coi như nàng không nhìn đường, không cẩn thận giẫm lên, nhưng lần này, nàng ta trơ mắt nhìn nàng, cố ý nhấc chân, cố ý đạp lên.
“Lớn mật!”
Lần này không cần chờ công chúa Thiên Duyệt nổi bão, tùy tùng của nàng ta đã lên tiếng trách cứ, “Điêu dân lớn mật, dám mạo phạm công chúa điện hạ.”
Hạ Hầu Tĩnh biết nàng ta là công chúa, lúc bọn họ khắc khẩu nàng đã nghe thấy.
“Công chúa thì đã sao? Ta nhìn không vừa mắt loại nữ nhân ghê tởm này, nên ta đạp, thế nào?” Hạ Hầu Tĩnh không hề khiếp sợ, ngược lại còn kiêu ngạo hơn công chúa Thiên Duyệt.
Hạ Hầu Tĩnh từ nhỏ đã bị phụ thân nàng cưng chiều đến vô pháp vô thiên, cho dù là gặp công chúa thì tính tình của nàng cũng không thấy thu liễm chút nào.
Dù sao công chúa này là công chúa của bọn họ, không phải công chúa của Hạ Hầu Tĩnh nàng.
“Ngươi lại dám nhục mạ công chúa?!”
“Ta là mắng, không phải nhục mạ, ta nói nàng ta ghê tởm còn là nâng cao nàng ta. Ngươi vừa rồi cũng nghe thấy được, ngơpi nói ngươi muốn đi thăm thế tử phi đang mang thai, nhưng ta ngửi thấy mùi xạ hương rất nồng trên người ngươi, tuy ngươi dùng mùi hoa che đi, nhưng không thể gạt được cái mũi của ta, đi thăm phụ nữ có thai mà trên người còn mang xạ hương, ghê tởm!”
Đừng xem thường Hạ Hầu Tĩnh, từ nhỏ cha nàng đã cưng chiều nàng, nhưng cũng sợ sau này nàng trưởng thành bị người khác khi dễ, tìm rất nhiều sư phụ về dạy cho nàng cái này cái kia, tuy chưa chắc mỗi một thứ đều có thể học giỏi, nhưng ít nhiều vẫn có chút hiểu biết.
“Người đâu, bắt điêu dân này lại!” Công chúa Thiên Duyệt thấy những thủ đoạn nhỏ của mình bị người ta vạch trần, nên hạ lệnh cho người bắt Hạ Hầu Tĩnh lại, đối phương cũng không phải Vân Thanh Nhiễm, nàng ta không thể tùy tùy tiện tiện bắt giữ, nàng trị không được Vân Thanh Nhiễm, chẳng lẽ còn không chế trụ nổi một điêu dân à?
Thân thủ của Hạ Hầu Tĩnh tuy rằng không kém, nhưng phải chống lại cao thủ đại nội, cũng không chiếm được thượng phong, chưa qua mấy hiệp nàng đã bại trận, bị cao thủ đại nội do công chúa Thiên Duyệt mang đến bắt đi.
Hạ Hầu Tĩnh không phục bĩu môi, vẻ mặt bất mãn.
“Mang nàng ta về cung.” Công chúa Thiên Duyệt ở nơi đông người sẽ không làm gì Hạ Hầu Tĩnh, nàng ta vẫn muốn duy trì hình tượng của mình, dù sao người nọ chạy không thoát khỏi lòng bàn tay nàng ta, cho nên nàng ta sai người mang Hạ Hầu Tĩnh về cung trước, chờ nàng ta về cung rồi mới xử trí xú nha đầu này.
★
Sau khi Vân Thanh Nhiễm thay nam trang tới Trân Thúy các, lại gặp Đông Phương Triệt, Vân Thanh Nhiễm vẫn không thể không cảm khái khí phách của đối phương, xác thực không giống một nam nhân sẽ khuất phục làm hạ nhân.
Phía sau Trân Thúy các có một gian phòng trang trí rất tinh xảo bài trí rất xa hoa, Vân Thanh Nhiễm đã sớm biết gian phòng đó là của Đông Phương Triệt, hắn là một nam nhân rất biết sống hưởng thụ.
Vân Thanh Nhiễm vừa mới tiến vào, Đông Phương Triệt đưa qua một cái mặt nạ màu bạc.
“Để làm gì?” Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua mặt nạ được đưa tới trước mặt nàng, chế tác vô cùng tinh xảo, mặt trên thậm chí còn có hoa văn xinh đẹp.
“Về sau ngươi nên đeo vào, tuy rằng bộ dáng hiện tại của ngươi cũng có rất ít người sẽ hoài nghi về giới tính của ngươi, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra ngươi chính là thế tử phi của phủ Trấn Nam vương, việc này đối với ngươi mà nói không phải một chuyện tốt.”
Đông Phương Triệt giải thích.
Vân Thanh Nhiễm gật đầu đồng ý, xác thực, tuy rằng nàng vận nam trang giống như đúc, ngay cả Hồng Dược cũng bị lừa, nhưng dù sao khuôn mặt này có nét giống với thế tử phi phủ Trấn Nam vương, về sau khi xuất môn ít nhiều sẽ bị người nhận ra, tựa như lần này, tiểu cô nương luôn mồm la hét muốn giết nàng chính là dựa vào khuôn mặt này mà tìm được nàng.
Vân Thanh Nhiễm đeo mặt nạ màu bạc lên, cực kì vừa vặn, không cần phải nói, là định chế cho nàng, đại khái là chiếu theo bức họa của nàng để làm, nói cách khác từ đầu Đông Phương Triệt đã tính cho nàng đeo mặt nạ, mà không phải quyết định hứng khởi nhất thời.
“Ta chưa từng ham muốn vị trí của ngươi, cũng không hề không phục, Tĩnh Nhi không phải người trong giáo, nàng dùng ý nghĩ của bản thân để làm việc.”
Đông Phương Triệt nói lời này xem như giải thích cho mình và Hạ Hầu Tĩnh, hắn bình thường khinh thường giải thích chuyện của mình cho người khác, nhưng dường như chuyện trước mắt có lý do khiến hắn không thể không mở miệng giải thích.
Vân Thanh Nhiễm nhún vai, “Tuy rằng ta không phải là người hào phóng, nhưng ta thấy ngươi và Mộ Dung Tu có lẽ càng thích hợp hơn so với ta.”
Vân Thanh Nhiễm nghĩ, việc này dường như không phải là vấn đề có hào phóng hay không, nhưng nghĩ lại, nếu người ngồi trên vị trí này không phải nàng, mà là Đông Phương Triệt hoặc Mộ Dung Tu, thì thân phận “sư muội” của nàng vẫn còn đó, kết quả là nàng có thể trở thành sâu gạo không cần phải làm chuyện gì cũng đã có người làm chỗ dựa sau lưng cho nàng, tuy làm sâu gạo rất đáng xấu hổ, nhưng tư vị làm sâu gạo từ trước đến giờ đều không tệ.
Đông Phương Triệt không trả lời vấn đề của Vân Thanh Nhiễm, cái nàng nói chỉ là một giả thiết, còn là giả thiết không được thành lập, bởi ngay từ đầu giả thiết này đã không có khả năng phát sinh.
“Ta tạm thời sẽ lưu lại kinh thành, phụ tá ngươi làm tốt việc ngươi nên làm.” Đông Phương Triệt nói.
Đông Phương Triệt không phải đang hỏi, mà là đang báo cho nàng biết, nam nhân này quả nhiên không thích hợp làm thuộc hạ của người khác, hắn trời sinh thích hợp ra quyết định, mà người khác thích hợp thần phục hắn, uy nghiêm và khí phách của hắn đích thực là người mạnh nhất mà cho tới bây giờ Vân Thanh Nhiễm từng gặp, kể cả người thân là đế vương như Dạ Hoằng Nghị cũng chưa từng cho nàng loại cảm giác mãnh liệt như vậy.
Vân Thanh Nhiễm biết lúc Hồng Dược còn sống đã bị đại đệ tử này của bà ăn gắt gao như thế nào, bà hẳn nên cảm thấy vui mừng.
Năng lực làm việc của Đông Phương Triệt rất mạnh, đem rất nhiều chuyện trong giáo đều xử lý ổn thoả, ngay cả lúc Hồng Dược đối mặt với Đông Phương Triệt cũng có cảm giác không khỏe gà con thấy gà mẹ, Đông Phương Triệt rất kính trọng Hồng Dược, bà không chỉ là ân sư hắn mà còn là ân nhân cứu mạng hắn, chẳng qua kính trọng là một chuyện, quản hay không lại là chuyện khác, nay hắn đối với Vân Thanh Nhiễm cũng là như thế.
Đang trò chuyện, chợt nghe tiểu nhị trong điếm mang một nam tử trung niên tiến vào tìm Đông Phương Triệt.
Nam tử chíng là Nhân thúc do Hạ Hầu gia phái tới đón Hạ Hầu Tĩnh.
“Đông Phương công tử, là ta không tốt, ta không nên tin lời tiểu thư mở trói cho nàng, nàng hiện tại không thấy đâu nữa…” Nhân thúc được người khác đánh thức, tỉnh lại đã không thấy bóng dáng Hạ Hầu Tĩnh, sau đó ông lại dẫn người vào kinh thành điều tra, tra xét nửa ngày cũng không có kết quả, bất đắc dĩ đành phải lại đến tìm Đông Phương Triệt giúp đỡ.
Nghe Nhân thúc nói không thấy Hạ Hầu Tĩnh, Đông Phương Triệt nhíu mày, không quá rõ ràng, nhưng đối với khuôn mặt hàn băng vạn năm của hắn mà nói đã là rất không dễ dàng.
“Ta sẽ cho người đi tìm.” Đông Phương Triệt nói.
Hắn và Vân Thanh Nhiễm ở đây, hai người mà Hạ Hầu Tĩnh muốn tìm đều ở trong này, nàng hẳn sẽ tự mình xuất hiện.
“Ta nghĩ không cần cho người đi tìm, nàng có lẽ là bị công chúa Thiên Duyệt mang vào trong cung rồi.” Vân Thanh Nhiễm nói, “Sáng nay nha hoàn của ta nói cho ta biết, có một nữ tử điêu ngoa mười hai mười ba tuổi gây sự với công chúa Thiên Duyệt ở cửa Vương phủ, bị công chúa Thiên Duyệt bắt về hoàng cung.”
Nhân thúc vừa nghe hai chữ “hoàng cung” thì tim đã vọt tới cổ họng, tiểu thư nhà bọn họ bị mang vào hoàng cung? Vậy nên làm thế nào cho phải!
“Làm sao bây giờ, nên làm thế nào đây!” Với năng lực của ông, hoàng cung là nơi bất luận thế nào cũng vào không được, nhưng nếu báo cho thành chủ, lấy cá tính của thành chủ, sợ là sẽ gây ra đại loạn.
Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua Đông Phương Triệt, “Ngươi muốn đi cứu nàng?”
Đông Phương Triệt không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
“Hoàng cung nơi này ngươi chưa chắc đã có thể toàn thân trở ra, cho dù là Hồng Dược, bà ra vào hoàng cung cũng chỉ có thể bảo đảm chắc chắn một mình bà không bị phát hiện, nếu muốn cứu một người ra ngoài, kể cả là bà cũng không làm được?” Vân Thanh Nhiễm nói trúng mấu chốt vấn đề, nơi cần không phải khách sạn hay thanh lâu, mà là hoàng cung, bên trong cao thủ nhiều như mây, mặc cho ai cũng không thể tùy tùy tiện tiện ra vào, “Ngươi đi vào cùng ta, vừa vặn ta cũng có một số sổ sách muốn tính toán với công chúa Thiên Duyệt.”
Con ngươi thâm thúy của Đông Phương Triệt nhìn chăm chú Vân Thanh Nhiễm hai giây, sau đó gật đầu.
Thật đúng là một nam nhân tiếc chữ như vàng.
Vân Thanh Nhiễm gặp qua không ít người có cá tính, người trầm mặc ít lời cũng không phải chưa từng thấy, Đông Phương Triệt xem như là “thâm trầm”, nói thật, kỳ thực nàng có thể rít gào với Đông Phương Triệt, mẹ nó, ngươi mọc cái miệng dùng để làm gì? Trừ ăn cơm ra thì không biết làm gì khác à? Ít ở nơi này giả bộ thâm trầm đi, không đẹp trai thêm chút nào đâu!
“Vị công tử này là…” Nhân thúc nghe Vân Thanh Nhiễm dường như có biện pháp cứu tiểu thư nhà bọn họ, vì thế kích động không thôi, nhưng ông còn chưa biết thân phận của Vân Thanh Nhiễm là gì.
“Ông không cần biết.” Vân Thanh Nhiễm nghe lời đeo mặt nạ chính là vì không để cho người khác biết quan giữa tân chủ của Thương Lan giáo và thế tử phi phủ Trấn Nam vương, nàng tại sao phải nói cho người khác biết?
★
Vì mang Đông Phương Triệt tiến cung, Vân Thanh Nhiễm mang Đông Phương Triệt về phủ Trấn Nam vương trước, sai người lấy một bộ quần áo của thủ vệ Vương phủ cho hắn, thuận tiện đưa hắn đi thăm Mộ Dung Tu đến giờ vẫn chưa thanh tỉnh.
“Không vào nhìn hắn à?” Vân Thanh Nhiễm thấy Đông Phương Triệt chỉ đứng xa xa ở ngoài cửa nhìn Mộ Dung Tu và Mộc Bách Dương ở trong phòng.
Dường như Mộ Dung Tu đang làm ầm ĩ với Mộc Bách Dương cái gì đó, khiến Mộc Bách Dương đau đầu.
“Không cần.” Đông Phương Triệt nhìn trong chốc lát, sau đó xoay người.
Nỗi đau của Mộ Dung Tu đại khái Đông Phương Triệt là người có thể lĩnh hội nhất, Mộ Dung Tu sùng bái kính yêu Hồng Dược ra sao, Đông Phương Triệt nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.
Đều nói nếu người nào lớn lên đẹp mắt, mặc quần áo khất cái cũng vẫn phong hoa tuyệt đại, nhưng nếu bộ dạng không lên được bàn tiệc, cho dù có mặc long bào, cũng chỉ như đang diễn tuồng.
Sau khi Đông Phương Triệt thay quần áo thủ vệ của phủ Trấn Nam vương, hắn thoạt nhìn vẫn không giống với những thủ vệ khác.
Vì thế Vân Thanh Nhiễm quyết định hóa trang cho hắn.
Đông Phương Triệt là một người có yêu cầu cực cao trong cuộc sống, quần áo nhất định phải dùng nguyên liệu vải tốt nhất do thợ cả tốt nhất làm, thậm chí mấy cái móng tay của hắn cũng phải gọn gàng, đều đặn, trơn nhẵn, sạch sẽ hơn nữ nhi gia.
Mà hiện giờ bắt hắn thay một bộ y phục hạ nhân cũng đủ làm khó hắn rồi, Vân Thanh Nhiễm rõ ràng có thể cảm giác được sau khi Đông Phương Triệt thay quần áo xong, sắc mặt đen đi không ít, mà hiện tại nàng còn muốn dùng son phấn bột nước của nữ nhân gia hoá trang cho hắn, có thể tưởng tượng là biết tâm tình hắn trở nên u ám bao nhiêu.
Người khác nhìn thấy vẻ mặt âm trầm lúc này của Đông Phương Triệt, đã sớm nhượng bộ lui binh, cố tình Vân Thanh Nhiễm chẳng những không sợ, còn kiên trì hoá trang cho Đông Phương Triệt.
Trong cơ thể có vô số tế bào tà ác đang quấy phá, Vân Thanh Nhiễm cảm thấy để cho Đông Phương Triệt ăn khổ kiểu này kỳ thật cảm giác rất tốt.
Vì thế Vân Thanh Nhiễm không chút cố kị tâm lý bài xích của Đông Phương Triệt, cố ý dùng tay nghề vụng về của mình hoá trang cho hắn.
Đông Phương Triệt có thể khẳng định Vân Thanh Nhiễm là cố ý, ít nhất nàng có thể tìm người có tay nghề cao một chút đến hoá trang cho hắn, cố tình nàng còn tỏ ra rất rộng lượng đề cử chính mình, vì thế khuôn mặt tuấn dật của Đông Phương Triệt cứ như vậy bị nàng chà đạp, nếu để những đối thủ ngày xưa của Đông Phương Triệt nhìn thấy, phỏng chừng sẽ ôm bụng cười bò.
“Ừ, rất đẹp rất đẹp.” Rõ ràng là khuôn mặt vừa lộ ra đã có thể khiến cho các thiếu nữ vừa thấy là mắc bệnh tương tư cũng bị nàng chỉnh cho thành nhìn xong là có thể mắc bệnh tim, Vân Thanh Nhiễm còn vô cùng hài lòng gật gật đầu, bộ dáng rất vừa lòng với “kiệt tác” của chính mình.
“Được rồi, hiện tại chúng ta chuẩn bị một chút rồi tiến cung.” Vân Thanh Nhiễm đã nghĩ xong lý do tiến cung, nói nàng tiến cung để vấn an Trân phi nương nương tỷ tỷ của nàng, nay nàng có thai, tỷ tỷ nàng cũng có, hai người tỷ muội các nàng lui tới nhiều cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Vân Thanh Nhiễm nói xong đứng dậy ra mở cửa phòng, cửa phòng mở ra, Quân Kiệt đang núp ở cửa cố gắng nghe lén bởi vì không phát giác, cả người thiếu chút nữa thì ngã nhào vào trong.
“Ách, thế tử phi nương nương, thuộc hạ, thuộc hạ vừa định hỏi người có muốn ăn điểm tâm ngọt hay không…” Quân Kiệt vội che giấu xấu hổ của mình.
Bây giờ thế tử gia không có ở Kim Dật hiên, thế tử phi nương nương ra ngoài một chuyến dẫn theo một nam nhân trở về, còn là một nam nhân lạnh lùng, khí phách khiến Quân Kiệt bản năng nhận định đối phương không phải người thường.
Sau đó bọn họ lại thấy thế tử phi nương nương mang nam nhân này vào phòng, còn không cho người khác đi theo!
Trời ạ!
Đây là cái tình huống gì! Cô nam quả nữ ở chung một phòng!
Thế tử phi nương nương lại công khai mang nam nhân khác về vương phủ, còn không kiêng kị đưa nam nhân vào phòng mình!
Trái tim Quân Kiệt trong nháy mắt nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm đóng cửa phòng thiếu chút nữa ngừng đập. Chẳng lẽ, nương nương muốn quang minh chính đội nón xanh cho thế tử gia?
Sau đó hắn dán lỗ tai ở ngoài cửa nghe lén đối thoại của hai người bên trong, kết quả từ lúc hai người bước vào cửa cho đến khi cửa phòng mở ra, hai người không hề nói một chữ!
Lúc này mà không nói chuyện thì càng muốn mạng hơn có nói chuyện đó!
“Điểm tâm thì không cần, mặt khác, ngươi tìm vài người theo ta tiến cung.” Vân Thanh Nhiễm vẫn luôn biết Quân Kiệt ở ngoài cửa nghe lén, nhưng không vạch trần hắn.
“Nương nương muốn vào cung? Có cần báo cho thế tử gia một tiếng không, để thế tử gia cùng vào với ngài?” Bắt được cơ hội, Quân Kiệt vội vàng nhắc tới Quân Mặc Thần, mặc kệ thế tử phi nương nương muốn làm chuyện gì, vẫn để thế tử gia cùng đi sẽ an toàn hơn!
“Không cần, hôm nay trời có hơi lạnh, hắn không thích hợp ra ngoài, mình ta đi là được.” Vân Thanh Nhiễm nói.
Nghe Vân Thanh Nhiễm cự tuyệt để Quân Mặc Thần cùng tiến cung với nàng, lại đi một mình với nam tử không rõ lai lịch kia, Quân Kiệt càng thêm khẩn trương.
“Trong xe ngựa chuyên dụng của thế tử gia không bị gió lùa lại rất ấm áp, đến khi vào cung, cũng có nơi ấm áp để thế tử gia đợi, điểm này thế tử phi nương nương không cần lo lắng! Thật sự!” Quân Kiệt cường điệu nói.
“Không cần, không cần thiết thì đừng làm mệt hắn, thân thể hắn cũng không phải là ngươi không rõ, không cần thiết để hắn chịu tội.”
Nói xong, Vân Thanh Nhiễm đợi Đông Phương Triệt tính toán cùng tiến cung.
“Không phải, thế tử phi nương nương, ngài nghe thuộc hạ nói, cái đó, kỳ thật vận động thích hợp đối với thế tử gia mà nói là chuyện tốt… Nương nương…” Lúc Quân Kiệt nói chuyện, Vân Thanh Nhiễm và Đông Phương Triệt đã đi càng lúc càng xa.
Nguy rồi! Quân Kiệt gõ đầu mình, tự trách mình ăn nói vụng về, không giải quyết tốt sự việc.
Rốt cuộc chuyện thế tử phi nương nương và một nam tử vô cùng xuất sắc cùng nhau ra vào có nên nói cho thế tử gia biết hay không? Rốt cuộc nên hay không nên đây?
Nếu nói cho thế tử gia, vạn nhất thế tử gia thương tâm thì làm sao bây giờ?
Còn nếu không nói cho thế tử gia, giấy không gói được lửa, cho dù hắn không nói, người trong phủ không nói, lúc thế tử phi nương nương và nam nhân kia “cùng ra cùng vào” bị nhiều người nhìn thấy như vậy, luôn có người sẽ nói ra, thế tử gia sớm muộn gì cũng biết.
Uhuhu, việc này nên làm thế nào cho phải, gia, thuộc hạ thật có lỗi với ngài, thuộc hạ không coi chừng tốt thế tử phi nương nương…
★
Quá trình tiến cung hết sức thuận lợi, xe ngựa của phủ Trấn Nam vương rất dễ dàng tiến vào hoàng cung.
Vân Thanh Nhiễm bây giờ, không chỉ là thế tử phi phủ Trấn Nam vương, mà còn là quận chúa phủ Hán Vương, thân phận này có chút vi diệu, bởi vì phủ Hán Vương và phủ Trấn Nam vương xưa nay không có giao tình gì, hai Vương phủ đều bề bộn nhiều việc, nay bởi vì quan hệ với Vân Thanh Nhiễm, phủ Hán Vương và phủ Trấn Nam vương đột nhiên trở thành “quan hệ thông gia”, nhưng thật ra ở trong bóng tối đã khơi dậy gợn sóng không nhỏ.
Vào trong hậu cung, thị vệ Vương phủ không thể tiếp tục đi vào, hậu cung là nơi các nữ nhân của hoàng đế ở lại, dưới tình huống bình thường trừ hoàng đế và hoàng tử ra thì không có nam nhân khác, đương nhiên cũng không thể để nam nhân khác tùy tùy tiện tiện đi vào, trừ phi là hoạn quan.
Vân Thanh Nhiễm vừa định dặn dò Đông Phương Triệt hai câu, đã phát hiện không thấy bóng dáng Đông Phương Triệt, nam nhân này quả nhiên không thích hợp làm người nghe lệnh người khác.
Nếu Vân Thanh Nhiễm đã mang danh tiến cung thăm tỷ tỷ, tự nhiên việc đầu tiên phải làm là đi gặp tỷ tỷ Trân phi nương nương của nàng.
Sau khi Vân phu nhân hạ huyệt, Vân Lâm Mị lập tức bị triệu về cung, hoàng thượng vì long chủng trong bụng nàng ta nên không cho nàng ta ở lâu trong Vân phủ, trong lúc tang sự việc gì cũng vội vàng gấp rút, nàng với Vân Lâm Mị cũng không có cơ hội nói chuyện gì.
Lần này tuy Vân Thanh Nhiễm lấy cớ thăm nàng ta để tiến cung, chẳng qua lần gặp mặt này cũng thật sự có lời muốn nói.
Trân phi vẫy lui mọi người, mang Vân Thanh Nhiễm vào một gian mật thất nhỏ trong cung nàng ta, bảo đảm hai người trò chuyện tuyệt đối an toàn.
“Muội muội thân ái của tỷ, không biết vì sao mỗi lần tỷ gặp muội, hảo cảm dành cho muội lại tăng thêm một chút, chậc chậc, muội thật sự là càng ngày càng hợp khẩu vị của tỷ.”
Vân Lâm Mị đánh Vân Viễn Hằng một tát, trong mắt mang hận lại khiến Vân Thanh Nhiễm cảm thấy càng thêm chân thật ngày ấy không còn thấy nữa, hiện giờ Vân Thanh Nhiễm chỉ thấy một Vân Lâm Mị tuỳ hứng, yêu mị.
“Đừng, trăm ngàn đừng thích ta, ta không có hứng thú với nữ nhân, càng không có hứng thú kết một đoạn tình duyên tỷ muội ba đời ba kiếp với ngươi.”
Vân Thanh Nhiễm đối với người mình không thể nắm trong tay, cố hết khả năng tỏ thái độ xa cách. Vân Lâm Mị trước mặt nàng, tư duy của nàng ta đại khái nàng có thể chạm đến, nhưng không phải toàn bộ.
Lại nói, trong nhân vật sáng chiều chung đụng, muốn thân mật bao nhiêu thì thân mật bấy nhiêu có một người cố tình chính là sinh vật nàng không thể nắm bắt cùng lý giải, ít nhất là cho tới bây giờ Vân Thanh Nhiễm vẫn chưa tài nào hiểu được suy nghĩ của Quân Mặc Thần.
“Thật là vô tình.” Vân Lâm Mị cười, “Quên đi, hôm nay nếu ngươi không tới tìm ta thì ta cũng sẽ đi tìm ngươi, ta có hai chuyện muốn ngươi trợ giúp.”
“Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ giúp ngươi?”
“Bởi vì ngươi cùng phe với ta.”
“Ngươi tự tin như vậy à.”
“Chuyện thứ nhất, giúp ta tìm một người có y thuật đáng tin hơn nữa có thể đỡ đẻ giúp ta. Chuyện thứ hai, ta muốn ngươi giúp ta hỏi thăm tin tức một người, giáo chủ Hồng Dược của Thương Lan giáo.”
“Ngươi tìm Hồng Dược làm gì?”
Chuyện đầu tiên Vân Thanh Nhiễm hiểu được, trong hoàng cung người muốn hại Vân Lâm Mị không sinh được đứa nhỏ có dùng hai bàn tay cũng đếm không hết.
Về chuyện thứ hai, nàng vĩnh viễn cũng không giúp được, bởi vì Hồng Dược đã không còn trên trần thế.
“Trên người Hồng Dược mang theo bí mật, là thứ mà trước mắt Dạ Hoằng Nghị rất muốn có được, dục vọng của con người chính là vô cùng vô tận như vậy, lúc Dạ Hoằng Nghị vẫn là hoàng tử ông ta muốn ngôi vị hoàng đế, chiếm được ngôi vị hoàng đế ông ta muốn diệt trừ những kẻ đối lập, cuối cùng Ký Bắc vương cũng bị ông ta diệt trừ, hiện tại thứ ông ta muốn nhất, chỉ sợ chính là trường sinh bất lão, không riêng gì Dạ Hoằng Nghị, còn có rất nhiều quyền quý đều mơ tưởng, bằng không ngươi cho rằng vì sao nhiều năm như vậy, mọi người đều coi Hồng Dược là nữ ma đầu số một, muốn bắt bà ta, bà ta có thật sự là nữ ma đầu hay không ta không biết, mọi người đều muốn bắt lấy bà ta ngược lại là thật. Nhưng nói đến cũng đúng, thứ này có ai mà không muốn, nếu là ngươi, ngươi cũng muốn thôi, ha ha, huống chi ở nhà ngươi còn có một thế tử bệnh lao cơ mà.”
“Thật đáng tiếc, bí mật trên người Hồng Dược ta thật sự không có một chút hứng thú.”
Con mẹ nó, cái bí mật mà ngươi nói hiện tại ở ngay trên người ta đây này!
Vân Thanh Nhiễm không khỏi cảm thấy mình biến thành một miếng bánh thơm ngon, bị rất nhiều người nhớ thương. May mà trừ người của phủ Trấn Nam vương cùng với người của Thương Lan giáo ra không có ai biết Hồng Dược đã qua đời, nếu không miếng bánh nàng đây còn không bị mọi người chính thức tranh giành.
Sư phụ Hồng Dược ơi là sư phụ Hồng Dược, tuy bà đã mất còn để bà bị nhiều người nhớ thương như vậy là ta không tốt, nhưng vì nửa đồ đệ mà khi còn sống được bà coi trọng là ta đây có thể sống lâu một chút, lão nhân gia ngài đành chịu chút ủy khuất đi.
“Ha, nhị muội của tỷ thật đúng là biết giả bộ thanh cao mà, trường sinh bất lão ngươi không có hứng thú, vậy ngươi có hứng thú với cái gì? Quên đi, hôm nay ta không tìm ngươi để thảo luận vấn đề này, ngươi có hứng thú hay không không quan trọng, quan trọng là nam nhân Dạ gia có hứng thú.”
“Vì đòi niềm vui của hoàng thượng, cho nên ngươi định đi tìm hiểu tin tức của Hồng Dược cho ông ta? Coi như suy nghĩ của ngươi không sai, chẳng qua ngươi có phải đã đánh giá quá cao năng lực của ta rồi không, ngươi dựa vào cái gì cho rằng người mà ngay cả hoàng đế cũng không tìm thấy nhưng ta lại có tin tức?”
“Bởi vì ngươi là người của phủ Trấn Nam vương, ngay cả hoàng đế cũng hoài nghi Trấn Nam vương Quân Vô Ý che giấu tung tích thật sự của Hồng Dược, đừng kỳ quái vì sao ta biết việc này, lúc nam nhân thừa hoan trên giường cũng là lúc bọn hắn lơi lỏng nhất.” Vân Lâm Mị yêu mị nói.
“Nếu ta không giúp?” Vân Thanh Nhiễm cười nói.
Vân Lâm Mị dường như đã dự liệu trước Vân Thanh Nhiễm sẽ hỏi như vậy, “Ca ca nay đã rời khỏi kinh thành, là chủ động xin chỉ đi phủ Kinh Châu quét sạch tàn dư loạn đảng. Ca ca rất hiếu thuận, đầu thất mẫu thân còn chưa qua, theo lý thuyết huynh ấy sẽ ở lại kinh thành, cho nên ta hoài nghi, ca ca đã biết cái gì.” Cái gọi là tàn dư loạn đảng chính là con trai thứ ba của Hách Vu Thiên ở phủ Kinh Châu. “Nhị muội, tỷ đã mất mẫu thân, tỷ không thể mất cả ca ca, muội hiểu không?”
“Ngươi rốt cuộc cũng chịu nói thật.” Vân Thanh Nhiễm không phải người có tính nhẫn nại, nếu không phải nhìn ra Vân Lâm Mị không giống với biểu hiện xấu xa bên ngoài của nàng ta, nàng nghĩ hôm nay nàng sẽ không đứng ở chỗ này ôn hoà nhã nhặn nói chuyện với nàng ta.
“Ai, trong thâm cung này, không thể nói nhất chính là lời nói thật, càng chân thật lại càng đoản mệnh, càng dối trá lại càng sống lâu, ngươi nên may mắn ngươi không bước vào trong hậu cung này, tên ma ốm Quân Mặc Thần kia tuy sống không lâu, có thể cho ngươi cũng chỉ là thân phận thế tử phi, không tôn quý bằng hoàng phi, nhưng phần an tường ở phủ Trấn Nam vương, hoàng cung tuyệt đối không cho ta được, nếu có thể không cần phải tranh thủ tình cảm, ta ngược lại tình nguyện gả cho một nam nhân mắc bệnh nan y.” Vân Lâm Mị thờ ơ khoát tay, “Quên đi, dù sao những thứ ngươi nên biết thì đều đã biết rồi, cũng không kém nhiều, nhưng ta nhắc nhở ngươi trước, ít vì ta mới nói hai câu cảm tính thì lựa chọn tin tưởng ta, ngươi tốt nhất nên đề phòng ta một chút, nói không chừng ngày nào đó ta lại đích thân đưa ngươi vào trong địa ngục.”
Vân Lâm Mị cười quyến rũ, câu phía sau nàng ta dùng một loại tư thái gần như phóng đãng để nói với Vân Thanh Nhiễm.
“Ta mỏi mắt mong chờ.” Vân Thanh Nhiễm mỉm cười, “Chuyện thứ nhất ngươi nói ta sẽ giải quyết cho ngươi, về việc thứ hai, xem tâm tình ta đi.”
“Ai, muội muội, tỷ tỷ thật sự rất thích tính tình thẳng thắn hiện tại của muội đó!”
“Nhưng ta cũng không thể chịu thiệt, nhân tiện giúp ta làm một việc đi?”
“Nói nghe xem nào.”
“Mang ta đi bái phỏng công chúa Thiên Duyệt xinh đẹp tôn quý nhất của hoàng triều Thịnh Vinh chúng ta.”
“Xem ra là có trò hay nha.” Vân Lâm Mị cười đến tà mị, “Nữ nhân kia mỗi ngày bọc xạ hương lắc lư ở trong cung của ta, ta đã sớm nhìn nàng ta không vừa mắt, nếu ngươi cũng có tâm tình, ta thuận tiện đến thử xem, phi tử hoàng thượng sủng ái nhất với công chúa hoàng thượng sủng ái nhất rốt cuộc ai lợi hại hơn.” Tự xưng là phi tử hoàng đế sủng ái nhất, thật đúng là không khiêm tốn một chút nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...