Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Quân Mặc Thần cởi bỏ mũ giáp của mình xuống, hắn không hợp mặc bộ chiến y này, hắn ốm yếu nên càng thích hợp với việc nằm trên chiếc giường lớn mềm mại vô cùng hơn, trên người khoác lên một cái áo choàng lông chồn thật dày, sau đó bên cạnh sẽ đốt đàn mộc hương, giống như trong hoàn cảnh tựa khói tựa sương làm một pho tượng như thần tiên, mà không phải làm kẻ nhàn hạ không ăn khớp với bức tranh đẫm máu này.

Hai người Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên không tìm được lời để nói, bọn họ dụi sáng mắt, vừa phải đề phòng đao kiếm của quân địch, vừa phải cẩn thận phòng ngừa những người phía sau mình phát hiện.

Quân Mặc Thần nhìn bộ dạng khẩn trương của hai người họ, nói.

“Khụ khụ khụ… thả lỏng chút, muốn tán gẫu một lát không?”

Hiếm khi thế tử gia chủ động mở miệng nói chuyện với người khác.

Thế tử gia cũng không phải là người mà ai muốn tán gẫu với hắn thì hắn sẽ nói, ngay cả Thất hoàng tử Dạ Minh Sâm cũng không có đãi ngộ như vậy.

“Nhưng mà, hiện tại…” Long Hạo muốn cự tuyệt, giờ đâu phải lúc nói chuyện phiếm, đừng nói lúc bên tai toàn tiếng binh binh bang bang nói chuyện không nghe được rõ ràng, đao kiếm không có mắt, ai có thể đảm bảo một giây sau mình vẫn còn toàn vẹn?

Chỉ là lời cự tuyệt còn chưa kịp nói ra được bao nhiêu, ngay lúc nhìn thấy ánh mắt của Quân Mặc Thần đã nuốt trở lại, “Ngài muốn tán gẫu cái gì?”

Có gì muốn hỏi thì hỏi đi, bọn họ cũng không cầu cái gì, vì Ký Bắc vương gia mà dâng lên sinh mệnh quý giá của chính mình? Bọn họ không nghĩ tới, bọn họ chỉ muốn xuất ngũ, sau đó sống một cuộc sống thuộc về bọn họ.

“Tới nơi này bao lâu rồi?”

“Hai năm lẻ ba tháng.” Long Hạo tuy rằng nghi hoặc vì sao Quân Mặc Thần đột nhiên lại hỏi hắn vấn đề này làm cái gì, nhưng vẫn thành thật trả lời, người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

“Trong mắt mọi người phẩm hạnh thế nào?”

“Tạm được.” Long Hạo chỉ nghĩ đến việc mau chóng về nhà một chút, không cần thăng quan gì, trung quy trung củ làm người làm việc.

Nhưng mà… hắn hỏi chuyện này để làm gì?

“Khụ khụ khụ… trong hai năm qua, các ngươi trừ bỏ việc luyện tập thông thường ra có hạng mục tập luyện đặc biệt nào không?” Vấn đề mà Quân Mặc Thần hỏi càng về sau càng kỳ quái, ngược lại không giống như thật sự muốn hỏi Long Hạo vấn đề gì, mà giống như đang tán gẫu việc nhà.


Đặc biệt?

Long Hạo nghĩ nghĩ, “Không có…” Mỗi ngày bọn họ đều luyện tập cưỡi ngựa bắn cung võ nghệ không có gì đặc biệt.

“Ví dụ như chuyện có liên quan đến nước.” Quân Mặc Thần cho một phạm vi.

“À, có, chúng ta phải tập nín thở trong nước, trưởng quan nói là luyện hô hấp.” Long Hạo nhớ lại nói, hắn không cảm thấy việc này có gì đặc biệt.

“Huấn luyện ở chỗ nào?”

“Thủy lao.”

Đừng nhìn nơi này trông hơi thô sơ, lại có một thủy lao được trông coi vô cùng nghiêm mật, nước trong thủy lao là dẫn từ suối nước ngầm.

Bên trong thủy lao bình thường giam giữ người nào thì Long Hạo không biết, mỗi lần vào đó hắn đều không dám hỏi nhiều.

Khóe miệng Quân Mặc Thần như có như không giương lên, không quá rõ ràng, nhưng cũng không thể bắt được.

Đang nói chuyện, thì Vân Thanh Nhiễm đã trở lại.

Vân Thanh Nhiễm cũng không chạy loạn khắp nơi, nàng chẳng qua là đi xem xét tình huống ở hiện trường, tính xem xác suất nàng và tên ma ốm này thành công chuồn đi là bao nhiêu.

Nếu muốn hỏi vì sao Vân Thanh Nhiễm lại vì Quân Mặc Thần mà khẩn trương như vậy, Vân Thanh Nhiễm trả lời là: người nhà ngươi sinh bệnh ngươi không khẩn trương à? Nàng đã tính toán đối xử với tên nam nhân bệnh tật đi đứng không vững kia như con mình, mặc dù là đứa nhỏ “xấu xa” đầy một bụng.

“Khụ khụ khụ… Nương tử, nàng đã trở lại, có đói bụng không?” Quân Mặc Thần mệt mỏi mở miệng, vấn đề hỏi ra lại rất không hợp tình cảnh.

“Nếu ta nói đã đói bụng, ngươi định để cho ta ăn cái gì đó à?”


Mệt hắn ngồi trên xác người chết còn nhàn hạ thoải mái hỏi nàng muốn ăn gì.

“Khụ khụ khụ… Nếu đói bụng, thì chuẩn bị đi ăn một bữa thật ngon đi.”

“Nương tử, có thể đưa cây trâm trên người nàng cho ta được không?” Quân Mặc Thần vươn tay hỏi Vân Thanh Nhiễm cây trâm ngọc bích nàng thường đeo trên đầu.

“Ngươi lấy nó làm gì?” Vân Thanh Nhiễm đưa tay lấy cây trâm từ trong lòng ra, đây là cây trâm mà ca ca tặng nàng, sau khi đổi nam trang thì cất nó vào trong ngực.

“Mượn dùng một chút.” Quân Mặc Thần cầm cây trâm từ trên tay Vân Thanh Nhiễm, nhìn ngắm, “Thật sự rất tao nhã, nếu mà bị hỏng, ta sợ là không bồi thường nổi.”

Bồi thường không nổi không phải do giá trị của cây trâm, mà là ý nghĩa mà nó đại biểu, đây là một phần chúc phúc duy nhất mà Vân Thanh Nhiễm nhận được trong ngày đại hôn của nàng và Quân Mặc Thần, là chúc phúc đến từ ca ca nàng.

“Long Hạo huynh đệ, phiền ngươi đưa cung tên trên lưng ngươi cho ta.” Sau khi Quân Mặc Thần cầm lấy cây trâm lại mượn Long Hạo cung tên.

“Ngươi muốn làm gì?” Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, sao lại cảm thấy việc mà Quân Mặc Thần muốn làm sẽ không phải là chuyện gì tốt nhỉ?

Quân Mặc Thần cười yếu ớt, không nói chuyện, chỉ tiện tay nhặt một thanh chủy thủ một phen, ở trên thân tên khắc một hàng chữ, hắn thần thần bí bí, lấy tay che đi, không để cho người khác nhìn thấy hắn đang khắc chữ gì trên thân tên.

Sau đó, Quân Mặc Thần lại lấy một cái dây lưng màu trắng bằng tơ lụa ra, động tác không nhanh không chậm buộc cây trâm lên trên thân tên, quấn từng vòng từng vòng, cột thân tên và cây trâm lại với nhau.

Cuối cùng, cây trâm chỉ chừa ra đầu và đuôi là còn nhìn thấy được, ở giữa đều bị tơ lụa màu trắng bao bọc chặt.

Tên lên dây, Quân Mặc Thần hướng về phía triền núi xa xa, chậm rãi kéo cung, người bị ngắm trúng chính là Vân Tử Hy.

“Ngươi điên rồi sao?” Long Hạo nhịn không được nói, “Ngươi đừng nói với ta là ngươi định dùng cung tên bắn Khinh Hồng công tử ở trước mặt nhá?”


Từ nơi này đến đại quân trên sườn núi phía đối diện, ít nhất cũng hơn ba trăm bước rồi?

“Cho dù có cột cây trâm lên, cung tên vẫn là cung tên.” Trần Thiếu Nguyên vừa rồi cố ý lưu ý đến cây trâm mà Quân Mặc Thần buộc lên trên thân tên, không có gì đặc biệt, không biết vì sao hắn phải buộc một món trang sức mà nữ nhân hay dùng lên trên mũi tên nhọn.

Vân Thanh Nhiễm không nói chuyện, thầm nghĩ, nếu hắn thật sự bắn được, nàng phải xem xét lại câu “Nhìn ngươi thế này phỏng chừng cũng không thú được nữ nhân” mà nàng từng nói kia.

“Xuỵt… Đừng ầm ỹ.” Quân Mặc Thần khoan thai nở nụ cười, nhìn thoáng qua ánh mắt đang xem kịch vui của Vân Thanh Nhiễm. Sau đó quay mắt lại tiếp tục nhắm đến Vân Tử Hy đang ở sườn núi phía đối diện…

“Oành——”

Trong khoảnh khắc khi tên rời cung, cung gãy, dây đứt.

Quân Mặc Thần cúi đầu nhìn cây cung hỏng trong tay, sau đó trả nó lại cho Long Hạo.

“Không phải chứ, cây cung này dường như vẫn còn mới, ngươi lại có thể chỉ dùng một lần đã phá nó hỏng luôn rồi?” Long Hạo nhỏ giọng than thở một câu, “Thiếu Nguyên, đem cái của ngươi cho ta…”

“Thiếu Nguyên?” Trần Thiếu Nguyên không để ý đến hắn, Long Hạo nhìn theo ánh mắt của Trần Thiếu Nguyên, Vân Tử Hy vẫn hoàn hảo đứng ở nơi đó, không có chuyện gì xảy ra… không đúng… mũi tên kia! Mũi tên buộc cây trâm đó bắn xuyên qua rồi, mặc dù vị trí có hơi trật một chút, không bắn trúng Vân Tử Hy, mà bắn trúng thân cây bên cạnh hắn ta, còn là kiên định có lực bắn về phía trước.

Long Hạo mở trừng hai mắt thật lớn, kinh ngạc phát hiện nam nhân ngay cả đi đường cũng thở gấp ở bên cạnh hắn đây, thế nhưng bắn được tên đi xa như vậy? Lại còn chỉ trật một chút!

“Khụ khụ khụ… khụ khụ…” Quân Mặc Thần lại ngồi trở về.

Vân Thanh Nhiễm quyết định thu hồi câu nói kia.

Vân Tử Hy ở bên kia, thời điểm mũi tên bay tới hắn đã nhận ra, nhưng trong khoảnh khắc mũi tên đến gần, hắn phát hiện mũi tên không phải là nhằm vào hắn, cho nên không động.

Lúc mũi tên cắm vào thân cây bên cạnh, hắn thấy được thứ được cột trên thân tên, lập tức trái tim co rút một cái.

Vươn tay gỡ cây trâm ra, là cây trâm hắn đưa cho Thanh Nhiễm.

Lại nhìn thoáng qua mũi tên trên tay, ánh mắt Vân Tử Hy thay đổi, sau đó nở nụ cười.

“Truyền lệnh xuống, lui binh.” Vân Tử Hy bỗng nhiên hạ lệnh.


Vân Tử Hy lui binh!

“Sao lại thế này? Sao lại lui binh rồi? Vậy không còn đánh nữa à?” Long Hạo choáng váng nhìn về phía Trần Thiếu Nguyên bên cạnh hắn.

“Đừng nhìn ta, ta cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.” Trần Thiếu Nguyên lại nhìn hai người Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm, hai người này rốt cục là thần thánh phương nào? Mục đích của bọn họ là gì? Trực giác nói cho Trần Thiếu Nguyên biết, Vân Tử Hy lui binh có liên quan tới mũi tên vừa rồi tên ma ốm này bắn đi.

Vân Tử Hy đột nhiên lui binh cũng không khiến cho tất cả yên tĩnh trở lại, ngược lại làm cho mọi người lâm vào cảm giác khủng hoảng không biết tên, vừa rồi còn có thể trông thấy Vân Tử Hy, ngược lại còn an tâm một chút, giờ không nhìn thấy, cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra tình huống gì, trái lại càng thêm áp lực.

Khó chịu hơn cái chết, chính là chờ đợi tử vong.

Trợ thủ đắc lực Hách Trường Đức của Ký Bắc vương, người phụ trách cao nhất ở nơi này, sau khi biết Vân Tử Hy lui binh cũng không thả lỏng.

Vân Tử Hy đang muốn xướng vở kịch gì đây? Vì sao lại đột nhiên lui quân? Hắn ta rốt cuộc muốn làm cái gì?

Hách Trường Đức không bởi vì Vân Tử Hy là một vãn bối mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà coi thường hắn, một nam nhân có thể chống lại danh tướng của Bắc Yến quốc sao có thể là một đối thủ dễ dàng đối phó cho được?

Hách Trường Đức càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

“Truyền lệnh xuống, trừ những người giám thị, để những người còn lại ở thủy lao ra đợi lệnh!” Sau khi Hách Trường Đức cân nhắc xong, quyết định tiên hạ thủ vi cường, so với việc ở nơi này suy đoán xem bước tiếp theo Vân Tử Hy sẽ làm như thế nào, chẳng bằng hóa bị động thành chủ động, đổi thủ thành công!

Bọn họ nhất định không thể nghĩ ra, lúc vương gia đem phần binh lực Ký Bắc quân đóng ở nơi này đã suy nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, tuy địa hình nơi này dễ thủ khó công, nhưng cũng có một khuyết điểm rất lớn, một khi lối ra bị cường binh phá hỏng, bọn họ muốn rời đi cũng không phải chuyện dễ dàng.

Vì thế sau khi vương gia sai người tạo ra thủy lao xong, lại tạo ra thông đạo bí mật để đi ra ngoài từ nơi này.

Lợi dụng suối nước ngầm vốn có ở nơi này, làm trọn ba năm, trên nền móng nước suối vốn có dưới mặt đất đả thông rất nhiều chỗ nham bích, cuối cùng hoàn thành thông đạo từ thủy lao đến sông Cảnh Long, thông đạo cũng đủ cho năm đến bảy người đồng thời đi ở bên trong, có thể dời binh lực rất nhanh.

Vì thế lúc bọn hắn cho binh lính tiến hành thao luyện, còn đặc biệt huấn luyện họ khả năng lặn ở trong nước, chính là vì có thể dời đi khi gặp phải tình huống đặc thù.

Nếu chuyện của vương gia đã bại lộ, cũng không còn gì đáng bận tâm, dưới tình huống như này nên áp dụng thủ đoạn đặc biệt!

Gừng càng già càng cay, cho dù là Vân Tử Hy đến thì thế nào, hắn ta nhất định không thể nào tưởng tượng được vương gia đã sớm có chuẩn bị!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui