Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Long Hạo nhận mệnh đi phòng bếp tìm đồ ăn, hiện giờ trong sơn cốc đang hỗn loạn, không có ai chú ý tới phòng bếp, cũng tiện cho hắn hành động, bằng không lúc đi xuống bếp ăn vụng là vi phạm quân quy.

Vân Thanh Nhiễm ngủ một lát là tỉnh, bên này xảy ra chuyện không có nghĩa là vị ở trong hoàng cung sẽ không hành động.

“Không ngủ thêm chút nữa à?” Quân Mặc Thần thấy Vân Thanh Nhiễm tỉnh, cười nhẹ khẽ vuốt mặt nàng.

“Không.”

Vân Thanh Nhiễm đang muốn đứng dậy, Quân Mặc Thần lại ấn nàng xuống, “Đợi chút.”

Quân Mặc Thần tùy tay cầm quần áo lúc đầu của mình, ném lên trên đầu hai nam nhân khác đang ở trong phòng, che kín ánh mắt của bọn họ.

Nhiễm Nhi của hắn không phải để cho nam nhân khác nhìn, hắn sẽ tức giận.

Vân Thanh Nhiễm thay trang phục của binh sĩ mà vừa rồi nàng mới tìm thấy, sau đó lại giúp đỡ Quân Mặc Thần mặc vào.

“Khụ khụ khụ… Nhiễm Nhi, động tác của nàng càng thêm thành thạo rồi.” Quân Mặc Thần cười khen Vân Thanh Nhiễm.

Thay vì nói là Vân Thanh Nhiễm đã thành thạo việc mặc quần áo cho Quân Mặc Thần, thì chẳng bằng nói nàng đã quen thuộc hơn đối với quần áo có kết cấu hơi phức tạp này.

Chỉ chốc lát sau hai người đều ăn mặc ngay ngắn, áo mũ chỉnh tề, cho dù đây là bên trong doanh trướng đơn sơ, thân mặc quân trang giản dị, cũng vẫn tao nhã vạn phần.


Vân Thanh Nhiễm cầm bánh bao thừa cùng dưa muối mà Long Hạo “lấy đến”, gặm cắn.

Quân Mặc Thần cũng vươn tay ra muốn lấy, lại bị Vân Thanh Nhiễm đè lại, nàng hỏi Long Hạo: “Có nước ấm không?”

Bà cô của ta ơi, nơi này là quân doanh, cũng không phải đại viện nhà mình, đâu phải cứ muốn cái gì là có cái đó, những cái bánh bao thừa này hắn phải mạo hiểm rất lớn mới lấy ra được đấy.

“Không có nước ấm thì đi tìm củi đến đây, ở nơi này nấu nước.” Vân Thanh Nhiễm nhìn lều trại, dù sao cũng là một cái lều trại, bên trên là đất, nổi lửa nấu nồi nước cũng không có vấn đề gì.

“Nương tử, vì sao nàng không cho ta ăn?” Quân Mặc Thần có chút ủy khuất nhìn Vân Thanh Nhiễm, giống như một con cún Husky tội nghiệp bị thương, còn mang theo chút ý vị hèn mọn.

“Lạnh lắm.”

Hai chữ cũng đủ nói rõ nguyên nhân.

Trong lòng Quân Mặc Thần ấm áp. Trong ánh mắt càng thêm nhu hòa, một bộ dáng ngoan ngoãn, chờ Vân Thanh Nhiễm chuẩn bị đồ ăn cho hắn.

Nếu Long Hạo biết ý nghĩ lúc này trong đầu Quân Mặc Thần, khẳng định sẽ mắng to mấy câu, này, nàng quan tâm ngươi sao không tự động thủ lo liệu đi, nàng nói một câu, kết quả người khổ còn không phải là hắn à?

Kỳ thật trận hỏa hoạn bên ngoài kia đã đủ để đun nước tắm cho tất cả mọi người rồi, nếu hắn có gan bắc một nồi nước trên đống lửa ở nơi đó, nói cho cùng thì chỗ “củi lửa” đó cũng khá quý.

Mất sức hơn nửa ngày, cuối cùng Long Hạo cũng đun xong nước ấm theo yêu cầu của Vân Thanh Nhiễm, dùng một cái chén mẻ có mấy chỗ thủng đến đáng thương để rót nước vào, Vân Thanh Nhiễm ngâm bánh bao lạnh lẽo vào nước ấm rồi đưa cho Quân Mặc Thần.


Quân Mặc Thần cầm lấy bánh bao sau khi đã ngâm qua nước ấm đã không còn hình dáng, cắn vô cùng sung sướng, lúc trước sơn hào hải vị có bày ra trước mắt hắn cũng không thấy hắn ăn đến vui vẻ như vậy.

Đáng thương Long Hạo là người bận rộn nửa ngày cùng với bạn hữu Trần Thiếu Nguyên của hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn, hai người bọn họ bị giày vò cả đêm vừa đói vừa mệt, kết quả giường thì bị người ta chiếm lấy, tìm đồ ăn nửa ngày cũng không có phần của hai người họ, cuộc sống thật bi thương.

Trông mong nhìn hai người Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần ăn hết hơn nửa bánh bao cùng dưa muối trong chén.

Kỳ thật lúc lấy bánh bao, Long Hạo nghĩ mình và Trần Thiếu Nguyên cũng đói rồi, cho nên lấy nhiều thêm một chút, ai ngờ hai người tu hú chiếm tổ chim khách đó thoạt nhìn bộ dáng rất cao quý, ngay cả mấy cái bánh bao thừa cũng gặm đến say sưa.

Nhất là người nam nhân này, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trông có vẻ ốm yếu, cảm giác không có bao nhiêu sức lực, không biết còn tưởng rằng hắn sắp chết, nhưng mà lại bộc lộ một loại khí chất cao quý trời sinh, tồn tại sự khác nhau một trời một vực với cái loại tiểu binh lính như bọn họ, ai ngờ hắn ăn bánh bao lại hăng hái như vậy, giống như cả đời chưa ăn qua bánh bao bao giờ vậy.

Vân Thanh Nhiễm vốn cũng muốn để lại cho hai người Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên một ít, lát nữa nàng còn phải dựa vào hai người bọn họ để trà trộn vào trong quân doanh, kết quả Quân Mặc Thần luôn không có khẩu vị tốt hôm nay lại ngược với bình thường ăn vô cùng ngon, cứ thế ăn sạch tất cả bánh bao.

Ăn uống no đủ, nghỉ ngơi cũng đủ rồi. Vân Thanh Nhiễm ngoắc tay về phía Long Hạo, ý bảo hắn tới gần một chút, hắn không có việc gì sao lại đứng xa như vậy? Nàng cũng đâu có ăn thịt người.

“Phu nhân ngài còn có phân phó gì?” Long Hạo rũ mắt cúi đầu, chỉ thiếu ba quỳ chín lạy Vân Thanh Nhiễm, trong lòng thì gào thét, cô nãi nãi ơi, cô gia gia à, các ngươi thả ta với huynh đệ ta đi, chúng ta là hai người đáng thương mà!

Giờ sống cũng không dễ dàng mà? Bi thương nhất chính là, bọn họ ngày đêm thao luyện, không chết ở trên chiến trường, không chết ở trên tay địch nhân, không chết ở dưới roi da của quan quân, ngược lại bị hai kẻ xấu thần bí đến cảnh giới nhất định bẻ cho răng rắc, thật đáng thương làm sao?

“Ta hỏi ngươi, các ngươi là một phần trong Ký Bắc quân của phủ Ký Bắc Vương, phải không?” Vân Thanh Nhiễm hỏi, Ký Bắc quân là quân đội thuộc về phủ Ký Bắc Vương, từ lúc thái tổ hoàng đế đánh hạ giang sơn đã có, vẫn được giữ lại đến bây giờ, là quân đội chịu sự quản lý của phủ Ký Bắc vương, thuộc loại quân chính quy.

“Đúng, đúng vậy!” Long Hạo liên tục gật đầu hô đúng! Bọn họ hỏi cái gì thì hắn cứ thành thật trả lời cái đó, dù sao bọn họ cũng xông vào nơi này, hắn chỉ cần mình và Trần Thiếu Nguyên không có việc gì là tốt rồi, những cái khác, con mẹ nó quản nhiều làm gì! Cũng không phải là hắn muốn tham gia quân ngũ, cũng không nghĩ hắn muốn bán mạng cho phủ Ký Bắc vương, loại tiểu lâu la như hắn, điển hình chính là bị bắt đi lính, chỉ ngóng trông đến lúc đủ thời gian để có thể trở về nhà.


“Hai người chúng ta muốn trà trộn vào trong đội ngũ của các ngươi, lát nữa các ngươi dẫn đường cho chúng ta.” Vân Thanh Nhiễm cũng không phải đang thương lượng với Long Hạo, nàng là đang tuyên bố, gần như là báo cho Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên biết việc mà bọn họ phải làm thôi.

“Cái gì?” Long Hạo kinh hãi, “Ôi bà cô của ta ơi, các ngươi trốn ở nơi này còn chưa tính, nhưng mang các ngươi vào trong quân ngũ thì làm sao có thể? Đột nhiên xuất hiện hai người sống lạ mặt, ngươi cho rằng mọi người đều là kẻ mù à?” Huống chi hai người bọn họ còn có bộ dáng bắt mắt như vậy, muốn trà trộn là có thể trà trộn được đấy?

“Yên tâm, lúc chúng ta thật sự trà trộn vào, không ai bận tâm đến điều đó đâu.”

Lúc Vân Thanh Nhiễm muốn trà trộn vào cũng chính là khi hoàng thượng bên kia có hành động, nhân mã bên này phải lên đường.

Cũng không phải là thời điểm thao luyện lúc bình thường, cố định số người, trưởng quan nhìn nhiều cũng quen mắt. Đêm nay ầm ĩ như vậy, thiếu đi mấy người, sáng sớm mai đã xuất phát, đội ngũ bố trí lại lần nữa nhất định sẽ rất vội vàng, bên cạnh có thêm mấy khuôn mặt mới thì có gì kì lạ?

Long Hạo nghe xong thì choáng váng hồ đồ, đối với những suy tính trong lòng Vân Thanh Nhiễm hắn đều không biết một chút nào, hắn chỉ biết đêm nay nơi này xảy ra việc ngoài ý muốn, một việc ngoài ý muốn rất lớn, đêm nay không có thời gian, chỉ xử phạt người trực đêm, nhưng đến ngày mai, thì khó mà nói được, vạn nhất vương gia đích thân tới, làm không tốt thì xong đời, lăn đến Địa phủ mà kêu oan với Diêm Vương gia.

Sau khi Quân Mặc Thần ăn no thì ngồi ở bên mép giường dùng ngón tay dính nước vạch lên trên cái bàn đơn sơ màu vàng đất cái gì đó, vạch nửa ngày, nói là vẽ cũng không sai biệt lắm, mới ngẩng đầu lên liếc Long Hạo một cái.

“Được rồi, cởi trói cho nam nhân của ngươi đi.”

“A!” Nghe thấy có thể cởi trói cho Trần Thiếu Nguyên, Long Hạo thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc đang cởi trói cho Trần Thiếu Nguyên ra, bỗng nhiên nhớ tới có chỗ nào đó không thích hợp.

“Nam nhân của ta?”

Ánh mắt Quân Mặc Thần liếc nghiêng cái gối đầu trên giường, chậm rãi phun ra ba chữ, “Hoa hồng cao.”

Oanh ——


Một câu bùng nổ trong đầu ba người.

Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên thì không cần phải nói.

Vân Thanh Nhiễm trừng mắt nhìn Quân Mặc Thần một lúc lâu, mệt hắn còn có thể chú ý tới chi tiết này? Vừa rồi hắn cũng như vậy, ngay cả nàng cũng chưa phát hiện ra vấn đề! Như vậy xem ra, có nam nhân rất có tiềm năng hơn nàng ở một vài phương diện.

Nhìn kỹ thì trong doanh trướng này, có thể phát hiện một vài chỗ khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ, nơi này vốn nên có hai cái giường, loại giường đơn này rất chật, kết quả hai cái giường đều sát lại nhau, miễn cưỡng có thể được coi như là giường hai người nằm. Ngươi nói xem hai đại nam nhân, không có việc gì lại ghép hai cái giường thành một để làm gì? Hai cái chăn trên giường còn chồng lên nhau, không phải mỗi bên một cái, ngươi nói buổi tối bọn họ đắp như thế nào.

o(╯□╰)o

“Không cần ngượng ngùng, nương tử nhà ta cũng thích dùng.” Quân Mặc Thần lại giống như không có việc gì ném thêm một quả bom.

Oanh tạc đến mức Vân Thanh Nhiễm thất điên bát đảo, người khác chưa hỏi bí sự khuê phòng của hai chúng ta, ngươi tự khai ra làm gì hả? Vân Thanh Nhiễm rất 囧, loại sự tình này hắn không thể không phơi ra được à?

“Quân Mặc Thần, vì sao ta đột nhiên có một ý nghĩ rất kỳ lạ, vẫn là lúc ngươi phát bệnh thì đáng yêu hơn.” Tuy đây là một ý nghĩ hết sức ti bỉ vô sỉ hạ lưu không thể để lộ ra ngoài, nhưng Vân Thanh Nhiễm cảm thấy, có đôi khi Quân Mặc Thần rất có tiềm chất khiến nàng phát điên, may mắn da mặt nàng cũng đủ dày.

“Khụ khụ khụ… Nương tử, những lời này của nàng cũng không đúng, ta cảm thấy ta vẫn luôn rất đáng yêu.”

Quân Mặc Thần nói xong thì kéo kéo cổ áo của mình, hướng về phía Vân Thanh Nhiễm bày ra một mặt “đáng yêu” của hắn, thân thể gầy yếu kia vào lúc này thoạt nhìn rất cường tráng, động tác kéo cổ áo mất hồn như vậy hơn nữa còn yêu cầu độ khó cao cũng có thể làm đến không tốn sức.

“Ngươi có thể tiếp tục cởi, nhưng mà ngươi đừng quên, nơi này có ba người đều có hứng thú đối với nam sắc.” Vân Thanh Nhiễm tốt bụng nhắc nhở Quân Mặc Thần một sự thật tàn khốc, tuy rằng ở đây chỉ có mình nàng là nữ nhân, nhưng mà cảm thấy hứng thú đối với nam nhân lại không chỉ có một mình nàng.

“Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần ngược lại không quá để ý, “Nếu nương tử không thích, thì cứ móc mắt bọn họ ra là được.”

Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên cực kỳ vô tội, vội vàng nhắm hai mắt của mình lại, tránh cho việc vô tội vạ bị người ta móc mắt ra mất, bọn hắn rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì, lại mạc danh kỳ hiệu đụng phải hai vị đại phật này, chuyện gì cũng chưa rõ ràng, đã bị người ta đe dọa ngược đãi triệt để rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui