Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Một góc hoàng cung, trong đình bát giác trụ đỏ ngói xanh có một nữ tử xinh đẹp đang ngồi một mình, nàng chống đầu, ánh mắt không có
tiêu cự nhìn về phía trước, ngón tay từng ngón từng ngón cong xuống, tựa hồ đang tính tính cái gì đó.

Trong miệng Vân Thanh Nhiễm còn đếm, “Một, hai, ba…” Mỗi một nữ nhân đi qua phía xa xa, nàng lại đếm một số.

Vân Thanh Nhiễm lúc này rất rảnh rỗi, rảnh rỗi tới mức đếm xem hôm nay có
bao nhiêu hậu phi vào cung điện này. Mắt thấy sắp đến buổi trưa, cũng
chính là mười hai giờ trưa, Vân Thanh Nhiễm đã đếm tới hai mươi bảy rồi.

Nói cách khác từ mười giờ đến mười hai giờ, đã có mười hai người ghé thăm.

Vân Thanh Nhiễm đang phát ngốc, bên cạnh có một cô bé đến gần, bộ dáng bảy
tám tuổi, tiểu cô nương một thân cung trang đẹp đẽ quý giá, một đôi mắt
to nghịch ngợm, đáng yêu thân thiết, mặt trái xoan, mũi cao thẳng, là
một tiểu mỹ nhân không hơn không kém.

Nhìn Vân Thanh Nhiễm một lúc lâu, tiểu cô nương hiếu kỳ đầy mắt.

“Này ——” Cô bé đột nhiên dán sát vào Vân Thanh Nhiễm, ở bên tai nàng gọi một tiếng.

Vân Thanh Nhiễm vẫn duy trì động tác kia không hề động, “Ta nói, tiểu bằng
hữu, có từng nghe qua một câu, người dọa người hù chết người chưa?”

“Nhưng tại sao ta lại không thấy bộ dáng bị hù từ trên mặt ngươi một chút
nào?” Tiểu cô nương chu môi, “Tỷ là ai, vì sao lại ngồi ở chỗ này? Là
phi tử của phụ hoàng ta à?”

“Không phải…” Vân Thanh
Nhiễm cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu cô nương ở bên cạnh nàng đang ngửa
đầu dùng đôi mắt nhỏ có thần tò mò nhìn nàng chằm chằm, “Muội là công
chúa?”

Cô bé nặng nề gật đầu, sau đó hai tay úp sấp
trên bàn đá, cố gắng bò lên trên mặt ghế đá, cùng ngồi với Vân Thanh
Nhiễm, “Tỷ không phải phi tử của phụ hoàng ta vì sao lại ở trong cung?
Cung nữ tỷ tỷ cùng tú nữ tỷ tỷ hẳn cũng không thể nhàn nhã giống như
tỷ?”

“Muội đoán xem.” Lúc này Vân Thanh Nhiễm nói
chuyện cũng không nâng nổi khí lực, Quân Mặc Thần đáng giận, lại có thể
ném nàng ở nơi này như vậy, ít nhất cũng phải ném thêm một quyển sách
cho nàng chứ, yêu cầu của nàng cũng không cao chút nào, chỉ cần cho nàng một quyển sách, nàng có thể ngồi đến quá trưa, nhưng bắt nàng ngồi thế
này, ngồi mấy canh giờ, nàng làm sao có thể chịu nổi.

“A?” Cô bé ngây ra một lúc, bé là công chúa Thiên Hà, bình thường bé hỏi
người khác cái gì, người nào không phải thành thành thật thật trả lời
bé, mà vị tỷ tỷ này lại có thể bảo bé đoán? “Ta là công chúa, chẳng lẽ
tỷ không nghe lời của ta à?”

“Công chúa thì sao, bây giờ là muội hỏi ta, quyền chủ động dĩ nhiên là ở trên tay ta, ta cũng có quyền lựa chọn không trả lời.”

“Nhưng mà… lúc phụ hoàng hỏi ta, ta đều không dám không trả lời…” Công chúa
Thiên Hà càng nói càng nhỏ giọng, “Hơn nữa, vừa rồi ta cũng đã nói cho
tỷ biết ta là ai mà…”

“Đó là muội tự nguyện nói cho ta biết, làm trẻ con, thì phải lễ phép, biết không?”

“A?” Miệng công chúa Thiên Hà mở thật lớn, là như vậy á? “Vậy ta đoán đúng thì có thưởng không?”

Thưởng? Vân Thanh Nhiễm nhìn chung quanh một hồi, hái một đóa hoa ngọc lan mới nở gần đó, “Lấy cái này làm phần thưởng đi.”

“Đây không phải tỷ vừa mới hái được à? Bên kia còn có rất nhiều mà!”

“Ta hái, cho nên không giống mọi người, ta rất ít khi tặng người khác hoa.” Vân Thanh Nhiễm giải thích.


“Nha…” Thiên Hà công chúa nghĩ nghĩ, nói, “Tỷ không phải phi tử của phụ hoàng
cũng không phải cung nữ tỷ tỷ hay tú nữ tỷ tỷ, vậy có phải nữ nhi nhà
đại thần hôm nay tiến cung thăm Trân phi nương nương mang thai bé con
không?”

“Ừm… đoán đúng phân nửa, ta trước kia là nữ
nhi nhà đại thần, có điều không lâu trước ta mới xuất giá rồi.” Vừa nãy
nàng chính là bị thế tử gia nhà nàng ném vào nơi này, nơi này là điện
Vân Hòa của Trân phi nương nương, trong cung điện có tỷ tỷ Trân phi
nương nương của nàng, còn có một đôi phi tử của Dạ Hoằng Nghị tiến đến
chúc mừng, so với ở trong đó, Vân Thanh Nhiễm thà ngẩn người ở nơi này.

“Tỷ tỷ đã xuất giá rồi á? Thoạt nhìn không giống một chút nào nha!” Công
chúa Thiên Hà nghe Vân Thanh Nhiễm nói mình đã xuất giá, càng thêm cẩn
thận nhìn nàng chằm chằm, cuối cùng lắc đầu nói nàng không giống như nữ
nhân đã gả cho người.

“Sao lại không giống, chẳng lẽ
đã xuất giá hay chưa còn có thể nhìn ra được?” Vân Thanh Nhiễm nghĩ,
hoàng triều Thịnh Vinh đối với nữ tử chưa xuất giá với nữ tử đã xuất giá không bị ước thúc trên trang dung, loại vừa mới xuất giá giống nàng,
chẳng lẽ còn có thể từ bề ngoài mà phân biệt ra được có phải đã xuất giá hay không?

“Bởi vì nữ nhân đã gả cho người đều trở
nên rất hung dữ!” Công chúa Thiên Hà thành thật nói, phi tử của phụ
hoàng bé đều rất hung dữ, còn có nữ nhân mà ca ca của bé lấy rõ ràng
trước khi xuất giá đều rất ôn hòa, sau khi gả cho người rồi lại trở nên
rất dữ tợn. “Cho nên sau này ta cũng không muốn xuất giá, ta không muốn
làm nữ nhân hung dữ!”

Sau khi xuất giá sẽ biến thành hung dữ? Đứa nhỏ này, lớn lên trong cung, đã thấy rất nhiều phi tử rồi?

“Ta cho muội biết, không phải toàn bộ nữ nhân gả cho người rồi đều trở nên
hung dữ đâu, loại mà muội nói ấy, là rất nhiều nữ nhân gả cho cùng một
người nam nhân, sau đó bọn họ muốn tranh đoạt người nam nhân kia, sau đó các nàng sẽ trở nên dữ tợn, nếu như sau này muội gả một người nam nhân
chỉ thú một mình muội, như vậy muội cũng không cần trở nên dữ tợn.”

Là vậy à? Công chúa Thiên Hà nghĩ nghĩ, nữ nhân hung dữ mà bé từng gặp đều gả cho một nam nhân có rất nhiều nữ nhân…

Ừm, quyết định, sau này bé cũng muốn chiếm lấy một người nam nhân, như vậy bé sẽ không biến thành nữ nhân hung dữ!

“Vậy tỷ tỷ gả cho ai?” Công chúa Thiên Hà suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra có nam nhân nào chỉ cưới một nữ nhân, “Đúng rồi, Trấn Nam Vương gia
chỉ lấy một Vương phi, không đúng không đúng, người Trấn Nam Vương gia
lấy là cô cô Phượng Hoàng…”

Lúc này, Quân Mặc Thần đã mất tích hai canh giờ cuối cùng cũng đã xuất hiện, cùng xuất hiện với
hắn còn có Cửu hoàng tử Dạ Minh Uyên. Quân Mặc Thần là do Dạ Minh Uyên
đẩy tới, hai người vào trong đình.

“Khụ khụ khụ… sao công chúa Thiên Hà lại cũng ở đây?”

“Thần ca ca, muội đang cùng vị tỷ tỷ này nói chuyện phiếm đó, muội muốn biết
tỷ tỷ là ai, nhưng tỷ tỷ bảo muội tự mình đoán, Thần ca ca Cửu ca ca hai huynh cũng tới giúp muội đoán được không, tỷ tỷ nói nam nhân mà tỷ ấy
gả chỉ lấy một mình tỷ ấy, cho nên tỷ ấy không trở nên hung dữ đó! Muội
suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ tới người nam nhân kia là ai!”

Thần ca ca? Vân Thanh Nhiễm vì xưng hô này không khỏi nổi lên một thân da
gà, tha thứ nàng, nàng không phải cảm thấy xưng hô Thần ca ca này không
tốt, chỉ là nam nhân được gọi là Quân Mặc Thần, khiến nàng có một loại
cảm giác kỳ quái.

Công chúa Thiên Hà hỏi Quân Mặc Thần Vân Thanh Nhiễm gả cho ai… vấn đề được hỏi này có hơi huyền diệu…


“Là người này…” Vân Thanh Nhiễm không đợi Quân Mặc Thần nói chuyện, đã
giành công bố đáp án trước, có điều người mà ngón tay của nàng chỉ vào
lại không phải Quân Mặc Thần, mà là… Dạ Minh Uyên, “Lúc trước nam nhân
tới nghênh thú ta chính là hắn.”

Nàng không nói sai, lúc ấy người đến đón nàng đích thật là Dạ Minh Uyên, Quân Mặc Thần là nửa đường mới tiếp nhận.

Quân Mặc Thần duy trì tư thế nhàn nhã của hắn không thay đổi, nhưng tay vịn
xe lăn bằng gỗ của hắn bất tri bất giác đã có nhiều hơn một cái lỗ.

Dạ Minh Uyên vốn bị Vân Thanh Nhiễm dọa hoảng, sau đó mới kịp phản ứng Vân Thanh Nhiễm đang chơi trò đoán chữ, nói là hắn đi nghênh thú nàng cũng
không sai, thân thể Mặc Thần không tốt, tân lang phải cưỡi ngựa, sợ hắn
không chịu được xóc nảy, lúc ấy là do hắn đi đón thay Mặc Thần.

Nhưng chỉ đi đón thay mà thôi, không thật sự lấy về, chung quy chỉ là mượn
duyên phận, cuối cùng vẫn phải nàng giao cho Quân Mặc Thần.

“A?” Công chúa Thiên Hà bởi vì câu trả lời của Vân Thanh Nhiễm ngây ra một
lúc, “Tỷ tỷ không đúng nha, Cửu ca ca còn chưa thành thân mà!”

Điểm này công chúa Thiên Hà vẫn nhớ rất rõ ràng.

“Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần nếu còn không mở miệng, thì lát nữa nương tử sẽ thành của người khác, “Ái phi nàng nói như vậy tựa hồ… khụ khụ khụ
không tốt lắm đâu, công chúa Thiên Hà còn nhỏ, nàng như vậy sẽ dạy hư
muội ấy…”

“Hồi thế tử gia, thần thiếp không phải đang dạy hư công chúa Thiên Hà, mà là đang dạy muội ấy đạo lý nhân sinh,
giáo dục phải dạy từ bé, dạy muội ấy nên chọn một nam nhân tốt như thế
nào từ lúc nhỏ, như vậy sau khi trưởng thành sẽ không đến mức gả cho lầm người.” Vân Thanh Nhiễm trả cho Quân Mặc Thần một ánh mắt khiêu khích,
ít nghi ngờ lời của nàng đi ha.

“Nói như vậy, khụ khụ khụ… ngày đó ái phi nói muốn gả cho bản thế tử, là đã nghĩ cặn kẽ rồi?” Trong giọng nói tràn ngập từ tính của Quân Mặc Thần mang theo nghiền
ngẫm.

“Hồi thế tử gia, thần thiếp ngày đó là tình
huống đặc thù, cho nên chưa nghĩ cặn kẽ đã mù quáng chọn thế tử gia,
hiện giờ nghĩ lại thật sự có chút qua loa.” Nàng chọn một lão công thần
thần bí bí cổ cổ quái quái, mà đến bây giờ nàng vẫn còn chưa hiểu rõ cho mình.

“Khụ khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Nữ nhân này
nói chuyện thật đúng là không lưu tình chút tình cảm, “Thật là tiếc… ái
phi gả cũng đã gả rồi, khụ khụ khụ… không thể đổi ý…” Người cũng đã bị
hắn ăn xong lau sạch rồi, nhất định chính là của hắn, chạy cũng chạy
không thoát!

Chỉ thấy Quân Mặc Thần nói xong lập tức
đi tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm, kéo nàng đến bên cạnh mình, biểu thị
thân mật. Vân Thanh Nhiễm trừng mắt nhìn Quân Mặc Thần một cái, nam nhân này gần đây hở một chút lại động tay động chân với nàng, có người khác ở đó còn tốt, vừa không còn ai, thì địa phương nào hắn cũng dám sờ!

Công chúa Thiên Hà bị làm cho hồ đồ, đành phải hướng Cửu ca ca của bé xin giúp đỡ.

“Nàng là tân nương tử mà Thần ca ca của muội đã lấy, muội quên rồi à, trước
đó không lâu mới vừa thành thân, muội còn đi xem lễ, huynh chẳng qua là
hỗ trợ đi đón tân nương tử mà thôi.” Dạ Minh Uyên giải thích.

“Không đúng nha, Thần ca ca lấy chính là…” Là một người điên cơ mà, tất cả mọi người đều nói như vậy…

“Tư Vũ ngốc, ca ca không phải đã nói với muội rồi ư, phải dùng hai mắt của
mình để nhìn, mà không phải mù quáng tin tưởng lời nói của người khác.”
Dạ Minh Uyên xoa đầu công chúa Thiên Hà.


“Vậy tỷ ấy là thế tử phi của Thần ca ca ạ?”

“Ừ!”

Sau khi xác nhận thân phận của Vân Thanh Nhiễm, công chúa Thiên Hà vòng
quanh Vân Thanh Nhiễm hai vòng, “Thật sự không giống với lời mọi người
nói một chút nào, hơn nữa thoạt nhìn rất xứng với Thần ca ca nha!”

“Khụ khụ khụ… Tư Vũ hôm nay đặc biệt ngoan.” Quân Mặc Thần khích lệ công chúa Thiên Hà.

“Thế tử gia không biết có một câu là đồng ngôn vô kỵ* à?” Vân Thanh Nhiễm nói.

(*: Lời của trẻ nhỏ thì không cố kỵ)

“Khụ khụ… vậy à? Khụ khụ… bản thế tử… còn nghe nói có một cách nói là trẻ nhỏ sẽ nói lời thật nhất.”

“Thỉnh thoảng sẽ có ngoại lệ.”

“Nhưng Tư Vũ là một đứa trẻ ngoan sẽ không gạt người.”

“Ngươi là một nam nhân hư sẽ lừa gạt đứa trẻ ngoan.”

Hai người ngươi liếc một cái ta nói một câu, Tiểu Tư Vũ nhìn mà sững sờ.
“Thần ca ca, huynh và tỷ tỷ là tới thăm Trân phi nương nương à?” Công
chúa Thiên Hà biết “người điên” kia là tỷ muội với Trân phi nương nương, cho nên Trân phi nương nương mang thai, tỷ ấy sẽ đến thăm nàng ta, chỉ
là vì sao bé không thấy tỷ tỷ ở trong cung điện với các nương nương, mà
lại một người ngồi ở trong hoa viên này? “Không biết lúc này Trân phi
nương nương sẽ sinh cho Tư Vũ một đệ đệ hay là muội muội nhỉ? Tốt nhất
là đệ đệ, nếu như là muội muội, phụ hoàng sẽ lại mất hứng.”

“Nói không chừng không phải là đệ đệ cũng không phải muội muội.” Vân Thanh Nhiễm nói.

“Sao có thể không phải là đệ đệ cũng không phải muội muội chứ?” Công chúa
Thiên Hà khó hiểu, không phải đệ đệ và muội muội vậy thì là cái gì được?

“Ai biết được.” Bộ dạng Vân Thanh Nhiễm lộ vẻ có chút lười nhác.

“Vậy khi nào tỷ tỷ cùng với Thần ca ca cũng sinh một bé con ạ? Muội từng
nhìn thấy em bé mới sinh ra, bọn nó thật đáng yêu, muội rất muốn ôm,
nhưng bọn nó không cho muội chạm vào…” Công chúa Thiên Hà vẻ mặt thất
vọng, “Nếu tỷ tỷ và Thần ca ca sinh cục cưng có phải có thể cho muội ôm
một chút không?”

Công chúa Thiên Hà cũng chính là Dạ
Tư Vũ dùng một đôi mắt ngập nước tràn đầy chờ mong nhìn Vân Thanh Nhiễm, vô cùng hi vọng Vân Thanh Nhiễm có thể gật đầu.

Bé con?

Mặc dù từng nói sẽ lưu lại một đứa con nối dõi cho Quân Mặc Thần, nhưng đến lúc thật sự thực hiện, cho dù là Vân Thanh Nhiễm cũng sẽ cảm giác có
chút không thích ứng, dù sao cũng phải làm mẫu thân… Vân Thanh Nhiễm vẫn còn cần… ừm… chuẩn bị tâm lý nhiều hơn một chút…

“Khụ khụ khụ…” Ngày hôm nay công chúa Thiên Hà thật sự là rất hợp khẩu vị
Quân Mặc Thần, “Tư Vũ, vấn đề này muội nên hỏi ái phi của bản thế tử,
bản thế tử tùy thời đều có thể, khụ khụ khụ… Không biết nàng có tính
toán… khụ khụ khụ ‘toàn lực ứng phó’ hay không?”

“Tỷ tỷ, chừng nào thì tỷ sinh em bé nha?” Công chúa Thiên Hà lại rất nghiêm túc hỏi lần thứ hai.

“Công chúa Thiên Hà, chuyện sinh em bé một mình tỷ tỷ cố gắng thì vô ích, còn cần thể cốt Thần ca ca của muội khỏe mạnh mới được.”

“Vì sao cần thân thể Thần ca ca khỏe mạnh? Mẫu phi nói với muội, sau khi
nam nhân cùng nữ nhân kết hôn sẽ có em bé mà!” Công chúa Thiên Hà nhớ kỹ lời mẫu phi của bé đã dạy cho bé, “Hơn nữa, Thần ca ca nhất định sẽ rất nỗ lực!” Lúc công chúa Thiên Hà hoạt bát đáng yêu nói chuyện còn chuyển một ánh mắt tín nhiệm tới Quân Mặc Thần, tỏ vẻ bé rất tín nhiệm hắn!

Vân Thanh Nhiễm hoàn toàn bị công chúa Thiên Hà đả bại, bé con này cái gì cũng không biết, đã tin tưởng cái gì hả?

“Tư Vũ, tỷ tỷ nói cho muội, nam nhân là không thể tùy tùy tiện tiện tin
tưởng được, thủ đoạn bọn hắn lừa bé gái đều là hạng nhất. Còn nữa, vấn
đề sinh em bé nghiêm túc như vậy, trẻ con vẫn không nên biết thì tốt
hơn, chờ muội trưởng thành rồi, muốn tìm một phu quân, tỷ tỷ lại đến
hướng dẫn muội ha.”

“Nhưng mà hiện tại Tư Vũ muốn ôm
bé con, nếu như Thần ca ca và tỷ tỷ sinh cục cưng, nhất định sẽ rất xinh đẹp!” Công chúa Thiên Hà hết sức hồn nhiên tưởng tượng bé con tương lai của Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm có bộ dạng thế nào ở trong cái đầu nhỏ của mình.


“Cho dù hiện tại ta và Thần ca ca của
muội mài đậu hoa, cũng không thể mài ra Tiểu Thần Thần cho muội ôm nhanh như vậy được, cho nên muội vẫn là buông tha đi.” Vân Thanh Nhiễm nói.

“A…?” Công chúa Thiên Hà ngơ ngơ ngẩn ngẩn, hoàn toàn bị Vân Thanh Nhiễm làm cho hồ đồ.

Vân Thanh Nhiễm rất “hiền lành” sờ sờ đầu công chúa Thiên Hà, một bộ dáng
đại tỷ tỷ, “Nghe không hiểu đúng không? Đó là bởi vì muội còn nhỏ, đối
với những điều chưa biết của thế giới ôm lấy nghi vấn là chuyện tốt, có
điều hiện tại không nên đề cập đến lĩnh vực này vẫn nên tiếp tục bảo trì trạng thái ngây thơ đi, phải quý trọng trái tim thuần khiết của muội
hiện giờ, chờ đến lúc muội trở nên không thuần khiết giống ta, thì nhân
sinh cũng không sai biệt lắm.”

Vân Thanh Nhiễm “dạy” công chúa Thiên Hà thật đúng là… làm cho người ta mở rộng tầm mắt!

“Ha ha…” Dạ Minh Uyên vẫn luôn ở bên cạnh làm người nghe rốt cục nhịn không được cười ra tiếng.

“Khụ khụ khụ khụ… ái phi, vì thỏa mãn nguyện vọng của muội muội Tư Vũ, xem
ra bản thế tử… khụ khụ khụ càng phải ‘nỗ lực’ thêm mới được… Khụ khụ…
Sau này ái phi cũng phải phối hợp với bản thế tử đấy!”

Vân Thanh Nhiễm thấy rất rõ ràng ý cười giấu ở trong mắt Quân Mặc Thần, nam nhân này, nàng bị tiểu muội muội hồn nhiên hỏi vấn đề này vấn đề kia,
thế nhưng hắn lại ở một bên cười trộm, với tư thế xem kịch vui? A, hắn
có thể nhàn nhã thêm chút nữa không hả?

“À… so với
‘nỗ lực’, ta thấy thế tử gia vẫn nên luyện kỹ thuật cho tốt trước đi lại nói sau, bằng không thần thiếp không bảo đảm bản thân có thể lùi bước
hay không đâu.” Vân Thanh Nhiễm cười nói.

Cú đánh trả hoàn mỹ!

Hoàn toàn bùng nổ thế tử gia!

“Khụ khụ, khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…”

Thế tử gia, ngài ho chậm một chút… kiềm chế chút đi!

Bên này mấy người đang ở trong đình tán gẫu vui vẻ, một cung nữ đến mời Vân Thanh Nhiễm vào trong cung điện, nói là Trân phi nương nương cho mời.

Vốn hôm nay Vân Thanh Nhiễm tiến cung chính là vì đi gặp vị tỷ tỷ này của
nàng, tỷ tỷ của nàng mang thai, hoàng thượng long nhan cực kỳ vui mừng,
cho nên muội muội nàng đây được tiến cung tới chúc mừng tỷ tỷ, bồi tỷ tỷ mang thai long chủng nói chuyện giải buồn.

Vào cung điện, đám nương nương vừa rồi tới bái phỏng đều đã rời khỏi.

“Các nàng nói chuyện phiếm với ngươi vui như vậy, vì sao ngươi không tìm các nàng?” Vân Thanh Nhiễm nhìn Trân phi cũng không hành lễ, tự mình tìm
một vị trí rồi tự nhiên hào phóng ngồi xuống.

Cung nữ trong cung điện thấy tư thế càn rỡ đó đều giật mình không thôi.

“Các ngươi đều lui ra đi, Bổn cung có mấy câu thân mật muốn nói với muội
muội.” Trân phi ngoài dự đoán mọi người không trách cứ Vân Thanh Nhiễm,
mà cho lui những người khác.

Lại là thân mật, lần trước nàng ở Vân phủ cũng nói cần nói với nàng mấy câu thân mật.

“Lại có chuyện gì người khác không thể nghe muốn nói với ta?” Vân Thanh
Nhiễm nghĩ thầm, lời thân mật mà Trân phi muốn nói thật không ít, “Có
điều đúng lúc, ta cũng có lời muốn hỏi ngươi.”

“A… ngươi trái lại rất tự tại.” Trân phi hơi châm chọc nói, “Ngươi có lời gì muốn hỏi ta.”

“Tại sao phải hạ dược ‘Hắc mỗ mỗ cho ca ca?” Vân Thanh Nhiễm hỏi Trân phi,
nếu nàng ta hạ loại dược khác, thì phương thức nói chuyện của Vân Thanh
Nhiễm với nàng ta cũng không phải là phương thức văn minh như vậy đâu.

Từ trong miệng Vân Thanh Nhiễm nghe được ba chữ “Hắc mỗ mỗ”, Trân phi giật mình không nhẹ, nàng ta mất khí lực rất lớn mới tìm được một loại dược
vật thiên môn như vậy, thứ này lại còn sinh trưởng ở Thương Lan, nàng ta chi trả mấy lần, phí không ít thời gian cùng tiền tài mới lấy được tới
tay, không nghĩ tới Vân Thanh Nhiễm lại biết.

“Cảm
thấy thích thú, không được à? Sao, muốn tố giác ta? Ngươi cũng biết vật
kia là cái gì, cũng nên biết vật kia không có độc, muội muội trêu đùa ca ca, không được sao?” Trân phi cười nói, tư thế tương đối ngạo mạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận