Phương Bắc Của Tôi



Tôi nắm tay Trương Hi Viên vào đại sảnh, em căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay mướt mồ hôi, quả nhiên bị chướng ngại tâm lý nghiêm trọng. Chúng tôi đến hơi muộn, cả sảnh đang náo nhiệt đột nhiên im phăng phắc, mấy chục con mắt đồng loạt nhìn sang. Một cô gái tóc xoăn mặc váy công chúa màu trắng đi thẳng tới trước mặt Hi Viên, lớn tiếng nói: “Ôi chao, hôm nay trông Hi Viên như tiểu yêu tinh ấy nhỉ, quyến rũ chết người!”

Trương Hi Viên nhìn tôi một chút, tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho em rằng người ta nói đúng đó, thế là em ưỡn ngực, giới thiệu người đó với tôi. Hóa ra người đang đứng trước mặt là Tạ Tĩnh, con gái duy nhất của Hồng Nguyên.

“Bạn trai em à?” Tạ Tĩnh mở to mắt nhìn tôi, tỏ ra không tin nổi.

“Không phải”, Hi Viên hơi nhụt chí, “Vẫn là anh trai em.”


Tôi với Tạ Tĩnh bị dáng vẻ của em chọc cho không nhịn được cười to, thế rồi em thả lỏng, cười theo, gương mặt trắng nõn điểm thêm hai rặng đỏ ửng, đáng yêu cực kỳ. Tôi nhìn quanh bốn phía, mẹ nó, tôi không tin tối nay không có ai động lòng với em.

Âm nhạc vang lên, bắt đầu có người khiêu vũ. Trương Hi Viên sốt sắng nói anh giám đốc à, em không khiêu vũ đâu, em chẳng có tí hứng thú nào với điệu nhảy của người trung niên này cả, thế là tôi kéo em rời khỏi đó, đi uống rượu. Quầy bar ở đây rất yên tĩnh, có hai người đàn ông đang trò chuyện, thấy chúng tôi đến thì cùng đứng lên, một người trẻ tuổi trong đó thấy Hi Viên bèn đỏ mặt, nói lắp bắp: “Hi Viên, đã lâu không gặp.”

Hi Viên cũng mặt đỏ, gật đầu. Cậu thanh niên tuy đen đúa gầy gò nhưng dung mạo rất thanh tú, tôi thấy cậu ta khá giống Tạ Tĩnh, quả nhiên là em trai cô, Tạ Thanh.

Mọi người đều nói bản năng của phụ nữ là mai mối tình cảm, tôi chợt phát hiện ra mình cũng có bản năng này, thấy hai đứa nhóc môn đăng hộ đối, tính cách giống nhau nên nảy ra hi vọng. Gọi cho Hi Viên nước trái cây, tôi ngồi bên cạnh, vừa uống bia vừa trông chừng hai đứa đang đỏ mặt, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Ngài là người phương Nam đúng không?” Tôi quay đầu lại, người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi vừa trò chuyện với Tạ Thanh đang hứng thú nhìn tôi. Tôi gật đầu, bắt tay hỏi: “Tên ngài là Tạ gì vậy?”

Hắn cười lớn, tháo kính xuống dụi mắt: “Tôi là Tạ Băng, anh cả của chúng nó, vừa mới trở về từ Anh.”

Hai người cùng chuyện trò, hắn học tài chính quốc tế, hiện đang làm quản lý cấp cao cho một ngân hàng bên đó, vừa mới về nước nghỉ phép. Chúng tôi có tiếng nói chung, trò chuyện vô cùng thoải mái. Sau khi tôi nốc được hai chai Corona vào bụng, bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại, tôi nhìn ra ngoài cửa, mẹ nó!

Tập Hiểu Bắc với Chu Lỵ, hai kẻ không biết xấu hổ kia đang khoan thai bước vào như minh tinh bước trên thảm đỏ, chỉ thiếu điều vẫy tay chào hỏi với đám người hâm mộ đang trợn mắt há mồm. Hai tên cẩu nam nữ không coi ai ra gì kia ôm nhau tiến vào sàn nhảy, uyển chuyển khiêu vũ, tôi với Hi Viên nhìn nhau một cái, em uống một ngụm lớn nước trái cây, còn tôi tiêu diệt hết nửa chai bia.


“Trương Hi Viên, vừa nãy chị quên mất, quà của chị đâu?” Không biết Tạ Tĩnh xuất hiện từ chỗ nào, dọa chúng tôi giật bắn cả người.

“Ôi!” Hi Viên bụm mặt nhảy lên, “Quên ở nhà rồi…” Tạ Tĩnh không hỏi nữa, cắn răng nhìn về phía tôi, “Vậy còn anh?”

Tôi vốn chẳng thèm nghĩ tới điều đó, liên quan gì đến tôi chứ, tôi chỉ đi mua xì dầu(*) thôi mà. Thế nhưng cô vẫn tha thiết nhìn tôi, Hi Viên xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, tôi nhìn khắp nơi xung quanh, thấy ngay một cây đàn dương cầm tam giác trong góc, được rồi, chính nó. Tôi hung hăng liếc xéo Tập Hiểu Bắc, tranh thủ biểu diễn khi khúc nhạc bên đó vừa kết thúc.

(*)  Mua xì dầu  (đả tương du  打酱油): Ở Trung Quốc trước đây, khi muốn mua xì dầu, người ta phải mang chai đến cửa tiệm để mua. Cụm từ này phát sinh trong một trường hợp như sau: Có một người MC thực hiện chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn 1 số người dân, khi MC đó gọi 1 người qua đường và phỏng vấn thì nhận đc câu trả lời là “đang đi mua xì dầu” rồi người này đi mất, ý nói là người đó chỉ đi mua xì dầu mà thôi, ko quan tâm đến việc khác. Về sau, từ này thường được dùng trong các trường hợp có 1 người đi ngang qua nhưng kkhông để tâm đến những gì diễn ra bên cạnh.

Ngày trước cha mẹ ép tôi học đánh dương cầm, chắc không bao giờ nghĩ tôi sẽ dùng nó để “giành tình nhân”. Hồi trước, để chúc mừng sinh nhật Dư Học Bình, tôi phải luyện mất mấy ngày mới đánh hay được Khúc tình ca – Soda xanh, bản nhạc sở trường của tôi. Khúc nhạc dạo vang lên, đại sảnh yên tĩnh lại, tôi chỉnh microphone, hát tặng Tạ Tĩnh và Trương Hi Viên một cách thâm tình.

Cho dù thế giới quanh em bị cô đơn bủa vây, anh cũng sẽ không chạy trốn, đến tận khi tất cả đều già nua, anh sẽ lại viết nên một lâu đài thời gian giao thoa cùng tiếng đàn(*). Mặt của tôi quay về phía mấy người trong quầy bar nhưng ánh mắt đã dõi theo Tập Hiểu Bắc từ lâu, Chu Lỵ nhếch môi, lấy ngón tay chỉ vào gương mặt thẹn thùng của tôi, còn Tập Hiểu Bắc, anh dịu dàng cười với tôi, vươn đầu lưỡi ra liếm môi trên.


(*) Đây là lời bài hát Khúc tình ca – Soda xanh

Cả buổi tối, Chu Lỵ với Tập Hiểu Bắc không qua chỗ chúng tôi, để tôi với Hi Viên ngồi trò chuyện ba anh em họ Tạ phàm ăn, sau khi say ngất ngưởng thì Tập Hiểu Bắc tha chúng tôi về nhà, hai cô chú thấy vậy thì vui vẻ cực kỳ, nghĩ rằng tôi với Hi Viên đang có tiến triển. Thật ra đêm hôm ấy xảy ra rất nhiều chuyện, Hi Viên với Tạ Thanh bắt đầu tìm hiểu, còn có người phát hiện ra bí mật của tôi và Tập Hiểu Bắc.

______________________

Bia Corona:

corona


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui