Cửa phòng làm việc của Chu Lỵ khép hờ, có vẻ hai người bên trong cũng không sợ bị người khác nhìn thấy, ngoài cửa đã bâu lại một đám người hóng hớt. Tôi thích xem đánh nhau, nhất là cuộc chiến giữa hai người phụ nữ, thế là không tử tế chen lên hàng đầu.
Người đang lớn tiếng quát tháo là một em gái xinh xắn, khoảng hai hai, hai ba tuổi, da dẻ trắng mịn hiếm thấy, đến cả dáng vẻ cũng hung hăng hiếm thấy luôn, cô chỉ tay vào chị Chu Lỵ, vừa nhìn chằm chằm vừa mắng.
“Này Hi Viên, tôi quyến rũ Tập Hiểu Bắc khi nào thế, tôi làm ăn ở đây, chẳng nhẽ lại từ chối khách tới cửa.” Chị Chu Lỵ không vội cũng chẳng giận, chắc đã quen đối phó với em gái này rồi.
“Thủy Sắc không phải nhà chứa, thế mà anh tôi không về nhà một tuần rồi, cô không quyến rũ anh ấy thì còn ai vào đây nữa?!”
Mẹ ơi, là tôi đấy! Tôi kinh hoảng liếc nhìn Chu Lỵ, chị vừa nghiêm khắc lườm tôi vừa lắc đầu, ý bảo cút xa ra chỗ khác, đừng có ở đây gây rối.
Trong lòng tôi cũng không thoải mái, Chu Lỵ nói với tôi rằng Tập Hiểu Bắc không có hôn thê, cũng không có bạn gái cố định, thế oán phụ trước mắt tôi là ai thế? Chị em gì chứ, hóa ra là lừa tôi.
“Hi Viên, tôi giơ tay xin thề lần thứ một trăm, tôi với anh trai Tập Hiểu Bắc của cô không có nửa xu quan hệ nào hết, mấy hôm nay cậu ấy toàn đánh quyền anh dưới tầng, không tin thì cô hỏi bạn cậu ấy đi, hai người bọn họ cùng luyện chung một chỗ.”
Chu Lỵ thấy tôi không đi, lại còn cố tình chui vào, thế là cô oán phụ vọt tới oanh tạc như máy bay ném bom.
“Anh là ai, sao tôi chưa từng gặp?” Cô gái này đáng yêu trong sáng, đôi mắt trông quen thuộc đến lạ, sau đó tôi soi gương mới phát hiện ra, thì ra rất giống tôi, không tim không phổi.
“Xin chào, tôi là Quản Giang Đào, làm trong chi nhánh ngân hàng Cương Thành.” Tôi cố nặn ra nụ cười tự nhiên nhất, trong lòng hơi chột dạ.”Mấy ngày qua, Tập tổng thật sự luyện quyền anh ở đây, Chu Lỵ không lừa em.”
Nét mặt của cô gái thay đổi rất nhanh, nháy mắt đã cười tươi như hoa dại trên núi (*), “Luyện quyền anh với anh á? Anh cứ như con gà ấy, anh tôi đánh một quyền là gục.”
(*) Cười tươi như hoa dại trên núi ( 山花 烂漫 – sơn hoa lạn mạn): đây là một câu thành ngữ của Trung Quốc. Họ quan niệm rằng những đóa hoa nở tự nhiên trên núi là nhưng đóa hoa đẹp nhất, rực rỡ nhất, còn ẩn dụ cho thời gian quý báu nhất cuộc đời. Ở đây chỉ dùng với nghĩa khen nụ cười của Trương Hi Viên.
Không hẳn, phải mất một đêm anh cô mới đánh gục được tôi nhé. Tôi cười khổ, “Được rồi em gái, không liên quan gì đến Chu Lỵ, em đừng làm loạn nữa, chốc nữa anh em biết rồi lại giận.”
Cô gái chớp chớp mắt, tin lời tôi nói bèn quay đầu lại phía Chu Lỵ: “An Chu Lỵ, bà đây nói rồi đấy, dù cô có giở trò gì đi chăng nữa thì cũng đừng mong kết hôn được với anh tôi, nhân lúc còn sớm thì bớt đánh chủ ý lên người anh ấy đi!” Tuy vẫn hằn học nhưng không cuồng loạn nữa, cô quay đầu lại nhìn tôi, mặt hơi đỏ lên, “Em tên Trương Hi Viên, là em gái của Tập Hiểu Bắc, phiền anh chuyển lời của em tới anh ấy, bà đây nói cho anh biết, nếu anh còn không nghe điện thoại cũng không về nhà, em đến tận công ty anh lôi về cho xem.”
Tôi gật đầu, tiễn cô ra ngoài. Lúc chờ thang máy, cô bẽn lẽn hỏi: “Trông em không xấu chứ? Mỗi lần nhìn thấy Chu Lỵ là em lại tức đến nỗi đầu óc choáng váng, trông như kẻ điên.”
Quả nhiên là một cô gái đơn thuần đáng yêu, tôi thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu an ủi. Mặt cô ngày càng đỏ hơn, không dám nhìn tôi nữa, “Anh quản lý này, lúc nào rảnh thì tới nhà em ăn cơm nhé.”
Trở lại văn phòng của Chu Lỵ, tôi đạp cửa, chống tay lên bàn làm việc của chị chất vấn: “Chuyện gì thế? Không phải anh ấy không có bạn gái sao?”
Chu Lỵ nhìn tôi, cười khinh khỉnh: “Nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu này, không cần sợ, là em gái nó, có chút sùng bái anh trai.” Thấy mặt tôi vẫn nghệt ra, chị kéo tôi ngồi xuống salon giải thích.
“Mẹ ruột của Tập Hiểu Bắc ly hôn với cha nó từ lâu rồi, giờ đang ở thảo nguyên. Mẹ kế của nó không đẻ được bèn nhận nuôi Trương Hi Viên, con của một người họ hàng từ nhỏ, em gái kia luôn cảm thấy Tập Hiểu Bắc là của nó, không ai được đụng vào, cậu đã rõ chưa?”
Tôi hiểu đại khái, trả chìa khóa phòng cho Chu Lỵ, phiền chị chuyển cho Tập Hiểu Bắc, nói tôi về đi làm.
Đi tới cửa, Chu Lỵ gọi tôi lại, vẻ mặt của chị rất nghiêm túc, trông thật già dặn.
“Con trai, con không phải đàn ông. Tôi đã nhìn lầm cậu, cậu không xứng với Tập Hiểu Bắc.”
Tôi nghe chị nói xong bèn đóng cửa rời đi. Mấy ngày không nhìn thấy ánh mặt trời, mắt tôi chói không mở ra được. Tôi đứng giữa đường, không xác định được phương hướng, thế là đành đi bừa. Tôi có phải đàn ông hay không không quan trọng, điểm mấu chốt là tôi vẫn là người. Tập Hiểu Bắc xuất sắc như vậy, cho dù là bạn với Chu Lỵ, hay là anh của Trương Hi Viên, sau này vẫn sẽ cưới vợ sinh con bình thường. Chắc não tôi được cấu thành từ t*ng trùng, sao lại đi trêu chọc anh nhỉ, nếu anh muốn chơi bời một chút, vậy là hủy hoại tôi, nếu như anh thật lòng, vậy là tự hủy hoại chính anh. Nghĩ vậy, cả người tôi bỗng mất hết sức lực, tôi ôm đầu ngồi xổm ven đường, thấy cực kỳ ghét chính bản thân mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...