Thời gian thực sự là một đại lượng kỳ diệu. Theo góc độ khách quan mà nói, nó luôn có một tiêu chuẩn chính xác nhất định. Nhưng xem ở, ở góc độ cá nhân, thời gian luôn chợt nhanh chợt chậm.
Khi ở một mình, cảm giác thời gian đặc biệt chậm cũng vô cùng yên tĩnh. Mà khi ở bên cạnh Tần Duẫn Chi, Ôn Bắc Bắc luôn cảm thấy thời gian trôi qua nhanh, lúc nào cũng phải chào tạm biệt sớm cả.
Những điều như hôn ngủ ngon, vòng ôm ấm áp đã thành thói quen. Cô cứ tham lam vòng ôm ấm áp đó của anh, thế nên cũng mong thời gian đừng trôi nữa. Thật đúng là càng lúc càng đòi hỏi.
Ngày chợt nhanh chợt chậm, bình yên trôi đi cùng mùa đông.
Thi học kỳ hai cũng vừa kết thúc. Môn thi cuối cùng chấm dứt, mấy ngày dây thần kinh căng ra đầy áp lực cũng được giải phóng.
Cùng bọn Tứ Hỉ ra khỏi phòng thi, Ôn Bắc Bắc cúi đầu hà hơi vào đôi bàn tay mang gang tay len của mình, làn khói trắng liền phả ra.
“Bên ngoài lạnh muốn chết luôn á.” Tứ Hỉ xoa xoa tay, giẫm chân lên lớp tuyết dày.
Tiểu Mễ trừng cô nàng một cái, “Cũng không phải là năm đầu ở đây, đừng ngạc nhiên thế.”
“Ai, có Tử Yên là sướng.” Tứ Hỉ cười hì hì, ôm lấy vai Tử Yên nói: “Kiểm tra xong là về nhà liền được luôn. Mùa đông phía nam chắc không lạnh như vậy đi.”
Tử Yên dường như có tâm sự nặng nề nào đó. Tứ Hỉ nói chuyện cùng cô, cô lại không có phản ứng gì.
“Cậu làm sao vậy, Tử Yên?”
Lúc này Tử Yên mới hồi phục tinh thần, biểu cảm như muốn nói rồi thôi.
Tiểu Mễ nhìn cô nói: “Lại mắc phải chuyện gì? Nói đi, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.”
Tử Yên nghe xong trầm ngâm một lát, rốt cuộc cũng mở miệng: “Học kỳ sau, mình xuất ngoại. Có khả năng sẽ không về nữa.”
Nghe Tử Yên nói thế xong, ba người đều kinh ngạc. Bắc Bắc hỏi: “Sao chưa nghe cậu nói lần nào hết? Hơn nữa, không phải cậu thích Văn học Trung Quốc sao?”
“Trách không được học kỳ này cậu cứ bám phòng luyện Tiếng Anh.” Tứ Hỉ bỗng nhiên nhận ra, lại nghi ngờ, “Nhưng vì sao bây giờ lại phải đi?”
Tử Yên cười cười: “Có lẽ bởi vì mình thật sự không thích khảo cổ đi. Bố mẹ cũng muốn mình đổi ngành, đúng lúc lại có cơ hội ra nước ngoài. Hơn nữa bạn trai mình cũng chuẩn bị đi du học rồi, cho nên đơn giản là mình cũng nên sang đó.”
“Trọng sắc khinh bạn.” Tiểu Mễ ở một bên, hừ lạnh một tiếng. Nhưng mọi người, dường như đều nghe được trong giọng nói của cô bạn buồn buồn không nỡ.
“Khi nào thì đi?” Bắc Bắc hỏi.
“Lần này mình về nhà, chuẩn bị một số việc, mấy tuần nữa là đi.”
Lúc nói chuyện, tuyết lại rơi, vần vũ trong không trung. Ôn Bắc Bắc ngẩng đầu lên, bông tuyết chạm vào hai má, mi mắt cô.
Đã là năm thứ ba rồi, mỗi người đều bắt đầu đi những con đường không giống nhau. Sau đó, sẽ là bốn người một ngả. Mà Tử Yên, chỉ đơn giản là đi trước cả ba một bước, tìm ra lựa chọn của mình.
Vậy còn con đường sau này của Ôn Bắc Bắc cô, sẽ là như thế nào? Cô đột nhiên có chút buồn bã, có chút mịt mờ.
Cứ như vậy được một lúc, bốn người cùng đi ăn cơm, bữa cơm chia tay Tử Yên. Trên bàn ăn dường như trôi qua rất nhiều khoảng thời gian. Từ cô nàng đào bông Tử Yên cho tới việc chán học quá thì vẽ vời linh tinh, chọc cười, làm mấy chuyện mờ ám, rồi lúc ôn tập trở thành khùng mà hét lên mấy tiếng. Kể hết chuyện này đến chuyện khác, Tứ Hỉ gọi rượu.
Tứ Hỉ vốn là người Đông Bắc chính tông, vô cùng can đảm. Gọi một chai rượu cũng rất nghiêm túc, hào khí vô cùng. Dù Bắc Bắc không uống thường xuyên nhưng cũng không phải là uống không được, huống chi còn là tình huống như thế này, cuối cùng cũng uống.
Như vừa được mở van, rượu đến liền uống. Lúc bốn người đi ra khỏi quán ăn đều say mèm, đỡ nhau mà ra. Trong tay Tứ Hỉ còn túm một chai rượu quơ loạn xạ cả lên.
“Tiếp, đi KTV chơi tiếp.” Tứ Hỉ hô lên một tiếng, ba người còn lại gật đầu như giã tỏi.
Khi đến KTV cũng đã hơn ba giờ chiều. Vì thế, mấy cô nương ào vào bên trong tiếp tục gào gào rống rống, kêu rượu uống tiếp. Ba bốn giờ nháy mắt trôi qua.
Buổi chiều Tần Duẫn Chi có công tác giám thị, sắp xếp xong quay trở về nhà. Anh biết buổi sang Ôn Bắc Bắc đã kết thúc hết mấy môn thi, hai vợ chồng giáo sư Ôn lại đang công tác nghiên cứu bên ngoài không ở nhà, cô tất nhiên lại đến nhà anh ăn. Nhưng mãi cho đến bốn giờ cũng chưa thấy bóng dáng người đâu, Tần Duẫn Chi liền gọi điện thoại. Không có người nghe.
Anh không khỏi lo lắng, đứng ngồi chẳng yên, sách gì cũng xem không vào. Gọi đi gọi lại mấy cuộc điện thoại, mãi cho đến bảy giờ tối, điện thoại mới có người bắt. Nghe đầu dây bên kia là âm thanh nhạc nhọt ồn ào cùng giọng say mèm của Ôn Bắc Bắc, chân mày vừa mới giãn ra của Tần Duẫn Chi lại nhíu chặt.
“Ôn Bắc Bắc, em ở đâu?”
“Ưm…KTV…”
“Địa chỉ.”
Đầu dây bên kia, Ôn Bắc Bắc nghe được câu hỏi, xoay đầu qua, “Tử Yên, bọn mình đang ở đâu thế?”
“Cậu nói cái gì?”
“Mình hỏi, tụi mình đang ở đâu?” Giọng Ôn Bắc Bắc lớn lên, nhưng hiển nhiên Tử Yên vẫn không nghe rõ được. Vì thế, Ôn Bắc Bắc liền lay lay Tứ Hỉ đương bận rống như điên kia: “Tứ Hỉ, cậu nhỏ chút!”
“Quốc lộ A, đường B đó.” Khi Tứ Hỉ dừng rống, Tử Yên mới nghe lọt tai câu hỏi của Ôn Bắc Bắc, trả lời cô.
Mấy lần gào qua gào lại như vậy, Ôn Bắc Bắc mới cho Tần Duẫn Chi đáp án.
“Các em có mấy người? Đều uống rượu?”
Ôn Bắc Bắc lại a a ư ư một hồi, ngón tay chọt chọt vào ghế, “Dạ, thêm em là bốn đó. Uống hết uống hết, ha ha.”
“Em ở yên đó, không được đi đâu nữa. Tôi đến đón, nghe rõ chưa?”
“Rồi á.”
Cô mới lên tiếng, bên kia đã cúp máy. Ôn Bắc Bắc còn cầm di động ngây ra, mãi cho đến khi Tứ Hỉ gọi một tiếng, cô mới lấy tinh thần ném điện thoại đi. Thường ngày cô luôn im lặng, khi có rượu vào là hoạt bát hơn rất nhiều.
Xe Tần Duẫn Chi luôn để trong gara, nhưng trừ khi về nhà anh rất ít khi lái xe. Hôm nay phải lái. Đến đường A, đỗ xe xong, anh lại gọi điện hỏi số phòng Ôn Bắc Bắc.
Anh đẩy cửa vào, chỉ thấy Tử Yên đương cầm mic hát đến nhập tâm, sau đó là Tứ Hỉ bét nhè nằm ở một bên. Ôn Bắc Bắc vốn đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa, cầm lục lạc lắc lắc đệm nhạc cho Tử Yên, vừa thấy Tần Duẫn Chi liền quẳng lục lạc đi, nhảy hai ba bước tới, nhào vào trong lòng Tần Duẫn Chi, còn giương gò má hồng hồng vì say rượu nhìn anh, ánh mắt cười híp lại thành một đường: “Thầy Tần.”
Thân hình Tần Duẫn Chi cứng đờ, mấy lời trách cứ vừa trào ra bên miệng biến thành một câu biết rõ còn rang hỏi: “Uống rất nhiều?”
Ôn Bắc Bắc cười hì hì gật đầu, sau đó kéo kéo anh: “Phải về nhà sao?”
“Ừ, tôi đưa các em cùng về.”
Bắc Bắc nghe vậy, chạy về phía kia, tha ba con ma men kia. Mất hết một đống sức lực một phen, bốn người ruốt cuộc cũng leo lên xe.
Đưa ba người kia về phòng, Ôn Bắc Bắc lại lưu luyến không rời với ba cô bạn, bốn người không biết tại sao còn ôm nhau khóc lớn một lúc lâu. Tần Duẫn Chi đứng ở một bên chờ, cũng không thúc giục.
Lúc Tần Duẫn Chi đưa Ôn Bắc Bắc trở về nhà đã hơn chín giờ. Uống rượu xong Ôn Bắc Bắc như thế uống cả máu gà, vừa xuống xe liền chạy lên lầu. Tần Duẫn Chi phải bước nhanh hơn đi phía sau cô, sợ cô trượt chân mà ngã cầu thang.
Đến trước cửa nhà anh, cô mới dừng lại, xoay người hối: “Mở cửa mở cửa.”
Tần Duẫn Chi bất đắc dĩ mở cửa ra, cô đá giày cởi áo khoác, chân trần chạy đến sofa nhà người ta, sau đó nhìn người đàn ông kia, nói lớn:
“Tần Duẫn Chi! Em thích anh!”
Tần Duẫn Chi ngẩng đầu nhìn, nhìn cô bé Bắc Bắc say khướt ngồi trên sofa. Mái tóc vẫn ngắn như trước, làn da màu bánh mật, áo lông rất rộng và dài, để lộ đôi chân mảnh dẻ trơn mịn. Anh đến gần, bế cô lên.
Anh ngồi trên sofa, đầu Bắc Bắc gối lên vai anh. Bàn tay nhỏ bé không yên kéo kéo áo khoác anh, anh chợt cảm thấy lòng trở nên mềm nhũn.
Tần Duẫn Chi đột nhiên mở miệng: “Bắc Bắc, anh lớn hơn em tám tuổi.”
“Tần Duẫn Chi, em thích anh.”
“Không chê tôi chán? Kiếm ít tiền?”
“Tần Duẫn Chi, em thích anh.”
Dường như Ôn Bắc Bắc nghe không hiểu mấy lời của anh, chỉ lặp đi lặp lại một câu này.
“Như vậy, Ôn Bắc Bắc, em không thể hối hận.”
Tần Duẫn Chi nói xong, liền hôn lên môi Bắc Bắc. Mới đầu vẫn còn nhẹ nhàng, nhưng khi vừa chạm vào nhau, giống như một ngọn lửa dấy mạnh lên, không điều khiển được mà xâm nhập, muốn trở nên cuồng nhiệt hơn.
Đầu Ôn Bắc Bắc mơ mơ màng màng, bây giờ lại bị Tần Duẫn Chi ôm hôn môi, lại càng không biết Đông Tây Nam Bắc gì, chỉ biết ôm lấy anh, hừ hừ lung tung.
Có lẽ là tự bản thân Tần Duẫn Chi biết, anh muốn hôn cô. Ý nghĩ này trong đầu, đã hình thành từ rất lâu.
Nụ hôn này thực dài, ngây ngô như Bắc Bắc cũng hiểu được sự thành thạo của Tần Duẫn Chi. Sau khi rời nhau, Bắc Bắc đỏ mặt tựa vào lòng Tần Duẫn Chi, vừa phấn khích vừa ghen tị. Một lúc lâu sau cô nói: “Tần Duẫn Chi, anh phải đối xử tốt với em.”
Có chút trẻ con. Tần Duẫn Chi nở nụ cười, vuốt đầu cô, nhận lời: “Ôn Bắc Bắc, anh sẽ đối xử tốt với em.”
Ôn Bắc Bắc nghe xong lại cười toe, hôn một cái lên mặt anh.
Này, hạnh phúc là cái gì nha?
Hạnh phúc chính là, mèo ăn cá, cún ăn thịt. Ultraman [1] đánh quái thú.
Hạnh phúc chính là, Ôn Bắc Bắc thích Tần Duẫn Chi. Tần Duẫn Chi cũng đúng lúc thích Ôn Bắc Bắc.
[1]: Siêu nhân điện quang đó :”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...