Phượng Ẩn Thiên Hạ

Làm xong hết những việc này, Hoa Trứ Vũ cũng không rảnh rỗi ôn chuyện cũ
với Đan Hoằng, nàng đi thẳng vào trong phòng, gục đầu dựa vào chiếc gối
mềm mại, nặng nề ngủ một giấc, nàng thật sự rất mệt.

Trong mơ, nàng đang chậm rãi đi qua một dãy lều trại, đi vào trong trại của phụ thân.

Đêm đã khuya, ông vẫn ngồi trước bàn làm việc khổ tâm nhìn vào tấm bản đồ
hành quân suy tính. Cái trán vốn sáng bóng phẳng lỳ, giờ đã bị những vết phong sương phủ kín, hai bên tóc mai bạc trắng như sương muối. Ông
ngẩng đầu nhìn nàng, nở nụ cười yêu thương ấm áp dưới ánh nến. Đột nhiên có một tia sáng lạnh bắn tới, máu tươi phun trào ra giống như một đóa
hồng mai, nở rộ trên gương mặt ông.

Trong lòng nàng hoảng hốt, cố sức hét lên, nhưng dù làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh gì.

Nàng đột ngột bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng treo cao
nơi chân trời, trong trẻo xuyên qua cửa sổ rơi xuống giường, lạnh lùng
mà trống trải.

Hoa Trứ Vũ há miệng thở dốc, trái tim co rút dữ dội. Nàng chậm rãi đi đến
bên cửa sổ, đêm còn rất sâu nhưng nàng không ngủ được nữa. Nàng nhíu mày trong lòng tràn đầy lo lắng, giấc mơ tối nay có phần không may mắn!

Bên ngoài có tiếng đập cửa rất nhẹ, giọng nói của Đan Hoằng truyền đến:

“Tướng quân, bọn họ đến rồi.”

“Ta biết rồi!” Hoa Trứ Vũ nhẹ giọng nói.

Nàng mặc bộ quần áo Đan Hoằng đã chuẩn bị cho nàng lên, đây là một chiếc áo
bào rộng rãi bình thường nàng rất yêu thích, bởi vì nó rộng thùng thình

có thể che khuất toàn bộ thân hình yểu điệu của nàng. Nâng mặt nạ lên
che mặt, không có gì khác lạ nữa mới chậm rãi đi ra ngoài cửa.

Nàng đã từng hồn nhiên nghĩ mình sẽ không bao giờ ăn mặc như vậy nữa. Nàng
đã từng nghĩ mình có thể giống như những người con gái bình thường, phu
xướng phụ tùy, giúp chồng nuôi dạy con cái qua ngày. Nhưng từ giờ trở
đi, những ngày như vậy đã trở thành hy vọng xa vời mà vĩnh viễn nàng
không thể với tới.

Nàng cười khổ một tiếng đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong phòng, dưới ánh nến mờ nhạt có hai người đang nghiêm nghị ngồi trên
ghế. Hoa Trứ Vũ vừa tiến vào, có một người ngồi trên ghế bật tới, vội vã chạy tới trước mặt Hoa Trứ Vũ, chụp lấy bả vai nàng, không dám tin vào
mắt mình kêu lên: “Tướng quân, thật là ngài sao?! Không phải ta đang nằm mơ chứ?”

Hoa Trứ Vũ nghiêng người né qua một bên, với sức lực bây giờ, nàng không chịu nỗi bàn tay gấu chó của Khang Lão Tam.

Khang Lão Tam đứng hàng thứ ba trong số bốn thân vệ của nàng, trời sinh mày
kiếm mắt sáng, tuy không quá anh tuấn, nhưng rất cởi mở. Tính tình hoạt
bát, bình thường vẫn luôn trêu chọc Hoa Trứ Vũ, bây giờ làm vậy trước
mặt Hoa Trứ Vũ cũng là do thói quen.

“Tướng quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ngài có thể sống lại?” Khang
Lão Tam vừa hỏi, vừa chuyển động không ngừng quanh Hoa Trứ Vũ, lát lại
sờ bả vai Hoa Trứ Vũ, lát lại bóp cánh tay Hoa Trứ Vũ, muốn kiểm tra xem nàng có bị mất cân thịt nào không. Cuối cùng, hắn dùng sức nhéo vào
cánh tay mình, đau tới khóe miệng run rẩy, khẳng định mình không hề nằm
mơ thì mới buông tay ra. Trong mắt đầy hơi nước, rơi lộp bộp xuống đất.


“Ta vẫn còn sống, ngươi khóc gì mà khóc?” Hoa Trứ Vũ trầm giọng hỏi.

“Ta, ta không kiềm chế được.” Khang Lão Tam nức nở nói.

Một người khác vẫn luôn trầm mặc từ lúc vào đây, trời sinh cực kỳ tuấn tú,
một đôi mắt lá liễu hẹp dài, vẻ mặt nhìn xa trông rộng, lúc này chỉ
khoanh tay nhìn nàng mỉm cười, đúng là Bình Lão Đại ngày ấy đến Bắc
Triều cứu nàng ra ngoài.

“Lão Nhị và lão Tứ đâu?” Hoa Trứ Vũ vén một góc áo ngồi xuống ghế, thản nhiên hỏi.

“Trước khi Hầu gia gặp chuyện không may, đã phái bọn họ ra ngoài làm việc, đến giờ vẫn chưa về.” Bình Lão Đại trầm giọng nói.

Hoa Trứ Vũ nhíu mày, từ sau khi nàng xảy ra chuyện, bốn người bọn họ liền
đi theo phụ thân. Nhưng đã có chuyện gì khiến ngay cả khi phụ thân gặp
nạn mà bọn họ cũng không về.

Hoa Trứ Vũ trầm mặc trong chớp mắt, nói: “Chuyện ngày mai, ta không dám nắm chắc, có thể một đi không trở về. Hai người các ngươi, cần phải biết rõ điều này!”

“Chúng tôi thề chết đi theo tướng quân.” Bình Lão Đại và Khang Lão Tam kiên định nói.

Hoa Trứ Vũ gật đầu: “Nếu đã như vậy, sáng sớm mai, hai ngươi phái người
quan sát cho rõ sự sắp xếp binh lính xung quanh pháp trường, sau đó
chúng ta mới có thể hành động. Nghe nói, triều đình phái tới một quan
giám trảm, là ai thế?” Hoa Trứ Vũ nhớ tới vẫn đề mấu chốt này, ngẩng đầu hỏi.


Khang Lão Tam thở phì phì nói:“Là Tả tướng Cơ Phượng Ly. Nhắc tới tới hắn ta
lại tức giận. Hắn hại chết tiểu thư của Hầu gia, lần trước lúc hắn làm
giám quân ta đã muốn giết chết hắn. Không ngờ, bây giờ hắn lại tới Lương Châu. Ngày mai, ta nhất định phải giết chết hắn!”

Hoa Trứ Vũ nghe vậy, trong mắt lóe lên hàn quang.

Thì ra là Cơ Phượng Ly!

Càng không ngờ tới, giám quân mặc áo trắng trên chiến trường ngày đó lại chính là hắn!?

Nhớ tới nỗi nhục mấy ngày nay, còn có cái chết của Cẩm Sắc, ánh mắt Hoa Trứ Vũ u ám, nắm chặt tay lại.

“A Bình, nội lực của ta bị phong bế, ngươi mau giúp ta phá bỏ. Đan Hoằng,
muội và lão Tam ra ngoài canh giữ, không được cho ai tới quấy rầy.” Hoa
Trứ Vũ nhẹ nhàng ra lệnh.

Bình Lão Đại đáp lời, Đan Hoằng với Khang Lão Tam cũng chậm rãi lui ra ngoài.

Hoa Trứ Vũ khoanh chân ngồi ở trên thảm, Bình Lão Đại đặt tay lên lưng Hoa
Trứ Vũ, không ngừng đem nội lực cuồn cuộn rót vào trong cơ thể nàng, ước chừng khoảng một canh giờ mới giải được phong bế trên người Hoa Trứ Vũ.

Ngoài cửa sổ, sắc trời đã chuyển sang màu xanh trắng, cũng sắp sáng rồi.

Tin Bình Tây hầu Hoa Mục mưu phản, đã sớm trở thành tin tức ồn ào nhất Lương Châu.

Hàng năm, Hoa Mục đều trấn thủ ở Lương Châu, hình tượng ông trong lòng người Lương Châu là một người trung thành, yêu dân như con. Nhưng tội danh
mưu phản vừa ban bố, thì hình tượng tốt đẹp đó của ông, chỉ trong vòng
mấy ngày đã hoàn toàn xoay chuyển. Ngay cả danh tiếng hiền đức của ông,
cũng trở thành người giả nhân giả nghĩa.

Miệng lưỡi con người thật là đáng sợ.


Nhưng vẫn có rất nhiều người dân ở Lương Châu tin Hoa Mục không phải người
như vậy, bọn họ còn nhớ rất rõ, năm đó Hoa Mục chỉ là một thống soái
được phái đến trấn thủ Lương Châu, liên tiếp đánh lùi quân Tây Lương ra
khỏi biên giới.

Người như vậy lại mang tội phản quốc, lại bị xử trảm.

Đài hành quyết đã đắp xong, toàn dân Lương Châu chen chúc nhau tới, mang theo đủ loại tâm tính phức tạp đến xem hành quyết.

Đối diện đài hành quyết là một quán trà Mãn Xuân Lương Châu, hôm nay lại
đột ngột buôn bán rất khá. Lầu hai, lầu ba lúc này đã có rất nhiều người bao trọn từ mấy hôm trước.

Hôm nay mới tới thì đã không còn chỗ ngồi. Nhưng, chỉ cần có tiền, có rất
nhiều tiền cũng có thể đổi được chỗ cho những người khác.

Ví dụ như, một gian nhã thất lầu hai, sáng nay đã có người dùng ba trăm lượng bạc bao toàn bộ.

Trong căn phòng lầu hai.

Một người đàn ông có dáng người cực kỳ cao lớn đang ngồi trên ghế phẩm trà. Hơi nước trà nóng lượn lờ xung quanh, một đôi mắt tím hẹp dài, sâu thẳm tịch mịch.

“Hồi Tuyết, cô nói thử xem, nàng ấy có đến cứu Hoa Mục hay không?” Hắn nhấp một ngụm trà, thản nhiên hỏi.

“Bẩm điện hạ, Hồi Tuyết không biết. Xung quanh pháp trường bây giờ có trên
một vạn binh sĩ mai phục, nếu muốn cứu Hoa Mục thật không dễ dàng gì. Mà Đan Hoằng chỉ là một tỳ nữ, cho dù có thêm vài kẻ đồng lõa, cũng rất
khó làm được. Cho nên, có lẽ cô ấy sẽ không đến.”

“Ngươi nói đúng, chỉ có người ngu ngốc mới đi cứu người trong tình huống này.” Hắn lạnh lùng nói, một tay đặt chén trà lên trên bàn.

Chỉ đáng tiếc, người hắn phái đi theo dõi cái người ngu ngốc kia lại để mất dấu nàng. Bây giờ, có muốn ngăn nàng lại, cũng rất khó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận