Phược Long

Vết thương Long Tĩnh Thủy quá nặng, dù cho y có nuốt linh châu của Long Vô Ba, thì sức khỏe cũng chuyển biến quá chậm, cả ngày hỗn loạn, tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh.

Chẳng qua mỗi lần mở mắt, nhất định sẽ thấy Long Vô Ba bồi ở bên cạnh.

Đáy lòng mơ mơ hồ hồ, biết rằng mình nên khuyên người nọ đi xử lý chính vụ, dù sao hiện tại Đông Hải cùng Bắc Hải đã trở mặt, cũng không biết có gây ra chuyện nguy hiểm gì hay không. Nhưng khi mở miệng định nói, lại luyến tiếc người nọ rời đi.

Ngày trước một lòng đem Long Vô Ba giữ lại Đông Hải, là vì muốn bảo hộ đệ đệ tối sủng ái, nhưng hiện tại không giống như trước.

Chỉ cần nhìn thấy gương mặt tuấn tú mỹ lệ này, không hiểu sao trong lòng lại bối rối, tim đập liên hồi, nhưng khi không nhìn thấy thì lại cảm thấy mất mác.

Là vì…… Yêu thượng hắn sao?

Nghĩ đến đây, Long Tĩnh Thủy bất giác nhớ lại cảm giác lúc xé bỏ bức hoạ kia.

Sau khi trải qua chuyện này, y nhận ra mình cùng Long Vô Ba tâm ý tương thông, không cần hoài nghi tình cảm của người nọ, cho nên cũng không có nhắc tới chuyện ở trong đình nghỉ mát.

Hiện tại điều tối nghĩ đến là việc vì sao hắn lại cùng Hồ Vương đánh đố nhau?

Ân, chuyện này đúng là cần phải làm rõ..

Long Tĩnh Thủy vốn định chờ cho thương thế khỏi hẳn sau tái truy vấn, nhưng lúc y có thể thức tỉnh hoàn toàn, có thể ngôi dậy dùng dược, thì lại phát hiện Long Vô Ba sinh hờn dỗi.


Đúng vậy, trước đây Long Vô Ba mỗi lần sinh khí, đều là cái bộ dáng —— ánh mắt trừng to tròn tròn, phụng phịu không để ý đến ai, bất luận là an ủi cỡ nào, cũng không nói một tiếng. Nhưng khi y hỏi thăm thì lại dùng đôi mắt uỷ khuất trừng người, thật sự đáng yêu vô cùng.

Bất quá người nào đó hiện tại đã là một Long Vương, sao có thể giốngtrước mà làm nũng chứ, nhìn thật quái a

Long Tĩnh Thủy ngầm cười trong lòng, sau đưa tay sờ sờ hai má Long Vô Ba, ôn nhu hỏi: “Sao vậy? Là ai cả gan chọc giận Vô Ba nha ta sinh khí?”

Long Vô Ba hanh hanh hai tiếng, bình tĩnh nhìn y, đột nhiên nói: “Ta biết hết rồi.”

“Ân? Chuyện gì?”

“Đại ca, ngươi chỉ vì muốn giữ ta ở lại Đông Hải? Đem linh châu của mình cho ta cảm thấy còn chưa đủ, ngay cả vương vị cũng muốn chắp tay nhường cho ta?”

Long Tĩnh Thủy hai tay run lên, tâm nhanh chóng thay đổi, rất nhanh đoán được chuyện gì xảy ra. Y luôn luôn là vẻ mặt nhàn nhã thản nhiên, nhưng lúc này lại tái nhợt không ít, thở dài nói: “Ta biết ngươi tâm cao khí ngạo, bản lĩnh cao cường, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, nếu không ở Đông Hải, vạn nhất gặp nguy hiểm……”

“Vậy còn ngươi thì sao?” Long Vô Ba vẫn là trừng mắt nhìn y, rầu rĩ nói, “Ngươi cố ý giấu diếm sự thật không nói, chẳng lẻ ngươi không sợ ta báo thù quá đáng, làm hại đến tính mạng ngươi?”

Tuy Long Tĩnh Thủy an bài người làm thuộc hạ hắn, thậm chí ngay cả mấy vị Trưởng lão trong Long tộc đều bị y khống chế, nhưng cuối cùng cũng chịu không nổi tra tấn mà nôn ra máu sao?

Y quá ngu ngốc, một lòng chỉ muốn bảo hộ đệ đệ là hắn, nhưng lại không biết cách để bảo hộ mình!

Long Tĩnh Thủy ngẩn người ra, thấy Long Vô Ba tức giận đến đỏ cả mặt, liền nở nụ cười, đạo: “Vô luận ngươi đối đãi ta ra sao, thì trong lòng ta luôn xem ngươi là đệ đệ, tuyệt không hận ngươi. Ngươi ta là huynh đệ tối thân nhất, trả thù là tự nhiên, báo thù hay gì đó, nhiều nhất chỉ oán, có gì phải sợ?”

Điều y không thể ngờ đến, chính là Long Vô Ba lại có ý niệm kia với y trong đầu, cho nên thay đổi phương pháp”Báo thù”.

Nghĩ nghĩ, hai má bất giác nóng lên.

Long Vô Ba nghe y nói vậy, lại thấy sắc mặt đỏ ửng cảu y, lửa giận trong lòng bao nhiêu đi nữa cũng nhanh hóa thành nhu tình, không khỏi hướng bên người y nhích nhích chút xíu thân mình, đạo: “Nhưng dù chuyện có thế nào đi nữa, ngươi cũng không thể giấu ta.”

“Nếu lúc trước ta nói ra sự thật, liệu ngươi có ở lại Đông Hải?”

“Đương nhiên là không!” Long Vô Ba không chút nghĩ ngợi ứng ngay. Hắn bất quá chỉ là tên nghiệt chủng, ở lại Đông Hải làm cái gì?

“Quả nhiên……” Long Tĩnh Thủy cười khổ một chút, thần sắc ảm đạm.


“Ngu ngốc.” Long Vô Ba cầm lấy tay y, hung hăng mắng, “Ngươi sợ ta đi rồi không trở về sao? Nhưng cho dù ta có phải rời đi, cũng chắc chắn mang ngươi cùng nhau rời khỏi đây.”

Dừng một chút, nâng tay niết trụ cằm Long Tĩnh Thủy, khuôn mặt tuấn tú của người nọ dần dần nhiễm thượng tà khí, nhẹ nhàng nhấn rõ từng chữ: “Ngươi nếu không chịu đi, vậy chỉ còn cách làm cho ngươi hôn mê rồi vác mang đi thôi.”

Câu nói kế tiếp thấp đến không thể nghe được, bởi vì Long Vô Ba đã muốn phúc thượng lên đôi môi mỏng mọng của Long Tĩnh Thủy, sau đó hôn say sưa.

Nụ hôn này vừa ôn nhu lại vừa ngọt ngào, tuy không chứa dục vọng, nhưng lại khiến cho tim người ta đập liên hồi, hơi thở rối loạn.

Cuối cùng, Long Vô Ba nhớ đến vết thương Long Tĩnh Thủy còn chưa lành, mới không cam lòng mà thối lui, ngón cái nhẹ lướt qua bạc thần ướt mọng kia, giọng nói khàn khàn: “Về sau không được tái gạt ta, hiểu không?”

“Ân.” Long Tĩnh Thủy mơ mơ màng màng ứng đáp… Sau, mới cảm thấy được có chút kỳ quái, đến tột cùng ai mới là ca ca?

“Tốt lắm.” Long Vô Ba thật rất vui vẻ, đông sờ sờ tây sờ sờ, sờ loạn khắp người y từ trên xuống dưới, một lúc sau, mới hỏi, “Ngươi hiện nghĩ gì?”

Long Tĩnh Thủy xưa nay phải không quen nói dối, bị hắn hỏi, liền bật thốt: “Hồ Vương.”

“A?” Long Vô Ba nghe được sắc mặt đen hơn phân nửa, trong cổ họng có chút vị chua toát ra: “Ngươi nghĩ hắn làm gì?”

“Ừm……”

Long Tĩnh Thủy do dự một chút, sau đem chuyện ngày hôm đó xảy ra trong đình nghỉ mát nói ra, chuyện mình nghe thấy hắn cùng Hồ Vương nói chuyện phiếm, đương nhiên cũng thuận tiện nói luôn cái bức họa tội nghiệp kia.

“Gì? Hỏi ta vì sao đem ngươi ra cùng Hồ Vương đánh đố?” Long Vô Ba đôi mày nhướng lên, giống như cảm thấy vấn đề này căn bản không phải là vấn đề, hợp tình hợp lý đáp: “Ta là vô luận làm gì đều phải khiến cho ngươi yêu thượng ta, nếu chỉ có thể thắng không thể thua, vì sao không thể đánh đổ?”

“Ách……” Long Tĩnh Thủy khóe miệng rút trừu, nhất thời nói không được gì.


Y quả nhiên rất không cẩn thận, đem đệ đệ nhà mình làm cho hư rồi.

[lotus: đến giờ em mới biết sao, Thủy nhi? Thật là một tiểu thụ chậm tiêu a! *lắc đầu than thở*]

Mà Long Vô Ba bị cho là làm hư kia, lại đang phát huy đầy đủ bản chất tùy hứng của mình, nâng tay trạc trạc hai má Long Tĩnh Thủy, đạo: “Ca ca sao có thể đem bức hoạ kia xé nát chứ? Không được, ngươi về sau phải bồi lại cho ta một bức khác.”

“Hảo.”

“Ngươi phải nhanh dưỡng thương cho hảo.”

“Ân.”

“Sau đó tái họa lại cho ta một bức tranh.”

“Ác.”

Long Vô Ba nhìn Long Tĩnh Thủy ngoan ngoãn trả lời, không khỏi nắm lên tay y thân một cái, cảm thấy thật mỹ mãn mà mỉm cười. Đôi mắt lưu chuyển, một loại khí yêu tà đến động lòng người, dung nhan mỹ lệ như họa, mê hoặc tâm nhân.

Long Tĩnh Thủy nhìn thấy đến ngẩn ngơ, đột nhiên cảm thấy được không quá thích hợp, bộ dáng cười tủm tỉm này của Long Vô Ba…… Như thế nào lại khiến đáy lòng người ta dâng lên cảm giác sợ hãi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui