Phược Long

Nghe vậy, quái nhân kia hoảng sợ, hiển nhiên không nghĩ ra Long Tĩnh Thủy lại phản ứng kì lạ như vậy, vội vàng đạo: “Điện hạ……”

Trường kiếm trong tay Long Tĩnh Thủy khẽ động, y lạnh giọng quát: “Còn không mau cút!”

Kẻ xâm nhập kinh hãi khi thấy vẻ mặt tàn nhẫn của y, tuy rất nghi hoặc, nhưng vẫn phải phất tay áo, từ từ chìm xuống mặt đất.

Bạch quang giây lát lướt qua.

Long Tĩnh Thủy đợi kẻ xâm nhập biến mất hẳn, mới tùy tay ném trường kiếm lăn trên mặt đất, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Trên mặt y tuy không có biểu cảm gì, nhưng sâu trong tim lại đập thình thịch, thực sự vô cùng sợ hãi.

Bí mật giấu lâu như vậy…… tại sao vẫn có người biết?

Y năm đó rõ ràng đã giết người diệt khẩu.

Đúng rồi, vào lúc tâm hoảng ý loạn, y đã định dừng tay lại không muốn hạ tuu3, nhưng rốt cục vẫn … phải chính là lúc đó, khó đảm bảo không có cá lọt lưới. Cung nhân trong tẩm cung Long Vô Ba, tất cả đều từng hầu hạ mẫu thân hắn, biết được bí mật kia…chắc chắn không phải ít, chạy thoát một hai người, cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là chủ tử của tên quái nhân kia đột nhiên nhắc tới việc này, còn nói muốn cứu y ra ngoài đồng mưu đại kế, là sao? Là muốn đem Long Vô Ba lạp hạ ngai Long Vương, hay là muốn từ Đông Hải lấy chút lợi ích. Người yêu giới không có ai có cái gan này, người trên thiên giới lại khinh thường việc này, như vậy chỉ còn có……

Long Tĩnh Thủy hít sâu một hơi, đáp án đã có vất vả lắm mới bình tâm lại được, chậm rãi bước đến ngăn tủ cạnh giường. Tay run thật dữ, mất rất nhiều thời gian mới tìm được chiếc đai lưng bạch y.


Chiếc đai lưng ấy không có gì đặc biệt cả, chỉ là ở giữa đai có vài viên trân châu to như ngón tay, ánh sáng chói loá, trong suốt lại mê hoặc.

Ngón tay Long Tĩnh Thủy chậm rãi mơ trớn dọc theo chiều xoay của viên trân châu ấy, gương mặt vốn tái nhợt thoáng chuyển hồng hào hơn, ngay cả đôi mắt cũng trở nên có sức sống, giống như là đang cầm một trân bảo quý hiếm, luyến tiếc không muốn buông.

Một hồi lâu sau, tránh không được mà thở dài một tiếng, tự thân đổi một bộ bạch y trắng tinh khiết, đem đai lưng buộc lại. Sau đó, ánh mắt vốn ôn nhu đa tình đột nhiên lại chuyển thành nghiêm túc, bắt buộc mình mạnh khai bước chân, mặt không đổi mà đi ra cửa phòng.

Long Tĩnh Thủy dạo một vòng bên ngoài, cho đến khi bầu trời đổi sắc, mới mệt mỏi mà trở về phòng. Y một tay chống vách tường, một tay nhẹ nhàng vuốt ve viên trân châu ở thắt lưng, cơ mất hết sức ngay cả khí lực để đi cũng chẳng còn.

Nhưng tay chỉ vừa mới chạm đến bên giường, thì nghe tiếng cười khẽ ở bên tai, một bàn tay từ phía sau xuất hiện, mạnh mẽ ôm chặt lấy thắt lưng y.

Cả người Long Tĩnh Thủy cứng đờ, kinh ngạc muốn thốt lên, nhưng lập tức liền bình tĩnh, ôn nhu gọi: “Vô Ba?”

“Đại ca, ngươi đi nơi nào a?” Long Vô Ba đem cằm chống trên vai y, thanh âm triền triền miên miên, như dính chặt trên người y: “Ta vội hoàn tất mọi công văn để mà tìm ngươi, vậy mà cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu ”

Long Tĩnh Thủy nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc hắn miễn cưỡng đáp: “Ta một người rất buồn nên ra hoa viên dạo một vòng.”

Long Vô Ba không có nghi ngờ, cười hì hì ngay trên má y hôn một cái, đạo: “Lần sau ta cùng ngươi đi.”

Dứt lời, liền búng nhẹ đầu ngón tay.

Dạ minh châu đặt ở bốn góc lập tức phát quang, chiếu sáng tận cùng góc tối nhất trong phòng.

Long Vô Ba mỉm cười, nhìn Long Tĩnh Thủy từ trên xuống dưới, vừa định nói mấy câu ngon ngọt, thì vọng thấy mấy viên trân châu khạm trên đai lưng y.

“Đại ca……” Hắn bất giác ngẩn người ra, tiếng nói ách lại, trong mắt chợt loé hào quang phức tạp, run run vấn: “Ngươi còn giữ mấy viên trân châu này?”

Long Tĩnh Thủy trừng mắt hắn một cái, nói: “Lễ vật sinh thần ngươi tặng ta, chẳng lẻ ta lại đi đánh mất?”

Long Vô Ba vẫn ngơ ngác, nhìn chằm chằm Long Tĩnh Thủy một hồi lâu, mới cười ra tiếng, lại một lần nữa thân lên môi y một chút.

“Hồ nháo.” Long Tĩnh Thủy tiếp tục trừng hắn.

Long Vô Ba trong lòng lại rất vui mừng, bị mắng cũng chỉ cười trừ, kéo lấy Long Tĩnh Thủy ngồi xuống cạnh bàn, vươn tay sờ sờ mấy viên hạt châu kia, ánh mắt chứa chan vô tận chân tình, không biết động lòng bao nhiêu người a.

Long Tĩnh Thủy thấy vẻ mặt hắn như, trên mặt liền nóng bừng lên, không chút tự nhiên mà xoay mặt lảng tránh ánh mắt kia. Một lát sau lại nghĩ đến một chuyện quan trọng, nghiêm mặt nói: “Vô Ba khoảng thời gian này có nên… tăng cường phòng vệ trong Long Cung một chút không?”


“Sao vậy?”

“Ngày hôm qua Tam muội nháo thành như vậy, nơi nơi đều loạn như một đoàn, ta sợ có người nhân cơ hội trà trộn vào đây.” Long Tĩnh Thủy âm thầm nắm chặt nắm tay, lời nói tuy có nghĩa lý nhưng vẫn chút dấu diếm, đề phòng, nói:”Dù sao ngươi mới lên làm Long Vương, uy tín không đủ, chỉ sợ khó khiến kẻ dưới phục tùng.”

Long Vô Ba híp mắt gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp mặt bàn, đạo: “Đại ca nói phải, người thứ nhất không chịu phục ta, chính là cái xú nha đầu kia.”

“A?”

“Đại ca ngươi đoán, vì sao ngày hôm qua Tam muội lại nổi giận a?”

” Tâm tư của cô nương gia, ta làm sao đoán được?”

“Nàng là bởi vì không chịu……” Dừng một chút, như nghĩ ra cái gì đó đôi mắt liền chuyển, cúi đầu ho khan hai tiếng, rồi mới nói tiếp: “Nàng hoài nghi ta hại chết ngươi, lại không phục ta làm Long Vương, cho nên mới đại náo như thế.”

Hôm qua Long Tĩnh Thủykhông rõ tình huống, hiện giờ đã tỏ, liền cảm thấy lo lắng, vội hỏi: “Kia… nàng hiện thế nào?”

“Tạm thời bị ta nhốt, còn chưa nghĩ ra xử trí nàng thế nào a.” Long Vô Ba ngữ khí khinh miêu đạm tả nhẹ nhàng bâng quơ, cũng không rõ nghiêm túc hay là nói giỡn.

Long Tĩnh Thủy lại cả kinh, vội vàng bắt lấy tay hắn, nói: “Vô Ba, nàng tốt xấu gì cũng là muội muội ngươi, ngươi……”

“Muội muội thì sao?” Long Vô Ba ở trên lưng Long Tĩnh Thủy nhéo một cái, tiến gần bên tai y nói: “Ta ngay cả thân ca ca cũng dám thượng, huống chi là cái muội muội?”

Thái độ hắn thật sự quá khinh bạc, rõ ràng là đang đùa giỡn.


Long Tĩnh Thủy đỏ mặt ửng hơi thở dồn dập, giãy dụa nói: “Cô nương gia chỉ là cáu kỉnh một chút, cũng không nghiêm trọng gì đi.”

“Đích xác.” Long Vô Ba gật gật đầu, lại như không chút để ý mà ứng: “Bất quá ta nhớ rõ mới trước đây, xú nha đầu kia cũng thường cùng các đường huynh đường đệ hợp nhau khi dễ ta, liền ngay cả hai chữ dã loại này, cũng gọi rất là thuận miệng a.”

Long Tĩnh Thủy hô hấp ngưng trệ, cả thân mình cũng cứng đơ một khối.

Long Vô Ba vẫn cười cười, nói tiếp: “Ta khi đó đã hạ quyết tâm, một ngày kia……nhất định phải trả lại gấp đôi cho bọn chúng.”

Mí mắt Long Tĩnh Thủy nháy liên hồi, bất an trong lòng lại dâng lên. Y đương nhiên biết Long Vô Ba là có cừu tất báo, chỉ là không nghĩ đến hắn lại nhớ mãi đến cỡ này.

Y nhắm đôi mắt lại, thật lâu mới bình tâm dùng giọng nói bình thản như nước, đạo: “Tam muội tuổi hãy còn nhỏ, ngươi không thể tha nàng thứ nàng một lần sao?”

“…..Được.” Long Vô Ba loan loan khóe miệng, đáp vô cùng sảng khoái, chỉ có đôi mắt trở nên quái dị, thanh âm nhẹ nhàng, mê hoặc nói: “Đại ca ngươi biết tính ta, chỉ cần ngươi hống* ta cao hứng, tự nhiên hết thảy đều đâu vào đó.”

(hống*= dụ dỗ, chìu chuộng)

[lotus: Vô ca ca, ca thật xấu, lợi dụng ngay lúc người gặp nguy mà mưu cầu mục đích a]

Hết chương 21


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui