Phùng Xuân

À, phải rồi, ông anh của tớ... Có nói mấy câu quái gở gì với cậu không?"



"Vẫn bình thường mà!" Diệp Du Đồng ngẩng đầu lên nhìn Tư Khấu Khấu, lại bất ngờ phát hiện dường như hôm nay cô bạn này nói chuyện rất nghiêm túc, "Anh ta chỉ hỏi tớ có muốn làm đội trưởng đội bóng rổ không, nhưng tớ đã từ chối rồi!"

"Vậy à... Nói tóm lại là cậu phải cẩn thận một chút!" Cô bé nhìn cậu bạn thân bằng vẻ mặt thương cảm, "Tớ cảm thấy dường như anh ta rất để ý cậu!" Chỉ cần nghĩ tới những cử chỉ khác thường của ông anh mình với Diệp Du Đồng, cô biết nhất định không đơn giản - Xem ra Viên Gia Lễ đã bị chú năm - lão sắc quỷ đó ảnh hưởng rồi... Anh ta nhất định đã quên bài học của chú hai năm đó!

Tuy nhiên, Tư Khấu Khấu cũng không thấy Viên Gia Lễ có chút khả quan nào cả. Nếu là lão già gian trá đó ra tay thì còn có chút phần thắng, chứ một tên nhóc chưa từng trải sự đời, lấy tư cách gì chọi với lão già họ Diệp? Còn chưa nói tới cái tính cha nô muôn đời của tên ngốc nào đó, giờ chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ thôi cô cũng có thể đoán được vẻ mặt đau khổ, khó tin khi thất bại của Viên Gia Lễ.

"Cậu đừng có nói bừa, sao có thể chứ!" Thấy cô bạn lại bắt đầu chứng nào tật nấy, nói trên trời dưới đất, Diệp Du Đồng giật mình, thiếu chút nữa mặt cậu đã đỏ bừng lên. Thật ra, với giác quan phát triển khá mạnh của Tư Khấu Khấu, có lẽ cô ấy cũng đã phát hiện bí mật động trời của cậu, nhưng cô lại không nói ra, tiếp tục giữ tình bạn như trước, trong lòng cậu, cậu vẫn luôn thầm cảm kích cô ấy. Có lẽ tuy hai người không ai nói ra tâm sự của mình nhưng ai cũng đã hiểu rõ đối phương, do đó mới trở thành tri kỉ của nhau.


Ngoài việc sống cùng Diệp Phùng Xuân, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện chấp nhận bất kì kẻ nào nữa. Nhưng, tuổi ngày càng lớn, chuyện này cũng không phải nói tránh là tránh được, tất nhiên cũng đã mang tới không ít phiền não cho cậu. Cậu còn nhớ có một lần ba cậu vô tình nhìn thấy tin nhắn tỏ tình của một bạn học gởi cho cậu, dáng vẻ lo lắng bất an nhưng lại cố làm như không có gì đó thật sự khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Cậu biết ba cậu luôn sợ về sau cậu không có bạn đời, không có con cái, đến lúc già sẽ rất đáng thương. Nhưng, cậu vốn không cần những thứ đó, cậu cũng biết ba rất yêu mình, ba sẽ không nỡ để cậu sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Đồng thời, đó cũng là phiền muộn lớn nhất trong lòng Diệp Phùng Xuân, cho dù cậu bé có tỏ vẻ chẳng quan tâm thế nào, nhưng thân là người làm cha làm mẹ y vẫn phải lo lắng cho con.

Dù hoàn toàn không hối hận khi đã sống cùng ba, nhưng mỗi lần nhìn thấy ba buồn rầu lo lắng cho mình, Diệp Du Đồng cảm thấy rất đau lòng. Càng quan tâm càng rối rắm, tất cả cũng vì cuộc tình không thể bộc lộ dưới ánh sáng này mà ba mới thành như vậy. Nên biết rằng, trước đây Diệp Phùng Xuân là một người vừa hào phóng vừa tự tin, y sẽ không vì chống chọi với sinh lão bệnh tử mà sầu lo, sợ hãi như hiện giờ...

"Viên Gia Lễ cũng không phải thiện nam tín nữ gì đâu, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu đó!" Tư Khấu Khấu hừ lạnh một tiếng, "Đàn ông họ Viên đều lớn lên trong trường đào tạo cầm thú cả!" Động vật ăn cỏ như Diệp Du Đồng, cho dù là nam hay nữ, cũng đều là mục tiêu công kích ngon lành của bọn họ.

"Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi!" Hoàn toàn không để tâm tới những chuyện không đâu, cậu nhanh chóng kết thúc đề tài rỗi hơi này.

"Đồng Đồng, lần này có lẽ ba sẽ không đến xem trận đấu của con được, dạo này ba phải tập trung hoàn thành một thí nghiệm!" Diệp Phùng Xuân tỏ vẻ áy náy, "Ba xin lỗi!" Từ lúc cậu bé vào đội bóng rổ của trường tới giờ, mỗi lần có những trận đấu quan trọng, y đều gắng nhín thời gian đến cỗ vũ cho cậu bé, nhưng nếu như có chuyện gấp, Diệp Du Đồng cũng sẽ không bắt buộc ba mình phải đến xem.


"Không sao cả, mới vòng bán kết thôi, không đi cũng không sao!" Quả nhiên cậu bé rất hiểu chuyện, an ủi y, "Nếu tụi con có thể lọt vào chung kết, đến lúc đó ba đến xem cũng không muộn!" Đối thủ của bọn họ lần này là quán quân năm ngoái, phần thắng không cao, nói trắng ra là khoảng ba, bốn phần thôi, ba không xem cũng tốt nha.

Nếu Diệp Phùng Xuân biết chỉ một lần vắng mặt đã xảy ra sóng gió, y nhất định sẽ đá cái luận văn đồ bỏ đó sang một bên.

Tối hôm đó, y ở trong phòng sắp xếp lại tư liệu đại cương, mãi cho đến mười hai giờ khuya cảm thấy mệt mỏi nghỉ ngơi một chút y mới giật mình phát hiện cậu bé vẫn chưa về nhà. Cảm thấy đã quá trễ, cho dù thường ngày y không bao giờ can thiệp đến chuyện riêng của con, nhưng giờ này y cũng nhịn không được gọi điện thoại xem thế nào, điện thoại bên kia vừa đổ chuông một tiếng đã bị ngắt, y nổi giận. Giờ này trận đấu cũng đã sớm chấm dứt rồi, cho dù cậu bé có đi chơi với bạn, ít ra đi tới giờ này cũng phải gọi cho y một tiếng chứ, hôm nay là sao vậy?

Đứng ngồi không yên, Diệp Phùng Xuân khoác áo vào định ra ngoài tìm cậu bé.

Vừa mới ra tới đầu ngõ, dưới ánh đèn đường y nhìn thấy một chiếc taxi tấp vào ven đường, ngay sau đó là một cậu thanh niên hơi quen mặt bước ra, kế tiếp lại đỡ một người đang loạng choạng ra khỏi xe. Được một chút, cậu trai kia đã bế người nọ lên.

Vừa trông thấy vóc dáng thon dài mảnh khảnh đó, Diệp Phùng Xuân không cần nghĩ cũng biết đó là ai, y chạy vội tới, gọi một tiếng, "Đồng Đồng?" Thằng bé này sao vậy? Sao lại mê man như thế, chẳng lẽ hôm nay thi đấu đã bị thương?


Bấy giờ cậu trai cao lớn ngăm đen mới phát hiện sự tồn tại của Diệp Phùng Xuân, sửng sốt mấy giây rồi lập tức phản ứng lại, "Chú là chú Diệp phải không? Cháu là đội trưởng của Diệp Du Đồng, hôm nay bọn cháu đi ăn uống, cậu ấy uống hơi say một chút!" Dù sao cũng đã gặp mặt mấy lần, sau khi nhận ra y, Viên Gia Lễ đã lễ phép giải thích một câu, "Khi nãy là chú gọi điện thoại phải không? Cháu thấy cũng sắp về tới nhà rồi nên tắt máy giúp cậu ấy!"

Vì chuyện của ba dượng, nên Diệp Du Đồng không thích mùi cồn, ngay cả những khi Diệp Phùng Xuân uống rượu Tây có nồng độ rất thấp cậu cũng không vui. Nhưng hôm nay, sau một trận ác chiến, đội của cậu đã đánh bại được đối thủ, lọt vào vòng chung kết, lúc đi ăn uống chúc mừng, mọi người đều đến kính rượu với cậu - người đã ghi bàn nhiều nhất. Thấy mọi người đang rất hào hứng, mai lại là chủ nhật, cậu không nỡ để mọi người không vui, thế là lại uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng thành ra say mèm.

Thấy Diệp Du Đồng mơ mơ hồ hồ, bước đi lảo đảo, Viên Gia Lễ sợ cậu về nhà một mình sẽ không an toàn. Sau khi hỏi kỹ địa chỉ nhà, anh lập tức kéo cậu vào taxi, bản thân cũng ngồi xuống.

Lúc say rượu, Diệp Du Đồng rất ngoan, không ồn ào hay kiếm chuyện gì cả, nên mới đầu Viên Gia Lễ vẫn lễ phép ngồi cạnh cậu ở ghế phía sau. Có lẽ là đêm đã khuya, mà cũng có thể là do men ảnh hưởng, sau một trận đấu kịch liệt, buồn ngủ quá độ, Diệp Du Đồng từ từ nhắm mắt lại, cơ thể dần dần không thể giữ vị trí cũ được mà nghiêng qua một bên, cuối cùng dựa vào đầu vai người bên cạnh.

Cảm giác được hơi nóng bên người, Viên Gia Lễ quay đầu qua, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi mỏng nhếch lên. Dù không phải là đại mỹ nhân gì, nhưng lại có cảm giác trong sáng, mềm mại, khiến tâm trạng anh không khỏi bồn chồn. Sực nhớ dường như hiện giờ cậu ta cũng không có quen với ai, vậy mình có hôm trộm cậu ấy một chút, chắc cũng không sao.

Đó giờ luôn tiếp nhận giáo dục là phải tranh thủ, sau khi giằng co tâm lý xong, Viên Gia Lễ không do dự nữa, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của Diệp Du Đồng.

"Ưm..." Cảm nhận được tiếp xúc thân mật, không biết tại sao Diệp Du Đồng lại lủi tới, nghiêng người túm lấy áo Viên Gia Lễ, cọ cọ, ngửi ngửi lên cằm, cổ anh như một con chó nhỏ đáng yêu, miệng còn lẩm bẩm gì đó, nhưng vì say rượu, nên không thể nghe rõ được.


Bị chủ động nho nhỏ của cậu khiến không thể kiềm chế được nữa, Viên Gia Lễ thừa thế hôn lên hai má và chiếc chiếc cổ trắng nõn của cậu. Khi nghe thấy tiếng ngâm khe khẽ kích động của người trong lòng, anh lại nhịn không được hút mạnh vào.

Diệp Du Đồng đang mê man chịu đau, chợt tỉnh táo lại, "Anh... Anh là ai..." Cậu thốt ra mấy câu mơ hồ, rồi đẩy người đang ôm mình ra, lui vào góc xe, kinh hoảng nhìn người nọ bằng đôi mắt mơ màng.

Thấy Diệp Du Đồng như vậy, dù không hối hận chuyện đã đánh lén, nhưng người luôn kiêu ngạo như Viên Gia Lễ vẫn cảm thấy hành vi thừa nước đục thả câu thế này thật là khó coi quá. Với lại đối phương cũng say tới nỗi không biết anh là thần thánh phương nào, cảm giác có chút buồn bực, hưng phấn trên người cũng tắt ngấm hơn phân nửa.

Sau đó, Diệp Du Đồng không chịu đựng được mấy hồi lại lăn ra ngủ tiếp. Hai người cứ im lặng cho tới trước khu chung cư, không ngờ mới vừa bước xuống xe lại gặp phải Diệp Phùng Xuân đang đi tìm con. Mới đầu, Viên Gia Lễ thấy ông ta cứ nhìn mình một lượt từ đầu tới chân, sau đó cứ nhìn miết hai tay đang ôm Diệp Du Đồng.

Biết người đứng trước mắt này đang xem xét tình hình hiện tại, anh cũng đơ ra, khó hiểu. Nhưng dù sao cũng vẫn còn quá trẻ, Viên Gia Lễ cảm giác nổi da gà - Ánh mắt đó giống như tia laser đâm thủng người anh. Xem ra lão già họ Diệp này cũng không dễ đối phó nha.

"Vất vả cho cậu rồi! Chuyện còn lại để tôi lo!" Y cũng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng vươn tay ra, đòi lại bảo bối của mình.

"À, không có gì, chú Diệp khách khí quá rồi..." Bị khí thế của đối phương dọa sợ, Viên Gia Lễ ấp úng trả lời, rồi ngoan ngoãn giao lại cậu bé trong tay mình. Diệp Phùng Xuân bế bảo bối lên, nhanh chóng xoay người đi, lần đầu tiên y thất lễ đến nỗi ngay cả câu cám ơn cũng quên nói. Mà cũng có lẽ, y không muốn nói tiếng cám ơn với tên nhóc đã xâm phạm đến đặc quyền của y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui