Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

Dương Đông lại nghĩ cậu không chỉ đơn giản muốn trèo cao như vậy, có tên gay nào lại can đảm không muốn sống, lừa hôn lừa đến tận nhà đại lão gia thương nghiệp.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chờ khi Phùng Xuân xuống lầu, Chương Thiên Hạnh đã ở cạnh Từ Manh Manh, cùng nhau nhận chúc phúc từ các vị thân hữu.

Như người trong giới thường cười nhạo, mỗi một người trong xã hội thượng lưu đều là diễn viên đẳng cấp. Hắn quần áo chỉnh tề, mặt đầy ý cười, nếu không phải vừa tận mắt nhìn thấy, Phùng Xuân tuyệt không thể tin được Chương Thiên Hạnh hôm nay đã trải qua cả hai đả kích cỡ lớn thất tình với hiến thân. Hắn thậm chí thỉnh thoảng còn chủ động hôn môi Từ Manh Manh, nhìn cứ như bọn họ rất yêu nhau.

Bất quá, Phùng Xuân đột nhiên nghĩ đến, cũng chính vì hắn có thể diễn đến thế, lúc đó mới có thể tỏ ra một bộ dạng vô tội như vậy.

Cậu mới đứng một lúc, Chương Thiên Ái đã đi tới, cô hung hăng trừng mắt oán giận cậu, “Anh đi đâu vậy, em tìm anh nãy giờ, anh còn không biết em tìm bao nhiêu cơ hội mới khiến ba mẹ chịu bằng lòng gặp anh.” Cô cau mày nổi giận với Phùng Xuân, “Ngay lúc mấu chốt lại chẳng thấy tăm hơi, anh làm em tức chết.”

Cô như thế, nếu không phải đang ở tiệc đính hôn, sợ là thật muốn động tay nhéo cậu mấy cái nữa.

Mục đích của Phùng Xuân đã đạt được, bây giờ chỉ mong không phạm sai lầm, lại khôi phục dáng vẻ tốt tính, ôn hòa lại cưng chìu cười cười, “Vậy giờ đi thôi.”


Chương Thiên Ái giễu cợt, “Ba mẹ em sớm đi rồi, bọn họ mà chịu chờ anh à? Thật là, chính anh cứ ngớ ra đó.” Nói xong, cô cũng không để ý tới Phùng Xuân, hung hăng rời đi. Phùng Xuân trước mặt mọi người, luôn luôn rất lịch thiệp, cho dù không chạy theo, nhưng ánh mắt lại nhìn theo cô, đến khi cô đứng một chỗ với Từ Manh Manh, mới chuyển mắt đi.

Không nghĩ tới, vừa vặn lại đối diện Dương Đông đi tới, nam nhân này dùng một loại ánh mắt xâm lược, không chút kiêng kỵ quan sát cậu, so ra thì ánh mắt lúc gặp nhau ở cửa khi nãy còn không bằng, Dương Đông kiểu này, hiển nhiên là coi trọng cậu. Phùng Xuân làm như không biết, nhìn về phía anh nở một nụ cười ấm áp vô hại, hệt như cậu thường tỏ ra trước mặt mọi người, sau đó quay đầu đi.

_____________________________

Tiệc tùng kết thúc là hơn mười một giờ, Dương Đông làm con nuôi, tất nhiên ở lại tới cuối cùng, thay Chương Thiên Hạnh tiễn người. Chờ khi anh ứng phó xong hết khách khứa trở về, đã hơn một giờ đêm. Anh có cảm giác như vừa bị bánh xe nghiền qua một lần, đứng ở cửa đã cởi hết quần áo, người trần truồng vào nhà tắm, đến khi tắm xong, tỉnh táo hơn một chút, anh liền gọi điện thoại cho trợ lý Lâm Dũng.

Người bình thường lúc này đã ngủ rồi, nhưng người ở đầu dây bên kia lại vẫn rất tỉnh táo, trực tiếp hỏi anh, “Dương tổng, có gì phân phó?”

Dương Đông mặc áo choàng tắm, lại không bật đèn, đứng ở trước cửa sổ sát mặt đất. Nhà của anh nằm trong khu vực tốt nhất nội thành, dù đã qua nửa đêm, đèn đuốc bên ngoài vẫn chiếu sáng trưng, thậm chí anh còn có thể thấy được rõ ràng bảng hiệu quảng cáo cách đó không xa. Trên đó là ai quảng cáo Dương Đông tất nhiên không hứng thú, nhưng một chút liên quan này, khiến anh nhớ lại Phùng Xuân.

Tên nhóc kia sau khi cười với anh, liền chạy đi lấy bánh ngọt, tìm một chỗ rất yên lặng ngồi cả đêm, lại không hề chủ động chạy theo đám người có thân phận trong này để lôi kéo làm quen. Đến khi có người bắt đầu rời đi, cậu liền đi tìm Chương Thiên Ái nói mấy câu, anh đứng xa xa nhìn, Chương Thiên Ái không kiên nhẫn phất tay một cái, cậu liền tạm biệt rời đi.


Phùng Xuân như vậy ai thoạt nhìn cũng thấy là thành thật vô cùng, sợ rằng ai cũng không nghĩ cậu là một diễn viên muốn trèo cao, một lòng một dạ muốn gả vào nhà giàu. Dương Đông lại nghĩ cậu không chỉ đơn giản muốn trèo cao như vậy, có tên gay nào lại can đảm không muốn sống, lừa hôn lừa đến tận nhà đại lão gia thương nghiệp. Hơn nữa, người này vì sao lại xuất hiện lại phòng của Chương Thiên Hạnh ở lầu ba? Chẳng lẽ mục tiêu của cậu là Chương Thiên Hạnh? Suy đoán này khiến chính anh cũng cảm thấy buồn cười, nhịn không được ha một tiếng.

Bất quá, Chương Thiên Hạnh nói đúng, anh đích xác là liếc mắt một cái liền nhìn trúng người này. Một chàng trai mà mới ngay lần đầu gặp mặt lại khiến anh tràn đầy hứng thú, bất luận là từ góc độ an toàn với Chương gia, hay từ cá nhân mình, anh thập phần nguyện ý tìm hiểu thêm một chút.

Anh uống một ngụm nước đá, truyền lệnh cho người bên kia đầu dây, “Có một diễn viên tên Phùng Xuân, cậu tra lai lịch của người này đi.”

Người bên kia trái lại rất lưu loát, không hề có một câu thừa thãi, “Vâng.”

Tin tức từ Lâm Dũng hiển nhiên rất nhanh, ngày thứ hai Dương Đông mở mắt ra, Lâm Dũng đã gửi tin nhắn báo, nội dung anh muốn đã gửi qua email. Dương Đông dựa vào cái gối ôm thật to, cả giường cũng không rời, trong căn phòng tràn đầy ánh mặt trời, cứ thế trực tiếp dùng iPad vào mail.

Dương Đông chọn một tư thế thoải mái nhất, mắt nhìn phần tư liệu mở ra trước mặt mình. Cũng như từ trước tới giờ, Lâm Dũng chỉnh lý tất cả dữ liệu, viết mục lục thì ở phần chính, nội dung là đính kèm theo. Dương Đông trước tiên kéo xuống, xem qua phần chính, trong đó có bốn mục, thứ nhất là những chuyện trước khi Phùng Xuân làm diễn viên, thứ hai là tài liệu của Phùng Xuân lên quan đến sau khi gia nhập showbiz, thứ ba là quan hệ giữa Phùng Xuân và người khác, cái cuối cùng là ngọn nguồn chuyện giữa Phùng Xuân và Chương Thiên Ái.

Tài liệu Word gồm cả chữ và hình ảnh đi kèm tổng cộng năm mươi bảy trang, không thể nói là không phong phú.


Dương Đông híp mắt nhìn chằm chằm phần hiển thị số trang trên màn hình hồi lâu, mới bắt đầu mở ra đọc.

Nội dung phần thứ nhất cực kì giản đơn, này tám phần mười cũng liên quan đến những thông tin ít ỏi mà chính cậu tiết lộ. Chỉ viết ba mẹ cậu đều là giáo sư đại học ở tỉnh lẻ, sự nghiệp thành công cuối cùng trở thành người trung lưu, còn có một em trai, hiện nay mới lên năm nhất. Thành tích học tập của cậu không tệ, trước đây thi vào một trường đại học kiến trúc ở Bắc Kinh, lúc đang đi dạo phố bị người đại diện hiện giờ phát hiện, gia nhập giới giải trí.

Phần thứ hai nói về quá trình Phùng Xuân gia nhập showbiz, nhìn chung về bản thân cậu, ngoại trừ với Chương Thiên Ái, không có chuyện xấu, cũng không có kim chủ gì hết, thật ra là rất sạch sẽ. Trên đó viết về tính cách cậu ta, nhìn chung rất ôn hòa, thích nhất là nấu ăn, người nào từng hợp tác qua đều có thể duy trì quan hệ tốt đẹp. Anh nhìn liên tiếp mấy phần thông tin và ảnh minh họa, đều là khen cậu nấu ăn rất ngon. Dương Đông nhớ lại cái người trốn trong bồn tắm kia, đây hẳn là ngụy trang bên ngoài của Phùng Xuân.

Phần thứ ba anh xem lướt qua, một đống thông tin về người trong giới giải trí. Phần thứ tư anh cũng lướt, hầu như đều giống với những gì anh nghe được ở Chương gia, Chương Thiên Ái theo đuổi.

Anh sau khi xem xong trong đầu chỉ có một từ, sạch sẽ. Anh nhớ tới tướng mạo người kia, không thể không nói, sạch sẽ như thế rất hợp với tiêu chuẩn của anh, mặc dù có chút khả nghi, vẫn thật khó khiến anh buông tay đi.

Anh tiện tay bấm số gọi Lâm Dũng, Lâm Dũng bên kia chắc là một đêm không ngủ, nhưng tốc độ nhận máy vẫn rất nhanh, đáp lời anh, “Dương tổng.” Sau đó sẽ chờ anh phân phó.

Dương Đông trước tiên nói một câu, “Vất vả, đến chỗ tài vụ lấy tiền lương một tháng đi.” Lâm Dũng cảm ơn xong, anh mới chậm rãi xem lại tài liệu rồi nói, “Phùng Xuân gần đây có hoạt động gì không?”

Lâm Dũng quả nhiên không phụ mong đợi của anh, buột miệng nói ngay, “Cậu ta gần đây nhận một bộ phim truyền hình võ hiệp, gọi là ‘Hiệp giả nhân phong’, vào vai nam thứ hai, vẫn luôn tại phim trường Trác Châu quay phim. Hôm qua là tạm thời trở lại, hôm nay nếu không có gì bất ngờ, hẳn sẽ lại quay về.”


Tay Dương Đông kéo kéo một hồi, đã đến phần cuối tài liệu Lâm Dũng gửi qua, người này không biết là tìm nguồn chỗ nào, phần cuối lại là một tấm ảnh của Phùng Xuân. Hẳn là không phải một Phùng Xuân của thực tại, đây là trong ngày tuyết, chắc là ở một nhà ga cũ vắng tanh, cậu mặc một chiếc áo bông cũ nát, cả lõi bông đều lộ ra, bẩn đen đi, đứng lại sân ga, lưng khom xuống, hai tay đều rụt vào ống áo, chờ đợi gì đó.

Từ góc độ chụp, phía trước bên phải chếch với cậu bốn lăm độ, tại bầu trời đầy tuyết trắng, góc độ kia vừa vặn chụp được ánh mắt cậu, cậu đưa tầm mắt nhìn thẳng vào ống kính, trong ánh mắt có chờ đợi, lại có sợ hãi, thậm chí còn ngấn một chút nước mắt, tỏa sáng lấp lánh, khiến người xem bồi hồi.

Dương Đông bình tĩnh nhìn tấm hình kia hồi lâu, lại có cảm giác như mình với cậu cách không nhìn nhau. Ngay cả Lâm Dũng bên kia cũng cảm thấy có chút không đúng, gọi một tiếng “Dương tổng”, anh mới phục hồi tinh thần. Bất quá anh đột nhiên nhớ tới một câu nhận xét ghi trong tư liệu vừa bị anh lướt qua, “Cậu ta là diễn viên giỏi chứ không phải bình hoa.” lúc này thì thật là tin rồi.

Anh lui người nằm phịch ra sau, nói vào di động “Ở đây”, lại híp mắt nhìn ảnh Phùng Xuân trong phim, sau đó bên mép chậm rãi hiện ra dáng cười, anh lấy đầu ngón tay gõ gõ vào khuôn mặt Phùng Xuân trong đó, nói thầm một câu “Cậu thắng”, rồi mới hỏi Lâm Dũng, “Tấm hình cuối cùng ở đâu ra vậy? Đây là phim gì?”

Lâm Dũng bên kia đáp, “Tìm người bạn làm giúp, gọi là ‘Chờ đợi’, là một câu chuyện về đứa trẻ có ba mẹ ly dị, hai tháng trước vừa mới quay xong, đây là bộ điện ảnh đầu tiên cậu ta đóng nam chính, thành phẩm nhỏ, hiện đang làm hậu kì, còn chưa chiếu.”

Dương Đông sờ sờ bên người, mới nhớ tới hôm qua vứt hết quần áo ở cửa, ở đây không có thuốc lá, chỉ có thể cầm điện thoại xuống giường, sau đó từ từ đi ra phòng khách, “Hỏi thăm một chút xem có phải cậu ta đang ở phim trường Trác Châu không? Xác định xong, dời lại lịch trình ngày mai của tôi, chúng ta…” Anh rốt cuộc tìm được thuốc lá, dừng lại một chút, sau đó nói, “Đi tham ban.”

Lâm Dũng bên kia, lần này lại phát ra một tiếng ‘a’, tràn đầy nghi hoặc, bất quá y nhanh chóng quên đi nghi vấn, gật đầu nói, “Vâng.”

Dương Đông phụ họa thanh âm của y bằng bật lửa ‘tạch’ một tiếng, anh hung hăng rít vào một hơi, khói thuốc theo khí quản tràn vào phổi, huyết quản nháy mắt thiếu dưỡng khí khiến anh cảm thấy choáng váng, anh tựa lưng vào cửa thả phào khói thuốc, nhẩm một câu, “Thật đúng là mùa xuân tới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui