Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn




Editor: Rice🍀

Mộ Tư Nguyệt kinh ngạc, ánh mắt bình tĩnh nhìn đồng lúa bên phải, "Đó là cái gì..."

Mộ Tư Nguyệt có chút khẩn trương, từng bước từng bước tiến gần tới nó, cô nhìn không rõ lắm.

Thứ kia tốc độ quá nhanh, dưới ánh mặt trời chỉ có thể nhìn thấy nó có lông màu bạc, vành tai đỏ rực lông dài thẳng đứng, rất giống mèo.

"Tư Nguyệt, sao con lại ở chỗ này?" Đột nhiên một thanh âm hiền dịu gọi cô.

Mà đúng lúc này, bụi lúa phía trước cũng rung động một chút, sinh vật nhỏ kỳ quái kia trong nháy mắt liền biến mất.

Mộ Tư Nguyệt tò mò chạy tới, đẩy mạnh lúa ra, cái gì cũng không có.

Tần Tương đứng ở phía sau cô, thấy động tác của cô kỳ quái, vội vàng hỏi, "Làm sao vậy? Con đang tìm cái gì vậy? "

"Con cũng không biết..." Mộ Tư Nguyệt biểu tình có chút mờ mịt.

"Sinh vật đó có chút giống mèo Siberia, lại có chút giống mèo bình thường, là ai nuôi? Nhưng bộ lông màu bạc kia... hẳn giá trị cũng không nhỏ. " Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt khẳng định thì thầm, đáng tiếc để nó chạy mất.

"Dì Tương, tết Trung thu vui vẻ, con nướng một ít bánh ngọt, dì nếm thử." Mộ Tư Nguyệt cũng không nghĩ nhiều về tiểu sinh vật kia nữa, xoay người cười nhạt với Tần Tương.

Tần Tương dẫn cô về căn nhà ngói nhỏ, cười đến sáng lạn, "Tư Nguyệt, mấy năm nay con ở nước ngoài, chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn tết, tối nay ta nấu chút đồ ăn..."

Tần Tương nói đến một nửa, lúc này mới bỗng dưng bật cười, "Ta quên mất con đã gả vào Tề gia, tết Trung thu nhất định là phải ở cùng người Tề gia. "

Mộ Tư Nguyệt bị Tần Tương nhìn, vẻ mặt có chút xấu hổ, "Tề lão gia bảo con trước năm giờ trở về. "


"Tư Nguyệt, Tề Duệ đối với con có tốt không?"

Tần Tương đưa cho cô một chén trà bình thường, bữa cơm ở căn nhà nhỏ này của Tần Tương chỉ là cơm rau dưa, nhưng bữa cơm đó thực yên bình, bà chỉ lo lắng Mộ Tư Nguyệt gả đến Tề gia bị người ta lạnh nhạt.

"Tần Tương bà lo lắng cho cô ta làm gì, hiện tại cô ta ở Tề gia ăn được ở tốt, làm không tốt còn khinh thường chúng ta đây."

Lúc này một đạo thân ảnh đỏ thắm ở cửa bước vào, mang theo chút quà tặng, nhìn về phía Mộ Tư Nguyệt, cười lạnh.

Tần Tương thấy Mộ lão thái thái năm đó có ân với bà, cho nên bà có thời gian liền đi qua Mộ gia làm việc nhà, mà Mộ lão thái thái tuy rằng không thích Mộ Tư Nguyệt, bất quá đối xử với Tần Tương không tệ, ngày lễ tết đều sẽ để Hướng Văn tới tặng bà chút lễ vật.

Mộ Tư Nguyệt nhìn Hướng Văn nhất thời không có tâm tình, cô cùng bá mẫu xưa nay bất hòa.

Tần Tương cười tiếp nhận lễ vật của Hướng Văn, "Ngồi chờ một lát, tôi đi lấy chút rau muối với thịt khô cho Mộ gia. "

"Động tác nhanh lên, chỗ này của bà ẩm thấp quá, tôi ngồi không thoải mái." Hướng Văn tỏ vẻ thượng đẳng, ánh mắt nhìn về phía Mộ Tư Nguyệt càng ngạo mạn.

Từ sau khi con gái Mộ Hướng Tuyết gả vào Quý gia, Hướng Văn cả ngày đều ăn mặc sáng sủa, trang sức đắt tiền đều treo trên người, còn phải bưng một bộ dáng thượng đẳng, nhìn liền ghê tởm.

Mộ Tư Nguyệt không muốn cùng Hướng Văn ở dưới một mái nhà, chạy ra ngoài giúp Tần Tương thu thập một ít thịt khô phơi.

"Tư Nguyệt, con có muốn mang chút rau muối với thịt khô về không?" Tần Tương nhìn cô, do dự mở miệng.

Bà biết hiện tại Mộ Tư Nguyệt gả vào Tề gia, đồ ăn thức uống đều là tốt nhất, mà nơi này của bà cũng chỉ có một ít thịt khô cùng rau khô tự ướp, nói ra quả thật rất chua xót.

"Dì Tương, người Tề gia kỳ thật không có ngạo mạn như vậy, Tề lão gia cũng rất tốt..." Mộ Tư Nguyệt nói, mặt nở nụ cười.

Người bên ngoài đối với Tề gia sinh ra một phần kiêng kỵ, Tần Tương nghe cô nói về Tề gia như vậy, cũng có chút khó tin, hai người ở trong vườn rau vừa nói chuyện phiếm vừa thu thập.

"Dì Tương, bên kia đang xây dựng công trình sao?" Mộ Tư Nguyệt ngẩng đầu


Phát hiện xa xa mơ hồ có một số đội thi công đang bận rộn.

"Bên kia hình như không có người ở, có đường sắt đang thi công phải đi qua cuối thôn, nghe nói công trình sang năm sẽ hoàn thành, đến lúc đó kinh tế bên này cũng sẽ bị kéo theo."

"Dự án đường sắt?" Mộ Tư Nguyệt lẩm bẩm, "Có phải Tề Duệ quản lý hạng mục kia hay không..."

Vườn rau cách nhà ngói nhỏ một chút, Tần Tương lo lắng Hướng Văn không kiên nhẫn, liền bảo Mộ Tư Nguyệt đem một phần rau khô thịt khô về.

Mộ Tư Nguyệt chỉ muốn nhanh chóng đem rau khô thịt khô đưa cho Hướng Văn. Để cho cô ta rời đi, tránh cho nhìn cô không vừa mắt.

Nhưng Mộ Tư Nguyệt còn chưa đi vào, lại nghe được một thanh âm khác khiến cô rất chán ghét.

"Tiểu Tuyết, sao con lại tới đây?"

Ngay cả thanh âm hướng của Hương Văn cũng mang theo kinh ngạc, "Hôm nay không phải tết Trung thu sao? Con nên ăn tết ở nhà Quý, sao con lại đến tìm mẹ? "

"Mẹ chồng lợi hại của con, Tề Phương kia cũng không phải nhân vật đơn giản gì, tết Trung thu này con nên nhanh chóng trở về Quý gia đi, miễn cho bà ta lại nói ba nói bốn..." Gả vào hào môn phải thật cẩn thận.

Mộ Hướng Tuyết vừa nghe đến cái tên Tề Phương này, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói, "Từ khi đứa bé không còn, lão yêu bà Tề Phương kia cả ngày nhìn con khó chịu, nghiêm mặt châm chọc khiêu khích. "

"Hài tử không còn thì thôi, con và Quý Thần còn trẻ, sau này còn rất nhiều cơ hội..."

Mộ Hướng Tuyết khóe môi nhếch lên cười lạnh, oán hận nói, "Nhưng Quý Thần bây giờ nhìn cũng không muốn nhìn con nhiều thêm một cái, gần đây anh ấy rất ít khi về nhà, cho dù là về nhà, cùng nằm trên một giường, anh ấy ngay cả chạm cũng không muốn chạm vào con, sao có thể mang thai được nữa! "

Hướng Văn nghe cũng có chút lo âu, "Hai đứa cãi nhau rồi sao? "

Tận tình khuyên bảo, "Mẹ đã sớm nói với con, phu thê ở phải nhường nhịn lẫn nhau, Quý gia không thể so với gia đình bình thường, hơn nữa, những chuyện trên giường con có thể chủ động một chút..."


Mộ Hướng Tuyết vẻ mặt ủy khuất, "Mẹ, Quý Thần còn đang ở nước ngoài, con muốn chủ động, nhưng anh ấy không trở về, con có biện pháp gì chứ, hôm nay là Trung thu, anh ấy cũng không về nhà ăn tết, mẹ nói xem, con còn ở Quý gia làm gì? "

"Quý Thần có sự nghiệp của mình, thằng bé không kịp trở về cũng không thể trách. Tiểu Tuyết, bây giờ con đã lập gia đình rồi, cũng nên suy nghĩ nhiều hơn cho trượng phu."

"Không! Anh ấy ở nước ngoài căn bản cũng không phải vì công tác, đều là vì hồ ly tinh kia..." Mộ Hướng Tuyết tức giận kêu to.

Hướng Văn nhất thời kinh hãi, "Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải hai đứa mới kết hôn được một tháng sao? "

"Hồ ly tinh thối nát không biết xấu hổ kia, sáng sớm đã gửi cho con một đoạn video hương diễm, chẳng qua là một nữ sinh năm nhất, cô ta lại dám kiêu ngạo như vậy..." Mộ Hướng Tuyết tức giận đấm mạnh lên mặt bàn.

Hướng Văn cầm điện thoại di động của Mộ Hướng Tuyết, mở video di động ra, nhìn thẳng mắt, nam nhân trong hình ảnh mập mờ triền miên này chính là con rể cô.

Sắc mặt Hướng Văn cũng phi thường tức giận, "Tiểu Tuyết, tình cảm của con và Quý Thần không phải rất tốt sao? Làm sao có thể..."

"Mộ Tư Nguyệt!" Đột nhiên Mộ Hướng Tuyết hét lớn như điên ở cửa.

Mộ Hướng Tuyết xông ra ngoài, ở Quý gia bị ủy khuất, hiện tại nhìn thấy Mộ Tư Nguyệt liền đem tất cả hận thù đổ lên người cô, "Mộ Tư Nguyệt, cô, tiểu tiện nhân, cô làm sao lại ở chỗ này. "

"Tôi ở chỗ này liên quan gì đến cô, đây cũng không phải nhà cô." Mộ Tư Nguyệt lui về phía sau một bước.

Mộ Hướng Tuyết thấy sắc mặt cô hồng nhuận, da thịt bảo dưỡng so với thiên kim tiểu thư kiều quý còn tinh khiết trắng nõn hơn, đáy lòng oán hận, rống to.

"Mộ Tư Nguyệt, cô rất đắc ý đi, cô đứng ở cửa chính nghe lén, cô nghe được Quý Thần ra bên ngoài tìm nữ nhân, tôi bị Quý gia lạnh nhạt, trong lòng cô nhất định rất thống khoái đi!"

"Cô có bệnh à, chuyện trong nhà cô liên quan quái gì đến tôi."

Mộ Tư Nguyệt thấy tâm tình cô kích động, tay phải theo bản năng che chở bụng mình, nghiêm mặt cảnh cáo cô một câu, "Mộ Hướng Tuyết, cô tốt nhất nên bình tĩnh một chút, cô dám động đến tôi, người Tề gia sẽ không bỏ qua cho cô. "

"Tề gia?" Mộ Hướng Tuyết chợt nghĩ đến Tề Duệ, sắc mặt quả thật trở nên rất khó coi, nhưng nghĩ lại, ánh mắt đánh giá Mộ Tư Nguyệt càng thêm âm u.

"Vì cái gì, vì sao cô gả vào Tề gia không bị châm chọc lạnh nhạt, mà tôi gả vào Quý gia lại cả ngày phải nhìn sắc mặt lão nữ nhân Tề Phương kia!" Mộ Hướng Tuyết đem mình so sánh với cô, ánh mắt càng thêm âm trầm đáng sợ.

Mộ Hướng Tuyết biết hào môn thiếu phu nhân không dễ làm, chuyện chồng ở bên ngoài tìm nữ nhân cô đã sớm có dự liệu, nhưng vì sao lại để cho cô nhìn thấy Mộ Tư Nguyệt sống tốt hơn cô!

"Chồng cô ở bên ngoài tìm phụ nữ, có bản lĩnh thì đi tìm đối phương thẩm vấn. Mộ Hướng Tuyết, tôi không còn giống như hồi bé, tùy ý để cô đánh mắng, cô có lá gan thì cầm video kia đi tìm Tề Phương, đi tìm Quý Thần, bây giờ cô nổi giận với tôi, có ích gì, cô có chí khí hay không!" Ánh mắt Mộ Tư Nguyệt khinh thường nhìn cô, lạnh lùng quát nhỏ.


Mộ Hướng Tuyết nghe tiếng giáo huấn của Mộ Tư Nguyệt, hai tay phẫn nộ siết chặt, nếu đem video tiểu tam nhi gửi cho cô nói với Tề Phương, tính tình Tề Phương kia nhất định sẽ che chở con trai mình, sau đó còn có thể giáo huấn cô một trận.

Mà Quý Thần... Mộ Hướng Tuyết biết ăn vụng là bản tính đàn ông, ngược lại cô sợ sau khi cùng Quý Thần làm lớn chuyện, anh sẽ đề nghị ly hôn với cô, vậy công sức cô cố gắng liền uổng phí!

"Mộ Tư Nguyệt, bây giờ trong lòng cô vui sướng khi người gặp họa, cô đang cười nhạo tôi, cô biết rõ tôi không dám nhắc tới chuyện này với người của Quý gia, cô biết rõ tôi chỉ có thể tự mình nuốt xuống khẩu khí này, cô cười nhạo tôi! Cô có bản lĩnh gì cười nhạo tôi, cô cho rằng mình gả cho Tề Duệ rất hạnh phúc sao! "

"Tôi nói cho cô biết, Tề Duệ, anh ta chính là một ác ma, cô ở cạnh anh ta, anh ta có hại chết cô, cô sẽ vĩnh viễn không thể biết được mình đã chết như thế nào!

"Này, Mộ Hướng Tuyết, cô đừng nói bậy!" Mộ Tư Nguyệt bình thường ở trong lòng mình nguyền rủa Tề Duệ, nhưng người khác nói anh, cô sẽ không vui.

"Tôi nói bậy, Mộ Tư Nguyệt, cô thật sự cho rằng mình mang thai, sau khi gả vào Tề gia có thể an tâm làm Tề gia thiếu phu nhân, hưởng phúc, tôi phi! Mộ Tư Nguyệt, nữ nhân không có đầu óc, cô không biết nam nhân bên gối cô là ai, cô thực sự hiểu anh ta sao? Đừng giả vờ hạnh phúc, tôi nhìn thấy kinh tởm! "

Mộ Tư Nguyệt cực kỳ tức giận, cô đem thịt khô trên tay đặt ở trên mặt bàn, xoay người không muốn để ý tới họ nữa.

"Mộ Hướng Tuyết, với tính cách này của cô, tôi khuyên cô nên sửa lại một chút, bằng không Quý Thần khẳng định cũng không chịu nổi cô." Mộ Tư Nguyệt nghiêm mặt, bỏ lại một câu, liền muốn trực tiếp rời đi.

"Cô nói cái gì!" Nhưng Mộ Hướng Tuyết dường như không bỏ qua, xông ra ngoài, túm lấy cô.

"Cô có tư cách gì giáo huấn tôi, Mộ Tư Nguyệt tôi hiện tại nói cho cô biết, chuyện lần trước tôi sảy thai là Tề Duệ bảo tôi cố ý hãm hại cô, là chồng cô bảo tôi cố ý hãm hại cô. Cô nghe rõ chưa, người bên gối của cô một mực tính kế cô, Mộ Tư Nguyệt, cô đừng tưởng rằng mình có bao nhiêu hạnh phúc, cô chẳng qua là bị lợi dụng đến đáng thương! "

Mộ Tư Nguyệt cả người đều cứng đờ đứng im.

Kể cả Hướng Văn phía sau, còn có Tần Tương vừa vội vàng chạy về, cũng rõ ràng nghe được mộ Hướng Tuyết vừa rồi tức giận hét lớn.

Chuyện Mộ Hướng Tuyết sảy thai, là Tề Duệ an bài hãm hại cô?

"Vì sao..." Mộ Tư Nguyệt khiếp sợ mở miệng, "Tại sao anh ấy lại làm như vậy? "

Mộ Tư Nguyệt đã sớm phát hiện chuyện Mộ Hướng Tuyết lần trước sảy thai có chút đáng ngờ, thế nhưng cô chính là nghĩ không ra ai có năng lực cùng tâm cơ đi giúp Mộ Hướng Tuyết.

Bản thân Mộ Hướng Tuyết cũng giật mình, sắc mặt cô có chút tái nhợt, những lời vừa rồi là cô nhất thời tức giận mới nói ra miệng, những thứ này không thể nói...

"Tại sao anh ấy lại hãm hại tôi?" Mộ Tư Nguyệt lẩm bẩm, vô luận như thế nào cũng nghĩ không ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận