Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn

Editor: Rice ☘

Mộ Tư Nguyệt vừa tỉnh ngủ ánh mắt có chút mơ hồ, nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt này, không hiểu sao cô cảm thấy anh có chút quen thuộc.

"Anh..." là ai?

Vừa mở miệng muốn hỏi, lại bị một đạo thân ảnh chiếm cứ tất cả tầm mắt của cô.

"Đây là thê tử của tôi, Mộ Tư Nguyệt."

Tề Duệ đột nhiên tiến lên, kéo Mộ Tư Nguyệt từ trên mặt đất dơ bẩn lên, tay phải anh rất tự nhiên ôm eo cô, hơi siết chặt, giống như là vợ chồng rất thân thiết, mở miệng mang theo một phần trịnh trọng ý vị không rõ.

"Xin chào..." Đối phương hơi giật mình một chút, lập tức giương khóe miệng lên cười khẽ, "Tôi là Thẩm Diệu Thiên. "

Mộ Tư Nguyệt bị Tề Duệ ái muội ôm, nghe anh nói hai chữ thê tử, càng thêm tức giận, vốn muốn cẩn thận quan sát họ Thẩm trước mắt này, hiện tại tâm tình gì cũng không có.

Lại là cẩu bằng hữu của Tề Duệ, nửa cúi đầu, không muốn phản ứng với đối phương.

Mộ Tư Nguyệt đen mặt, vặn vẹo thân thể muốn tránh thoát, nhưng tay Tề Duệ nắm lấy thắt lưng cô lại càng thêm dùng sức, anh dường như rất tùy ý mở miệng, "Tư Nguyệt kinh hãi, tôi cùng cô ấy trở về trước..."

"Nơi này giao cho tôi xử lý." Thẩm Diệu Thiên đáp một tiếng, Tề Duệ nửa kéo Mộ Tư Nguyệt lên xe, xe rất nhanh liền phi nhanh rời đi.

Chỉ là Thẩm Diệu Thiên đứng lặng, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm chiếc xe đi xa kia, đáy mắt ẩn chứa một phần suy nghĩ sâu xa.

"Mộ Tư Nguyệt..." Anh lẩm bẩm cái tên này, rất nhẹ nhàng nhu hòa, chỉ có chính anh mới có thể nghe được.

...

"Buông tôi ra!"

Trên xe, Mộ Tư Nguyệt bị anh ôm chỉ cảm thấy xấu hổ, vặn vẹo người đẩy anh ra, "Không cần phải làm bộ ân ái trước mặt người khác, tôi không xứng với anh, tôi biết..."

Thanh âm Mộ Tư Nguyệt mang theo tức giận, tuy rằng cô không khôn khéo như anh, nhưng cũng có thể nhìn ra anh cố ý ở trước mặt bằng hữu mập mờ ôm cô, nhất thời có loại cảm giác bị anh lợi dụng.


Tề Duệ ngược lại rất dứt khoát buông ra, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận của cô, khẽ nhếch môi tựa hồ muốn mở miệng, cuối cùng cũng chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Mộ Tư Nguyệt ngồi bên cạnh cửa xe, không muốn tới gần anh, nhất thời hai người cũng không nói gì nữa.

Xe vững vàng xuyên qua công viên động vật hoang dã, động vật ngoài xe thoải mái vẫy đuôi, ăn uống, Mộ Tư Nguyệt nhìn những con vật này, đáy lòng vẫn có chút kinh hãi, cô thề sau này sẽ không bao giờ trở lại nơi này.

Tề Duệ quay đầu, dư quang dừng lại ở sườn nhan của cô, "Mộ Tư Nguyệt..."

"Dừng xe!" Cô nhìn ngoài cửa sổ xe, không nghe thấy Tề Duệ khẽ gọi, ngược lại đột nhiên hướng tài xế hô to một tiếng.

Tài xế nhanh chóng đạp phanh, quay đầu muốn hỏi có phải có chuyện gì không, chỉ thấy Mộ Tư Nguyệt mở cửa xe xuống xe.

Con ngươi Tề Duệ híp lại, "Cô đi đâu!" Thanh âm này lạnh lùng, giống như là chất vấn.

"Tổng giám đốc Tề, tôi về nhà mình." Mộ Tư Nguyệt nghe được giọng điệu chất vấn này của anh, đáy lòng càng thêm khó chịu.

"Cô về nhà nào, cô có nhà sao?!"

Tề Duệ nhìn cô bước nhanh đi xa, lông mày dần dần thu lại, mở miệng nói nhanh, nhưng sau khi nói xong, liền bừng tỉnh có chút hối hận.

"Tôi có nhà hay không có thì liên quan đến anh à?" Mộ Tư Nguyệt quay đầu lại, tức giận phản bác một câu.

Nếu như nói trước đó cô chỉ là phụng phịu, nhưng hiện tại cô thật sự tức giận, cô vẫn bị người Mộ gia bài xích, nhà đối với cô phi thường xa xỉ, hiện tại Tề Duệ nói thẳng ra miệng như vậy, phi thường đả thương người.

Mộ Tư Nguyệt đột nhiên cảm giác hốc mắt có chút chua xót, vẫn cho rằng chuyện gì cũng có thể xem nhẹ, nhưng có một số việc thật thương tâm lại không cách nào quên.

Ngày đó bị anh đuổi ra khỏi Tề gia, anh từng tiếng từng tiếng nói cô cút, cô tuy rằng xuất thân bình thường, tuy rằng không có quyền không thế, nhưng cô còn có chút cốt khí, Tề gia ngưỡng cửa quá cao. Cô tự mình hiểu được.

Tề Duệ ngồi trong xe, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đường cái, cô vẫy tay gọi một chiếc taxi, chân anh có chút chần chờ, nhưng ngay lúc Mộ Tư Nguyệt ngồi vào taxi, đột nhiên một chiếc Rolls-royce kim sắc Champagne vững vàng dừng lại.

"Lên xe!"

Cửa xe Rolls-royce nhanh chóng mở ra, một thanh âm già nua uy nghiêm hướng Mộ Tư Nguyệt hét lên một tiếng.


"Ông muốn dẫn cô ấy đi đâu!" Tề Duệ nhịn không được từ trong xe đi ra, bước nhanh tiến lên giữ chặt cổ tay Mộ Tư Nguyệt, ánh mắt cảnh giác nhìn người trong xe.

"Ta dẫn nó đi đâu, con quản được sao?" Lão nhân trong xe hừ một tiếng, hướng Mộ Tư Nguyệt lần nữa hô một tiếng, "Tư Nguyệt, lên xe. "

Mộ Tư Nguyệt nhìn Tề lão gia đột nhiên xuất hiện, có chút kinh ngạc, gia gia cư nhiên lại tới.

Quản gia xuống xe, đầu tiên là cười thân thiết với Mộ Tư Nguyệt, lập tức quay đầu, ánh mắt mang theo nghiêm túc mở miệng, "Duệ thiếu, lúc trước cậu đuổi thiếu phu nhân ra khỏi Tề gia, nếu cậu không thừa nhận thân phận của cô ấy, như vậy lão gia cảm thấy nên tìm cho cô ấy một chỗ dưỡng thai thật tốt, dù sao cô ấy cũng mang theo cốt nhục Tề gia..."

Tề Duệ hung hăng trừng mắt nhìn Tề lão gia cùng quản gia, bọn họ đang đối nghịch với anh!

Mộ Tư Nguyệt nghe đến đó, cúi đầu nhìn Tề Duệ nắm lấy cổ tay mình, càng thêm bất mãn, ghét bỏ giơ tay lên, "Buông ra!"

Quản gia thuận thế kéo cô một cái, đẩy Mộ Tư Nguyệt vào trong xe, phanh một tiếng, vệ sĩ Tề lão gia mang theo lập tức đóng cửa xe, nhanh như chớp rời đi.

Tề Duệ nhìn chiếc Rolls-royce kim sắc Champagne này, sắc mặt âm trầm đi xuống.

Ông nội thế nhưng lại cướp người với anh!

"Duệ thiếu, chúng ta có cần đuổi theo hay không? " Tài xế của Tề Duệ có chút nơm nớp lo sợ đi tới trước người anh hỏi thăm.

"Không cần!" Thanh âm của Tề Duệ lạnh như sương giá.

Suy nghĩ trong chốc lát, tức giận cắn răng phân phó một câu, "Phái người đi điều tra! Nhìn xem ông nội muốn giấu Mộ Tư Nguyệt ở nơi nào! "

"Vâng." Tài xế lập tức gật đầu, chỉ là đáy lòng phiền muộn, hai ông cháu lại đấu khí, Tề lão gia cũng không phải nhân vật đơn giản.

......

"Sau này con sẽ ở chỗ này..."

Tề lão gia xuống xe, chống nạng, từng bước đi vào căn biệt thự nhỏ 300 m2 tinh xảo này, thanh âm già nua của ông dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt mờ mịt phía sau.


Sau đó liền bổ sung, "Con ở chỗ này, Tề Duệ không vào được. "

Lời nói cuối cùng của Tề lão gia khiến Mộ Tư Nguyệt kinh ngạc một chút.

"Gia gia, con nghĩ, con không thích hợp ở chỗ này." Mộ Tư Nguyệt vẫn an phận đi theo phía sau lão nhân, nhỏ giọng nói một câu.

Tề lão gia không nhìn cô, ngồi thẳng trên sô pha trong phòng khách, con ngươi già nghiêm túc quan sát cách trang trí của căn biệt thự, hỏi ngược lại một câu, "Con cảm thấy nơi này thế nào? "

Mộ Tư Nguyệt nghe lão nhân đột nhiên hỏi như vậy, ánh mắt tùy ý nhìn bốn phía này, thẳng thắn mà nói biệt thự 300 m2 này tuy rằng không bằng một góc hoa viên nhỏ của Tề gia, nhưng trang trí tinh mỹ ấm áp, lại càng giống cảm giác ở nhà.

"Gia gia, nơi này thật sự không thích hợp với con, con sẽ ra bên ngoài tìm phòng..."

Tề lão gia ngẩng đầu lên, đôi mắt già sắc bén nhìn chằm chằm cô, "Tề Duệ có lẽ cho tới bây giờ cũng sẽ không hỏi ý nguyện của con, nhưng ta không giống nó, ta sẽ cho con quyền lựa chọn..."

Ông mở miệng cắt ngang lời nói của cô, thanh âm già nua khàn khàn lộ ra uy nghiêm, "Sau khi sinh đứa bé, con muốn đi, hay là lưu lại, con có thể tự mình lựa chọn. "

Mộ Tư Nguyệt sững sờ nhìn lão nhân, tay phải bất giác vuốt ve cái bụng hơi lồi của mình, Tề lão gia làm hết thảy chỉ vì đứa nhỏ này.

Nhìn trên người lão nhân có một phần khí chất không thể khinh nhờn cao quý uy nghiêm, không hiểu đáy lòng cảm thấy mình giống như mang thai hộ cho người có tiền, giống như Tề Duệ nói, chỉ là công cụ sinh con.

Nghĩ đi nghĩ lại, chóp mũi Mộ Tư Nguyệt có chút chua xót, do dự trong chốc lát, "Vậy con, sau khi con sinh ra đứa bé này, con có thể thường xuyên nhìn nó hay không..."

Bị người ta bắt đi, liều mạng chạy trốn, nếu như là trước kia cô thật sự không có nhiều dũng khí như vậy, nhưng thai nghén một cỗ sinh mệnh nhỏ, lại làm cho cô rất kỳ quái có dục vọng sinh tồn mãnh liệt, muốn bảo hộ nó.

"Đến lúc đó nói sau đi" Tề lão gia nghe cô nói như vậy, cúi đầu đùa nghịch bàn trà nấu nước pha trà, trên mặt có thêm một phần sầu não, "Thai nhi này có thể thuận lợi sinh ra hay không vẫn là một ẩn số..."

Mộ Tư Nguyệt đột nhiên khẩn trương cam đoan, "Con sẽ không để mình có việc gì, con sẽ chú ý an toàn..."

Tề lão gia nâng một chén trà nhỏ màu xanh biếc nhấp một ngụm, ngữ khí có chút nặng nề, "Thai nhi này rất có thể sẽ di truyền bệnh của Tề Duệ, thậm chí sẽ càng thêm nghiêm trọng..."

Mộ Tư Nguyệt nghĩ đến bộ dáng Tề Duệ khi phát bệnh, trong lòng cả kinh, mở miệng có chút run rẩy, "Vậy, nếu như đứa nhỏ này, nó trời sinh đã không bình thường bằng những đứa nhỏ khác, vậy có thể đem nó cho con hay không..."

Tề lão gia nghe được lời của cô, tay bưng chén trà dừng một chút, trầm giọng hỏi ngược lại, "Nếu thai nhi này sinh ra thật sự dị dạng, con còn muốn nó sao? "

"Con muốn." Cô giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giọng nói kiên định hầu như không suy nghĩ trả lời.

Tề lão gia trầm tĩnh xuống, giống như đang suy nghĩ sâu xa.

Từ sau khi châm lửa uống một bình trà Long Tỉnh thượng hạng, dựng quải trượng chậm rãi đứng dậy, không nói thêm một câu, trực tiếp đi về phía cửa, cứ như vậy rời đi.


Két cạch!

Cửa lớn màu trắng bị khóa chặt, lưu lại Mộ Tư Nguyệt một mình suy sụp ngồi trên ghế sa lon nhã nhặn trong phòng khách nhỏ, cả biệt thự, chỉ có một mình cô.

Mộ Tư Nguyệt co rúm người lại, bất lực ôm hai đầu gối, ánh mắt mê mang nhìn hoàn cảnh mới xa lạ sang trọng này.

Năm đó cha chỉ còn một hơi thở cuối cùng cũng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, "Tư Nguyệt, con đến nhà bá phụ nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời..."

Bà Mộ hướng thân thể nhỏ bé của cô tàn nhẫn đẩy một cái, "Cô là ai, con ta bởi vì cứu cô mà chết,đồ sát tinh, cô không phải cháu gái ta, đuổi ra ngoài!"

Mộ Tư Nguyệt vùi đầu vào hai đầu gối, ôm chặt lấy mình, "Baba, con vẫn luôn rất nghe lời..."

Nhưng tại sao vẫn là... vẫn là không ai chấp nhận cô.

Rất mệt mỏi...

......

"Lão gia tử, người đừng làm thiếu phu nhân khóc, Duệ thiếu mà biết..." Quản gia nhìn về phía Tề lão gia bất đắc dĩ cảm thán.

Tề lão gia tức giận hừ một tiếng, "Ta có làm nó khóc sao, ta chỉ là cùng nó tán ngẫu một ít vấn đề hiện thực, hơn nữa ngay từ đầu cũng là nghiệt nợ Tề Duệ đuổi người đi..."

Tề lão gia nhớ tới biểu tình mất mát vừa rồi của Mộ Tư Nguyệt, đáy lòng có chút không đành lòng, ngữ khí có chút không được tự nhiên, "Tóm lại, Mộ Tư Nguyệt ở lại chỗ này, so với ở Tề gia còn thích hợp hơn. "

"Vạn nhất Duệ thiếu không đồng ý..."

"Nó không đồng ý, ta có hỏi ý kiến nó à?" Tề lão gia nhớ tới đứa cháu trai bất hiếu của ông, khuôn mặt càng lúc càng đen sâu.

"Mộ Tư Nguyệt hiện tại đang mang thai tiểu kim tằng tôn của ta, Tề Duệ không xử lý tốt những chuyện rắc rối kia, chỉ biết liên lụy nó, nếu như không phải vì Tề Duệ, Mộ Tư Nguyệt sẽ bị người bắt đi sao, sẽ bị người ta cầm đao ở bụng so họa* sao..."

*: Mình cũng không hiểu "so họa" là gì nữa >.<

Quản gia bừng tỉnh, bất quá nghe ngữ khí này của Tề lão gia, người ngoài còn tưởng rằng Mộ Tư Nguyệt mới là cháu gái ruột của ông, liên tục che chở Mộ Tư Nguyệt, đem Duệ thiếu bọn họ mắng đến thối như cỗng rãnh.

"Thêm người canh chừng, không cho phép Tề Duệ bước vào biệt thự này nửa bước." Dứt lời, Tề lão gia nặng nề nhấn mạnh một câu.

Việc này... có chút khó khăn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận