Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Tôi cảm thấy...đứa bé này...tính cách có chút vấn đề." Cô giáo Tôn suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi mở miệng.
Thẩm Mặc trầm tư một lát, sau đó hỏi: "Tôi không hiểu ý cô giáo lắm...con trai tôi gây ra chuyện ở trường sao?"
"Không phải, cậu bé rất hiểu chuyện, nhưng là vì quá ngoan, cho nên....có chút thiếu sót."
"Trong tính cách có thiếu sót?" Thẩm Mặc nghe được những lời này thì cau mày.
Cô giáo tôn gật đầu nói: "Đúng, hãy tin tôi, tôi không suy đoán bậy bạ.
Trước giờ tôi vẫn luôn là chuyên gia ở trường, biết rõ tâm lý học, rất hiểu những suy nghĩ của bọn nhỏ.
Biểu hiện của cậu bé ở trường không được bình thường như những bé khác, nên tôi lo lắng...Tính cách cậu bé ngày càng khó chiều, cho nên muốn thảo luận với cô một chút, để có thể tìm được biện pháp giải quyết."
"Cô giáo Tôn, tôi vẫn không hiểu rõ ý của cô lắm, cô có thể nói thêm một chút được không? Cụ thể thì con trai tôi đã làm gì ở trường?" Thẩm Mặc không thể tin nổi, con trai mình bình thường ơ nhà ngoan ngoãn như vậy mà lại có thiếu sót trong tính cách sao? Đây là chuyện đáng sợ đến mức nào chứ.
Cô giáo Tôn chỉnh lại mắt kính một chút, chậm rãi nói: "Là thế này, khi cậu bé ở trường, không tiếp xúc hay chơi đùa vui vẻ với những bé khác, không có hứng thú gì lắm với các hoạt động tập thể của lớp, bình thường sẽ cứ yên lặng như thế.
Tôi có hỏi qua thầy mỹ thuật, thầy bảo cậu có khả năng với vẽ, còn lại những việc khác chỉ làm một mình, ví dụ những bạn nhỏ khác vẽ rừng rậm và mặt trời, thì bé chỉ vẽ một cái thân cây, hơn nữa lại còn là cây đáng hứng chịu bão táp, là cái cây khô bị thổi bay hết lá.
Vẽ như vậy, nếu phân tích dựa trên tâm lý học, chính là thái độ sống tiêu cực, đối với tương lai sẽ không có hy vọng và ước mơ gì, thậm chí...là không có cảm giác an toàn."
"Tại sao lại có thể như vậy chứ?"
Nghe xong lời của cô giáo Tôn, trăm ngàn cảm xúc cùng lúc xuất hiện trong lòng Thẩm Mặc....tâm tình có chút trầm trọng.
"Thật xin lỗi, cô Thẩm, liệu tôi có thể hỏi một chút không? Có phải cô và chồng hiện tại không sống chung không? Hoặc là đã ly hôn rồi phải không?" Cô giáo Tôn đã dạy Thẩm Chi Diêu hơn một năm, có nhiều lần họp phụ huynh, nhưng trước giờ chưa tưng thấy ba của cậu bé xuất hiện, cho nên mới cả gan suy đoán như vậy...
Nghe đến đây, Thẩm Mặc lúng túng ngẩng đầu lên, thật lòng trả lời: "Nó...không có ba, từ lúc sinh ra đến giờ chỉ sống với tôi, trước giờ nó chưa từng được nhìn thấy ba của mình."
"Thảo nào...thứ cho tôi nói thẳng, cô Thẩm, những bé nhỏ đặc biệt lại là con trai, nếu như lớn lên từ người mẹ đơn thân là bất lợi cho sự phát triển của bé, cậu bé sẽ trở nên hướng nội, không muốn tiếp xúc với bên ngoài, trưởng thành quá sớm.
Có thể nói, trong lòng có vết mờ, nhạy cảm, luôn có cảm giác thiếu an toàn, như vậy...cho tôi đề nghị một chút, tốt nhất là cô nên bàn bạc với ba đứa trẻ một chút, để xem có thể cùng nhau nuôi dưỡng bé không."
"Thật xin lỗi...việc này sợ rằng tôi không làm được rồi, bởi vì...tôi cũng không biết ba của nó ở đâu."
Thẩm Mặc nói là sự thật, vào cái đêm sáu năm trước, cô và đối phương đều đeo mặt nạ, làm sao mà cô biết được ba đứa bé là ai chứ?
"Việc này...?" Trong phút chốc, cô giáo Tôn cũng không biết nói gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...