"Du Thanh Huy, mình không ăn của đồ miễn phí của người khác.
” Cô có lòng tự tôn của mình, khóe mắt ửng hồng như điểm xuyết một đoá hoa hồng: “Mình có thể tự chịu trách nhiệm!"
"Cậu không được phép! Nghe lời đi!"
Ánh mắt anh ẩn chứa ánh sáng như một thanh kiếm sắc bén lạnh lùng, không nói một lời đã tháo dây đồng hồ trên cổ tay ném đi: "Chiếc đồng hồ này mới mua, chắc đủ đền rồi phải không?"
"Cũng tạm tạm thôi, lần sau không cẩn thận nữa thì không may mắn như vậy đâu.
"
Cô gái đó bĩu môi, sau khi nhận đồng hồ đeo tay thì tức giận bỏ đi.
Phải biết rằng đồng hồ Tourbillon của Patek Philippe, rẻ nhất cũng phải lên đến hàng trăm triệu, nhưng anh lại tuỳ tiện ném đi như một đồng xu, người tinh mắt đương nhiên biết không thể trêu chọc.
Đám đông hóng hớt tản đi, anh định đưa cô đi, nhưng bị từ chối, cô không thể mất công việc làm thêm này.
"Phong Trì, không phải mình muốn bố thí cho cậu.
" Anh giải thích, giọng có chút vội vàng.
"Mình biết.
"
"Tại sao lại đồng ý với yêu cầu vô lý như vậy của cô ta?"
Một chiếc lá rơi xuống, bay vào giữa hai người mang theo sự bi thương, lưu luyến của mùa thu.
"Vì tôi thiếu tiền.
"
Phong Trì rất bình tĩnh: "Không ôn bài để đi làm thêm là vì thiếu tiền, ông nội bị bệnh không đưa ông ấy đi viện cũng là vì thiếu tiền, vừa rồi cũng là vì! "
"Mình nợ cậu nhất định mình sẽ trả!" Cô rất trịnh trọng, lưng thẳng tắp không bao giờ khuất phục: “Hôm nay cảm ơn cậu, hai cốc 'hoa dành dành núi dại' vừa nãy tôi mời.
"
"Tôi không uống trà sữa! "
Mạnh Thường Văn vội giơ tay: "Lão đại không uống, tôi uống!"
"Đâu đâu cũng có cậu ta, đừng để ý đến cậu ta~"
Tóc mai được kẹp bằng kẹp tóc ngọc trai sau tai, cô cười dịu dàng: "Đừng thấy mình là người mới vào nghề mà chê, tay nghề mình không tệ đâu, thử xem sao?"
"Được.
" Anh vui vẻ đồng ý.
Mạnh Thường Văn ngẩng đầu nhìn trời: "Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?"
Vừa uống vào là hương hoa dành dành thanh mát, dần dần, hương trà nhạt tỏa ra khắp khoang miệng, cuối cùng là vị ngọt nhẹ, uống rất sảng khoái, không ngấy.
Anh uống hai ngụm, còn Mạnh Thường Văn đã uống gần hết nửa cốc, ợ một cái: "Lão đại, chúng ta còn đến trường đua ngựa không?"
"Không đi nữa.
"
"Hả?"
Ánh mắt của Du Thanh Huy đều bị bóng dáng thanh tao ở đằng xa thu hút.
Ánh sáng đan xen lốm đốm vào buổi chiều chiếu xuống bên cạnh cô, làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng, hàm răng trắng đều, càng tăng thêm khí chất thư sinh thanh linh ấm áp.
Tiệm trà sữa này không có nhiều khách, chỉ thuê một cô gái nhỏ xinh đẹp ngoan ngoãn, cốc "hoa dành dành núi dại" kia bán rất chạy, có vẻ như cũng có công của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...