Đằng Tú bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô, đở lấy đôi vai đang không ngừng run rẩy, an ủi: “Đừng quá đau lòng, đứa bé này vốn là một yêu quái, anh đã sớm nhìn ra, chỉ là em không chịu tin thôi!”
Vu nữ cũng không muốn che giấu sự thật nữa, thất thanh khóc: “Em biết con bé là yêu, Lương Tử, Lương Tử là em gái em!”
Câu nói của cô khiến tất cả mọi người hết mức kinh ngạc, Tôn Nhất đứng ở cửa, lạnh lùng nói: “Nếu là em gái ruột của cô, tại sao côi là người, mà cô bé lại là yêu?”
Vu nữ lau lệ trong mắt, mở phong ấn giấu trong con ngươi màu bạc, con mắt màu bạc chậm rãi phát ra tia sáng ngân sắc, hai cái ấn ký ngân sắc dần hiện ra trong mắt. Ngay sau đó, cơ thể xảy ra biến hóa không kì lạ, mái tóc dài vốn đen huyền giờ biến thành màu lục, đồng tử và cánh môi cũng biến thành màu xanh. Ngay cả móng tay cũng là một màu xanh biếc, nhìn tổng thể, hoàn toàn giống một tinh linh xanh, tuy ngoại hình không giống con người, nhưng rất đáng yêu!
Vu nữ bi thương kể: “Cha mẹ của tôi đều là vu sư canh giữ thần xã, năm 15 tuổi, trong lúc họ trừ yêu, đụng phải một con xà bì yêu cường đại, con xà bì yêu kia bắt hai chị em tôi, cũng đem nọc độc rót vào trong cơ thể chúng tôi! Tôi còn sống, có bề ngoài người không ra người, quỷ không ra quỷ, em gái Lương Tử lại chết! Cha mẹ vì cứu chúng tôi, mà dùng linh lực phong ấn ma tính trong cơ thể tôi lại, đồng thời họ dùng bí thuật cải tử hoàn sinh, đem linh hồn Lương Tử nhốt vào thân thể của một cô bé, mượn thân thể của nó để tái sinh, giúp con bé có thể tự do sinh hoạt ở nhân gian. Không lâu sau cô bé kia bị linh hồn Lương Tử khắc chết, mà vào một ngày nào đó, con xà yêu kia lại tấn công nhà của chúng ta lần nữa, cha mẹ sợ nó sẽ tiếp tục làm hại hai chị em tôi, nên lấy linh hồn của mình gắt gao cuốn lấy nó, rồi phong ấn lại!”
Tôn Nhất lạnh lùng hỏi: “Phong ấn trong miệng cô, chắc là chỉ đồ đằng trên mặt tường ở tầng hầm thần xã đi!”
Vu nữ sửng sốt, sau đó ánh mắt liền thêm ảm đạm, buồn bã nói: “Đúng vậy, chính là đồ đằng đó, tiếc là cha mẹ trong khi trói buộc phong ấn xà yêu, cũng đem linh hồn của chính mình phong ấn tại bên trong, vĩnh viễn không thể đầu thai! Trước khi chết, họ giao phó em gái cho tôi, nhưng tôi…. nhưng tôi…” Vu nữ khóc không thành tiếng, ngay cả nói cũng không thể nữa!
Đằng Tú vỗ vỗ vai vu nữ, vừa trấn an cô, vừa thắc mắc hỏi: “Anh từng thăm dò nội tâm Lương Tử, con bé hình như không xem em như chị gái của nó!”
Vu nữ thút thít: “Từ lúc con bé có cổ thân thể này, thì quên mất tất cả chuyện trước đây, về sau cơ thể đứa nhỏ kia, bị tà khí con bé từng chút từng chút chiếm đoạt, kéo vào bóng tối, thế cho nên nhân loại bình thường đều không cách nào thấy con bé!”
Đằng Tú gật đầu, cái này cũng khó trách.
Mèo đen cuộn tròn trong ngực Bạch Mộc, lỗ tai dựng thẳng tắp, nó dùng linh lực truyền âm, đem lời nói đưa đến trong tai Bạch Mộc, nhỏ giọng thầm thì: “Khó trách tôi không ngửi ra yêu khí trên người đứa trẻ kia, nguyên lai là có cơ thể con người che chắn!”
Bạch Mộc chột dạ, mặc dù không phải mình giết cô bé, nhưng dù sao cũng là thân thể này hủy diệt đứa nhỏ kia. Lẳng lặng nằm ở trên giường, ý định trêu chọc hù dọa học trưởng trước đó sớm đã bay lên đến chín tầng mây, âm thầm đắn đo một lúc, cảm thấy thời khắc mấu chốt này, nếu mà tùy tiện xuất hiện, nhất định sẽ bị vu nữ tàn bạo giết chết, không bằng cứ giả làm hình dạng hồn thể trống rỗng này vậy!
Nhắm chặt hai mắt không phát ra bất kì âm thanh nào!
Trên đất, vu nữ khóc thê lương, Tôn Nhất nơi cửa, đột nhiên vung tay lên. Phụt! Một đóm lửa bất ngờ bắn lên thân thể nhỏ nhắn của Lương Tử, trong nháy mắt đã lan khắp!
“Cậu làm gì vậy?” Vu nữ nóng lòng, cuống quít ném ra bùa nước, một dòng nước trong từ không trung đổ xuống, hắc diễm triệu hồi ra từ địa ngục chẳng những bất diệt, trái lại càng đốt càng vượng.
Vu nữ nóng nảy, muốn dùng tay dập lửa!
Tay Tôn Nhất lại nâng lên, tạo ra một bức chắn vô hình, cả người vu nữ bị ngăn cản ở bên ngoài, hai tay cô ta tì vào bức tường, dán sát vào vách tường trong suốt, kêu la khẩn thiết: “Lương Tử…!” Trơ mắt như thế nhìn em gái biến mất trong ánh lửa!
Vu nữ khóc rút thuỷ giải tiên bên hông ra, đánh về hướng của Tôn Nhất: “Tên khốn, ta với mi không đội trời chung!”
Một tay Tôn Nhất bắt lấy, kéo xuống, dễ dàng cuốn lại, vu nữ liền bị kéo đến trước mặt hắn. Đầu lông mày Tôn Nhất nhướng cao, trừng mắt quát: “Em gái của cô đã sớm chết rồi! Linh hồn thế chỗ em gái cô đã bị tà ác xâm nhiễm, nếu không phải tôi kịp thời xử lý, e rằng bây giờ đã biến thành ác linh đến tăng thêm rắc rối cho chúng ta rồi! Cô thân là một vu nữ trừ linh, trừ linh vô số, lại dung túng em gái mình như vậy, cô xứng với thân phận một vu nữ sao?”
Vu nữ ngây ngẩn! Rống to: “Cậu thì biết gì?” Giựt roi, quất vào Tôn Nhất.
Tôn Nhất không hề tránh né, mắt thấy lệ tiên mang theo gió rít sẽ quất vào trên người hắn, trong lòng Đằng Tú quýnh lên, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của vu nữ, dùng sức kéo cô lại, ôm vu nữ vào lòng, thuỷ giải tiên ba một tiếng đánh trúng lên trên cửa.
Trong lòng Đằng Tú, vu nữ ngẩn ra, quay đầu căm phẫn nhìn y, dùng thanh âm nức nỡ trách cứ: “Ngay cả anh cũng giúp cậu ta!”
Đằng Tú không nói hai lời, cánh tay siết chặt, gắt gao ôm lấy cô, trong lòng vu nữ cứng lại, thoáng chốc, căm uất trong lòng không kiềm nén được nữa, ghé vào ngực Đằng Tú nghẹn ngào khóc lớn!
Trên giường, Bạch Mộc từ trước đến nay luôn dễ mềm lòng, nghe thấy vu nữ vừa khóc lại nháo, cũng không nhịn được vành mắt ướt át. Một giọt nước mắt trong suốt, theo khóe mắt lặng lẽ chảy xuống. Mèo đen có ý trấn an Bạch Mộc, vươn đầu lưỡi mịn nhẵn liếm đi giọt nước mắt kia.
Ánh sáng trong mắt Tôn Nhất chợt loé, lập tức chú ý đến động tĩnh trên giường, đột nhiên trong lòng một trận rung động.
Bạch Mộc đã trở về rồi sao?
Khó trách hắn tìm em ấy lâu như thế, cũng không có manh mối! Khoảnh khắc này, thấy người ngày nhớ đêm mong đang ở trước mắt, trái tim bất ngờ đập thình thịch, giống như đang nhốt một con thỏ kích động, nhảy bang bang!
Hắn vô ý thức bước hai bước về phía trước, lại dừng chân, nhãn châu xoay động, khóe miệng len lén nâng lên nụ cười mơ hồ!
Đối diện, vu nữ khóc đến lợi hại, nhưng mà, tâm Tôn Nhất lại không hề bị quấy nhiễu, chỉ đắm chìm trong hạnh phúc nho nhỏ khi tìm thấy Bạch Mộc.
Đến giờ cơm tối, vu nữ vẫn chìm trong thống khổ, thần sắc đau buồn, không uống nước, cơm cũng chẳng ăn.
Đằng Tú vì động viên tâm tình rồi rắm của mọi người, đặc biệt làm một bàn thức ăn thật ngon, Bạch Mộc bị mùi thơm từ nhà bếp kích thích, thừa dịp trong phòng ngủ không ai, ngồi dậy, hít lấy hít để mùi cơm trong không khí, nhịn không được than nhẹ: “Thơm quá!” Nước miếng trong miệng trào lên!
Bất thình lình, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Không Thái: “Đại ca ca, anh thực sự muốn ăn trong phòng ngủ à? Tại sao không ở phòng ăn ăn với mọi người vậy?”
Tôn Nhất thản nhiên đáp: “Tôi có chút thuật âm dương còn muốn luyện tập lại, cậu trở về cùng ăn với mọi người đi! Lúc tôi luyện tập không thích bị quấy rầy!”
“Dạ! Đại ca ca phải chú ý thân thể, không nên quá sức!” Không Thái nói xong thì bay trở lại phòng ăn!
Tiếng bước chân đát đát, Bạch Mộc vừa nghe, lật đật nằm xuống, làm bộ còn đang ngủ say!
Tôn Nhất đem cơm và thức ăn bưng đến trên bàn sách, khi đi ngang qua giường ngủ, cố tình lấy tay quạt quạt mùi thơm, để mùi cơm lan ra khắp phòng, còn lấy mũi dùng sức ngửi đồ ăn trên mâm, tự lẩm bẩm: “Chậc chậc! Thịt kho tàu hôm nay thực ngon quá đi!”
Bạch Mộc vừa nghe đến thịt kho tàu, trong lòng càng như con chó nhỏ đói khát nhảy nhảy lên, chóp mũi đã không cầm được run run ở trong không khí, ngửi ngửi mùi thơm, nhưng trong lí trí năm lần bảy lượt cảnh cáo bản thân: “Bình tĩnh bình tĩnh, chỉ là chút đồ ăn thôi! Nếu học trưởng và vu nữ biết mày đã trở về, còn không lập tức tính sổ chuyện Lương Tử!” Vừa nghĩ tới vu nữ đáng sợ, cả người Bạch Mộc liền phát run, nắm chặt nắm đấm, hết sức kiềm chế cảm giác đói bụng từ cái bao tử đói khát!
Tôn Nhất liếc nhìn quả đấm của cậu, trong lòng càng thêm khẳng định, người an tĩnh trên giường kia, chính là người yêu hắn nhớ nhung ngày đêm — Bạch Mộc. Đột nhiên trong lòng tràn đầy sức sống, ngồi ở mép giường cười thầm, một bên gắp lấy một cục thịt kho, bỏ vào miệng, một bên cố ý phát ra tiếng nhai nuốt, trong miệng còn nói: “Ừm! Thật không tệ, bên trong có bột cà ri, còn có cả ớt lát nữa, ăn rất ngon nha!”
Nước miếng Bạch Mộc sớm đã lan tràn trong miệng, tâm dương khó nhịn! Rất muốn bật dậy, cắn một ngụm lớn!
Lúc này, cảm giác có thể ngửi được mùi hương, nhưng lại không ăn được tới miệng làm cậu vô cùng đau khổ, lòng như lửa đốt, như kiến bò trên chảo nóng!
Đột nhiên, miệng bị người bao phủ, trong lòng Bạch Mộc cả kinh, chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
Khiến cậu càng khó hiểu chính là, miếng thịt kho tàu trong miệng Tôn Nhất, trực tiếp trượt vào trong, Bạch Mộc nhanh chóng nuốt chửng xuống, làm bộ vẫn còn ở trạng thái trống rỗng, không nhúc nhích, cũng không biết, mặt Tôn Nhất bây giờ đã sớm vặn vẹo cười nghiêng ngửa!
Cứ thế, Tôn Nhất lại ngậm lấy một miếng thịt, Bạch Mộc lại lanh lẹ bất động thanh sắc nuốt xuống.
Tôn Nhất liên tiếp đút 7 miếng thịt, vả lại còn cố tình miếng sau so với miếng trước còn lớn hơn. Bạch Mộc tham ăn một hơi nuốt xuống. Động tác mau lẹ, ngay cả cuống họng cũng không nhúc nhích một cái, thế mà khuôn mặt trắng nõn kia vẫn duy trì trạng thái say ngủ tự nhiên.
Cái vật nhỏ này thật là quá đáng yêu, Tôn Nhất càng xem càng yêu thích, thậm chí còn cảm thấy cậu rất mê người. Rốt cục nhịn không được, lần thứ tám bao trùm trên đôi môi mềm mỏng của Bạch Mộc béo mập, đem đầu lưỡi mềm dẻo đỏ thắm duỗi vào trong, muốn thưởng thức cậu một phen thật tốt!
Bạch Mộc linh cơ khẽ động!
Hì hì! Miếng thịt thứ 8 tới rồi! Bản thiếu gia không khách khí nhận nha!
Trong lòng cười khúc khích, cắn xuống, Tôn Nhất kêu lên một tiếng đau đớn, vị máu tanh ngọt tan ra trong miệng. Bạch Mộc cả kinh, không thể tiếp tục giả bộ được nữa, đột ngột vừa mở mắt nhìn!
Trời! Sao miệng học trưởng lại chảy máu thế này?
Vẻ mặt Tôn Nhất co quắp, nét mặt băng lãnh, lời nói lại mang theo trách móc ôn nhu: “Vật nhỏ, trở lại rồi cũng không nói một tiếng, còn dám cắn anh! Xem anh dạy dỗ em như thế nào!”
Nhanh như chớp, chui vào trong chăn Bạch Mộc, hai tay một chống đở mền, đem hai người bao lại bên trong. Chỉ thấy chăn mền phồng lên, chỉ chốc lát, hai cái áo bị ném ra, sau đó là quần, quần chíp cùng vớ cũng nối gót bay ra.
Đồng thời, trong chăn truyền ra thanh âm kháng cự của Bạch Mộc: “Ưm! Anh muốn làm gì?” Sau đó, giọng nói liền biến mất…
Chỉ chốc lát, tiếng của Bạch Mộc lần thứ hai truyền ra: “Đừng mà… Đau quá…A…” giọng nói lại biến mất….
Chăn mền lúc phồng lúc xẹp, run run. Khi thì lộ ra một đôi chân trắng trẻo, chốc chốc lộ ra một cái bắp đùi thon dài trắng noãn, thỉnh thoảng thì lộ ra gương mặt đỏ bừng Bạch Mộc, dùng sức hít thở không khí bên ngoài, tiếp theo lại bị bàn tay Tôn Nhất lôi trở về!
Chăn mền, lần nữa vặn vẹo biến dạng, còn khuyến mãi thêm âm thanh trầm muộn thống khổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...