Bạch Mộc nắm chặt Phong Ngân, vung tay lên, đem cự hổ hung ác chẻ đôi. Máu tươi văng khắp nơi, hai nửa cơ thể nặng nề ngã xuống, lúc thoi thóp, con hổ quay đầu lại, hoảng sợ nhìn ruột của mình chảy đầy đất, đầu nghiêng trên đất, cố sức thở phì phò vài cái, rồi tắt thở!
Những dã thú khác sợ hãi tháo chạy khắp nơi, các loài yêu khác nhìn tình hình đại biến cũng rối loạn bỏ trận.
Tôn Nhất nhân cơ hội tạo ra một vòng kết giới, trong nháy mắt đem yêu quái hung mãnh đã đấu cùng hắn phong ấn lại, yêu quái ở bên trong giãy dụa mãnh liệt, kết giới bị va đập mà không ngừng thay đổi hình dạng!
Lũ yêu quái bên Đằng Tú tương đối yếu, thấy Bạch Mộc mở được Phong Ngân, cũng kinh hoàng chạy trốn.
Y chạy đến bên người Tôn Nhất, mặc dù bản thân Đằng Tú không có năng lực tạo ra kết giới, nhưng đối với việc điều khiển kết giới lại vượt trội hơn so với Tôn Nhất, lúc này, khi thấy kết giới của em họ sắp bị phá vỡ, y vươn tay, dùng linh lực nhanh chóng gia tăng lực bảo vệ lên trên đó. Kết giới dưới sự khống chế dần trở nên kiên cố, có xu hướng ổn định lại.
Trong miệng Tôn Nhất khẽ niệm: “Thần ánh sáng tối cao, xin hãy cho ta mượn thần lực, đem yêu quái phong ấn nơi này! Ánh sáng trói buộc!” Trong khoảnh khắc kết giới toả ra tia sáng chói mắt, ngay sau đó thu nhỏ thành một khối, Tôn Nhất dùng linh lực một chưởng đem đẩy tới một nhánh cây um tùm trên cổ thụ!
Trong khoảnh khắc đụng vào cổ thụ, ánh sáng biến mất, lưu lại trên cây một lá bùa phong ấn màu đen, lũ quái kia đã hoàn toàn bị phóng ấn trong cây!
Trong bầy yêu có một con nằm trong ba yêu quái cực kỳ hung ác, những con quái khác vừa thấy một trong ba đại quái chúng dựa dẫm bị phong ấn, thì liền sợ hãi chạy thục mạng!
Bên này, Bạch Mộc đã cứu được vu nữ, đồng tử tiến lên khẩn trương nắm lấy vu nữ, quan tâm: “Vu nữ đại nhân, ngài chảy máu!”
“Không sao!” Vu nữ ngồi dưới đất, lấy bình nhỏ bên hông ra, bên trong còn một ít nước mắt của Bạch Mộc, mở nắp bình, đem nó nhỏ vào vết thương đang không ngừng chảy máu, không bao lâu, vết thương lấy tốc độ mắt thường nhân loại có thể thấy rõ, nhanh chóng khép miệng.
“Nước thuốc của vu nữ đại nhân thật thần kỳ!” Miệng há hốc kinh ngạc kêu thành tiếng.
Những người khác nhìn thấy cũng cảm thấy vô cùng kì diệu.
Vu nữ cười nhạt: “Đây là nước mắt của Bạch Mộc, lúc cậu ta khóc đã đánh thức được Đằng Tú, tôi liền chú ý tới năng lực trị thương của cậu ta!”
“Ồ! Tiểu u linh của chúng ta nhiều khi cũng rất lợi hại nha!” Đằng Tú cười nói.
Mọi người quay quắt tìm kiếm bóng dáng Bạch Mộc, lại phát hiện căn bản không ở trong đám người, trong lòng tất cả mọi người cả kinh, con mắt đảo khắp nơi, tìm Bạch Mộc.
Bên này, Bạch Mộc chém chết mấy con yêu quái, nhưng càng chém lại càng hăng máu, vẫn cứ tiếp tục đuổi theo!
Tôn Nhất là người đầu tiên phát hiện ra cậu ở đằng xa, trong lòng tức giận, Bạch Mộc em đang làm cái gì vậy?
Hay tay vội kết ấn, ngâm một tiếng: “Lâm binh đấu giả giai trận liệt phía trước — bắt!”
Trong nháy mắt Bạch Mộc bị linh lực Tôn Nhất lôi trở về, kiếm rơi xuống đất, cậu ngây ngốc nhìn mọi người!
Tôn Nhất vẻ mặt hài lòng!
Vu nữ ngạc nhiên, được đồng tử nâng dậy, khó hiểu hỏi: “Bạch Mộc đã kí khế ước với tôi thì đã là người của tôi rồi! Làm sao cậu có thể điểu khiển cậu ta được?”
Khóe miệng Tôn Nhất khẽ nhếch: “Đừng tưởng rằng cô cắt đi ràng buộc của chúng tôi, em ấy nhất định là của riêng cô!”
Vu nữ cãi lại: “Mạng của Bạch Mộc là tôi nhặt về, với lại chúng tôi đã thiết lập khế ước quan hệ, cậu đừng mơ có thể cưỡng chế mang cậu ta đi!”
Tôn Nhất lạnh lùng nói: “Cô yên tâm, Bạch Mộc chỉ tạm thời ở chỗ cô thôi, thay tôi bảo vệ em ấy cho tốt, nếu như em ấy bị mất dù chỉ một sợi tóc, tôi liền đem ba thước thần xã toàn bộ đào lên!”
Đôi mắt thanh tú của vu nữ trừng lớn: “Cậu!” Vết thương ả ít nhiều đã khá hơn, bật dậy, khập khiễng, phẫn nộ kéo Bạch Mộc lên, lạnh lùng phun ra một câu: “Chúng ta về!”
Bạch Mộc hất tay ả ra, chạy vội tới chỗ Tôn Nhất, “Tôi không thích! Muốn ở cùng học trưởng thôi!”
“Cậu là nô lệ của tôi!” Vu nữ quát!
“Tôi căn bản không nhớ, lúc nào cùng cô ký cái khế ước gì đó, nên mấy thứ đó hoàn toàn không có hiệu lực!” Bạch Mộc quyết liệt như vậy, khiến trong lòng Tôn Nhất vô cùng đắc ý.
Vu nữ nổi điên, một câu nặng ra từ kẻ răng: “Cậu có theo tôi về hay không!”
“Không! Đi!” Từng chữ từng chữ cương quyết nói ra, cậu mới không cần cùng nữ nhân hung dữ này sống chung!
Vu nữ giận không kiềm được, nhanh chóng kết ấn, Tôn Nhất vừa thấy vội vàng hét lớn một tiếng: “Chờ đã!” Ngăn lại bùa chú trừng phạt của vu nữ.
Quay đầu ôn nhu nói với Bạch Mộc: “Bạch Mộc, em trước sống với nữ nhân kia một thời gian đi, anh sẽ tới đón em về sau!”
Mắt Bạch Mộc đỏ hoe, không hiểu sao trong lòng dâng lên một cổ uỷ khuất, giọng nói có một chút nghẹn ngào nức nở, hỏi: “Học trưởng chê em phiền phức! Cho nên mới gấp gáp đuổi em đi!”
Tim Tôn Nhất đập mạnh: “Không phải vậy Bạch Mộc!” Ôm chặt lấy cậu, hôn sâu, đem tất cả nhớ nhung gửi vào trong nụ hôn thâm tình, lưỡi cùng lưỡi nóng bỏng đan vào nhau, quấn quýt, không cách nào dùng ngôn ngữ nói cho đối phương hiểu những tình cảm cùng không nỡ xa lìa. Rất lâu, hắn mới chậm rãi tách khỏi bờ môi cậu, chóp mũi chạm chóp mũi, giọng nói trầm thấp: “Bảo bối! Anh sẽ không bỏ em! Cho anh chút thời gian, trong khoảng thời gian đó đem một số việc làm xong liền đón em về!”
Trong mắt Tôn Nhất chất chứa tình cảm sâu nặng chân thực, mang theo một chút quyến luyến u buồn, lệ trong mắt Bạch Mộc nhịn không được chảy ra, quay đầu đi, nghẹn ngào: “Được! Đồng ý với anh! Chỉ có điều, em muốn cùng với anh tìm Không Thái, rồi mới đi!”
Tôn Nhất nhẹ nhàng lau lệ đọng lại trên khoé mắt Bạch Mộc, dịu dàng khuyên cậu: “Nơi này quá nguy hiểm!”
“Vậy thì thế nào? Không có em bảo vệ, các anh sớm đã bị yêu quái ăn hết rồi!” Bạch Mộc vừa khóc, vừa bốc đồng đáp lại.
Tôn Nhất phút chốc trầm mặc, cuối cùng thở dài một hơi: “Được rồi! Chuôi Phong Ngân này có thể làm lũ yêu khiếp sợ, trừ em ra, hoàn toàn không ai có thể sử dụng được!” Nắm lấy tay Bạch Mộc, đem Phong Ngân rớt trên mặt đất nhặt lên giao cho cậu.
°¬°
Nhóm người cùng nhau đi về phía cổ bảo.
Bọn họ tìm kiếm thân ảnh của Đăng Tâm Linh Không Thái mọi nơi, ngày thường Bạch Mộc rất hoạt bát, lúc này lại co cùng yên lặng, cậu không muốn tách khỏi học trưởng, nội tâm đang mãnh liệt chịu dày vò, muốn lần cuối cùng cảm thụ ôn nhu của học trưởng. Cậu không dám khẳng định, đến khi đó học trưởng còn quay lại mang cậu đi hay không, đáy lòng đau đớn, giống như một tiểu oán phụ sắp bị vứt bỏ, đăm chiêu ủ dột đi theo bên người Tôn Nhất.
Không khí chung quanh thật không tự nhiên, Đằng Tú vừa mới bắt đầu liền ẩn nhẫn, kiềm chế khát vọng mãnh liệt trong lòng đối với Bạch Mộc, âm thầm đi sát bên cậu!
Vẻ mặt vu nữ khó chịu, bị người khác cướp nô lệ khiến ả hết sức bực bội!
Đứa bé Lương Tử đi theo bên cạnh vu nữ, tò mò hỏi: “Vu nữ đại nhân! Tại sao ngài phải ký khế ước với một tên quỷ khóc nhè thế, anh ta không có chỗ nào dùng được hết!” Thanh âm non nớt mang theo sự khinh thường.
Lời nói của cô bé ngay tức khắc dẫn tới bất mãn cho mọi người, Tôn Nhất lạnh lùng quay đầu lại, trừng Lương Tử, trong mắt chỉ có sự lạnh lẽo.
Lương Tử hoảng sợ núp phía sau vu nữ!
Đằng Tú trong lòng cũng không vui, nhưng vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, lời nói mềm mỏng thử thuyết phục cô nhóc: “Bé gái, không được nói như thế nha! Anh Bạch Mộc rất mạnh đó!”
Lương Tử cứng đầu xoay mặt sang chỗ khác: “Hừ! Anh ta nào có! Rõ ràng là một quỷ khóc nhè!”
Tôn Nhất quay đầu lại lần nữa, âm trầm nhìn chằm chằm Lương Tử, cô bé sợ sệt nhanh chống ngậm miệng! Vu nữ cũng không nhịn được la rầy Lương Tử: “Lương Tử, yêu quái có mạnh có yếu, u linh cũng có phân chia mạnh yếu. Chẳng qua, có loại mạnh sẽ thể hiện ra bên ngoài, có loại nhìn thì yếu đuối, nhưng khả năng lại vô hạn! Tuổi em còn nhỏ, cần phải học hỏi nhiều, không thể chỉ nhìn bề ngoài được!”
Vu nữ ngày thường nghiêm khắc, nhưng rất ít khi nặng lời với cô bé, trong lòng Lương Tử ăn vị, vu nữ đại nhân đã vậy còn rất che chở Bạch Mộc, trong lòng không khỏi sinh ra chút oán giận!
Mấy người nối đuôi nhau đi về phía trước, đi tới đâu, yêu quái trốn chạy tới đó, lũ u linh trong lòng cũng hoảng sợ!
Bọn họ vừa quan sát chung quanh, vừa tìm kiếm dấu vết thức thần Đăng Tâm Linh.
Không khí ở đây rất quái dị, chỉ mới vài ngày, Tuyệt địa ô nha lại xảy ra biến cố long trời lỡ đất như thế.
Càng đi vào sâu bên trong, càng có đủ loại kỳ trân dị thú, cùng nhiều xác chết của các loài yêu quái khác nhau, thậm chí còn thấy được thi thể con người.Chỉ còn đầu và mình, hai cái chân thì không thấy bóng dáng đâu, nhìn cảnh thảm thương này, sắc mặt Bạch Mộc bỗng nhiên trở nên trắng bệch, cậu cho đến nay vốn là kẻ nhát gan, bây giờ dạ dày liền có cảm giác khó chịu muốn ói!
“Bạch Mộc, em không sao chứ?” Tôn Nhất vừa cảm nhận được sự run rẩy từ lòng bàn tay, lo lắng hỏi.
“Em không sao!” Thanh âm Bạch Mộc yếu ớt, một chút âm rung khó nhận ra.
Phong Ngân Trong tay chợt phát ra tiếng ong ong, thanh âm thê lương, kịch liệt chói tai, tựa hồ gọi ý niệm giết chóc trong chủ nhân!
Đôi mắt xanh biếc của Bạch Mộc mới vừa rồi còn yếu ớt dần trở nên sắc sảo, khóe miệng kéo lên một nụ cười tàn nhẫn, huy kiếm chém tới! Một kiếm chém ra này tạo thành một luồng gió mang nặng sát khí, kiếm phong giống như một kẻ giết người, vụt một cái nhắm thẳng về phía trước!
Rắc! Rầm! Xa xa, một gốc cây đại thụ sum suê, trong chớp mắt bị gió mạnh chém làm hai đoạn, đổ xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề! Giữa cây xuất hiện một cái lỗ hỏng thật lớn, bên trong có một con tiểu yêu quái hiền lành đang cắm đầu ngủ. Lúc này, đầu của nó và thân cây cùng bị lệ phong trong nháy mắt chẻ thành hai đoạn, lăn đến bên chân Bạch Mộc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...