“Tôn Nhất, cậu trước bình tĩnh đã, từ từ anh kể cậu nghe!”
Đằng Tú dẫn Tôn Nhất tới chỗ tảng đá mới vừa rồi, ngồi xuống, tỉ mỉ kể lại ngọn nguồn mọi chuyện, từ việc em gái Do Lê muốn hại Bạch Mộc, cùng chuyện bọn họ làm như thế nào để cải tử hồi sanh, và sự tình Bạch Mộc bị cưỡng chế kí khế ước, nói hết tất cả, đầu đuôi gốc ngọn rõ ràng, chỉ có chuyện cậu ấm Tôn gia Tôn Kết Vũ muốn hại Bạch Mộc là bị giấu nhẹm đi!
Ánh mắt Tôn Nhất càng ngày càng âm trầm, ngẩng đầu, lúc liếc nhìn vu nữ, sát khí lạnh như băng trên người đã bao phủ khắp nơi. Vu nữ hoa dung thất sắc, chỉ cảm thấy ánh mắt Tôn Nhất đặc biệt hung ác, chỉ bị cậu ta nhìn chằm chằm thôi, thì đã có loại cảm giác như bước vào địa ngục chết chóc rồi! Không tự chủ thụt lùi từng bước, nhắm mắt lẳng lặng điều chỉnh hô hấp, nhưng lòng bàn tay sớm đã đổ mồ hôi.
“Tôn Nhất, anh thấy cậu tạm thời nên rời xa Bạch Mộc đi! Tình huống cậu bây giờ rất vi diệu, chuyện Do Lê chỉ là việc ngoài ý muốn, thế nhưng đem Bạch Mộc cứng rắn giữ bên người, có thể sẽ mang đến cho em ấy nhiều nguy hiểm hơn!” Đằng Tú cố tình nhắc nhở hắn.
“Lời anh có ý gì?” Đầu lông mày Tôn Nhất nhướng lên.
“Anh nghi ngờ, chuyện Do Lê thương tổn Bạch Mộc, có người ở phía sau xúi dục!” Đằng Tú nói ra nghi vấn trong lòng.
Tôn Nhất sửng sốt: “Anh biết là ai?”
“Không biết!” Đằng Tú không muốn nói nhiều.
Tôn Nhất trầm mặc nhìn chăm chú y một hồi lâu, lạnh lùng nói: “Tôi biết phải làm sao!”
Quả đấm nắm chặt chậm rãi buông lỏng, đứng dậy đi tới trước mặt vu nữ, ẵm Bạch Mộc giao vào trong lòng ả, nói: “Bạch Mộc tạm giao cho cô!” Xoay người cùng Đằng Tú rời đi!
Vu nữ ngây ngẩn tại chỗ!
Tôn Nhất vừa đi khỏi khu vực thần xã, mặt vô biểu tình: “Tôi đánh mất thức thần Đăng Tâm Linh rồi, anh cùng tôi đi một chuyến tới Tuyệt địa ô nha đi!”
“Cậu muốn quay lại nơi đó?” Đằng Tú có chút không muốn, thấy ánh mắt âm hàn Tôn Nhất phóng tới, lập tức ngậm miệng lại, theo sát bên cùng nhau tới Tuyệt địa ô nha. Nửa đường, bọn họ chặn một chiếc taxi lại, ngồi lên, vội vã chạy tới Tuyệt địa ô nha.
Khu rừng Tuyệt địa ô nha, lúc này sớm đã không còn âm u như trước nữa, mùi hôi thối vẫn nồng như cũ, lá chắn có thể bảo vệ yêu quái và u linh nơi đây đã biến mất, khí độc cũng không thấy đâu, toàn bộ cánh rừng thoạt nhìn sáng sủa hơn so với trước kia.
Tiến vào trong, lũ u linh đã sớm lẫn trốn, bốn phía có loại quái dị không nói nên lời, trong con ngươi Tôn Nhất hiện ra ánh sáng màu đen, dùng năng lực đặc biệt của đôi mắt tìm kiếm nơi ẩn nấp của đám u linh kia.
Thật kì lạ, số lượng u linh so với trước giảm đi rất nhiều.
Chẳng lẽ là do lá chắn bị đánh vỡ? Cho dù che chắn biến mất, u linh cũng không thể nào giảm đi được!?
Bọn họ ở trong rừng một mặt tìm kiếm dấu vết tiểu kết đèn, một mặt xem xét tình hình mọi nơi!
Phía đông nam, một con yêu quái dữ tợn đang xé rách hồn phách u linh vừa bắt được, từng miếng từng miếng dùng sức xé nát, nuốt chửng vào bụng! Hướng tây bắc, mấy con yêu quái đang cùng nhau phân xác một yêu quỷ khác, máu tươi đỏ thẫm chảy lan đầy đất, loang lổ! Những chỗ sâu khác, tình hình cũng không mấy lạc quan!
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tôn Nhất và Đằng Tú nhìn một màn không nỡ nhìn này, nét mặt cả kinh!
“Xem ra tình hình rất gay go đấy!” Đằng Tú nhàn nhạt nói.
Lòng Tôn Nhất càng nặng trĩu, bỗng nhiên, phía sau bay tới mùi yêu khí nồng đậm, cẩn thận ngửi một chút, số lượng hình như còn không ít, hắn trầm giọng nói: “Cẩn thận một chút, nữ nhân kia vừa chết, trật tự nơi này tựa hồ cũng bị phá vỡ!”
Đằng Tú ngẩn ra, vẻ mặt phức tạp: “Nó là em gái anh!” Xoay người, đưa lưng về phía Tôn Nhất, thận trọng đề phòng yêu quái xung quanh xông ra!
“Biểu ca! Tôi không trách cô ta! Đừng quá đau lòng!”
Lời của Tôn Nhất làm lòng Đằng Tú cứng lại, vẻ mặt căng thẳng từ từ thả lỏng, khẽ lên tiếng: “Cậu cũng cẩn thận chút!”
Trước mặt, yêu quái tập trung kéo tới, giương nanh múa vuốt nhào tới, Tôn Nhất rất nhanh cắn đầu ngón tay, hai tay kết ấn, dùng máu trên tay triệu hồi thần khuyển to lớn.
Thần khuyển vẫn là một luồng khói trắng, hơi khói lượn lờ, từ không trung lướt xuống.
Lũ yêu thấy vậy lập tức chùn bước, có con thậm chí còn sợ hãi lui lại đằng sau.
Thần khuyển trong trạng thái hồn khói, uy lực thua kém trước kia, đối phó vài con quái thì không thành vấn đề, nhưng đối mặt với một bầy yêu đông như kiến, chỉ sợ cũng khó mà hàng phục! Yêu quái vạm vỡ hung mãnh một chút, đều chăm chú nhìn thần khuyển, chúng nó quan sát lẫn nhau, so sánh thực lực.
Tôn Nhất cũng đang cân nhắc, tính toán một phen, thực lực mấy người trước mắt không địch lại lũ yêu hung dữ. Hắn quyết định lấy thủ làm chủ, gắng sức ép vệt máu còn sót lại trên tay, trong nháy mắt dùng máu tươi của mình tạo ra kết giới hình bọt khí màu đỏ nhạt!
Tôn Nhất, Đằng Tú và thần khuyển, ba người được bao bọc bên trong.
Yêu quái trước mặt chợt đánh tới!
Tôn Nhất vận dụng linh lực di chuyển quả cầu nhẹ nhàng nhanh chóng bay lên không trung, bọn họ kiểm tra khắp nơi, dùng ánh mắt lục soát mặt đất.
Thức thần Đăng Tâm Linh thực sự quá nhỏ, lại không biết rơi xuống chỗ nào, họ tìm nửa ngày, khổ cực mà chẳng có kết quả!
Đột nhiên, đằng trước bay tới một con điểu quái mỏ nhọn thật to, đập cánh lao nhanh tới.
Tử quang trong mắt Đằng Tú lóe lên, thoáng cái đã khống chế được ý thức của nó.
Rầm! Chim to vô thức đụng vào trên cây, rơi thẳng xuống!
Tôn Nhất cười nhạt: “Dẫn theo anh quả nhiên là lựa chọn tốt nhất!”
Đằng Tú trêu chọc: “Lẽ nào giữa chúng ta chỉ tồn tại quan hệ lợi dụng sao?”
“Không lẽ còn có cái khác?”
Hai người đùa giỡn nhau một phen, lời nói giống như chế nhạo, nhưng mang theo vài phần tình cảm anh em!
Quả cầu đỏ chậm rãi trôi đi, thoáng chốc, từ hướng nam bay tới một một con dơi song đầu hoả, một đầu khạc lửa, đầu kia phun hàn băng, hướng bên này bay tới, móng vuốt sắc nhọn đâm mạnh về phía kết giới!
Đằng Tú lại lần nữa khai triển linh lực, trong con ngươi phát ra tử quang xinh đẹp hoa mỹ.
Con dơi hai đầu thoáng chốc mất đi ý thức, bị Đằng Tú khống chế, hai cái đầu nhìn nhau, hai miệng cùng lúc phun ra lửa và băng. Hàn băng thoáng chốc cắm vào cái mồm đang khạc ra lửa, cũng đâm xuyên qua cái đầu đó! Mà cái đầu kia trước khi bị nghiền nát cũng kịp khạc ra ngọn lửa đủ để nóng chảy sắt thép đốt cháy cái đầu phun băng kia.
Lửa rất nhanh nuốt lấy cả người nó, con dơi hai đầu đập cánh, giãy giụa vài cái, lại giống như máy bay gặp nạn, xoay tròn từ không trung rơi xuống, song đầu lao xuống cắm vào mặt đất, cơ thể nhanh chóng bị ngọn lửa thiêu cháy!
Đằng Tú lộ ra vẻ mặt đồng cảm: “Chậc chậc! Thật là bạo lực quá!”
“Tên dối trá!” Tôn Nhất cười lạnh, “Dáng vẻ của anh hình như rất đắc ý!”
Đằng Tú sử dụng chiêu bài nụ cười: “Ha ha, lộ tẩy rồi!”
Kết giới tiếp tục bay đi, phía trước có một gốc cây cổ thụ xanh tươi cao ngất, một con rắn ba mắt thật lớn quấn quanh trên cây, ước chừng dài 7 thước, thân mình khoẻ mạnh, vô cùng to lớn, đỉnh đầu có ba con mắt màu vàng, đáng sợ nhất là trên đầu còn mọc một cái sừng nhọn, tất cả độc tố đều tập hợp ở bên trong.
Bất thình lình, cái đuôi dài to lớn của con rắn quét về phía kết giới hình cầu.
Tôn Nhất quát to một tiếng: “Đằng Tú cẩn thận!” Nhanh chóng đẩy ngã y, đồng thời dùng linh lực nắm kết giới trong tay, nhanh chóng bay khỏi khu vực nguy hiểm! Kết giới bay gần sát đuôi rắn ba mắt. Tình huống rất hung hiểm, hai người sợ đến trái tim cũng đập thình thịch. Hô hấp cả hai yếu ớt, trầm tĩnh lại.
Không ngờ, rắn ba mắt chợt bắn cái sừng nhọn màu đen chứa độc về hướng kết giới.
Phập!
Nọc độc ghim vào kết giới, Tôn Nhất rất nhanh điều chỉnh phương hướng, nhưng không kịp tránh né, nọc độc hoà vào kết giới, vỡ nát!
Tôn Nhất và Đằng Tú, từ không trung rơi xuống, thần khuyển ở trên không tất tốc bay tới, cơ thể hồn khói như một trận gió tiếp được Tôn Nhất cùng Đằng Tú. Thân thể ở trạng thái hồn khói, rất khó thừa nhận sức nặng loài người, thần khuyển nỗ lực dùng linh lực khống chế cơ thể, chống đỡ hai người bọn họ, chạy như bay đến một thân cây gần nhất!
Tôn Nhất và Đằng Tú bình an, thần khuyển liền hóa thành một luồng khói biến mất!
“Thần khuyển của cậu không có cơ thể quả nhiên rất yếu!” Đằng Tú thỉnh thoảng lại chọc ghẹo biểu đệ một chút.
Tôn Nhất lạnh lùng nói: “Anh không phải cũng thế sao? Ngoại trừ cặp mắt, chỉ sợ cũng không có bản lãnh gì nữa!” Rút chuôi kiếm Phong Ngân mang theo người ra, cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phía.
“Ể! Cái chuôi kiếm hỏng này cậu vẫn còn mang theo bên người à! Hoàn toàn là một thứ vứt đi!” Đằng Tú đưa lưng về phía Tôn Nhất, vừa cẩn thận đề phòng xung quanh, vừa nói.
Tôn Nhất cười lạnh!
Đằng Tú lại hỏi: “Anh rất hiếu kì, cậu làm thế nào mang theo bên người, trước chăm sóc cậu, hoàn toàn không thấy trên người cậu có giấu vũ khí!”
“Tôi đem nó phong ấn ở bên trong thân thể, anh đương nhiên không tìm được! Chỉ là chuôi kiếm này còn có một đạo phong ấn khác, tôi không có cách nào phá được!”
Đang nói, trước mặt có mấy con yêu quái bất thình lình vọt tới từ các hướng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...