Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Vu nữ cũng mệt chết đi, sắc mặt trắng nhợt, thở hồng hộc nhưng vẫn kiêu ngạo lộ ra một chút hài lòng!

Vẻ mặt Đằng Tú rất khó coi, lời nói lãnh đạm: “Bạch Mộc đã là của cô, cô hài lòng! Bây giờ có thể thực hiện lời hứa, cứu biểu đệ tôi ra!”

Vu nữ hư nhược ngồi xuống, hiện ra một tia không vui: “Anh gấp làm gì? Tôi bây giờ cần khôi phục thể lực! Thân thể của người kia đã được thanh tẩy không sai biệt lắm, chỉ còn giải phong ấn phóng xuất linh hồn của hắn, lại dùng nước mắt u linh này đánh thức hắn là được!” Ngón tay khẽ sờ xuống lọ thuỷ tinh đựng nước mắt giắt bên hông, cẩn thận quan sát, trên mặt hiện lên nụ cười đạt được tinh phẩm: “Tên u linh này thật đúng là một cực phẩm!”

“Hừ! Bạch Mộc cũng không phải là công cụ của cô, đối tốt với cậu ta một chút, không thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể nào huỷ bỏ khế ước!” Đằng Tú cười mỉa mai.

“Phải không?” Vu nữ không để tâm, “Huỷ khế ước cần phải hai người đồng thời phối hợp nha!”

Cánh tay Đằng Tú ôm Bạch Mộc siết chặt, một tay khác vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy chiếc cằm khéo léo của vu nữ, con ngươi xinh đẹp u ám bức bách ả: “Nữ nhân, tôi có thể nói cho cô rõ, trong việc khống chế vài người với tôi mà nói vô cùng dễ dàng, nếu như cô muốn khảo nghiệm lời tôi nói, đến lúc đó tôi thật không ngại dùng ở trên thân thể xinh đẹp này!”

Thanh âm của y vừa ôn hòa lại mê người, ánh mắt chậm rãi lướt trên người ả, nhưng mang theo một sự uy hiếp khiến người ta rùng mình, con ngươi màu tím phát ra ánh sáng nhàn nhạt, vu nữ vạn phần hoảng sợ, bỗng nhiên phát hiện cơ thể hoàn toàn không có cách gì nhúc nhích, ngay cả phát ra âm thanh cũng không được.

Đôi tay Đằng Tú nhẹ nhàng từ cằm ả trượt xuống, dạo chơi xuống nơi ấy, cởi nút áo, lộ ra áo lót bằng vải bên trong!

Kiều dung vu nữ thẹn đến đỏ bừng, sợ hãi nhìn y, trong lòng cầu nguyện đứa bé Lương Tử có thể tiến lên giúp, ngăn cản tên cầm thú này!


Đằng Tú biết tỏng suy nghĩ của ả, tà ác cười: “Không phải cô nghi năng lực của tôi sao? Không ngại nói cho cô biết, Lương Tử sớm đã bị tôi khống chế!” Cúi đầu, ở trên miệng ả hôn một cái, vu nữ nhất thời có thể phát ra âm thanh, đôi mắt bạc trừng lên giận dữ, lạnh lùng mắng: “Anh định làm gì tôi?”

Mắt Đằng Tú xem xét tiểu bạch thỏ mê người trước mắt, đùa cợt nói: “Áo ngực vải nha! Rất ít nữ sinh thích dùng loại này, rất không có lực hấp dẫn, bất quá lại rất tốt đối với da a!” Dừng một chút, tiếp tục nói móc: “Ngực cỡ 34B hả? Vừa nhỏ lại không đầy đặn nha! Nhưng mà cô gầy như vậy, ngực như vậy cũng xem như là thượng đẳng rồi!”

“Anh! Anh…” Vu nữ tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại tìm không được lời phản bác, ả hung hăng mắng: “Tên biến thái! Đại sắc lang!”

“Biến thái? Đại sắc lang?” Đằng Tú vuốt cánh môi, cười nhạt: “Là nụ hôn đầu của cô ư? Thật đúng là khiêu khích không nổi dục vọng của tôi mà!”

Ôm lấy Bạch Mộc đi về phía gốc ngân liễu, dịu dàng đem cậu đặt trên mặt đất, trong con ngươi lộ ra một tia mềm mại, thản nhiên nói: “Em ấy cũng là nụ hôn đầu, nhưng so với cô còn dụ hoặc người ta hơn! Yên tâm đi! Tôi không có hứng thú với cô!”

Khóe mắt liếc nữ nhân sau lưng một cái, mang theo sự khinh thường!

Vu nữ giật mình sửng sốt, bị người ăn đậu hũ đã khiến ả hết sức khó chịu, thế mà, người bản thân ngưỡng mộ trong lòng lại nói ra lời lẽ vô tình, càng cảm thấy vô pháp tiếp thu!

“Phải không? Nguyên lai anh thích đàn ông!” Vu nữ cười lạnh một tiếng, trong lòng bị đả kích, mặt âm trầm, nhẹ nhàng trở lại tầng hầm.


à thế nào chui vào đống đổ nát, trở về như thế nào, hoàn toàn không biết, trong đầu trống rỗng, vẻ mặt hoảng hốt, vô tri vô giác!

Dưới cây ngân liễu, Đằng Tú nhẹ hôn lấy cánh môi mềm mại của Bạch Mộc, ôn nhu thì thầm: “Tiểu u linh, Tôn Nhất sẽ tỉnh lại, em ở nơi này nghỉ ngơi thật tốt một lát, chờ tin tức tốt của anh!”

Đôi tay trong không trung ưu mỹ lại tuỳ ý búng một cái, trói buộc trên Lương Tử liền bị giải khai!

Để không làm bẩn ánh mắt tiểu hài tử, Đằng Tú đem ý thức Lương Tử hoàn toàn khống chế, sau khi cô bé tỉnh táo, căn bản không biết chuyện xảy ra lúc trước, vẫn là một bộ dáng hồn nhiên.

Đằng Tú ôn hòa dặn dò cô nhóc: “Thay anh chăm sóc Bạch Mộc!” Đứng dậy bước tới đống phế tích, biến mất tại chỗ nối giữa đống gạch vụn cùng tầng hầm.

Lương Tử không hiểu ra sao, hung hăng đá một cước Bạch Mộc đang hôn mê, lẩm bẩm: “Ai muốn chiếu cố cái phế vật này!” Ngoảnh lại chung quanh, đã không thấy bất kỳ bóng người nào, nhàm chán co chân ngồi xuống!

(Vâng, bắt đầu khó chịu với sự đanh đá của bé này rồi đấy, đúng là gần mực thì đen!)




Trong tầng hầm.

Đằng Tú đi vào cảm thấy vu nữ đã khá hơn, trầm mặc chốc lát, thản nhiên nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta bắt đầu đi!”

Vu nữ không trả lời, đi tới chỗ kết giới kiểm tra người ở bên trong.

Tôn Nhất nằmlơ lửng trên không trung, xung quanh 12 hướng, bùa chú vẫn phát ra thứ ánh sáng rực rỡ, lúc này đang thanh tẩy một thân đen huyền, màu da vốn có khôi phục, xem ra tà khí trong cơ thể đã được rút sạch.

Vươn tay, phá bỏ kết giới, dùng linh lực đem Tôn Nhất đưa lên chiếc giường đá giữa ôn tuyền!

Vu nữ bước vào ôn tuyền, tạo nên từng vòng sóng nước, một phần nước suối dao động, theo thành hồ tràn ra ngoài, chảy đầy đất. Mực nước không quá sâu, vừa vặn đến thắt lưng, vạt áo trôi bồng bềnh trên mặt nước, hơi nóng bốn phía lượn lờ bây lên, vu nữ tiêu sái rạch nước mà chậm chậm di chuyển, hơi nước mờ mịt!

Do trọng lực nước, đi lại có chút khó khăn.

Ả đi tới bên cạnh Tôn Nhất, thân thể yên tĩnh an tường nửa ngâm trong nước, vừa nhìn liền thấy một gương mặt tuấn lãng, vu nữ thầm kinh hãi.

Tôn Nhất trút hết tà khí, mặt mũi anh tuấn đẹp trai vô cùng, nếu như nói Đằng Tú là nhu hòa đẹp đến yêu nghiệt, Bạch Mộc thanh tú trong sáng đơn thuần hoạt bát, thì người bên dưới này lại là anh tuấn cương nghị, nét tuấn lãng của hắn đơn giản là hút mắt người khác, khiến người ta không thể dời ánh nhìn!


Vu nữ mới vừa rồi còn ngây ngốc không biết gì, lúc này, trước mắt sáng lên, tay không tự chủ xoa nhẹ bình nhỏ bên hông, trong lòng thầm nhũ, không biết hôm nay là ngày tốt gì, chỉ ngắn ngủi mà đã gặp được ba mỹ nam tư sắc khác nhau!

“Vu nữ! Cô còn phát ngốc gì thế? Còn không mau giải phong ấn?” Lời nói lạnh như băng của Đằng Tú từ phía sau vang lên.

“A!” Vu nữ ngơ ngác đáp, xoa xoa mặt, lập tức điều chỉnh suy nghĩ hỗn loạn, cởi áo Tôn Nhất, đưa tay đặt tại trước ngực hắn!

Thân thể vẫn lạnh buốt như cũ, mặc dù ngâm mình trong ôn tuyền, nhưng vẫn không cách nào làm cho hắn ấm lên một chút. Lồng ngực rắn chắc, mạnh mẽ lại dẻo dai, cảm xúc nơi bàn tay, có thể cảm nhận được nam nhân oai hùng và dã tính thế nào.

Vu nữ lại một lần nữa sa vào trong mê loạn, tâm tư nhộn nhạo….

“Vu nữ?” Lời nói thúc giục từ Đằng Tú lại truyền tới.

“A!” Một lần nữa đáp lại, cố gắng điều chỉnh nội tâm xao động, tập trung lực chú ý, trong miệng bắt đầu ngâm: “Chi chủ hắc ám! Xin đem linh hồn phong ấn thả ra ngoài, để hắn đạt được tự do, lần nữa giành được sự sống mới! Giải trừ phong ấn!” Theo một tiếng thét ra lệnh, trong nháy mắt lòng bàn tay xuất hiện một chùm sáng, ngực Tôn Nhất dần dần hiện ra một vòng tròn phong ấn đen nhạt, hình dáng giống như một miệng chén nhỏ, trong đen mang chút hồng, giống như màu máu, ở trước ngực Tôn Nhất càng ngày càng hồng, cuối cùng cả người phát ra ánh sáng màu đỏ sậm.

Vu nữ thu tay về tiếp tục niệm, không bao lâu trong phong ấn màu đỏ bay ra 10 ánh sáng màu vàng, ba hồn bảy phách của Tôn Nhất, vèo! vèo! vèo!… Nhanh chóng từ trong cơ thể chui ra, phân tán khắp nơi, bay tán loạn trong tầng hầm rộng lớn!

Vu nữ cấp tốc kết ấn, tập hợp tinh lực, dùng linh lực bản thân bắt lấy linh hồn Tôn Nhất. Đường nhìn tùy theo di chuyển, một cái, hai cái, ba cái, nháy mắt, đã bắt được ba hồn, vu nữ lại dùng linh lực bắt bảy phách.

Linh hồn Tôn Nhất rất cứng nhắc, bắt hết sức dễ dàng, bảy phách lại rất bướng bỉnh, muốn lấy vô cùng khó khăn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui