Chỉ thấy Bạch Mộc thong thả thản nhiên mà ăn, trái chuối tiêu, trái vải, túi vịt quay… vân… vân, mỹ thực dỡ dang ngổn ngang ném đầy đất, nhưng mà, Bạch Mộc này xem như hợp vệ sinh, ngoài trái cây có thể ăn chỉ gặm một cái chân vịt bên ngoài, những cái khác đều không tùy chỗ ném loạn, mà là bày ở trên bàn.
Nhưng là, nhìn kỹ lại, mỗi một dạng trái cây mọng nước trên bàn, đều bị hung hăng cắn xuống một ngụm lớn.
Mà Bạch Mộc lúc này đang ăn vui vẻ, nhai thịt vịt thơm phức, thấy học trưởng đến, động tác cắn trong nháy mắt dừng trên không trung.
Hỏa khí Tôn Nhất dâng trào, trên mặt lộ ra biểu tình âm trầm đáng sợ dường như muốn đem cậu ăn tươi vậy, ngữ khí nhìn như hoà nhã nhưng mang theo một cổ hàn khí khiến người ta sợ hãi, nói: “Niên đệ, ăn ngon không?”
“Ách!” Bạch Mộc buông xuống vịt quay, mút mút ngón tay đầy dầu như con mèo nhỏ liếm ăn vậy, sau đó ở trên người tuỳ tiện chà xát xuống hai bên, đứng lên, trong mắt mang theo khiếp ý khi làm chuyện xấu: “Học trưởng….”
Tôn Nhất gắt gao nhíu mi lên, ngạc nhiên nhìn động tác trẻ con non nớt của Bạch Mộc.
Người niên đệ này cũng quá lôi thôi đi! Quần áo là dùng để lau tay sao? Mới vừa rồi em ấy dường như có động tác mút tay! Nhìn hành động như vậy cùng tuổi tác niên đệ hoàn toàn không tương xứng, Tôn Nhất dở khóc dở cười, không biết nên khiển trách như thế nào.
Bạch Mộc cụp cụp đầu, giống như một tiểu hài tử làm sai chuyện, không dám nhìn gương mặt trách cứ tuấn tú của Tôn Nhất, vô cùng ủy khuất nói: “Từ sau khi ta chết, vẫn chưa ăn qua thứ gì!”
Lời của cậu làm cho Tôn Nhất có phần động dung, mặt cứng ngắc trở nên mềm mại mà thư giản, cười cười, vỗ về mà vuốt ve một đầu tóc quăn của cậu, ngữ khí cũng biến thành ấm nóng: “Đứa ngốc, khó trách em đói như thế, mấy ngày chưa ăn rồi?” Cảm giác yêu thương, khiến hắn không nỡ tái trách móc nặng nề cậu.
“Hơn 1 tiếng đồng hồ!” Bạch Mộc nghiêm túc nói ra.
“Ha?”
Nét mặt co giật, gân xanh nổi lên! Tôn Nhất tức giận toàn thân cũng đang phát run, hung hăng xỉa một ngón tay tại trán Bạch Mộc!
“A! Đau quá!”
Bạch Mộc liền che cái trán sưng đỏ, la lớn! Vừa định oán trách học trưởng ra tay tàn nhẫn, liền ngạc nhiên phát hiện, chẳng biết hắn lúc nào tìm ra một con cẩu nhỏ, toàn thân con chó này trắng như tuyết, hai con mắt lại là màu máu đỏ!
Tôn Nhất nâng lên khóe miệng, lộ ra nụ cười âm u lạnh lẽo, sờ sờ bộ lông trắng tinh như tuyết vậy, trong miệng lẩm nhẩm một tiếng. Đột nhiên con ngươi bạch cẩu sáng lên màu đỏ như máu, “Uông!” Một tiếng kêu ngoan lệ, đánh về phía Bạch Mộc.
Bạch Mộc không biết trạng huống nó như thế nào, trực giác nói cho cậu biết con chó này rất nguy hiểm.
Cậu vụt một cái nhảy lên, chân vịt trong tay nháy mắt ném về phía bạch cẩu, “Bụp!” Một cái đập trúng mặt con chó kia!
“Ngao!” Một tiếng chó sủa càng thêm hung ác, rồi tiểu cẩu rất quỷ dị liền trở nên to lớn gấp mấy lần, Bạch Mộc sợ đến chạy trối chết, tán loạn khắp nhà, không ngừng vây quanh mấy vòng quanh Tôn Nhất: “Học trưởng cứu mạng a! Người cứu mạng a! Học trưởng…”
Chẳng những Tôn Nhất không giúp một tay, ngược lại khoanh hai tay, một bộ dương dương tự đắc, dáng vẻ xem náo nhiệt.
Bạch Mộc ba hồn bảy vía sắp tan rã, chạy toé lửa hướng phòng khách, lại không cẩn thận một cước đạp trúng trái chuối tiêu trên mặt đất, “Rầm rầm!” Một tiếng, mặt hướng xuống sàn nhà ngã nằm úp sấp.
Cái mũi bị dập đầu đến đỏ bừng, vừa vặn phía phía dưới có một con vịt mình động tác linh hoạt tùy chỗ ném loạn, bởi vì còn phi thường đúng lúc phía trên đập vào mà toàn bộ nhét vào trong miệng.
“Đừng đừng!” Bạch Mộc khoang miệng bị chặc chẽ lấp kín, nhả không được, nuốt không trôi!
Đáng buồn nhất chính là, đại cẩu sau lưng lại đang giờ phút quan trọng này mạnh mẽ tấn công.
Thình thịch!
Một lực mạnh mẽ nhảy đến trên lưng Bạch Mộc, vốn là cậu đang muốn bò dậy, một bước này, ba một tiếng lại nằm úp sấp trên mặt đất, một con đại cẩu với đại vuốt, mạnh vỗ vào trên đầu Bạch Mộc, hàm nhất thời bị đụng phải sàn nhà sưng đỏ lên.
“Đừng đừng!” Bạch Mộc đau đến lệ cũng chảy ra, tứ chi loạn huy, ủy khuất hướng Tôn Nhất phát ra tiếng rên rĩ nhãn thần cầu cứu.
Tôn Nhất vẻ mặt thoải mái, không nhanh không chậm niệm chú ngữ Bạch Mộc đều nghe không hiểu: “Ngô tại phụng, gia hộ ngô thân thần khuyển, tại ngô diện tiêu thất!” (dịch ra sát nghĩa thì kì kì, nên để vậy, không ảnh hưởng tới nd truyện đâu ^^)
Bạch cẩu lúc này mới ngoắc cái đuôi hừ hừ, hướng về phía Tôn Nhất “rưng rưng” kêu hai tiếng, một cái nhảy vọt, chui vào trong ngực của hắn, biến hoá huyền ảo thành một tiểu cẩu bằng giấy từ không trung rơi xuống ở trên tay hắn.
Bạch Mộc bất khả tư nghị (khó tin) nhìn mọi thứ trước mắt, ngốc lăng, dĩ nhiên đã quên đứng lên.
Tôn Nhất đi lên trước ngồi xổm trước mặt Bạch Mộc, nâng lên càm tiêm nhọn cậu, một bộ dáng vẻ bỡn cợt, nói: “A! Niên đệ thật đáng thương!” Nhưng trên mặt một bộ biểu tình không hảo ý, cậu tức giận hung hăng nhìn chằm chằm học trưởng, trong miệng “hừ hừ” thanh âm bất mãn.
Tôn Nhất tay nâng vổ xuống, chậm chạp vỗ một cái sau lưng Bạch Mộc, “phốc!” trái lê từ trong miệng cậu toàn bộ phun ra ngoài! Bạch Mộc liên tục ho khan mấy tiếng, lúc này mới xoa xoa miệng đã sớm tê tê, chật vật từ dưới đất bò dậy!
“Học trưởng, tại sao ngươi có thể trêu đùa ta!” Bạch Mộc oa oa kêu la, hai phiến môi sưng như hai miếng lạp xưởng hé ra hợp lại, lúc này đặc biệt buồn cười.
Tôn Nhất cố gắng nhịn xuống tiếng cười sắp phún ra, cố tình mặt lạnh, như không có chuyện gì xảy ra vỗ mạnh một cái vào đầu cậu: “Nhiều lời quá!”
“A!” Bạch Mộc kêu to, bụm đầu dưa bị đau, phẫn giận hét: “Làm gì đánh ta!”
Học trưởng này thật là, ngày thường nhìn hắn ở trường học thật ôn hòa, tại sao lúc không có ai lại thành một người xấu xa như thế!
Bạch Mộc càng nghĩ càng cảm thấy hắn khó ưa!
Tôn Nhất căn bản không để ý tới bất bình của Bạch Mộc, khóe mắt liếc một đống hoa quả rối tinh rối mù đã bị đạp trên mặt đất, vân đạm phong khinh nói: “Thu thập sạch sẽ nơi này, hạn cho 10 phút!” Khe khẽ chọn mi, giọng điệu tuy rằng rất bình thản, Bạch Mộc nghe lông tơ lại dựng thẳng, chỗ nào còn dám phản kháng, mím môi một cái liên tiếp gật đầu!
Tôn Nhất tiêu sái rời khỏi.
Hắn vừa đi Bạch Mộc lúc này mới ngồi dậy, cử động hai chân, ôm lấy hai lỗ tai, một bộ tiểu cẩu bị ủy khuất, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm thanh âm của! Tự thương cảm bản thân một hồi lâu, mới ủ rũ cúi đầu tìm kiếm khắp phòng cây chổi.
Lướt tới, lướt lui, cậu làm loạn khắp phòng.
Tôn Nhất là một người thích sạch sẻ, vì mỹ quan, cây chổi trong nhà tự nhiên đặt ở giữa bồn rửa và cái tủ.
Chính là, Bạch Mộc không biết, cậu muốn đi hỏi học trưởng, thế nhưng học trưởng thật đáng sợ nga! Suy nghĩ một chút vẫn là quên đi, cậu cũng không muốn một lần nữa bị chó dữ cắn!
Bạch Mộc tìm thật lâu, tìm khắp nơi trong phòng ăn bảy lần, nhất định tìm không ra!
Cậu đi tới phòng khách tìm kiếm…..
Chỉ chớp mắt, 10 phút trôi qua!
Bạch Mộc vẫn còn ở trong phòng lúi cúi loạn chuyển, thình lình, hắn đụng vào lòng ngực một người, ngẩng đầu nhìn lên, tức khắc sợ đến bịt mồm che lại tiếng kinh hô, kịch liệt chớp mắt to ngây thơ!
Vừa nghĩ tới mình đến bây giờ còn chưa dọn dẹp phòng ăn, trong lòng Bạch Mộc liền được một trận trống rỗng hoảng loạn, cúi đầu uốn người liền hướng phòng ăn lủi đi!
Bàn tay Tôn Nhất bắt lại vạt áo sau lưng Bạch Mộc, như xách mèo con vậy, đem cậu đang đi lôi trở về xốc lên: “Đi đâu?” Bên ngoài khóe môi mở rộng nhếch lên dáng cười tà khí.
Bạch Mộc chỉ cảm thấy chỗ sâu trong hồn thể (linh hồn+thân thể) truyền đến một trận ác hàn: “Ách! Cái đó….” Trên mặt vặn vẹo mang mang theo nụ cười nịnh hót, “Ta đang tìm cái chổi.”
Tôn Nhất giương mắt liếc một chút trên mặt đất phòng ăn bẩn loạn, nét mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Giữa bồn rửa và bức tường có cây chổi, thu thập xong chuẩn bị cho ta bồn nước rửa chân!” Khẩu khí vẫn là phong khinh vân đạm như thế, nhưng nhiều hơn một phần vui đùa.
“A?” Bạch Mộc vẻ mặt ngây ngô! “Ngươi không phải là mới vừa trong bồn tắm tắm sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...