“Nhưng mà ̣chị ấy rất đáng thương không phải sao?” Bạch Mộc mân mê môi, “Học trưởng rõ là máu lạnh!”
Tôn Nhất cúi thấp đầu, ánh mắt không rời khỏi sách, vừa đọc sách vừa nói: “Thời gian của Không Thái không nhiều lắm, tỷ tỷ của cậu ta nếu không sớm học tự mình chiếu cố bản thân, e rằng sớm muộn gì sẽ bị xã hội thực tế này nuốt lấy! Tôi có thể giúp chị ấy một lúc, nhưng không giúp được cả đời!”
Lời của hắn làm Bạch Mộc trầm mặc một lúc, một mặt không đành lòng tỷ tỷ Không Thái long đong, mặt khác lại cảm thấy Tôn Nhất nói rất có đạo lý, đồng thời còn giật mình vì lời của học trưởng: “Học trưởng, anh nói Không Thái thời gian không nhiều là có ý gì?”
“Không Thái đã mất đi thính giác rồi!” Ánh mắt Tôn Nhất như có điều suy nghĩ, chậm rãi dừng trên mặt Bạch Mộc.
Lòng Bạch Mộc lộp bộp một cái, không khí giữa hai người phút chốc yên lặng, sau đó, thanh âm mang theo khàn khàn hỏi: “Cậu ấy mất đi cả thị giác và thính giác sao?”
“Ân!” Tôn Nhất nhẹ nhàng gật đầu!
“Khó trách cậu ta hôm nay dùng mũi ngửi tôi! Nguyên lai là phân biệt khách nhân!” Bạch Mộc yếu ớt thở dài, chớp mắt to dày sương, cậu rất cố gắng kiềm chế, không cho nước mắt trong suốt tràn ra, ép bản thân không được thua kém, nói không rõ tư vị gì, chỉ cảm thấy phi thường đè nén, phi thường khổ sở! Nước mắt lưng tròng lập loè mang theo ánh sáng từ khóe mắt chảy xuống, tích ở trên tay!
“Tôi rất buồn cười đi! Rõ ràng không có quan hệ gì với tôi, mà còn vì người ta khóc lóc!” Bạch Mộc tự cười nhạo mình, đầu chôn vào trong khuỷu tay, thân thể run rẩy, khóc không thành tiếng! “Tôi thật là quá vô dụng!”
“Ân! Thực sự rất vô dụng! Lại vì người khác thương tâm rơi lệ!” Lời nói Tôn Nhất thương tiếc, rất muốn đưa tay ôm cậu, hôn trán của cậu, chính là đang trong lớp, hắn không thể không cố kỵ khiến cho kẻ khác chú ý cũng như dẫn đến chất vấn hành động kỳ quái, ngưng mắt nhìn Bạch Mộc khóc giống như lệ nhân.
Bạch Mộc dễ xúc động, khóc mau, nín cũng mau!
Không lâu lắm, cậu dừng lại động tác khóc thầm, hai tay che hạ thân, mặt vặn vẹo ngẩng cổ, cặp mắt sưng đỏ nhìn về phía Tôn Nhất, thanh âm bởi vì thút thít mà trở nên khàn khàn: “Học trưởng tôi mắc tiểu!”
Nhìn cậu như thế liền đau lòng, tâm của Tôn Nhất thắt lại, hắn hiểu rõ tính cách của cậu, quyết định để cho cậu nhanh lên một chút khôi phục tinh thần.
Tôn Nhất cố ý không nhanh không chậm, trì hoãn thời gian, nói: “U linh sao có thể có đi tiểu?” Trêu tức lần nữa lộ ra.
Bạch Mộc kêu la: “Nói nhảm! Tôi ăn thức ăn dương gian, không đi tiểu, chẳng lẽ muốn tôi nín chết!” Đứng dậy hướng nhà vệ sinh chạy, nhưng bởi vì dẫn lực từ Tôn Nhất mà chạy không xa lại trở về.
Cậu che hạ thân, cơ thể trái xoay phải xoay, dễ nhận thấy là đã không nhịn nổi! Cơ thể lắc lắc biến dạng, ở bên tai Tôn Nhất om sòm: “Này! Học trưởng chúng ta nhanh đi WC đi! Ốh!” Thống khổ kêu, còn kém chút đã phóng ra!
Tôn Nhất vẻ mặt hờ hững, tựa như một con búp bê không có bất kỳ tâm tình gì, duy chỉ có khóe miệng toát ra một chút ý cười xấu xa khó phát hiện.
Hắn một tay giữ cằm, thích ý thưởng thức Bạch Mộc tinh thần sa sút cùng quẫn khốn!
Bạch Mộc lầm bầm nửa ngày cũng không thấy hắn có phản ứng, tức giận nói: “Dù sao tôi cũng là u linh, người khác không thấy được tôi!” Hướng Tôn Nhất hung hăng chun mũi. Tiếp đó, liền loạn chuyển khắp phòng, nghĩ phải tìm một địa phương hẻo lánh tại chỗ giải quyết, cuối cùng lựa chọn góc phòng học!
Tôn Nhất thấy cậu thật sự làm, này còn muốn đến đâu! Dịch thể Bạch Mộc thế nhưng có khả năng xâm nhập dương gian, lập tức kết ấn định trụ cậu.
Tôn Nhất vì không làm người khác thấy quái dị, cố tình nói chuyện với Hương Nại Tử, làm động tác giả, ‘không cẩn thận’ đem quyển sách vứt xuống trong góc Bạch Mộc đang đứng.
“A! Rớt sách!” Giả vờ rời khỏi chỗ ngồi đi nhặt sách! Đi tới bên cạnh Bạch Mộc cảnh cáo cậu: “Không được tiểu tiện ở chỗ này! Tôi dẫn cậu đi WC!” Giải phong ấn, mang cậu hướng cửa phòng học đi tới!
Hương Nại Tử đang đắm chìm trong không khí vì Tôn Nhất chủ động nói chuyện với nàng, vẻ mặt si dại, thấy Tôn Nhất đem sách thả lại trên bàn, mới vừa muốn lời của bọn họ khi nãy, lại thấy gương mặt thối của Tôn Nhất, băng lãnh hướng lớp học đi ra!
“Tôn Nhất! Bạn Tôn Nhất!” Kêu hai tiếng đều không thấy Tôn Nhất để ý nàng, mới vừa rồi còn phiêu phiêu chín tầng mây, bây giờ lại tâm tình sa sút đến mức thấp nhất, lẩm bẩm: “Tôn Nhất lúc nào cũng lúc lạnh lúc nóng, thật là khó hiểu!”
Bên này, Tôn Nhất dẫn Bạch Mộc tiến vào toilet, hình thức bên trong là phòng đơn, mỗi nhà vệ sinh đều là độc lập, Bạch Mộc tiến lên kéo cửa, tất cả WC đều có người, một cánh cửa còn mở, Bạch Mộc hô to may mắn, vừa định chui vào liền bị Tôn Nhất níu lại.
Hắn lạnh lùng nói: “Đại tiện!” Bước nhanh chui vào nhà vệ sinh!
Cạch! Cửa bị nhanh chóng đóng lại!
Bạch Mộc gõ cửa kêu to: “Tôi mắc tiểu a!” Đổi lấy là tiếng vọng trở lại.
Cậu tức giận đạp cánh cửa một cước, oán trách: “Học trưởng, anh đại hỗn đản!” Chặn lại nước tiểu sắp ra, hai chân kẹp lại, thân thể vặn vẹo, thống khổ đứng ở cửa nhịn, “A! Nín chết ta!”
Đột nhiên, cửa nhà vệ sinh bên cạnh mở ra, một bàn tay mạnh mẽ hữu lực đem cậu lôi vào vào trong, ngay sau đó, Bạch Mộc còn chậm chạp phản ứng thì cánh cửa đã bị nam nhân nghiêm nghiêm thật thật khóa trái.
Khi Bạch Mộc ý thức được chuyện gì xảy ra, lưng cậu đã dán trên cửa, đứng trước người nam nhân thân hình cao lớn.
Bạch Mộc kinh ngạc nhìn y!
Y có một đầu tóc tím hoa mỹ, dài phiêu dật, ở phần đuôi cột lại, khoác lên một bên trên vai, bên kia một lọn tóc rũ xuống trước ngực. Bộ dáng của y cực kỳ mê người, ngũ quan đoan chính xinh đẹp, lộ ra nụ cười yêu mị, rất ôn nhu lại rất quái dị.
Bạch Mộc tựa hồ đã gặp qua y ở nơi nào, đôi mi thanh tú khóa chặc, cố gắng hồi tưởng….
Nam nhân xinh đẹp lấy mắt kiếng xuống, lộ ra cặp mắt yêu dã, ánh mắt tử sắc một giây cũng đủ điện giật hơn trăm người, đôi mắt yêu mị mà hữu thần, dường như có khả năng hiểu rõ tâm linh của người khác, thế mà, lúc này nó đang ôn nhu nhìn chằm chằm ở trên mặt cậu.
Bạch Mộc cả kinh miệng mở lớn.
Y, y không phải là nam nhân mắt tím đụng phải trong căn tin sao?
Khuôn mặt yêu nghiệt kia, bộ dạng phong tình vạn chủng, lúc này y lại vẫn đối với cậu lộ ra nụ cười mê hoặc chết người!
Bạch Mộc trong lòng không khỏi một trận nhộn nhạo, nói không rõ là bị người thấy vui sướng, hay bị nam nhân xinh đẹp đến quá mức này mà say mê, không kiềm hãm được hỏi: “Anh có thể thấy tôi?”
“Không những có thể thấy, còn có thể sờ nha!” Lời nói ôn nhu, làm cho tinh thần người khác rạo rực.
Đột nhiên, trong đầu Bạch Mộc hiện lên hình ảnh ngày đó đứng xích loã trước mặt nam nhân, trên mặt khốn quẫn không che giấu được lộ ra một mạt ửng hồng!
Con ngươi tử sắc của nam nhân lóe sáng tựa hồ có thể xem thấu tâm sự của cậu, trên mặt mang nụ cười nghiền ngẫm.
“Tôi là Đằng Tú!” Thanh âm y mị hoặc mà gợi cảm, con ngươi màu tím hoàn mỹ như thủy tinh thoáng qua một đạo tử quang nhàn nhạt, cơ thể dựa sát hôn lên cánh môi mềm mại ôn nhuận của Bạch Mộc, hai tay vuốt ve gò má trắng nõn tinh tế.
Bạch Mộc dường như bị người chiếm đoạt vậy, trong miệng lẩm bẩm: “Đằng Tú!” Môi bị phiến môi khác bao quanh bên ngoài, hơi thở dịu dàng mà mờ ám, lời nói trở nên mơ hồ không rõ.
Cậu đang bị hắn nhẹ nhàng xâm lược.
Bạch Mộc hoàn toàn hy sinh, mặc dù lần đầu tiên hôn môi người khác, hành động xa lạ, môi lưỡi cũng rất nỗ lực đáp lại. (èo…èo…cái gì mà nhiệt tình đáp lại, nghe mà ngứa!)
“Đầu lưỡi thật vụng về ni! Lần đầu tiên hôn môi sao?” Đằng Tú không có tách khỏi môi của cậu, ở trong miệng cậu thì thầm.
Bạch Mộc cảm thấy thanh âm hình như theo cơ thể truyền đến, khẽ gật đầu một cái.
Đột nhiên, một đạo ý thức yếu ớt thoáng qua trong đầu, Bạch Mộc dường như chú ý tới trạng huống hai người không đúng, dùng sức giằng co, ý đồ đẩy y ra, lại phát hiện cơ thể căn bản không thể động, thậm chí không cách nào phát ra tiếng.
Này, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bạch Mộc hết sức hoảng sợ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...