Càng gần đến thời điểm ăn tết thì lại càng bận rộn, toàn bộ Kỳ gia đều khí thế ngất trời bắt đầu thu thập đồ vật, quét tước sân, cửa hàng chỉ còn lại tiểu nhị chuẩn bị kiếm thêm chút tiền tiêu vặt còn những người khác đều có thể trở về nhà ăn tết, thôn trang cũng cho nhóm tá điền nghỉ, cũng đã phát tiền ăn tết và tiền thưởng.
Thôn trang trống vắng chút nên Kỳ Chiêu về nhà sớm để giúp đỡ trong nhà chuẩn bị, ngoài ra còn có Kỳ Minh tuy rằng tuổi còn nhỏ, không cần đi ra ngoài bận rộn.
Bất quá mấy ngày nay không cần hock hành vất vả nên người thiếu niên khó có dịp buông thả bản thân mình một chút, không đến chỗ Liễu thị thì đi hoa viên tản bộ, trong tay cầm giấy bút, cân nhắc xem có thể viết một câu thơ hay nào đó không.
Hôm nay ngắm hoa, ngày mai ngắm cỏ, luôn nghĩ xem có thể viết cái gì đó không.
Kỳ Vân hỏi qua hắn lý do, Kỳ Minh trả lời thành thật.
"Đệ lần trước khi quen Tam công tử có hẹn với nhau rằng lần sau gặp lại sẽ trao đổi thơ từ.
Lần đối câu đối trước đệ đã thua bởi hắn nên lần này vô luận như thế nào cũng không thể thua."
Làm Kỳ Vân không khỏi bất đắc dĩ, nghĩ thầm Tam đệ thật là chui vào trong sách ra không được, thật vất vả quen được một người bạn cuối cùng vẫn là viết thơ luận văn.
Chỉ là đối với vị Tam công tử kia là ai, Kỳ Vân cũng không hiếu kỳ.
Hắn chỉ là vui mừng khi Tam đệ rốt cuộc cũng có bạn bè.
Toàn gia náo nhiệt cũng không thiếu phần của hạ nhân, tiền thưởng so với năm vừa rồi nhiều hơn vài thành, trong nhà Tiểu Tố cùng Thiết Tử cũng được thưởng không ít.
Mà bọn họ vì luôn đi theo Diệp Kiều và Kỳ Vân nên còn được cầm thêm một phần tiền thưởng cho nên vô cùng vui mừng.
Đặc biệt là Tiểu Tố, tiểu cô nương vội vàng giúp Thiết Tử vá quần áo, lại giúp Diệp Kiều thêu cái khăn, ngay cả cái ổ gà trống của Tiểu Hắc đều được thêm một tấm lót hoa màu đỏ hơn nữa còn được chiếu cố bao lại cái đuôi cho nó, xem như trấn an tâm lý khi nó không còn sợi lông đuôi nào.
Tiểu Hắc được che lại cái đuôi trọc lốc nên dậy sớm, tiếng gáy cuối cùng cũng vang dội lên.
Chỉ là trong lúc tất cả mọi người đang thả lỏng thì Kỳ Vân lại khá bận rộn.
Thủ hạ của hắn ở cửa hàng sang năm khai trương sẽ có biến động lớn, tiệm rượu muốn khuếch trương chuyện này vốn chính là cái tiền thu nhiều cho nên tốn nhiều tâm tư chút cũng bình thường.
Mà Kỳ Vân còn đồng ý với Đổng quản sự của dược viên rằng năm sau sẽ cho bút bạc để mở rộng dược viên một ít.
Đổng quản sự tuy rằng không khôn khéo như Tống quản sự nhưng trong lòng hắn cũng hiểu Kỳ Vân sở dĩ có thể đồng ý là bởi vì nhị thiếu nãi nãi.
Nữ nhi Đổng thị cùng Diệp Kiều quan hệ tốt cho nên nhị thiếu gia liền đối với hắn coi trọng liếc mắt một cái.
Vô luận trong lòng Kỳ Vân có phải thật sự nghĩ như vậy hay không thì Đổng quản sự cũng kiên định mà cho rằng bản thân mình được nhờ vào Diệp Kiều.
Hôm nay khi Đổng quản sự lại đây còn cố ý mang theo một viên dã sơn tham, nói là cho nhị thiếu nãi nãi, cũng không tùy tiện cùng Kỳ Vân nhắc tới quan hệ xây dựng dược viên.
Nhị thiếu gia gật đầu đã không dễ dàng, hiện giờ hắn vì tiệm rượu mà vội vàng, Đổng quản sự rất có ánh mắt, chuẩn bị chờ lần sau lại nói.
Lúc Đổng quản sự từ thư phòng đi ra vừa vặn nhìn thấy Diệp Kiều đang ở trong vườn thả diều.
Diệp Kiều thả diều trước sân trồng hoa mai thụ, hiện giờ tuyết đã bị rửa sạch sạch sẽ, trên mặt đất bằng phẳng, nàng mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, trên tay cầm một sợi dây diều, xa xa nhìn lại đẹp giống như người trong tranh vẽ.
Đổng quản sự không khỏi ở trong lòng cảm khái, người khác đều nói Diệp Kiều gả đến Kỳ gia là cao gả nhưng nếu ai đã gặp qua Diệp Kiều đều không thể không công nhận nàng không khác gì người phú quý.
Người bình thường không thể kham nổi cái danh nhị thiếu nãi nãi nhưng Diệp Kiều lại có thể chịu được, đó là do người ta có mệnh có phúc.
Diệp Kiều không phát hiênh có người đang nhìn mình, nàng túm dây diều trên tay cười rạng rỡ nhìn chăm chú con diều trên bầu trời.
Thả diều nghe thì tưởng là đem thứ này thả lên trời, cũng không có gì hiếm lạ thế nhưng khi con diều bay lên, cảm giác được sợi dây trong tay có sức kéo lại cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Hơi kéo lại một chút nó sẽ bay trở về.
Buông lỏng tay ra nó liền có thể bay lên càng cao.
Diệp Kiều cảm nhận sự thú vị bên trong.
Nàng nghiêng đầu nói với Tiểu Tố: "Cái này làm tốt lắm, sau này lại giáo dạy ta đi."
Tiểu Tố vẫn luôn đi theo Diệp Kiều, biết nhị thiếu nãi nãi đặc biệt thích học làm một ít đồ vật, hơn nữa còn học hết sức nghiêm túc.
Vô luận là trước đó cùng Kỳ Vân học viết chữ hay là sau này cùng Liễu thị học quản gia, Diệp Kiều đều có thể lấy ra đủ nỗ lực.
Chỉ cần nàng nói muốn học, liền nhất định phải học được làm tốt.
Chỉ là hiện giờ Tiểu Tố cũng không phải tiểu nha đầu vô tri vô giác như trước kia, nếu là lúc trước đây Tiểu Tố tất nhiên sẽ đồng ý ngay lập tức thế nhưng hiện tại nàng sẽ không lập tức gật đầu.
Đi theo Diệp Kiều lâu rồi, Lưu bà tử cũng thường xuyên gõ nàng, Tiểu Tố liền biết nên nói cái gì nên làm cái gì.
Lúc này nghe xong Diệp Kiều nói, Tiểu Tố lập tức nói: "Nhị thiếu nãi nãi, làm diều mỏi tay, hơn nữa học xong cũng không làm mấy lần, nếu nhị thiếu nãi nãi muốn thì nói với em, em cùng Thiết Tử ca có thể làm được, nhị thiếu nãi nãi nếu thích thì vẽ hoa văn trên con diều là được rồi."
Diệp Kiều nghĩ nghĩ liền gật gật đầu, đôi mắt long lanh nhìn con diều đang bay trong không trung cười nói: "Ta trở về ở phía trên viết mấy chữ."
Tiểu Tố cảm thấy chữ của Diệp Kiều viết cũng không khác vẽ lên là mấy nên vui sướng đáp ứng, tiểu cô nương nghĩ trở về phải hỏi Thiết Tử ca xem có thể làm tròn tròn con diều được hay không.
Như vậy mới cùng nhị thiếu nãi nãi tự tương ứng.
Lúc này, Đổng quản sự ở ngoài vườn chắp tay nói: "Nhị thiếu nãi nãi thả diều thật giỏi."
Diệp Kiều nghe vậy, quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái liền nhận ra tới đây là Đổng quản sự nàng từng gặp ở dược viên.
Diệp Kiều có ấn tượng khá tốt với Đổng quản sự.
Nàng đưa dây diều cho Tiểu Tố thả rồi sau đó liền đi qua.
Mấy ngày nay, Diệp Kiều đã cùng Liễu thị học không ít việc.
Ngoài thủ đoạn quản gia Liễu thị cường điệu nhất chính là làm như thế nào đối nhân xử thế.
Diệp Kiều thông minh, học nhanh mà nhớ cũng rõ ràng, lúc này thấy Đổng quản sự, nàng cơ hồ không tự giác liền lộ ra nụ cười ôn hòa, ngừng ở trước Đổng quản sự chừng năm bước nói: "Đổng quản sự tới tìm tướng công sao?"
Đổng quản sự lộ ra tươi cười trả lời: "Ta mới từ chỗ nhị thiếu gia ra tới, nhìn thấy nhị thiếu nãi nãi ở chỗ này liền nhớ tới lời nữ nhi ta dặn dò lúc này mới lại đây chuẩn bị truyền lời."
Xuân Lan sao?
Diệp Kiều mấy ngày này cũng không gặp Đổng thị, các nhà ở cuối năm đều có một đống việc, Diệp Kiều cũng không có thời gian đi hiệu thuốc tìm nàng, nàng cũng không có thời gian lại đây.
Nhưng thật ra nàng có nhờ người ta mang tới hai bồn hoa dược liệu, chỉ là không có nhắn gì cả.
Diệp Kiều cười nói: "Xuân Lan gần đây tốt không?"
Đổng quản sự vội nói: "Tốt, nữ nhi của ta là đứa tính tình hoạt bát không chịu ngồi yên.
Mấy ngày nay ở hiệu thuốc bận rộn trong ngoài, ngay cả ta muốn gặp nàng đều khó.
Lần trước thấy nàng, nàng liền cùng ta nhắc tới nhị thiếu nãi nãi, bảo ta nói với nhị thiếu nãi nãi rằng hoa Cát Tường lớn lên cực tốt, lần trước lại nở ra hai đóa."
Diệp Kiều không ngoài ý muốn khi biết hoa Cát Tường có thể sống, rốt cuộc thì loài hoa này chính là thực vật thủy sinh, chỉ cần ném ở trong nước là có thể lớn lên, căn bản không cần quá nhiều công chăm sóc.
Bất quá nghe Đổng quản sự nói như vậy hiển nhiên Đổng thị vẫn luôn chiếu cố hoa Cát Tường, tính ngày thì trước kia tiểu hồ ly chiếu cố hai tháng liền có bé gái, nếu là thật sự dùng được Đổng thị cũng sẽ không quá lâu.
Như vậy thật tốt.
Bởi vì sắp ăn tết, Đổng quản sự lại cùng nàng nói vài câu cát lợi sau đó mới rời đi.
Tiểu nhân sâm chờ hắn đi rồi lại tiếp tục thả diều, nãi cho đến khi nắng to, gió nhẹ ngừng thổi, con diều cũng bay không cao, nàng mới lưu luyến thu con diều thu lại quay về phòng mình.
Vừa vào cửa, Diệp Kiều liền nhìn thấy Kỳ Vân đang chờ nàng ăn cơm
Nam nhân thấy nàng trở về, liền cười vẫy vẫy tay: "Dùng cơm đi, canh gà hầm uống một ít khư đuổi hàn khí."
Diệp Kiều lập tức đi qua cởi áo choàng, rửa sạch tay rồi vui vui vẻ vẻ ngồi xuống bên cạnh Kỳ Vân.
Bình thường buổi tối người một nhà sẽ cùng nhau ăn cơm, phần lớn sẽ ngồi khá xa, mà lần trước Diệp Kiều gặp Liễu thị cùng Kỳ phụ dùng cơm, là mặt đối mặt ngồi.
Chỉ là Diệp Kiều không thích.
Diệp Kiều cùng Liễu thị học không ít thứ nhưng mà trong nhà mình nàng làm không được.
Nàng trực tiếp ngồi xuống cạnh Kỳ Vân, cầm chén đưa cho hắn.
Còn Kỳ Vân tự nhiên tiếp nhận chén múc cho nàng ít canh.
Diệp Kiều mắt trông mong nhìn, trong miệng nói: "Ta không cần nấm, lấy thịt đi."
Kỳ Vân lập tức bỏ cho nàng cái đùi gà, lại thêm canh nóng hổi rồi để trước mặt, Diệp Kiều.
Canh gà này hầm một buổi sáng, thịt gà đã hầm đến mềm xốp, dùng chiếc đũa kẹp nhẹ là có thể xé xuống.
Trước mặt nàng là một đĩa nước chấm, dùng thịt gà trắng mịn chấm một chút, ăn vào trong miệng sẽ ngập tràn hương thơm.
Tiểu nhân sâm lại uống một ngụm canh ấm nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Diệp Kiều như nhớ tới cái gì, hỏi: "Tướng công, ngươi sẽ không đem Tiểu Hắc hầm chứ?"
Kỳ Vân dừng đũa nhìn Diệp Kiều ôn hòa nói: "Nàng sợ ta hầm nó à?"
"Thật ra cũng không phải, chỉ là Tiểu Tố mới vừa vá lại xiêm y cho nó." Diệp Kiều vừa nói vừa uống thêm một ngụm canh gà.
Thật thơm.
Kỳ Vân cười nói: "Yên tâm đi, ta còn trông cậy vào nó nỗ lực, đem cái đuôi nuôi dài lại."
Diệp Kiều cũng cười theo: "Đúng vậy, nó có lông đuôi nhìn đẹp hơn."
Kỳ Vân rất muốn nói với nàng là vì quả cầu của nàng đá lâu rồi nên lông ở mặt trên bị rớt ra nhiều, hắn đang chờ lông đuôi của Tiểu Hắc mọc dài rồi rút mấy cây.
Bất quá nhìn nhìn Diệp Kiều, Kỳ Vân đem cái ý tưởng này của mình nuốt trở vào.
Hắn lại giúp Diệp Kiều gắp một đũa hoa quế mật ngó sen, rồi nói: "Mấy ngày nay trời lạnh không ít, uống canh gà bồi bổ một chút cũng tốt."
Diệp Kiều chớp chớp mắt, cười tủm tỉm gật đầu.
Kỳ thật tiểu nhân sâm cảm thấy, mấy thứ này thêm lên đều không có bổ bằng nàng.
Chính là canh gà uống rất ngon, thịt gà ăn ngon như vậy, có thể ăn đương nhiên muốn ăn!
Kỳ Vân cũng lấy cho mình một chén canh, hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
Lúc ăn và ngủ không nói chuyện là ở bên ngoài dùng, đóng cửa lại sinh hoạt thật sự không nói một lời không khỏi quạnh quẽ.
Kỳ Vân trước đây chịu quạnh quẽ đủ rồi, hiện tại hắn đã là người có nương tử tự nhiên có chuyện phải nói, ai đều không thể câu hắn.
Chờ đến ăn đến không sai biệt lắm, Kỳ Vân nhớ tới một chuyện: "Hôm nay Đổng quản sự tới, mang theo cái này."
Hắn nói đó là việc Đổng quản sự đưa tới dã sơn tham.
Viên sơn tham này phẩm chất cực tốt, bằng không Đổng quản sự cũng không đến mức sau khi có được lập tức đưa tới cho Kỳ Vân.
Kỳ Vân biết hắn là có tâm lấy lòng mình nên không cự tuyệt mà thu vào.
Đến nỗi Đổng quản sự vì sao lại chạy tới, chỉ sợ trừ bỏ sang năm muốn mở rộng dược viên tử, còn muốn chính mắt nhìn một cái xem Kỳ Vân có phải khỏe hơn không.
Nghĩ đến đây, Kỳ Vân hơi hơi buông xuống mi mắt.
Lần trước Liễu thị bởi vì hiểu lầm Kỳ Minh bị thương ở cánh tay nên vội vàng vội kêu người đi thỉnh đại phu, khiển người đi cũng sốt ruột, chỉ ồn ào nói là thiếu gia bị thương, lại không nói vị thiếu gia.
Lý lang trung vốn luôn khám cho Kỳ Vân nên người ngoài nhìn thấy, chỉ biết nói Kỳ Vân lại bị bệnh.
Này đã không phải chuyện gì mới mẻ, rốt cuộc Kỳ Vân những năm gần đây đều là lấy dược đương nước uống, đặc biệt là tới mùa đông, năm nào thời điểm này đều phải nháo loạn một hồi, người trong nhà quen rồi, người ngoài cũng là thấy nhiều không trách.
Cố tình lúc này đây cũng không biết là ai đem tin tức thọc lớn, từ "Kỳ gia nhị thiếu gia lại bị bệnh" biến thành "Kỳ gia nhị thiếu gia sắp chết"..
Truyền rất sống động, giống như là chính mắt nhìn thấy.
Kỳ Vân tuy rằng vẫn luôn không ra khỏi cửa, người khác cũng gạt hắn, nhưng Kỳ Vân tự nhiên có con đường thăm dò tin tức của riêng mình.
Hắn không có ý làm sáng tỏ, cũng lười đi quản, chỉ là không nghĩ tới sẽ dọa tới các quản sự.
Hôm nay thấy Đổng quản sự thu đồ vật, cũng coi như là an hắn.
Nhưng này đó bên ngoài sự tình, Kỳ Vân cũng không thích nói ra chọc Diệp Kiều lo lắng, chỉ lo cười nói: "Đổng quản sự đưa tới là một cây dã sơn tham, phẩm tướng cực tốt, quay đầu lại tìm thời gian hầm cho nàng ăn đi."
Kỳ Vân vốn có ý tốt ý, chính là Diệp Kiều nghe xong lời này, lại là một ngụm canh gà nghẹn ở họng không thể xuống, sặc đến ho khan vài tiếng!
Nam nhân hoảng sợ, vội vàng buông đũa giúp nàng thuận khí.
Diệp Kiều dùng khăn che miệng, dựa vào trên vai hắn ánh mắt có chút mờ mịt.
Hầm nhân sâm cho ta ăn..
Ta ăn ta, Ta ăn mình sao?
Diệp Kiều đột nhiên cảm thấy có chút ngốc, nắm lấy tay Kỳ Vânnói: "Ta không uống canh nhân sâm chàng cũng không cần uống cái kia."
Nàng không ăn, bởi vì không cần thiết, không cho Kỳ Vân ăn, là vì Diệp Kiều cảm thấy, nhân sâm kia có thể so sánh với tinh phách nhân sâm ngàn năm tẩm bổ sao?
Tướng công đã có ta, còn cần sâm gì của những người khác!
Hơn nữa nghe cái tên đi, dã sơn tham..
Vừa nghe liền không phải nhân sâm sạch sẽ gì.
Diệp Kiều biết bản thân mình giận dỗi không đâu nhưng nàng vẫn rất kiên trì.
Kỳ Vân lại không hỏi Diệp Kiều nguyên do, ở trong lòng hắn nương tử nhà mình không vui thì không cần làm là được, lập tức trả lời: "Được, ta thu hồi lại là được."
Diệp Kiều lại ngẩng đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Chàng có phải muốn uống không?"
Kỳ Vân cười cười: "Thật ra cũng không phải..
Ngô."
Không đợi hắn nói xong, Diệp Kiều liền hơi hơi ngồi dậy, bắt tay đặt ở ngực hắn, ngửa mặt cắn lên miệng Kỳ Vân.
Đầu lưỡi mềm mại đảo qua răng nam nhân, Kỳ Vân mơ hồ có thể nếm được vị hoa quế nhàn nhạt trong miệng nàng.
Chỉ là không đợi hắn kịp phản ứng lại Diệp Kiều đã buông hắn ra.
Tiểu nhân sâm ngồi thẳng thân mình, một lần nữa cầm lấy chiếc đũa, cười tủm tỉm nói: "Được, chàng uống xong rồi đó," tựa hồ vì cường điệu một chút, nàng lại bồi thêm một câu: "Về sau không được uống canh sâm của người khác."
Kỳ Vân cầm chiếc đũa, nhìn chằm chằm Diệp Kiều hồi lâu, cũng không nghĩ thông suốt Diệp Kiều vì sao lại hôn hắn.
Chính là Kỳ Nhị Lang rất nhanh liền bình thường trở lại, quyết định đem kia cây dã sơn tham tồn lên.
Ăn hay không ăn nó đã không quan trọng, rốt cuộc, Kiều Nương nhà mình cần có thể so với canh nhân sâm còn ngon hơn nhiều.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...