Phúc Trạch Hữu Dư

Lục Thừa Dư phản ứng so với dự liệu của anh em Mục gia thì bình tĩnh rất nhiều, làm những người đứng xem như bọn họ khi thấy truyền thông nói những lời kia cũng cảm thấy tức giận, thế nhưng Lục Thừa Dư lại có thể một bên lướt diễn đàn, một bên cắn hạt dưa, giống người bị chửi là tiểu bạch kiểm, thố nhi gia…không phải là y mà là người khác vậy.

“Bịch!” Vỏ hạt dưa chuẩn xác ném tới bên trong thùng rác, Mục Khải Hoa thấy Lục Thừa Dư lưu loát múa tay trên bàn phím, tâm tư không khỏi chuyển, lập tức cảm giác mình nghĩ có hơi xa, liền sửa lại tâm tình, nói: “Tiểu Lục, việc này cậu có cái nhìn khác không?”

“Cái nhìn gì ạ?” Lục Thừa Dư đem lực chú ý chuyển dời đến cuộc nói chuyện của hai người, tuy rằng y không phải vô cùng hiểu Mục Khải Hoa, thế nhưng y lại có thể ở trên người người này thấy những điều giống với mình, cho nên y có thể hiểu rõ đối phương lo lắng, “Ý của em chính là, cuộc sống của em, quản ý kiến người khác làm gì.”

Mục Khải Hoa nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cười một tiếng, rồi không nói thêm nữa.

Về buổi họp báo scandal giữa tổng tài Hoa Đỉnh Quốc Tế cùng hồng nhân internet Lục Thừa Dư, trong lòng ký giả nhận được thư mời đối với chân tướng của chuyện này đều hiểu rõ, bởi vì hai người là cùng một chỗ dự buổi họp báo, mà không phải là tách ra, điều này đã nói lên vấn đề rất lớn. Thế nhưng bọn họ biết rõ bối cảnh Nghiêm Mục, trái lại phá lệ cẩn thận, trước khi Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư mở miệng, họ sẽ không bôi đen tình cảm của hai người, lại không bôi nhọ bất cứ người nào trong đó.

Ký giả không có tư cách tiến vào sau khi nghe tin tức, rất nhiều người ngồi chồm hổm canh giữ ở bên ngoài hội trường, cho dù lấy không được tư liệu, nhưng nếu như gặp may cũng có thể chụp được vài tấm hình hoặc là hỏi được mấy vấn đề cũng tốt.

Ngay khi các phóng viên kiển chân ngóng trông, bọn họ liền thấy mấy chiếc ô tô màu đen khiêm tốn lái tới, đáng tiếc vẻ ngoài những chiếc xe này giống nhau, bọn họ căn bản không phân biệt được chính chủ ngồi trên chiếc nào.

Ngay lập tức bọn họ cũng không quản xe nào, hướng về phía đoàn xe bấm máy, giơ bút ghi âm hận không thể xuyên qua xe, đem người từ bên trong lôi ra ngoài.

Dẫn đầu xuống xe không phải là chính chủ buổi họp báo, mà là một đám vệ sĩ áo đen, cũng không biết bọn họ dùng phương pháp gì, các phóng viên còn chưa kịp phản ứng, đã bị người tách ra hai bên. Chờ bọn họ phản ứng kịp, chỉ còn thấy bóng lưng một đám người áo đen, về phần chính chủ đã sớm bị vây quanh tiến vào hội trường.


Một ký giả không cam lòng thở dài một hơi, nói với đồng nghiệp bên người: “Ông chụp được gì không?”

“Không có gì cả,” Ký giả được hỏi cũng có chút buồn bực, hắn ôm máy chụp ảnh, ánh mắt oán niệm nhìn cổng hội trường, “Vốn cho rằng có thể chạy một tin tức lớn, ai biết Nghiêm Mục lại bạo tay như vậy.”

“Nghiêm Mục ở kinh thành có thể xưng là cái này,” Ký giả giơ ngón cái lên, sau đó hạ vai xuống nói, “Tôi nghe được tin đồn, vị hồng nhân internet kia trên thực tế giá trị con người cũng không thấp, người đầu tư phía sau 《Tiểu Điểu Tung Cánh》 chính là y.”

“Không thể nào?!” Người kia hiển nhiên có chút không dám tin, hắn hoài nghi nhìn ký giả nọ, “Có chứng cứ gì không?”

“Này, cần gì chứng cứ, ông không phát hiện người đầu tư 《Gió Thu》cũng là vị này sao,” Ký giả nọ thần thần bí bí nói, “Nghe nói lúc trước Lục Thừa Dư coi trọng kịch bản 《Tiểu Điểu Tung Cánh》, liền bỏ tiền ra quay phim, ai biết bộ phim này lại lời như vậy. Ông tính coi phim này kiếm được bao nhiêu, giá trị con người của vị này đã lên chín số rồi.”

“Nếu là chín số, làm gì còn cùng một người nam nhân như Nghiêm Mục khuấy hợp cùng một chỗ,” Người kia không giải thích được, “Cho dù Nghiêm Mục có tiền, thế nhưng y lại không thiếu tiền, muốn dạng nữ nhân gì mà không có?”

“Không chừng hai người là thật tâm yêu nhau đi,” Ký giả nọ nhún vai, “Tôi có một người bạn đi làm ở Hoa Đỉnh, nghe bạn của tôi nói, Lục Thừa Dư vô cùng có nhân cách cùng mị lực, năng lực làm việc cũng vô cùng xuất chúng. Còn nói không biết có bao nhiêu nữ nhân viên Hoa Đỉnh sau khi biết được tin này tim đều nát, còn có thật nhiều nữ nhân viên tuyên bố nếu như Nghiêm Mục dám có lỗi với Lục Thừa Dư, bọn họ liền từ chức tập thể.”

“Khoa trương như vậy?” Người kia há to mồm, tựa hồ thật không ngờ Lục Thừa Dư lại có lực ảnh hưởng như thế, sau một lúc lâu hắn mới nói, “Tôi còn tưởng rằng những nữ nhân viên đó sẽ chán ghét Lục Thừa Dư chứ.” Theo lý thuyết, Nghiêm Mục mới là Vương lão ngũ kim cương trong lòng của nữ nhân viên, vì sao tình huống thực tế lại có bất đồng lớn như vậy?


“Cho nên mới nói, tâm tư của nữ nhân ông đừng đoán, đoán tới đoán lui ông cũng đoán không ra,” Ký giả nọ quay đầu, phát hiện có không ít người xung quanh ở đây đang nghe trộm mình nói chuyện, nhất thời biến sắc, sau đó nói, “Tôi qua bên kia nhìn một chút.”

Những ký giả này cho là hắn có tin tức không muốn tiết lộ cho bọn họ, vì vậy đều tự nghĩ biện pháp hỏi thăm những người khác, để cho mình có cái để viết.

Bên ngoài có bao nhiêu náo nhiệt Lục Thừa Dư không biết, thế nhưng y biết các phóng viên trong hội trường đều rất tích cực, y mới vừa ngồi xuống, chợt nghe một trận âm thanh, đèn lóe sáng liên tục thiếu chút nữa làm mù mắt y, cũng may kiếp trước y bồi Chung Tranh Hàm tham gia không ít trường hợp, nếu không thật đúng là không thể thích ứng với loại tình huống này.

Ở hiện trường trừ Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục ra, còn có vài người trong đội PR am hiểu giao tiếp cùng ký giả, hai bên đều là người quen, cho nên lúc đưa ra câu hỏi, cũng sẽ nể tình, đương nhiên bọn họ cũng sẽ có qua có lại, cũng tạo cơ hội cho kí giả đưa ra câu hỏi.

“Nghiêm tiên sinh, Lục Thừa Dư xin hỏi, hai người thực sự ở cùng một chỗ sao?” Một ký giả rốt cục nhịn không được tâm tình kích động, vấn đề thứ nhất liền hỏi trắng trợn như thế.

Nghiêm Mục điều chỉnh chiều cao micro, sau đó nhìn một loạt micro xung quanh trên bàn, bình tĩnh gật đầu: “Rất cảm ơn mọi người đã quan tâm, chúng tôi quả thực ở cùng một chỗ.”

Lời vừa nói ra, nhất thời lại thêm một trận âm thanh điên cuồng, Lục Thừa Dư nhìn Nghiêm Mục mắt cũng không chớp, không khỏi cảm khái, không hổ là Mục ca, dưới loại tình huống này, cũng có thể bình tĩnh như vậy.

Nhưng mà bên này vừa kết thúc, ký giả bên kia liền bắt đầu hỏi y, “Lục tiên sinh, có tin người đầu tư《Tiểu Điểu Tung Cánh》là ngài, xin hỏi khoản đầu tư đó là của Nghiêm tiên sinh cho ngài mượn sao?”


“Vị ký giả này tin tức rất linh thông, vậy mà biết bí mật như thế,” Lục Thừa Dư cười cười với ký giả nêu câu hỏi, “Trước đây lúc đầu tư bộ phim này, anh ấy vẫn là Nghiêm tổng, không phải người yêu của tôi. Cho dù anh ấy dám đem số tiền này cho tôi mượn thì tôi cũng không dám cầm, dầu gì cũng là hai ba trăm triệu, một khoản tiền lớn như vậy, ai dám nhận a?”

Lục Thừa Dư tâm tính thật thà chất phác bình dân như thế chọc cho một ít ký giả cười ra tiếng, ký giả nêu câu hỏi cũng cười theo, “Như vậy số tiền này là của bản thân ngài sao?”

“Cũng không tính là của tôi,” Dáng vẻ tươi cười của Lục Thừa Dư trở nên phai nhạt, “Tôi mới làm việc, làm sao có nhiều tiền như vậy, số tiền này là của cha mẹ tôi để lại cho tôi.”

Ký giả hiện trường một trận lặng im, mọi người tại đây người nào không biết cha mẹ Lục Thừa Dư bởi vì Lương thị mà bất ngờ bỏ mình, cho nên ký giả nêu câu hỏi cũng xin lỗi nói: “Xin lỗi, Lục tiên sinh, tôi làm cho ngài nhớ lại chuyện không vui.”

“Không có việc gì,” Lục Thừa Cười cười với ký giả, “Cũng không phải chuyện không thể nhắc tới.”

Có lẽ là bởi vì chuyện này, về sau vài ký giả đặt câu hỏi cũng không quá phận nữa, hơn nữa người chủ trì lại nói chêm chọc cười, toàn bộ bầu không khí buổi họp báo trở nên phi thường tốt

“Nghiêm tiên sinh, ngày hôm qua có người chụp ảnh ngài và Lục tiên sinh cùng đi tế mộ cha mẹ, cái này có phải đại biểu rằng hai bên đã nhận định đối phương là bạn đời rồi không?”

“Nếu như không phải ôm mục đích như vậy, chúng tôi cần gì phải cùng một chỗ, ngày hôm nay cũng sẽ không xuất hiện ở đây,” Giọng của Nghiêm Mục vẫn bình tĩnh nghiêm túc, thế nhưng thái độ hắn như vậy rơi vào mắt ký giả, càng làm cho người ta cảm thấy hắn đối với chuyện này vô cùng nghiêm túc và coi trọng, “Lúc đầu tôi nghĩ chuyện này căn bản cũng không cần họp báo gì cả, thế nhưng thật không ngờ sẽ có oanh động lớn như vậy. Tôi không biết có bao nhiêu người sẽ thấy đoạn phỏng vấn này, nhưng mà có mấy lời tôi phải nói cho những người quan tâm chuyện này, đó chính là đoạn tình cảm này là tôi khổ cực theo đuổi, những người chửi bới kia tiểu Dư không thèm để ý, thế nhưng tôi lại không chấp nhận được. Nếu như còn những ngôn luận như vậy nữa, tôi sẽ mời luật sư dùng pháp luật bảo hộ ái nhân của tôi. Hy vọng mọi người tôn trọng chính mình, cũng tôn trọng người khác.”

Lời này vừa ra, hiện trường nhất thời ồ lên, bởi vì Nghiêm Mục dùng từ “Ái nhân” để hình dung Lục Thừa Dư, ở trong quan niệm rất nhiều người, “Ái nhân” chính là chồng hoặc là vợ. Nghiêm Mục dùng từ này trước mặt nhiều người như vậy, có phải đại biểu hắn chỉ nhận thức một người duy nhất là Lục Thừa Dư đúng không?!


Nghĩ vậy, ký giả nhất thời hăng máu gà đưa ra câu hỏi, làm cho hiện trường một mảnh hỗn loạn, người chủ trì sau khi nhiều lần điều tiết khống chế, toàn bộ tràng diện mới dần dần an tĩnh lại.

“Bất kỳ tình yêu nào mà không lấy mục tiêu suốt đời làm bạn làm tiền đề, đều là đùa giỡn lưu manh,” Lục Thừa Dư mặt mang nụ cười nhìn một loạt ký giả phía dưới, “Đối với chúng tôi mà nói, chúng tôi cùng với những cặp yêu nhau bình thường không có gì khác cả. Cho nên, hy vọng mọi người không nên quá để ý, cũng hy vọng mọi người hiểu.”

Y đứng dậy hướng phía ống kính cúi người, sau đó đứng thẳng thân thể nói: “Cái cúi người này không phải để xin lỗi với bất kỳ người nào, mà là cảm ơn những người bạn trên mạng trước đây đã quan tâm tới tôi, mọi người ủng hộ tôi, tôi đã thấy được. Từ hôm nay trở đi, tôi đã tìm được một người làm bạn rồi, cuối cùng mọi người cũng không cần lo lắng tôi cô đơn một thân một mình sinh hoạt nữa, cám ơn mọi người.” Nói đến đây y lại cúi người lần nữa.

Lời này đều là lời từ đáy lòng của y, bởi vì chỉ có chính y hiểu rõ, trên mạng quả thật có rất nhiều người thật tình ủng hộ y, cho dù có thể chưa từng gặp mặt, thế nhưng phần tâm ý kia, y lại cảm nhận được.

Các phóng viên thấy một màn như vậy, đột nhiên dần dần trở nên yên tĩnh, khi nghe được lời của người trẻ tuổi kia trên đài, bọn họ hơi sửng sốt. Ở trong giới giải trí nhiều năm, bọn họ sớm đã quen nhìn các loại lăng xê tình yêu, cũng nhìn quen đủ loại trường hợp dựa vào tình cảm gây chú ý. Nhưng hôm nay hai nam nhân này không có làm chuyện gì giật gân cả, càng không có tặng nhẫn hoặc là thề thốt, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại để cho bọn họ cảm thấy, phần tình cảm này là thật tâm.

“Tắt đi,” Mục lão gia tử thở dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

“Lão tiên sinh,” Nữ giúp việc lo lắng nhìn Mục lão gia tử, lại quay sang nhìn Nghiêm tiên sinh trên màn ảnh, nhịn không được nhíu nhíu mày, Nghiêm tiên sinh ưu tú như vậy, làm sao lại thích một nam nhân chứ?

Cô thấy Mục lão gia tử trong tay còn cầm remote TV, thế nhưng đối phương lại nói tắt ti vi, cô không thể làm gì khác hơn là tiến lên ngắt nguồn điện, sau đó không tiếng động lui ra ngoài.

Mục lão gia tử mở mắt ra, nhìn lá cây rơi ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu mới thở dài một tiếng, “Con gái a, cha đã không giúp con chăm sóc tốt cho con của con a!”

Bởi vì Nghiêm Mục từ nhỏ quá mức hiểu chuyện, cũng đã làm cho ông quên một điều, đứa cháu ngoại này của ông cũng cần được trưởng bối thương yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui