Phúc Trạch Hữu Dư

Nghiêm Mục phát hiện bên cạnh có người nhìn mình, nghiêng đầu nhìn lại, nhận ra người này là biên kịch hợp tác với Lục Thừa Dư, vì vậy liền hướng người này lễ phép gật đầu.

Khúc Lĩnh Bắc thấy đối phương phát hiện mình đang quan sát hắn, nhân tiện nói: “Nghiêm tiên sinh là tới đón Lục tiên sinh sao?” Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy bầu không khí giữa Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư không đúng lắm, có thể thân là biên kịch hơi mẫn cảm, nên mới nghĩ nhiều như thế. Làm một người hợp tác với Lục Thừa Dư, Khúc Lĩnh Bắc biết mình không nên xen vào việc của người khác. Thế nhưng theo hắn thấy, Lục Thừa Dư so với con mình chỉ lớn hơn 6, 7 tuổi. Xã hội bây giờ rất nhiều người 21, 22 tuổi vẫn là trẻ con không lớn chưa hiểu chuyện, cho dù Lục Thừa Dư hiểu chuyện nhưng cũng không thể so với người chạy ở bên ngoài nhiều năm thấy nhiều, nghe nhiều, tóm lại là tâm tư sẽ đơn thuần hơn. Thương nghiệp tinh anh như Nghiêm Mục cái gì chẳng biết, cái gì chưa từng thấy qua, cái gì chưa từng nếm thử, hắn lo lắng Lục Thừa Dư chịu thiệt.

“Ừm,” Nghiêm Mục gật đầu, nhìn thoáng qua phòng hóa trang, thấy Lục Thừa Dư chưa đi ra, mới chuyên tâm cùng Khúc Lĩnh Bắc nói chuyện với nhau, “Cánh tay của y có thương tích, tôi không yên tâm để y về một mình.”

Hà Long đi theo bảo vệ Lục Thừa Dư vừa quay lại nghe Nghiêm Mục nói câu kia, yên lặng lùi sang một bên, bây giờ ở trong mắt Nghiêm tổng, hắn không phải là người sao? Mệt hắn còn vội vàng trở về làm bảo tiêu vô danh, hắn cảm giác nội tâm mình hình như có chút tổn thương.

“Lục tiên sinh tuổi còn trẻ, Nghiêm tiên sinh nguyện ý phí tâm chiếu cố y như thế, thực sự là người tốt,” Khúc Lĩnh Bắc cười nói, “May là có cậu ở đây, nếu không một mình Lục tiên sinh bị thương ở nhà, làm cái gì cũng không thuận tiện.”

Nghiêm Mục nghe nói như thế, nhìn vị nam nhân chừng bốn mươi tuổi này thêm mấy lần, mấy giây sau chậm rãi gật đầu nói: “Có thể chiếu cố y, tôi cũng rất vui.”

Nghe được lời này của Nghiêm Mục, sắc mặt Khúc Lĩnh Bắc thay đổi mấy lần, cuối cùng chỉ gật đầu một cái nói: “Nghiêm tiên sinh nhân hậu.” Làm người ngoài, chung quy hắn không thể nói nhiều, càng không thể đem lời nói toẹt ra, nếu không sẽ bị người chán ghét.

Nhưng Nghiêm Mục lại vì vậy mà có ấn tượng tốt hơn đối với Khúc Lĩnh Bắc, dù sao đối phương là thật tâm lo lắng cho Lục Thừa Dư, cho nên mới không để ý thân phận mà hỏi  nhiều như vậy. Nếu không có phần tâm tư này, đối phương hà tất gì phải chịu đắc tội hắn nói những lời này.

“Khúc ca, Mục ca, mọi người đang nói gì thế?” Lục Thừa Dư chạy đến bên cạnh hai người, gương mặt còn có chút đỏ ửng không bình thường, hiển nhiên là bởi vì tẩy trang quá mức gấp gáp, còn lưu lại vết tích trên mặt.

“Không nói gì cả,” Khúc Lĩnh Bắc cười nói, “Vốn là anh dự định mời cậu đến nhà của anh ở vài ngày, chờ vết thương tốt lên rồi hãy trở về nhà. Nhưng mà, có Nghiêm tiên sinh chiếu cố cậu, anh cũng đỡ lo.”

“Khúc ca phí tâm rồi,” Lục Thừa Dư cười tủm tỉm đi tới đứng ngay ngắn bên người Nghiêm Mục, “Mục ca làm người rất cẩn thận, sẽ chiếu cố em tốt, anh không cần lo lắng.”

Khúc Lĩnh Bắc cười gật đầu: “Cậu có người chiếu cố, chúng ta còn lo lắng gì nữa, hiện tại cũng không còn sớm, đi về nghỉ ngơi đi, bị thương cũng không nên quá mệt mỏi.”

“Em biết Khúc ca và Chương đạo là người tốt mà,” Sau khi Lục Thừa Dư cười híp mắt cùng nhân viên công tác chào hỏi, mới cùng Nghiêm Mục rời đi.

Khúc Lĩnh Bắc đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của hai người, khe khẽ thở dài. Nếu như trước đó hắn không nhìn ra chuyện gì, hiện tại thấy ánh mắt cử chỉ giữa hai người, làm sao lại không hiểu chứ. Năm đó lúc hắn học đại học, trong trường học có hai nam sinh yêu nhau, sau khi bị người phát hiện, không chỉ bị đuổi học, đồng thời còn bị người đời khinh bỉ. Bây giờ đã hai mươi năm trôi qua, hy vọng hai người trẻ tuổi kia có thể được thuận lợi một chút.

“Cậu ở đây than thở gì đó?” Chương Thạc thấy bạn tốt thở dài, không hiểu nói, “Chẳng lẽ Lục tiên sinh đưa ra yêu cầu gì làm cho cậu khó xử?” Cái này không nên a, Lục tiên sinh sao lại làm chuyện loại này?

“Không phải,” Khúc Lĩnh Bắc lắc đầu, biết tên bạn tốt của mình thần kinh tương đối thô, cho nên cũng không có ý định cho hắn biết việc này, “Không phải cậu còn phải quay sao, còn không nắm chặt thời gian, đợi lát nữa là trời tối rồi.”

Vừa nhắc tới chuyện quay phim, Chương Thạc nhất thời khẩn trương, xoay người để những người khác chuẩn bị một chút.

Chung Tranh Hàm đang bổ trang bên cạnh nhìn phương hướng Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục rời đi, đang muốn nhíu mày, kết quả bị thợ trang điểm nói: “Hàm ca, anh cử động nữa lông mi sẽ bị lệch đấy.”


Biểu tình trên mặt Chung Tranh Hàm nhất thời biến mất, hắn không cho phép trên mặt mình xuất hiện sai lầm gì, cái này đối với vai diễn là một loại không tôn trọng.

Chờ hắn bổ trang xong, Vương Tùng tiến đến bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: “Tranh Hàm, tui thấy Lục tiên sinh và Nghiêm tiên sinh quan hệ rất tốt, không bằng lúc nào để Lục tiên sinh giúp cậu giật dây, nếu có thể quen biết Nghiêm tiên sinh, sau này cho dù cậu ở trong vòng đi tắt cũng không có vấn đề gì.”

“Anh muốn Lục Thừa dư giúp tui làm quen Nghiêm Mục?” Chung Tranh Hàm dùng ánh mắt nhìn người ngốc nhìn Vương Tùng, “Anh nghĩ người như Nghiêm Mục sẽ phản ứng tui chắc?”

“Cái này gọi là vạn sự khởi đầu nan,” Vương Tùng cười khan nói, “Tui xem hắn cũng không phải người khó chung đụng, không phải là có Lục tiên sinh rồi sao?”

“Đừng có mơ giữa ban ngày,” Thái độ Chung Tranh Hàm kiên quyết nói, “Việc này anh không nên nhắc lại, nếu như phát hiện nghệ sĩ nào ở sau lưng mượn cơ hội tới gần Nghiêm Mục, nhớ nói cho tui biết một tiếng.”

“Cậu không đi kết thân thì không nói, còn không cho người khác kết thân, đây là tật xấu gì chứ! Tui kêu cậu đi làm bạn bè với người ta chứ đâu phải kêu cậu đi quy tắc ngầm đâu, cần khoa trương như vậy sao?” Vương Tùng bất đắc dĩ nói, “Được rồi, cậu là tổ tông, coi như vừa rồi tui nói nhảm đi.” Hắn hiểu tính tình Chung Tranh Hàm, bình thường tuy rằng cà lơ phất phơ, thế nhưng chỉ cần hắn quyết định cái gì, có chín con bò cũng kéo không lại. Hắn cũng không muốn vì loại chuyện này mà cùng Chung Tranh Hàm ầm ĩ, dù sao có thể dính dáng tới Lục Thừa Dư cũng không tồi. Quả thực nhìn dáng vẻ của Nghiêm Mục, không giống như là người tuỳ tiện kết giao bằng hữu.

Trong lòng Chung Tranh Hàm nghĩ, nam nhân của bạn hắn, nếu như bị người khác nhúng chàm, vậy cũng quá ghê tởm. Hơn nữa nếu Nghiêm Mục thích nam nhân, đương nhiên phải chú ý khoảng cách đúng mực. Cho dù Lục Thừa Dư có thể không suy nghĩ nhiều, nhưng hắn cũng không thể làm cho đối phương ghét bỏ. Không phải là hắn khác người, mà là hắn coi trọng Lục Thừa Dư. Nhân sinh trên đời, gặp được một hai bằng hữu thuận mắt cũng không dễ dàng, tình bạn là quý giá, không cần phải tiêu hao.

Trong xe, Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục ngồi ở sau xe, Nghiêm Mục vừa dùng khăn ướt lau mặt Lục Thừa Dư vừa nói: “Em gấp cái gì, tẩy trang không tốt thì da mặt sẽ bị hư.”

“Còn không phải là lo lắng anh chờ lâu sao,” Lục Thừa Dư cười ha hả đem mặt tiến đến trước mặt Nghiêm Mục, tùy ý để đối phương nhẹ nhàng thay mình lau mặt, “Hơn nữa nước tẩy trang dùng rất khó chịu.”

“Em không thích tẩy trang, sau này cũng đừng đáp ứng bọn họ quay phim nữa,” Nghiêm Mục đổi mặt khăn, tiếp tục mềm nhẹ xoa, “Em là người đầu tư, chẳng lẽ còn cần nghe bọn họ sao?”

“Không phải là do em buồn chán sao, dù sao hai ngày này không có chuyện gì làm cả.” Lục Thừa Dư cảm giác duỗi cổ như thế này hơi khó chịu, dứt khoát nằm ngửa trên đầu gối Nghiêm Mục, để Nghiêm Mục tự do phát huy.

Nghiêm Mục đầu tiên là hơi cứng đờ, sau đó lập tức thả lỏng thân thể của chính mình, để Lục Thừa Dư nằm thoải mái hơn. Một tay ôm đầu Lục Thừa Dư, một tay tiếp tục thay y lau mặt, “Em rất thích quay phim?”

Hắn nói xong câu đó, ngẩng đầu nói với lái xe Hà Long, “Tốc độ xe không cần nhanh như vậy, tận lực chạy chậm một chút.”

Bên ngoài Hà Long gật đầu nói: “Dạ.” nhưng trong lòng lại đang rỉ máu, Nghiêm tổng à, ngài đến tột cùng có thấy chủ xe vượt qua bên cạnh nhìn xe mình với ánh mắt hèn mọn  hay không. Đường đường là một chiếc xe hàng hiệu mà ngay cả tốc độ cũng không bằng một chiếc Suzuki, cái này là làm khó người ta đó biết không?

“Chỉ là chút yêu thích thôi,” Lục Thừa Dư ngáp một cái, “Em không muốn tham gia giới giải trí, cái này giống như em thích hoa cỏ nhưng lại không muốn làm người làm vườn vậy.”

Nghiêm Mục thay y lau khô mặt, tay phải do dự vài lần, rốt cục quyết định đặt ở hông của Lục Thừa Dư, “Em thích là tốt rồi, anh không có ý kiến khác. Trước đó nghe nói phía trên chuẩn bị quay một bộ phim giáo dục lòng yêu nước cỡ lớn, bên trong có rất nhiều ngôi sao. Nếu như thích, anh sẽ để đạo diễn an bài cho em một vai.” Dù sao ở trong lòng Nghiêm Mục, Lục Thừa Dư làm gì cũng tốt, diễn loại nhân vật tai to mặt lớn cũng là dư dả.

Lục Thừa Dư nghe nói như thế, trong lòng lộp bộp một chút, Nghiêm Mục nhắc tới bộ phim, sẽ không phải là chế tác lớn trong tưởng tượng của y đi, “Mục ca, cái anh nói là 《Càn Khôn》 phải không?” Đây đúng là chế tác lớn, hơn nữa hậu trường bộ phim này chính là nhà nước. Năm đó công ty quản lý của y vì để cho nghệ sĩ nhà mình bắt được một hai danh ngạch đã mất không ít khí lực, cầu ông này báo bà nọ, cuối cùng cũng chỉ bắt được hai vai xuất hiện được mấy lần.

“Hình như là tên này,” Nghiêm Mục nhíu nhíu mày, không lắm để ý nói, “Chỉ cần em cảm thấy hứng thú, ngày mai anh sẽ để kịch tổ an bài cho em một vai.”


Muốn nói không động tâm đó là giả, Lục Thừa Dư tự nhận mình là một tục nhân, đối với bộ phim cao thượng kia, đương nhiên là tràn đầy ước mơ, ai sẽ ngại thành tựu của mình nhiều chứ?

“Mục ca, anh nói nếu như em đi tham gia, có tính là có quan hệ cá nhân không?” Cái trán Lục Thừa Dư cọ cọ ở phần bụng Nghiêm Mục, phát hiện dây lưng cản trở có chút đáng ghét, vì vậy đình chỉ động tác này, ngược lại điều chỉnh tư thế nằm càng thêm thoải mái “Loại cảm giác phía trên lão tử có người, thực sự là cực thoải mái.”

Lục Thừa Dư sẽ không cảm thấy Nghiêm Mục giúp y tiến kịch tổ là chuyện mất mặt gì, y mới không có tâm tính thanh cao kỳ cục như thế, dù sao bên trong chưa chắc sẽ có người có ô dù lớn hơn y, y cảm thấy việc cáo mượn oai hùm này cũng rất sảng khoái, “Vậy nếu không ngày mai chúng ta đi thử xem?”

“Được,” Khóe miệng Nghiêm Mục cong lên, thấy dáng vẻ của Lục Thừa Dư vô cùng thản nhiên, nhân tiện nói, “Kịch tổ này người bình thường vào không được, có quan hệ cá nhân rất là bình thường, em đừng suy nghĩ nhiều. Sau khi tiến vào nếu có người cho em sắc mặt, em trở về nói cho anh biết, anh sẽ bảo đạo diễn xử lý.” Dù sao hắn thấy tiểu Dư nhà mình không thua kém bất luận kẻ nào, tiểu Dư có hứng thú quay một vai trong phim, so cái gì cũng quan trọng hơn.

“Ở cái vòng này nào có nhiều người không có mắt như vậy,” Lục Thừa Dư cười một tiếng, “Em chính là thanh niên năm tốt, làm sao có thể làm chuyện ỷ thế hiếp người chứ.” Nhưng mà, nếu có người khi dễ y, y liền đóng cửa thả Nghiêm Mục, ngẫm lại thật đúng là có cảm giác.

Hà Long phía trước không cẩn thận nghe được hai người nói chuyện: “…..”

Tam quan của Nghiêm tổng hình như đã đi sai đường rồi, mặt khác, hắn cũng không biết bốn chữ ‘thanh niên năm tốt’ này.

Vào lúc ban đêm sau khi hai người về đến nhà, vẫn như cũ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem ti vi, đến cuối cùng, Nghiêm Mục rốt cục vì mình tranh thủ chút phúc lợi nho nhỏ, đó chính là giúp Lục Thừa Dư lau người, bởi vì Lục Thừa Dư không thể tắm, cách duy nhất có thể làm chính là lau người.

Lục Thừa Dư nằm lỳ ở trên giường, cảm giác bàn tay cầm khăn lông trên lưng mình có chút run rẩy, y hoài nghi nếu cứ run rẩy tiếp nữa, Nghiêm Mục có thể sẽ nhịn không được nhào lên mất. Nhưng mà, chờ y lau xong, xoay người lại để Nghiêm Mục lau ngực của y, Nghiêm Mục cũng không có cuồng tính đại phát, điều này làm cho nhận thức của Lục Thừa Dư đối với Nghiêm Mục đã lên một tầm cao mới.

Lau xong thân thể Lục Thừa Dư một lần, Nghiêm Mục đi thay đổi một chậu nước, sau khi tỉ mỉ lau xong lần thứ hai cho Lục Thừa Dư, trên trán hắn xuất ra một tầng mồ hôi vội vã rời khỏi căn phòng của Lục Thừa Dư.

Lục Thừa Dư nhìn dáng vẻ vội vã lao ra cửa của Nghiêm Mục, nhịn không được nằm ở trên giường cười ha hả. Sau khi cười xong, trong lòng có chút cảm động. Bởi vì đối phương biết mình còn chưa hoàn toàn buông xuống thể xác và tinh thần để tiếp thu đoạn tình cảm này, cho nên mới đè nén bản thân như vậy.

Y cũng là nam nhân, tự nhiên rõ ràng nam nhân là loại sinh vật như thế nào, cho nên Nghiêm Mục nguyện ý vì y nhẫn nhịn như thế, nói rõ ở trong lòng Nghiêm Mục, vị trí của y đã vượt qua dục vọng bản thân.

Từ trên giường chậm rãi đứng lên, y đi tới bên cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài, chậm rãi nở nụ cười, có lẽ y đã thực sự tìm được một phần cảm tình đáng giá để toàn thân toàn tâm quý trọng rồi.

Trong phòng kế bên, Nghiêm Mục hầu như quẫn bách giải quyết vấn đề sinh lý của mình, nghĩ đến thắt lưng đẹp mắt của Lục Thừa Dư, còn có cơ bụng của người nọ, nhất thời cảm giác lửa nóng ở bụng dưới của mình không thể dập tắt được, giằng co cả buổi, hắn nhìn tay phải của mình, từ từ thở dài một cái, thiếu chút nữa thôi.

Sáng ngày hôm sau ăn xong điểm tâm, Nghiêm Mục liền dẫn Lục Thừa Dư đi gặp tổng đạo diễn kịch tổ 《Càn Khôn》. Bởi vì 《Càn Khôn》 là một bộ phim được xem trọng, cho nên đoàn đội đạo diễn cũng vô cùng hoành tráng, ngay cả thợ ánh sáng, thợ trang điểm thậm chí là thư ký trường quay, đều phải chọn lựa nghiêm ngặt, người bình thường đi vào, coi như là làm công nhân vệ sinh, cũng phải cần tra bối cảnh bản thân và gia đình.

Đối với □ □ mà nói, doanh thu phòng vé không phải trọng điểm, trọng điểm chính là phải quay cho tốt, quay thật chất lượng, cái bọn họ muốn chính là danh tiếng tốt, còn cái khác thì không quan trọng.

Tần đạo diễn chính là tổng đạo diễn của bộ phim, cho nên khi hắn biết cháu ngoại Mục gia muốn dẫn một diễn viên đến “thử sức”, lập tức quyết định tự mình đi nghênh tiếp. Dù sao trong kinh thành, người nào không biết cháu ngoại Mục gia Nghiêm Mục là nhân vật số một, người bình thường ai dám đắc tội, đó không phải là tự thắt cổ sao?


Nơi thử vai《Càn Khôn》 nằm ở trong một tứ hợp viện ngoại thành, lúc Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục chạy tới, liền thấy Tần đại đạo diễn mà đời trước y gần như ngưỡng vọng mỉm cười ở phòng họp chờ bọn họ. Trong lòng y hiểu rõ đối phương là cho Nghiêm Mục mặt mũi, cho nên cũng không có mở miệng, đến khi song phương chào hỏi, mới cung kính kêu đối phương một tiếng “Tần đạo diễn.”

Tần đạo diễn được hoan nghênh ở trong vòng này, thứ nhất là bởi vì bản thân hắn có tài hoa, thứ hai cũng là bởi vì hắn biết làm người. Cho nên, sau khi Lục Thừa Dư cùng hắn chào hỏi, hắn mỉm cười nói: “Đây không phải là Cao Phú Suất bên trong 《Tiểu Điểu Tung Cánh》sao? Trong phim cậu biểu hiện rất tốt, rất có linh khí.”

Lục Thừa Dư vội vàng khiêm nhường vài câu, đem lễ phép của một tân nhân nên có với hậu bối biểu hiện mười phần, cũng không có bởi vì Nghiêm Mục ở đây liền quên lễ nghi xã giao. Cái gọi này gọi là làm người không nên quá càn rỡ, quá càn rỡ thông thường sẽ không có kết quả gì tốt.

Tần đạo diễn đã quen thấy quy tắc ngầm hay quan hệ cá nhân các loại trong giới này, cho nên khi Nghiêm Mục dẫn Lục Thừa Dư tới, hắn cũng không có phản cảm với Lục Thừa Dư, hiện tại lại thấy Lục Thừa Dư vô cùng lễ phép, không có vì đáp lên được thuyền lớn Mục gia mà kiêu ngạo tự mãn, trái lại coi trọng y thêm vài lần. Tuổi còn trẻ có thể ở trong cái vòng này bảo trì tâm tính bình thường, quả thực khó có được, thảo nào người như Nghiêm Mục cũng nguyện ý vì y đi chuyến này.

“Hiện tại trong kịch tổ đang khan hiếm diễn viên, Nghiêm tiên sinh có thể đề cử cho chúng ta diễn viên tốt, thật sự là rất cảm tạ,” Tần đạo diễn là người biết điều, phải biết rằng trong tổ đạo diễn không chỉ có hắn là tài hoa nhất, thế nhưng cuối cùng hết lần này tới lần khác hắn thành tổng đạo diễn, đây chính là do thủ đoạn cá nhân. Cho nên, lúc này hắn tự nhiên không có khả năng chờ Nghiêm Mục mở miệng mới phục vụ, vậy cũng không hiểu chuyện rồi, “Diễn xuất của Lục tiên sinh tôi đã xem qua, rất tốt, cá nhân tôi thích vô cùng. Trong kịch tổ có một vai thiếu tá rất quan trọng, nhưng vẫn chưa tìm được diễn viên thích hợp. Hiện tại vừa thấy Lục tiên sinh, đã cảm thấy cậu vô cùng hợp với nhân vật này, không biết Lục tiên sinh có thể giúp tôi chuyện này hay không, đó chính là góp mặt trong bộ phim này?”

Lời này vô cùng hay, Lục Thừa Dư cảm khái, thảo nào người ta vài năm sau sẽ trở thành đạo diễn chuyên dụng quốc gia, ngay cả nghi lễ khai mạc hội thể dục thể thao toàn cầu cũng do hắn làm tổng đạo diễn. Chỉ có nhân vật co được dãn được, mới có thể lăn lộn giữa chính giới và giới điện ảnh a. Y lập tức cười nói: “Không dám nói giúp đỡ, có thể được góp mặt trong bộ phim của Tần đạo, là vinh hạnh của tôi. Đừng nói là thiếu tá, cho dù để tôi làm người qua đường giáp, nói ra cũng rất có mặt mũi.” Y nguyện ý tới tham gia bộ phim này, thứ nhất là bởi vì bộ phim này có địa vị phi phàm, thứ hai là bởi vì có chuyện nghi hoặc ở đời trước, cần tìm một cơ hội giải đáp.

“Lục tiên sinh khách khí, nhân tài như vậy, làm sao có thể diễn người qua đường giáp, đó không phải là phí của trời sao? Cậu nguyện ý, tôi cũng luyến tiếc lãng phí nhân tài đấy.” Tần đạo diễn ha ha cười nói, “Nếu Lục tiên sinh nguyện ý giúp tôi chuyện này, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy nhé?”

Vẻ mặt Lục Thừa Dư ngượng ngùng nói: “Cảm ơn đạo diễn đã cho tôi cơ hội này, thực sự là rất cảm ơn ngài.”

Trợ lý đạo diễn bên cạnh nhìn hai người tươi cười tâng bốc lẫn nhau, yên lặng lau mặt một cái, quả nhiên trong cái vòng này, chỉ có người da mặt dày mới có thể lăn lộn được. Hắn quay đầu thấy Nghiêm Mục vẫn không có lên tiếng, không nhịn được nghĩ, vị Nghiêm tổng tài này đối với trợ lý của hắn thật là tốt, ngay cả cơ hội như thế cũng nguyện ý an bài, cái này phải có bao nhiêu tình cảm tốt mới nguyện ý làm loại sự tình này a?

Nghĩ vậy, hắn quay đầu nhìn về phía Lục Thừa Dư và Tần đạo còn đang tán dương lẫn nhau, đều là trợ lý, sao khác biệt lại lớn như vậy?

Chờ hai người ca tụng không sai biệt lắm, Tần đạo diễn nói với Nghiêm Mục trầm mặc đã lâu: “Nghiêm tiên sinh, thứ hai bộ phim sẽ chính thức khởi động máy, bối cảnh đa số là ở kinh thành cùng với vài thành thị phụ cận, cho nên hoàn cảnh quay chụp cũng không khó khăn lắm. Nhưng mà bởi vì yêu cầu chất lượng của bộ phim rất nghiêm ngặt, cho nên Lục tiên sinh trước khi quay, có thể cần phải làm tốt công tác chuẩn bị chịu khổ.”

Nghiêm Mục nhíu nhíu mày, nhìn vết thương trên cánh tay Lục Thừa Dư.

“Cái này ngài không cần lo lắng, cảnh đầu tiên của Lục tiên sinh chính là bị thương, cho nên ngoại hình không có vấn đề gì,” Tần đạo diễn cười ha hả nói, “Tôi đây cũng là dựa theo điều kiện của Lục tiên sinh mà an bài vai diễn.” Nhìn thái độ này của Nghiêm Mục, chỉ sợ có quan hệ không bình thường với vị Lục trợ lý này a.

Mới vừa rồi còn nói nhân vật này chưa tìm được diễn viên thích hợp, hiện tại lại thành vì Lục tiên sinh cố ý chọn lựa vai diễn. Đạo diễn, ngài không đồng nhất như vậy, thực sự không có vấn đề gì sao? Trợ lý đạo diễn nhìn Tần đạo diễn, vô cùng bội phục độ dày da mặt cùng năng lực của Tần đạo diễn, hắn cần phải học tập nhiều lắm a.

“Để ngài phí tâm, cảm ơn,” Nghiêm Mục khẽ gật đầu.

“Ha ha, nào có, nào có,” Tần đạo diễn tức khắc cười càng thêm vui vẻ, có thể nghe được tiếng cám ơn của Nghiêm Mục, đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Lúc này Tần đạo diễn để trợ lý dẫn Lục Thừa Dư đến phòng hóa trang tiến hành thử trang, sau đó căn cứ vào thân hình của y tiến hành thay đổi kích cỡ và sửa chữa trang phục cho hợp lý.

Vai Lục Thừa Dư diễn là một thiếu tá quân đội, thiếu tá ở trong phim là một người nghiêm cẩn, đẹp trai, ưu nhã, thế nhưng cuối cùng lại chết trong một trận chiến kịch liệt, trong chiến tranh y vứt đi tao nhã bình thường, tinh thần anh dũng nguyện ý vì quốc gia hy sinh thân mình, so với dung mạo, ưu nhã lại cảm động nhân tâm hơn.

Lúc Lục Thừa Dư thử trang, Nghiêm Mục ở bên ngoài đọc phần giới thiệu về nhân vật thiếu tá. Không thể không nói, quả thật Tần đạo diễn đã an bài cho Lục Thừa Dư một vai cực kỳ thích hợp. Ngay cả hắn không quan tâm đến điện ảnh cũng biết nhân vật này trong phim có bao nhiêu ngoạn mục, sẽ làm khán giả hài lòng thế nào, cho nên hắn đối với an bài của Tần đạo diễn phi thường hài lòng.

Có người nói, nam nhân mặc đồng phục là đẹp trai nhất, mê người nhất. Cho nên khi Lục Thừa Dư từ phòng thử ra ngoài, Nghiêm Mục nhìn thoáng qua, cũng đã ngây ngẩn cả người. Nếu như nói Lục Thừa Dư bình thường ôn hòa, như vậy hiện tại y chính là nghiêm cẩn cao ngạo, một thân quân trang cao ngất, cơ hồ đem toàn bộ tính cách con người phô bày ra hết. Loại thị giác tương phản mãnh liệt này hầu như làm cho Nghiêm Mục quên bốn phía cũng không thiếu người nhìn, sau một lúc lâu, hắn mới lấy lại tinh thần nói: “Bộ quần áo này….. không tệ.”


Lục Thừa Dư mỉm cười nhìn về phía Nghiêm Mục, nhíu mày: Chỉ là y phục không tệ thôi sao?

Ông trời đã nói, nam nhân không thành thực, sẽ không có thịt ăn.

Tần đạo diễn cùng với những người khác trong tổ đạo diễn cũng rất hài lòng với ngoại hình của Lục Thừa Dư, lập tức đem Lục Thừa Dư dẫn ra bên ngoài tứ hợp viện chụp mấy tấm ảnh, sau khi trở về hai bên liền ký hợp đồng.

Sau khi ký hợp đồng xong, hai bên còn nói thời gian khởi động máy, xong xuôi cũng không còn chuyện gì. Vì vậy Lục Thừa Dư cùng Nghiêm Mục ra khỏi nội viện phụ trách phỏng vấn, vừa đi vừa bàn buổi trưa ăn cái gì, phía sau là trợ lý đạo diễn tiễn bọn họ ra cửa.

Hai người còn chưa ra cổng, liền thấy vài người phụ tá vây quanh một nữ nghệ sĩ đi đến, dáng điệu kia khiến Lục Thừa Dư cảm thấy có chút quen mắt.

Chờ người đến gần, Lục Thừa Dư liếc mắt liền nhận ra người đến là ai. Lập tức nhịn không được liếc Nghiêm Mục, vị Nhan gia này chính là người duy nhất có scandal tình ái nho nhỏ với Nghiêm Mục đấy.

Lúc này Lưu Kỳ Nhan cũng nhìn thấy Lục Thừa Dư, cô bước vào cổng đi tới bên người Lục Thừa Dư, trên mặt mang ân cần: “Lục tiên sinh hôm nay sắc mặt tựa hồ không tốt lắm, so với lần trước chúng ta gặp ở đài truyền hình thì kém hơn nhiều, bình thường chớ vì công tác mà quên thân thể của chính mình.”

“Cảm ơn sự quan tâm của ngài,” Lục Thừa Dư thật không ngờ lần trước ở đài truyền hình, đối phương chỉ là đi ngang qua, liền nhớ kỹ mình như thế. Nhưng bất kể nội tâm y có bao nhiêu bất ngờ, nét mặt ôn hòa tiếu ý vẫn bất biến, “Tôi nhất định sẽ chú ý.”

“Không cần gọi ngài tới ngài đi như thế, chị chỉ lớn hơn cậu vài tuổi, gọi Lưu tỷ là được rồi,” Lưu Kỳ Nhan lấy kính mắt màu trà trên mặt xuống, “Nghe nói gần đây cậu bị thương, nhớ phải uống nhiều canh bổ huyết vào.”

Lục Thừa Dư vội vàng cười gật đầu, thấy Nghiêm Mục vẫn trầm mặt đứng ở một bên, tùy tiện nói: “Lưu tỷ bây giờ đang đi thử vai sao, hiện tại tổng đạo diễn đang ở bên trong, chị bây giờ đi là vừa vặn.”

Lưu Kỳ Nhan giống như lúc này mới nhớ tới mình có việc: “Cậu không nói chị cũng quên mất, trước đó đã cùng tổ đạo diễn định thời gian, vậy chị đi trước, lần sau gặp lại.”

“Tạm biệt.” Lục Thừa Dư nhìn bóng lưng thon thả của Lưu Kỳ Nhan đạp đôi giày cao 10cm bước trên thềm đá, không khỏi từ nội tâm dâng lên một kính ý tự đáy lòng.

Nghiêm Mục xoi mói nhìn bóng lưng Lưu Kỳ Nhan, người này vừa nhìn không giống như là nữ nhân an phận, sao tiểu Dư lại quen biết? Vừa rồi ánh mắt nữ nhân kia nhìn tiểu Dư hình như có chút kỳ quái.

Như là đoán được ý nghĩ của hắn, thanh âm của Lục Thừa Dư vang lên: “Lần trước em tham gia 《Nhất Thư Nhân Sinh》, ở dưới đài truyền hình gặp được chị ta một lần, thật không ngờ chị ta còn nhớ rõ em, thật đúng là làm cho người khác bất ngờ.”

Nghiêm Mục nghe vậy nhíu nhíu mày, liền nói: “Người của giới giải trí đều không đơn giản, em phải có tâm lý phòng bị.” Nhất là với nữ nhân, không đúng, ngay cả nam nhân cũng vậy.

Lục Thừa Dư cười híp mắt gật đầu: “Ừ, em nhớ rồi.” Mặc kệ đối phương có phải đang ghen hay không, làm người yêu của hắn, làm sao có thể để cho đối phương bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy mà mất hứng chứ?

Xa xa, Lưu Kỳ Nhan đã đi xa quay đầu lại nhìn phương hướng ly khai của hai người, ánh mắt phức tạp khó phân biệt.

Phụ tá của nàng không hiểu hỏi, “Lưu tỷ, làm sao vậy?”

“Không có gì,” Lưu Kỳ Nhan lần thứ hai đem kính râm đeo lên mặt, “Đi thôi, đừng để đạo diễn đợi lâu.”

Vài người phụ tá sau lưng hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám hỏi nhiều, vội vã theo phía sau của cô, e sợ làm cho cô nổi giận, dù sao tính tình Lưu tỷ không được tốt lắm.

Nhưng mà, Lưu tỷ đối với Lục Thừa Dư trái lại tốt vô cùng, bộ dáng ôn nhu cùng bình thường hoàn toàn khác nhau, thực sự là kỳ quái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui