Phúc Trạch Hữu Dư

Triệu Hách ở trong bao gian đợi không bao lâu, liền thấy phục vụ viên dẫn một nam nhân mặc áo sơmi cầm trong tay một cái áo khoác tây trang đi vào, hắn xoa đầu óc có chút không tỉnh táo của mình, “Ngài là cấp trên của Lục Thừa Dư sao?” Quan sát trên dưới người đàn ông này, tuy rằng quần áo và giầy nhìn không ra nhãn hiệu, nhưng hắn vẫn có thể  biết, một thân này không hề rẻ tiền.

Nghiêm Mục đi tới cạnh ghế sa lon ngồi xuống, thấy Lục Thừa Dư đã say ngủ, lắc lắc bờ vai của y, thấy Lục Thừa Dư không có phản ứng, cũng biết y say lợi hại, nói với Triệu Hách: “Cám ơn cậu đã chiếu cố cậu ấy.” Nói xong nhờ phục vụ viên hỗ trợ đỡ Lục Thừa Dư, hắn cõng người lên, bước chân vững vàng đi ra cửa.

Triệu Hách trợn mắt hốc mồm nhìn Nghiêm Mục cõng người ra khỏi phòng, sau khi sửng sốt một chút, mới cầm lấy áo khoác của Nghiêm Mục bỏ quên ở trên ghế sa lon đuổi theo, chờ đến chỗ xe đậu bên ngoài KTV, liền thấy Nghiêm Mục đem Lục Thừa Dư bỏ vào trong Maybach, lập tức liền cảm khái một tiếng: “Mẹ nó, là xe số lượng hạn chế a!”

Mặc dù nhà hắn có tiền, nhưng mà hào phú ở kinh thành nhiều như mây, nên cũng không tính là tiểu phú hào gì, loại xe như thế này, cha hắn muốn mua cũng mua không được, cho dù mua được cũng sẽ không dùng tiền mua cho hắn. Hắn nhân cơ hội nhìn nhiều hơn hai lần, thấy Lục Thừa Dư đã được cấp trên của y đặt ở trên ghế phó, trên người đã cài dây an toàn, vì vậy đem áo khoác đưa trả lại cho Nghiêm Mục, do dự một chút nói: “Gia đình cậu ấy không có ai, hôm nay tất cả mọi người uống không ít, xin ngài chiếu cố cậu ấy nhiều hơn một chút.”

“Tôi biết, cảm ơn đã nhắc nhở.” Nghiêm Mục đem áo khoác tây trang đắp lên trên người Lục Thừa Dư, mở điều hòa bên trong xe, gật đầu với Triệu Hách một cái, sau đó khởi động ô tô lái đi.

Nghiêm Mục lái xe rất vững vàng, cho nên lúc đến dưới nhà của Lục Thừa Dư, Lục Thừa Dư vẫn ngủ rất trầm, thậm chí ngay cả tư thế cũng không đổi.

Tháo dây an toàn ra, Nghiêm Mục nhìn tầng nhà trước mắt, lúc đỡ Lục Thừa Dư từ trong xe ra, biểu tình trên mặt hơi chút biến hóa, người này thoạt nhìn không mập, thế nhưng  sau khi mất đi ý thức, phải dùng sức mới nâng lên được.

Lục Thừa Dư có cảm giác chóng mặt, giống như là mất đi khống chế, đau đầu lật người vài lần ở trên giường, sau mới ôm chăn ngồi dậy, nhìn bốn phía, mới phát hiện đây là gian phòng của mình, y làm sao trở về được vậy.

Đêm qua không cẩn thận uống nhiều, y đã quên mất bây giờ mình mới chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, không phải là người có tửu lượng của tám năm sau, thời gian là một con dao, không chỉ có thể khiến người già đi, còn có thể khiến người ta càng ngày càng thích ứng với xã hội này.

Nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng vang, sau khi ngây người, y từ trên giường nhảy xuống, ra cửa liền thấy một màn kinh dị. Đại boss công ty vậy mà đang bưng trứng chiên lòng đào và sữa tươi đi ở trong nhà mình, y sửng sốt mấy giây sau mới nói: “Boss?”


“Tối hôm qua gọi điện thoại cho cậu, bạn học của cậu nói cậu uống say,” Nghiêm Mục thấy y tỉnh, xoay người đem bữa sáng đặt trên bàn cơm, sau đó quay về phòng bếp đem phần của mình lấy ra, thấy Lục Thừa Dư còn đứng ở cửa, liền nói, “Dạ dày khó chịu, không muốn ăn sao?”

“Không phải,” Lục Thừa Dư quay về phòng tắm nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, bắt đầu ăn trứng Nghiêm Mục làm. Không thể không nói, tài nghệ chiên trứng của hắn so với y tốt hơn nhiều, uống một ngụm sữa tươi, y cảm kích nói: “Cám ơn anh.” Luận về quan hệ, mình là nhân viên, Nghiêm Mục là boss, theo lẽ thường, chỉ có nhân viên lấy lòng boss, không có chuyện boss chiếu cố nhân viên, nếu có nhân viên gặp phải tình huống ngược lại, chỉ có thể nói rõ nhân viên này gặp vận may.

Bởi vì Nghiêm Mục nghe bạn học nói mình uống say, liền đặc biệt đến đón mình, còn chiếu cố y một đêm, đây là cái dạng tinh thần gì a? Đây chính là cách mạng hữu nghị, là tinh thần Lôi Phong [1]đó.

[1] Tinh thần Lôi Phong: Lôi Phong (18/12/1940 – 15/8/1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là “noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dân của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phong và quà lưu niệm. Túm cái quần lại là anh TD khen anh NM là thanh niên gương mẫu, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình, nhiệt tình, hiền lành, khiêm tốn, bla…bla..)

“Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn. Tối hôm qua không được cậu đồng ý, đã dùng khách phòng của cậu, xin lỗi.” Tư thế ăn cơm của Nghiêm Mục rất tiêu chuẩn, tiêu chuẩn đến mức giống như là dùng thước đo ra, thậm chí Lục Thừa Dư còn phát hiện, lượng thức ăn mỗi lần hắn ăn đều gần giống nhau.

Nghe được lời này của đối phương, Lục Thừa Dư vội nói: “Boss chiếu cố tôi một đêm, còn phải tự mình chuẩn bị phòng, là tôi có lỗi mới đúng.” Lần này y xin lỗi, tuyệt đối là thật tâm thật ý, giống như lời cảm ơn ban nãy, thật có không nửa điểm qua loa.

Tiếp đó, sau khi Lục Thừa Dư uống xong nửa ly sữa tươi, Nghiêm Mục mới mở miệng nói: “Nếu cậu có thể thanh tỉnh chuẩn bị khách phòng, tôi cũng không cần phải chiếu cố cậu.”

Cái kiểu độc miệng như thế này, cộng thêm vẻ mặt không có biểu tình gì mà nói ra, quả thực có tác dụng bạo kích người khác. Lục Thừa Dư thiếu chút nữa sặc sữa, y khô khan cười nói: “Lần tới tôi sẽ chú ý uống ít lại.”

“Ừ,” Nghiêm Mục phi thường tán đồng gật đầu, “Uống rượu hại gan, không tốt.”


Lục Thừa Dư thấy hai mắt đối phương nghiêm túc, gật đầu nói: “Tôi sẽ nhớ kỹ.”

Sau đó y liền thấy trong mắt đối phương lộ ra một loại ý tứ  “cậu còn có thể cứu”, vì vậy y không thể làm gì khác hơn là yên lặng cúi đầu tiếp tục đấu tranh với cái trứng chiên.

Chờ Lục Thừa Dư ăn xong, Nghiêm Mục kiên trì dọn dẹp chén dĩa, sau đó mặc lại quần áo ngày hôm qua ly khai nhà Lục Thừa Dư, trước khi rời đi còn cố ý dặn Lục Thừa Dư phải ăn cơm trưa đúng giờ, ngày hôm nay không cần đi làm, vân vân và mây mây.

Lục Thừa Dư đưa mắt nhìn bóng lưng đối phương tiến vào thang máy, vuốt cằm nghĩ, xem ra bất kể là trong nhóm người nào đều có một người bất đồng, thí dụ như phú nhị đại này chẳng hạn.

Ngay khi cửa thang máy gần đóng lại, Lục Thừa Dư nghe được thanh âm của Nghiêm Mục truyền đến lần thứ hai.

“Ngày mai nhớ đi làm đúng giờ.”

Chỉ có điều, trên đời này các boss đều giống nhau.

Trở về nhà tắm một cái, thay quần áo khác, Lục Thừa Dư ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, liền phát hiện trên bàn trà để một dĩa trái cây còn tươi mới, không cần phải nói cũng biết là Nghiêm Mục sáng sớm hôm nay ra ngoài mua về.


Nhìn những trái cây này, y không nhịn cười được.

Nhanh đến buổi trưa, Lục Thừa Dư ra cửa, tìm tiệm bán các món hầm ngồi xuống, cuối cùng chỉ kêu hai món ăn thanh đạm. Uống nhiều rượu dạ dày như muốn tạo phản, ăn thứ khác không vô.

Canh bồ câu hầm mùi vị rất ngon, kích thích khẩu vị của Lục Thừa Dư, lúc y đang ăn hưng khởi, chợt nghe bàn bên cạnh có người than phiền. Y nghiêng đầu qua nhìn, chỉ thấy hai người nam nhân hơn ba mươi tuổi ngồi đối mặt nhau, hai người đều là vẻ mặt sầu khổ, tóc cũng loạn tao tao, thoạt nhìn có chút chật vật.

Hai người kia hiện tại có thể không có người biết, thế nhưng Lục Thừa Dư lại rất quen thuộc, bởi vì hai người kia sau này chính là đạo diễn Chương Thạc và biên kịch Khúc Lĩnh Bắc vô cùng nổi danh. Nghe đồn hai người là hảo huynh đệ nhiều năm, năm xưa bởi vì đầu tư quay một bộ phim gần trăm vạn kết quả doanh thu lại cao tới chín trăm vạn, chỉ một lần liền nổi tiếng. Bộ phim năm đó phủng hồng một vài nghệ sĩ, cũng làm cho Chương Thạc và Khúc Lĩnh Bắc được xem là tài năng trẻ trong showbiz.

Sau này hai người lại cùng nhau hợp tác quay thêm vài bộ phim, đều được giới phê bình khen ngợi, đời trước khi Lục Thừa Dư chết, hai người này đã có tiếng tăm trong giới, thật không ngờ lúc hai người xuất đầu lăn lộn lại là hình dạng nghèo túng này.

“Nếu không thì chúng ta bỏ đi,” Khúc Lĩnh Bắc ngửa cổ ực một hớp rượu, “Chạy tới chạy lui mấy tháng, không ai phản ứng với chúng ta cả.”

“Lão tử nếu có hai trăm vạn, đâu cần phải đi cầu cháu trai của mình,” Chương Thạc lau mặt một cái, “Chúng ta đều tốn nhiều khí lực như vậy, nếu không làm, công sức trước kia không phải đều uổng phí sao?”

“Uổng phí thì uổng phí đi,” Khúc Lĩnh Bắc cười khổ, “Mấy ngày hôm trước thân thích của tớ tìm cho tớ một công việc, tiền lương cũng rất tốt, tớ muốn đi thử một chút.” Con của hắn sắp vào tiểu học, tuy rằng vợ vẫn ủng hộ hắn, nhưng hắn vô pháp trơ mắt để vợ con bởi vì mộng tưởng của mình mà chịu khổ, hắn làm như vậy sao coi là đàn ông chứ?

Chương Thạc trầm mặc, hắn biết bạn tốt khó xử, đối phương không giống như mình, gia đình hắn còn có vợ con, không có khả năng hao tổn hơn nữa.

“Nhị vị chuẩn bị quay phim sao?” Trên mặt Lục Thừa Dư không thấy nửa phần xấu hổ khi nghe trộm người khác nói chuyện, y một bộ dáng vẻ ‘người trẻ tuổi tò mò’ hỏi, “Là quay phim gì vậy?”

Chương Thạc thấy người đặt câu hỏi là một thanh niên ngồi bàn bên cạnh, biết bọn họ nói chuyện với nhau làm cho đối phương vô tình nghe được, không có tư vị gì nói: “Chúng tôi bây giờ không có tiền, có thể quay phim gì chứ.”


“Có phải cần rất nhiều tiền không?” Lục Thừa Dư nhớ được sau này có một đài truyền hình đưa tin, Khúc Lĩnh Bắc đã từng nói qua chuyện này, đại ý là ngay lúc hai người quyết định từ bỏ, một ông chủ siêu thị cảm thấy vô cùng hứng thú với kịch bản của bọn họ, cuối cùng ném vào hai trăm vạn, giúp cho bọn họ quay phim thành công. Ai biết một lần liền nổi tiếng, để cho bọn họ tiến lên đỉnh cuộc sống, đồng thời cũng để cho ông chủ siêu thị kia buôn bán lời một khoản tiền lớn.

“Cũng không phải, cho dù chúng tôi muốn quay bộ phim có kinh phí thấp, vậy cũng phải tốn hai ba trăm vạn,” Chương Thạc thấy Lục Thừa Dư có tướng mạo tốt, lại một dáng vẻ tò mò, cho là y muốn trở thành diễn viên, vì vậy lắc đầu thở dài nói, “Người trẻ tuổi, giới giải trí cũng không tốt để lăn lộn đâu.”

“Tôi không muốn lăn lộn trong giới giải trí, nhưng tôi thích xem phim, nếu như chỉ là hai ba trăm vạn, tôi có thể lấy tiền cho mọi người quay.” Lục Thừa Dư thấy đối phương không tin, “Nếu không chúng ta tìm một chỗ nói chuyện rõ hơn đi.” Hiện nay tiền mặt ở trong tay y không nhiều lắm, thế nhưng hai ba trăm vạn vẫn có thể lấy ra được.

Chương Thạc và Khúc Lĩnh Bắc tuy rằng không ôm hy vọng gì, thế nhưng hiện tại cùng đường, không bằng nghe người trẻ tuổi này nói như thế nào, dù sao nghe một chút cũng không mất mát gì.

Nhưng mà, chờ bọn hắn ngồi xuống ở trong quán trà, sau đó thực sự thỏa thuận xong mọi chi tiết, tìm luật sư ký xong hợp đồng, hai người mới phản ứng được, bọn họ chạy nhiều ngày như vậy không có kết quả, vậy mà lại gặp được quý nhân trong quán cơm.

Xế chiều hôm đó một số tiền được chuyển tới tài khoản hai người, Chương Thạc nhìn số dư trong thẻ, cười đến khuôn mặt mập đều có chút vặn vẹo.

Đây quả thực là một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, đập cho bọn họ có chút váng đầu hoa mắt.

Tâm tình Lục Thừa Dư cũng rất tốt, đối với y mà nói, đây là một cơ hội từ trên trời rơi xuống, buổi chiều y nhìn kịch bản, hai người chuẩn bị quay phim 《Tiểu Điểu Tung Cánh》, bộ phim này mãi cho đến nhiều năm sau, vẫn là ví dụ tốt nhất của việc đầu tư nhỏ thành công lớn, thậm chí không ít người đầu tư điện ảnh hâm mộ đố kị ông chủ siêu thị kia, đây là cái vận cứt chó gì mới có thể nhặt được số tiền này.

Nhưng mà Lục Thừa Dư lại rất rõ ràng, ông chủ siêu thị kia kỳ thực cũng không có bao nhiêu tiền, ngay cả khi cùng Chương Thạc ký hợp tác, tiền trong tay cũng không đủ. Bất quá người này nửa đường lại bám vào được Hoa Đỉnh, buôn bán bất động sản lời một số tiền nhỏ, mới đầu tư hậu kỳ cho《Tiểu Điểu Tung Cánh》.

Người này tên là Hoàng Xuyên, về sau là người đầu tư nổi danh trong giới làm phim, đồng thời cũng là tên khốn kiếp muốn quy tắc ngầm Lục Thừa Dư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui