Lạc Thiên Hựu thực sự sợ rồi, nếu không phải chiếc xe đó bị nổ lốp, cô bây giờ không phải là đã..... Nhìn chằm chằm vết bầm tím bên thái dương cô, anh tự hỏi đây đã là lần thứ mấy rồi? Lần thứ mấy anh thấy cô bị thương như vậy?
Không thể thế này, không thể tiếp tục thế này nữa! Nhìn ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của cô, tim anh như bị một sợi dây đàn nào đó siết lại, có chút đau đớn, có chút nghẹt thở.
Không thể lần nào cũng may mắn như vậy được, anh không thể đánh cuộc, anh không thể!
--- ------ ------ -----
“Ý? Viên Viên? Cô quay lại rồi à? Lạc Hàng vui không?” Từ phòng thông tin đi ra, Phúc Viên Viên đã bị vài người đồng nghiệp quen thuộc ngày trước vây lại hỏi.
Phúc Viên Viên có chút thất thần, đồng nghiệp vừa hỏi xong mới ngẩng mặt lên cười, “Cũng tốt, thực ra cũng không khác Áo Nhĩ Đề Tư lắm.” Bề ngoài cô là lấy danh nghĩa đi hỗ trợ, mặc dù không ít người buồn bực cô lấy danh nghĩa phòng thông tin đi qua đó làm gì, nhưng lại ngại cô là em kết nghĩa của Tổng giám đốc, đám người cũng thức thời không truy vấn thêm.
“Sao cô đột nhiên quay về vậy?” Đồng nghiệp hiếu kỳ hỏi, cô còn cho rằng Viên Viên sẽ được điều tạm cho đến khi dự án hợp tác hoàn thành.
“Công ty thông báo tôi quay trở lại.” Nụ cười có chút miễn cưỡng, cô so với những đồng nghiệp này còn buồn bực hơn. Tối qua đột nhiên nhận được thông báo của công ty, muốn cô hôm nay quay lại Áo Nhĩ Đề Tư trình diện, không cần đến Lạc Hàng nữa.
Không chỉ điều này khiến cô nghi hoặc, mà từ tuần trước sau khi cô xảy ra tai nạn xe, Lạc Thiên Hựu cũng trở nên rất kỳ quái. Đi làm tan sở cũng không chờ cô, lúc nào cũng cho tài xế chở cô về trước, sau đó mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng anh đâu, điện thoại không nghe. Không phải rất lạ sao? Người trốn đi đâu rồi chứ?
Hỏi trợ lý Tề, anh cũng chỉ đơn giản trả lời cô là công ty có việc, đi công tác phía nam rồi, nhưng cô lại cảm thấy Lạc Thiên Hựu dường như giấu diếm cô chuyện gì đó.
“Không cần làm việc nữa sao? Hả? Công ty mời mấy người tới đây không phải để ăn cơm, nói chuyện, uống trà.” Giám đốc phòng thông tin bước ra ngoài liền nhìn thấy một đám người vây quanh Phúc Viên Viên, đang lúc tâm tình không thoải mái, tay chống nạnh bắt đầu mắng người.
Tất cả mọi người nhất thời tản ra, Phúc Viên Viên cũng ôm xấp tài liệu vừa mới lấy quay trở về vị trí của mình.
Quay trở lại phòng làm việc, trong khoảng thời gian ngắn cô vẫn chưa quen được, chỉ có điều công việc tồn đọng quá nhiều, sờ sờ mũi, cô phải chuyên tâm làm việc thôi.
Có việc để làm, thời gian đương nhiên trôi qua rất nhanh, một ngày cứ như vậy mà trôi qua. Đến lúc tan sở cũng không thấy Lạc Thiên Hựu đâu, vẫn là anh tài xế tiểu Vương tới đón cô, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
“Tiểu thư, về thẳng nhà hay sao?” Tài xế Tiểu Vương quay đầu hỏi.
Nghĩ một hồi, “Trở về khu nhà ngày trước của tôi đi, tôi muốn thu dọn lại chút đồ đạc.” Loại việc cỏn con này căn bản không tới phiên cô làm, chị Tiểu Hàm sớm đã cho người đi dọn dẹp đồ đạc rồi, bây giờ cô chỉ là quay về xác định xem đồ nào không cần nữa mà thôi.
Căn nhà đó thực sự đã biến thành cái ổ gà, cô cũng không biết nên xử lý thế nào mới tốt, may mắn anh rể Thượng Quan đã đồng ý giúp đỡ. Nghĩ tới những chuyện lộn xộn tán loạn này, suy nghĩ của cô có chút rối bời, lại nghĩ tới Lạc Thiên Hựu.
Không phải là anh đang trốn tránh cô chứ? Phúc Viên Viên lắc đầu, anh không giống người lấy chuyện tình cảm ra đùa giỡn, mặc dù hai người bọn họ ngoài miệng vẫn chưa chính thức nói chuyện yêu đương, nhưng hôn cũng đã hôn rồi, vậy không phải là có tình cảm hay sao?
Hơn nữa, cô cảm thấy ánh mắt Lạc Thiên Hựu nhìn cô cũng không giống như đang đùa giỡn cô. Ánh mắt anh lúc nào cũng cho người khác cảm giác lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng, cô sẽ từ trong ánh mắt anh nhìn mình tìm thấy được sự dịu dàng.
Bất luận thế nào, cứ cho là anh muốn đùa giỡn tình cảm của cô.... cũng vẫn đùa chưa tới! Ngoài những hành động hơi thân mật ra, hai người lúc đó vẫn còn rất trong sáng.
Nghĩ tới đầu cô đều đau hết lên, xoa xoa thái dương, thở dài. Quên đi, hai ngày nữa về quê, nhờ ông nội xem giúp cô mối nhân duyên này, dù sao ông nội cũng thích làm nguyệt lão như vậy.
Nghĩ tới ông nội, Phúc Viên Viên đột nhiên nhớ ra lời ông nội dặn dò cô trong chuyến về quê lần trước. Cô đột nhiên ngồi thẳng người dậy, mở ba lô lục qua lục lại, cầm lên một cái hộp nhỏ màu đỏ, mở ra, miếng ngọc bội ông nội tặng cô đang nằm yên trong đó.
Bởi vì miếng ngọc bội này rất quý giá, cô cũng hiểu rõ tính tình bừa bộn của mình, sợ làm hỏng mất, vì thế vẫn không đeo lên người, ngược lại đặt trong ba lô.
Nhân duyên kèm máu đỏ, cô nghĩ tới lời ông nội từng nói, đột nhiên cảm thấy, hóa ra ông nội không phải thầy nói bừa, thực sự cũng có chút tài năng, hình như đều đã nói trúng rồi.
Cẩn thận suy nghĩ, từ sau khi cô biết Lạc Thiên Hựu, dường như rất thường xuyên bị thương, không bị thương cũng bị té nhẹ, ý? Đúng rồi! Hình như chính là lần trước sau khi cô bị thương nhập viên, Lạc Thiên Hựu mới trở nên là lạ, sau đó cô mới bắt đầu dần dần không tìm thấy anh.
“Tiểu thư, tới rồi.” Tài xế tiểu Vương dừng xe nói.
Phúc Viên Viên bỏ đi suy nghĩ miên man trong đầu, thuận tay đeo ngọc bội lên người, mang theo ba lô xuống xe.
“Tôi đi dọn đồ đạc một chút, đại khái tầm một tiếng sau anh hãy quay lại.”
“Cần tôi giúp không?” Tiểu Vương quan tâm hỏi một câu.
“Không cần đâu, tôi lên lầu đây.” Cô khoát khoát tay rồi đi lên.
Trở lại nhà cũ, trong lòng vẫn có một chút bồn chồn. Nghĩ đến lần trước quay về còn có Lạc Thiên Hựu đi cùng, hôm nay chỉ còn một mình cô, đột nhiên cảm thấy rất tủi thân.
Cô không dám nhìn xung quanh, chỉ chăm chăm mở cửa nhà mình, dọn dẹp lại đồ đạc của bản thân. Đồ đạc trong nhà đã được người của công ty dịch vụ chuyển đồ thu dọn từng cái một, một vài vật phẩm lộn xộn được gom lại ở bên cạnh, cô cầm lấy một hộp giấy đang để một bên, bắt đầu chăm chú dọn dẹp đồ đạc.
Lúc năm, sáu giờ, ánh mặt trời ngày hè vẫn còn rất sáng, vì thế cô cũng không mở đèn, ánh nắng từ từ men theo phía tây hạ xuống, cô không hề chú ý, vẫn cứ chăm chú phân loại đồ bỏ đi và đồ muốn giữ lại.
Lúc này cánh cửa đang khép phía sau lưng cô từ từ bị đẩy ra, một bóng đen đang đứng ở cửa chính, trong tay cầm một thứ đồ vật, chầm chậm bước về phía cô, càng bước càng gần, càng bước càng gần…. Đúng lúc bóng đen kia đứng sát phía sau cô, căn phòng u tối trong phút chốc sáng lên!
“Ông làm gì đó?!” Tài xế tiểu Vương đợi ở dưới lầu hơn một tiếng đồng hồ cũng không thấy người xuống, không khỏi sốt ruột, khóa kỹ xe rồi lên lầu xem xem. Không ngờ vừa lên tới lầu liền nhìn thấy có một người đàn ông lén lén lút lút bước vào trong nhà, anh vội vàng ba chân bốn cẳng xông lên phía trước, bật đèn quát lớn.
Phúc Viên Viên bị giọng nói bất thình lình cùng ánh đèn sáng làm giật thót cả tim, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bóng người đứng sát ngay phía sau mình lại giật thót thêm lần nữa, tim đập bình bịch bình bịch loạn xạ.
“Trần, Trần tiên sinh?” Cô nhìn kỹ, phát hiện là Trần tiên sinh ở tầng trên.
Trần tiên sinh tướng mạo nhã nhặn, trong tay còn cầm một bình chữa cháy nhỏ, có chút xấu hổ nhìn cô, vội vàng quăng bình chữa cháy xuống bên cạnh.
“Ông muốn làm gì Phúc tiểu thư?” Tiểu Vương vọt tới trước mặt che chắn cho Phúc Viên Viên.
Trần tiên sinh luống cuống vẫy vẫy tay, mặt đỏ rần lên, “Không, không không phải, các người hiểu lầm rồi! Là tôi hiểu lầm rồi! Xin xin xin lỗi!” Vì quá căng thẳng, ngay cả lời nói ra cũng lắp ba lắp bắp.
“Chú cầm bình chữa cháy đứng ở sau lưng cháu làm gì vậy?” Phúc Viên Viên trốn ở sau lưng Tiểu Vương, nếu không phải Tiểu Vương đúng lúc lên lầu, cô nhất định đầu rơi máu chảy.
Trần tiên sinh khẩn trương tới mức mặt đều đỏ lên, “Không phải, các người hiểu lầm rồi. Tôi vừa tan ca về nhà, lúc đi ngang qua phát hiện cửa chính không khóa, lại nghe thấy tiếng động. Tôi nhớ tầng này không có ai ở, nghĩ rằng gặp phải kẻ trộm, đẩy cửa ra lại thấy một bóng người ngồi xổm lục lọi đồ đạc trong rương, mới thuận tay cầm đồ lên, tính đánh ngất người trước rồi mới báo cảnh sát!”
“À, thì ra là như vậy.” Sợ bóng gió một hồi, hai người Phúc Viên Viên và Tiểu Vương xấu hổ cười cười, biết là hiểu lầm người ta rồi.
“Thật xin lỗi, lúc nãy tôi tưởng là người xấu muốn làm hại tiểu thư. Xin lỗi, thật xin lỗi.” Tiểu Vương nghĩ ngợi một chút, tình huống đó đích thực cũng giống như Trần tiên sinh nói.
“Là cháu không tốt, lười đứng dậy bật đèn, thật ngại quá.” Phúc Viên Viên lúc này mới chú ý đến đã sắp bảy giờ rồi, ánh mặt trời cũng đã xuống núi.
Trần tiên sinh ngại ngùng khoát khoát tay, “Là tôi nhìn không rõ, cũng may chưa nện xuống. Phúc tiểu thư, cô quay lại thu dọn đồ đạc hả? Chuẩn bị dọn đi rồi sao?”
“Không có, chỉ là quay về dọn dẹp lại chút đồ đạc mà thôi.” Phúc Viên Viên bất giác sờ sờ đầu mình, gần đây nó thực sự rất hay gặp tai nạn, vết bầm trên thái dương vẫn còn chưa hoàn toàn tan hết.
Đơn giản nói xã giao với đối phương thêm vài câu, Trần tiên sinh đã rời đi trước, Phúc Viên Viên nhìn thấy đồ đạc được dọn dẹp cũng kha khá rồi, liền cùng Tiểu Vương khóa kỹ cửa rồi rời đi.
--- ---------
“Nước!” Mắt mở to, Lạc Thiên Hựu hớp lấy từng hơi thở, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, môi tím tái, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Tề Yến đau lòng nhìn anh, đỡ anh từ trên giường ngồi dậy, “Tổng giám đốc, anh vẫn ổn chứ?” Nhìn thấy Tổng giám đốc ngày từng ngày tiều tụy đi, anh thực sự cũng không biết làm thế nào mới tốt.
Lạc Thiên Hựu đờ đẫn nhìn trần nhà một hồi, “Lần này tôi ngủ bao lâu rồi?”
Rời khỏi Phúc Viên Viên, anh càng có thể cảm nhận được thời điểm chú Hà nói sắp tới rồi có nghĩa là gì. Thời gian anh ngủ càng ngày càng dài, chỉ cần vào giấc mộng, xung quanh vĩnh viễn là bóng tối, muốn tỉnh cũng không tỉnh nổi.
“Hai mươi mấy tiếng. Tổng giám đốc, anh cứ tiếp tục thế này không được, chúng ta quay về bên cạnh Phúc tiểu thư đi.” Tề Yến thuyết phục.
Lạc Thiên Hựu lắc đầu, “Tề Yến, tôi mệt rồi, cũng không muốn liên lụy người khác.”
Anh thật sự mệt mỏi rồi. Mười năm, thời gian mười năm trời chịu ác mộng giày vò, nếu không có ý chí kiên cường thì không thể chống đỡ nổi. Nhưng ý chí có mạnh mẽ tới đâu cũng chống đỡ không khỏi thời gian dài mà dần trở nên hao mòn.
Anh biết bản thân đối với Phúc Viên Viên vẫn chưa yêu tới mức khắc cốt ghi tâm, nhưng mà, anh thật sự thích cô, thích sâu đậm. Sự xuất hiện của cô giống như ánh mặt trời trong nơi tăm tối vậy.
Cố ý giữ cô bên cạnh mình quả thực giúp bản thân tốt hơn rất nhiều, chỉ là nhìn cô một ngày lại một ngày tăng thêm thương tích, anh thực sự không cách nào chấp nhận được. Hơn nữa mỗi lần nhìn ánh mắt trong veo của cô, anh càng cảm thấy chột dạ không thôi.
“Tổng giám đốc, không thì chúng ta cứ thành thật nói rõ cho Phúc tiểu thư, nói không chừng cô ấy sẽ đồng ý giúp anh.” Tề Yến không hiểu suy nghĩ của anh. Theo như anh thấy, Phúc tiểu thư thích Tổng giám đốc, do đó vì Tổng giám đốc chống đỡ những điều này cũng nên mà. Cho dù biết rõ, theo tính cách của Phúc tiểu thư, chắc cũng sẽ đồng ý thôi, tại sao Tổng giám đốc lại không chịu nói ra?
Lạc Thiên Hựu im lặng. Anh cũng từng nghĩ qua sẽ nói rõ sự tình cho tiểu Viên, nhưng mà hậu quả đó sẽ giống như bọn họ dự đoán sao? Có lương thiện thế nào cũng có giới hạn của nó, nếu như để tiểu Viên biết được, lúc bắt đầu anh tiếp cận cô là có mục đích, vậy cô có đau lòng hay không?
Anh không dám đối mặt với cô lúc cô đau lòng, dù sao anh cũng đã chịu đựng lâu như vậy rồi, qua được lần này, chỉ cần qua được lần này, anh sẽ có thể quay về bên cạnh tiểu Viên.
Anh không tin! Lạc Thiên Hựu anh lại không được trời xanh chiếu cố! Anh cũng không tin anh không thể đánh cuộc với ông trời một lần! Anh tuyệt không bỏ cuộc! Cho dù không dựa vào sự che chở của tiểu Viên, anh nhất định cũng có thể vượt qua cửa này!
Đồng thời lúc này, tại quê nhà của Phúc Viên Viên---
“Choang” một tiếng, tấm hình toàn gia đình đang treo trên tường đột nhiên rơi xuống đất, khung hình đều vỡ toang.
“Ây ya! Sao lại rơi xuống rồi? Đang yên đang lành lại bị hư.” Bà nội Phúc đau lòng nhìn bức hình trên sàn, vội vàng đi lấy cây chổi, muốn quét dọn mảnh thủy tinh vỡ trước.
Ông nội Phúc từ trong sân hóng mát vừa vặn đi tới, nhìn thấy lão bà nhà mình khom người nhặt đồ, “An Trảo? Đồ gì bị hư vậy?”
Bà nội Phúc ngẩng đầu nhìn ông, bàn tay vô ý bị mảnh thủy tinh đâm trúng, “A!” Tay bị đau nhấc lên, “Lão già thúi, tự dưng nói chuyện với tôi, hại tôi bị đâm rồi này.”
Ông liếc mắt khinh thường, “Bà tránh ra, tôi tới đây. Đang yên đang lành, tự mình không chú ý còn nói do tôi nữa.” Ngồi xổm xuống đang định nhặt tấm hình lên, đột nhiên phát hiện, trong tấm hình đầu Phúc Viên Viên bị nhỏ vài giọt máu. Trong lòng đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái, ông bấm bấm ngón tay, nhẩm nhẩm tính, mặt bỗng biến sắc!
“Chết yểu! Sao lại để tiểu Viên nhà tôi gặp chuyện này. Lão bà, đồ đạc để bà thu dọn, tôi phải đi tìm tiểu Viên đây!” Động tác của ông nội Phúc hoàn toàn không giống như ông già bảy mươi tuổi, rất nhanh đã đứng dậy vọt lên trên lầu.
Bà nội Phúc cầm lấy khăn giấy lau vết máu, thấy ông chạy tới rồi chạy lui, “Đi tìm tiểu Viên làm gì cơ chứ?” Thật không biết ông đang muốn làm gì?
“Cứu người a!” Ông nội Phúc cầm túi đồ đã được cất gọn, cắm cây kiếm gỗ đào vào bên hông rồi vội vàng quýnh quáng chạy.
“Cuộc gọi của bạn sẽ được chuyện đến hộp thư thoại….” Quăng điện thoại, Phúc Viên Viên ngồi trên bộ sofa màu trắng không vui bĩu môi, thuận tay cầm điều khiển mở ti vi lên xem.
“Người rốt cuộc chạy đi đâu rồi?” Kỳ lạ, đã hai ngày rồi cô hoàn toàn không có tin tức gì của Lạc Thiên Hựu, ngay cả trợ lý Tề cũng không nghe máy, đây rốt cuộc là thế nào?
“Phúc tiểu thư! Phúc tiểu thư!” Vừa nghĩ tới trợ lý Tề, giọng của anh đã vang lên ngoài cửa, giọng điệu vô cùng gấp gáp, dường như đã xảy ra chuyện gì.
Phúc Viên Viên lập tức từ sofa đứng lên, vọt tới mở cửa, “Trợ lý Tề? Xảy ra chuyện gì?”
Tề Yến đỏ mắt, không trả lời cô, trực tiếp kéo cô chạy đi. Phúc Viên Viên vô duyên vô cớ bị kéo đi, trên chân vẫn còn mang đôi dép lê trong nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...