Trong nháy mắt, hơn hai mươi ngày trôi qua, phía sau núi có hai bóng người đi ra, trở lại học cung Thanh Châu.
Cơ thể Diệp Phục Thiên có thay đổi không nhỏ, đôi mắt trở nên có thần hơn, vóc người cũng tốt hơn chút, đi trên con đường ở học cung, hắn chợt có cảm giác như mộng, dường như đã rời đi thật lâu.
"Tên này trốn tránh bấy lâu rốt cuộc đã trở về."
"Chỉ còn tám ngày nữa là đến kỳ thi Hương, có muốn tránh cũng không tránh được."
Trong học cung không ít người thấy Diệp Phục Thiên đều xì xào bàn tán, chuyện xảy ra hơn hai mươi ngày trước trên giảng đường của Tần Y đã sớm truyền ra ngoài, “nhân vật huyền thoại” ba năm nay không đột phá một cảnh nào lại cả gan xem thường nữ thần Tần sư tỷ trước mặt mọi người rồi còn đùa giỡn với Phong Tình Tuyết, ba chữ Diệp Phục Thiên bây giờ cực kỳ vang dội ở học cung Thanh Châu.
"Hình như có người muốn gây phiền phức cho mình?" Thính giác của Diệp Phục Thiên hôm nay nhạy bén hơn, cho dù thấp giọng bàn tán hắn vẫn có thể nghe thấy.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Dư Sinh cảm thông nhìn hắn, dù là Tần Y hay Phong Tình Tuyết, tướng mạo của họ đều là hàng cực phẩm, rất nổi tiếng ở học cung Thanh Châu, người theo đuổi vô số, nhất là Tần Y, dù sao nàng đã mười bảy tuổi, vóc người nóng bỏng, Diệp Phục Thiên một ngày xem thường hai vị mỹ nữ, kẻ muốn tìm hắn tính sổ đâu có thiếu.
"Không sao, dù gì cũng có cậu ở đây." Diệp Phục Thiên nhún vai.
"Bây giờ cậu đã có thể tự mình giải quyết rồi mà?" Dư Sinh buồn bực nói, bây giờ Diệp Phục Thiên đã đạt đỉnh phong Thần Lực cảnh, lực chiến còn mạnh hơn tầng sáu Vô Song cảnh.
"Phải khiêm tốn." Diệp Phục Thiên chắp hai tay sau lưng nghênh ngang đi về phía trước, Dư Sinh cạn lời nhìn theo, trước đây chỉ mới tầng một thôi đã kêu gào mình là pháp sư thiên mệnh, bây giờ thực sự là pháp sư thiên mệnh rồi lại bảo phải khiêm tốn? Còn có thể vô sỉ hơn không hả?
Hai người trở lại biệt viện không lâu, quả nhiên có người đi đến biệt viện của bọn họ, hơn nữa không chỉ là một nhóm người.
Hai nhóm người này hình như là trùng hợp, lúc chạm mặt nhau bèn nhìn nhau, ánh nhìn sắc bén va chạm giữa không trung, sau đó cùng đi về phía biệt viện.
"Là người của kỵ sĩ đoàn Võ Đạo cung và Thuật Pháp cung." Rất nhiều người đổ về phía bên này, nhao nhao lộ ra vẻ hoang mang kỳ lạ, những người này đều là đệ tử chính thức của học cung Thanh Châu, tuyệt đối không phải đơn giản chỉ đến tranh giành nhau.
Võ Đạo cung của học cung Thanh Châu có Chiến lầu, Kiếm các và kỵ sĩ đoàn, Thuật Pháp cung có bảy đại hành cung, trong đó có một cung y phục màu bạc rạng ngời rực rỡ chính là kỵ sĩ đoàn.
Bên kia mặc y phục vàng óng tương phản với màu bạc, đây tất nhiên là pháp sư Kim Hành cung của Thuật Pháp cung.
"Mạc Lam Sơn sư huynh - kỵ sĩ vinh dự ba sao, Hàn Dạ sư huynh - pháp sư vinh dự hệ Kim hai sao, bọn họ lại cùng đến." Có người nhận ra người cầm đầu hai phe, trong lòng hơi run, lập tức hiểu người hai phe vì sao mà đến.
Thực sự là vinh dự quá lớn!
Người của Võ Đạo cung và Thuật Pháp cung đồng thời cùng đến, tất nhiên không phải đến tìm Diệp Phục Thiên.
Trong biệt viện, Diệp Phục Thiên đứng một bên nhìn Dư Sinh đứng trước mặt người hai phe, trên khuôn mặt mang nụ cười thản nhiên, tiểu tử đứng sau mình, hào quang của hắn không thể nào che giấu, hơn nữa tương lai sẽ càng thêm chói mắt, đối với điều này, hắn vô cùng tin tưởng tựa như Dư Sinh tin hắn vậy.
Lúc trước trên giảng đường, Tần Y sư tỷ nói Dư Sinh không cần tham gia thi Hội sang năm và được tùy ý chọn Võ Đạo cung hoặc Thuật Pháp cung, khi đó hắn bèn nghĩ liệu người bên trên có chủ động ra tay chiêu mộ hay không, bây giờ quả nhiên đã tới.
"Ngươi ra ngoài trước đi." Mạc Lam Sơn nhàn nhạt nói, Diệp Phục Thiên biết những lời này là nói với hắn nên hắn mỉm cười ra khỏi biệt viện.
Ngoài biệt viện lúc này tụ tập không ít người, đệ tử ngoại môn của học cung Thanh Châu đến mấy nghìn, hàng năm số người có thể được học cung chủ động mời chào trở thành đệ tử nội môn không quá hai bàn tay, kẻ ước ao ghen tỵ đương nhiên sẽ không thiếu.
"Dư Sinh sắp trở thành đệ tử chính thức của học cung, mà hắn lại là kẻ sắp bị đuổi khỏi học cung, thật là chuyện nực cười." Mọi người thấy chỉ có một mình Diệp Phục Thiên liền không ngại nói to, bây giờ kẻ khó chịu với hắn trong học cung cực kỳ nhiều.
"Hắn dựa vào sự che chở của Dư Sinh mới trải qua được ba năm vô lo, bằng không e rằng hắn sớm đã có không có cách nào ở lại học cung."
"Ta rất mong chờ biểu hiện của hắn trong kỳ thi Hương sắp tới.” Có người cười nói.
"Thay vì ở đây lo lắng cho ta, chi bằng các ngươi nên suy nghĩ thật kỹ nên làm cách nào để ứng phó với kỳ thi Hương sắp tới, đến lúc đó nếu biểu hiện quá tệ, sợ là sẽ phải thật mất mặt đấy." Diệp Phục Thiên vào tường hờ hững nói.
“Chà, ngữ khí thật kiêu ngạo.”
"Quả nhiên lời đồn chính xác.” Rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, Dư Sinh sắp trở thành đệ tử chính thức của học cung, lẽ nào hắn không thấy hổ thẹn sao?
Diệp Phục Thiên nhắm mắt lại chẳng muốn nghe những âm thanh kia, không lâu sau, trong biệt viện có người đi ra, là Mạc Lam Sơn đứng đầu kỵ sĩ đoàn, bọn họ lướt qua Diệp Phục Thiên, sau đó, bước chân của Mạc Lam Sơn dừng lại.
"Ta nghe nói phụ thân của Dư Sinh là quản sự trong gia tộc của ngươi?" Mạc Lam Sơn nhàn nhạt hỏi, hắn không quay đầu lại, ánh mắt cũng không biết đang nhìn về đâu.
"Đúng vậy." Diệp Phục Thiên gật đầu nói.
"Thân thế bình thường quả nhiên ràng buộc tầm nhìn của con người, có điều dần trưởng thành càng hiểu rõ, chung quy không phải là người của một thế giới, bây giờ ngươi có kiêu ngạo thế nào, tương lai sẽ thấp hèn thế đó, những người đã từng giao thiệp với ngươi, tương lai, ngay cả tư cách ngưỡng mộ ngươi cũng không có." Mạc Lam Sơn lãnh đạm nói rồi tiếp tục bước đi, bóng dáng dần dần khuất xa.
Từ đầu tới cuối, hắn không hề nhìn Diệp Phục Thiên, tựa như không đáng để nhìn.
Diệp Phục Thiên nhìn bóng lưng rời đi hơi nghi hoặc, hắn tin Dư Sinh không hỏi ý kiến của mình sẽ không dễ dàng quyết định, mà Mạc Lam Sơn đã biết quan hệ của mình và Dư Sinh, vì sao lại châm chọc mình như thế? Hình như mình và hắn chưa từng quen biết mà nhỉ.
Người của Thuật Pháp cung cũng đi ra, Hàn Dạ nhìn bóng dáng khuất dần phía trước, sau đó nhìn Diệp Phục Thiên cười nói: "Ngay cả sư tỷ cũng dám đùa giỡn, ngươi có gan to thật."
"Ờ…" Diệp Phục Thiên không lời chống đỡ, việc này đã truyền đến tai đệ tử chính thức của học cung rồi hả?
"Mạc Lam Sơn là người của kỵ sĩ đoàn Võ Đạo cung, mặc dù Tần Y tu hành ở Kiếm các nhưng cũng coi như là tu hành trong Võ Đạo cung.” Hàn Dạ để lại một câu rồi rời đi, mắt Diệp Phục Thiên sáng lên, lập tức tâm như gương sáng, hóa ra là thế.
Diệp Phục Thiên trở lại biệt viện, Dư Sinh thấy hắn đi tới liền định mở miệng.
"Không cần suy nghĩ nữa, để cậu ra quyết định như vậy rất không phải với thiên phú của cậu, không chọn gì cả, nếu không có sau đó, vậy thì thi Hương sắp tới, bọn họ tự nhiên sẽ hiểu cậu là thiên tài như thế nào!" Diệp Phục Thiên nói khiến Dư Sinh sửng sốt, thấy Diệp Phục Thiên không để tâm đến chuyện này, hiển nhiên trong lòng sớm đã có cách, hắn cũng không khỏi gật đầu.
Hắn tin cậu ấy hơn cả tin bản thân mình.
…
Chỉ còn bảy ngày nữa là đến thi Hương, sáng sớm, tiếng chuông ở học cung Thanh Châu vang lên.
Mọi người lần lượt rời khỏi biệt viện cùng đến một địa điểm.
Hàng năm vào lúc này, học cung Thanh Châu đều sẽ triệu tập đệ tử ngoại môn, tuyên bố một vài việc về thi Hương đồng thời kiểm duyệt trước khi kỳ thi Hương đến.
Diễn võ trường ở học cung Thanh Châu cực rộng, có thể chứa mấy vạn người, cho dù đệ tử ngoại môn lũ lượt đến đây nhưng vẫn có cảm giác rộng rãi.
Giảng viên ngoại môn đã đến từ trước, hôm nay Tần Y y phục gọn gàng càng khiến vóc người bốc lửa kia càng thêm nhuần nhuyễn, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt.
"Tên kia tới rồi kìa." Lúc này cả nhóm người huyên náo, chú ý đến hai người đang đi tới,
"Nghe nói hôm qua sư huynh của Võ Đạo cung và Thuật Pháp cung đến chiêu mộ Dư Sinh, đãi ngộ như vậy không phải ai cũng có được, tên kia có tư cách gì đi trước mặt Dư Sinh chứ?" Rất nhiều người nhìn “nhân vật huyền thoại” ấy lộ vẻ khó chịu, Dư Sinh tương lai tất nhiên sẽ là nhân vật lớn mà Diệp Phục Thiên thì sao? E là kẻ hèn mọn nhất.
Có điều Diệp Phục Thiên dường như không hề để ý, quan hệ giữa hắn và Dư Sinh, những người khác sao mà hiểu được.
"Tần sư tỷ." Diệp Phục Thiên đi về phía Tần Y, hai mắt lóe sáng, dáng vóc và dung nhan này, chả trách Mạc Lam Sơn lại buông lời sỉ nhục kẻ “tiểu nhân” đó.
Tần Y thấy Diệp Phục Thiên liền sầm mặt lại nói: "Mấy ngày này ngươi đã đi đâu?"
"Đương nhiên là đi tu hành.” Diệp Phục Thiên nói: "Nếu đã đồng ý với Tần sư tỷ, tất nhiên phải cố gắng vượt qua kỳ thi Hương chứ."
Tần Y thấy Diệp Phục Thiên không có vẻ như đang nói dối, sắc mặt hòa hoãn vài phần, nếu thật sự có thể khích lệ hắn nỗ lực tu hành, chỉ cần kỳ thi Hương không quá kém thì nàng vẫn có thể xin học cung cho hắn thêm một ít thời gian.
"Đã bước vào Luyện Thể cảnh chưa?" Tần Y hỏi.
"Sư tỷ, ta đã bước chân vào Thần Lực cảnh." Diệp Phục Thiên nghiêm túc gật đầu.
Nghe được lời của hắn, sắc mặt Tần Y trong nháy mắt lạnh đi, hung tợn trừng mắt, nàng ban đầu còn muốn xin cho hắn nên mới tin lời hắn nói.
"Phụt…" Những người bên cạnh phá lên cười, Lăng Tiếu đứng cách đó không xa tự bao giờ, thấy Diệp Phục Thiên nói: "Tần Y sư tỷ, người như vậy hà tất phải để ý tới."
"Diệp Phục Thiên, thời gian sắp hết rồi, nếu ngươi còn muốn ở lại học cung, bảy ngày sắp tới phải nỗ lực đột phá Luyện Thể cảnh." Tần Y có chút thất vọng, nghĩ đến đợt kiểm tra thiên phú ba năm trước quả thật quá đáng tiếc.
Diệp Phục Thiên tựa hồ hiểu được tâm trạng của Tần Y, hắn lại lộ ra nụ cười xán lạn, chí ít sư tỷ thật sự hy vọng hắn tốt lên.
"Yên tâm đi sư tỷ, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng." Diệp Phục Thiên nhếch miệng cười, ánh nắng sáng sớm thấp thoáng trên gương mặt non nớt trông rất đẹp mắt.
Trong lòng Tần Y cũng dịu bớt, lại nghe Diệp Phục Thiên nói: "Sư tỷ đã đồng ý với điều kiện của ta thì cũng đừng quên nhé."
"Ngươi thật là…" Tần Y tức giận giậm chân, xoay người đi ra, chung quy nàng cũng chỉ là thiếu nữ mới mười bảy tuổi.
Rất nhiều người đều có chút ngây dại, sau đó càng thêm tức giận với Diệp Phục Thiên, trong ánh mắt còn có vài phần đố kỵ, đại khái là đố kỵ Diệp Phục Thiên có thể vui đùa không kiêng nể với Tần Y sư tỷ như thế, tuy là rất vô sỉ...
"Hà tất phải phí thời gian với loại người này." Một giảng viên nam đến bên Tần Y thấp giọng nói.
Tần Y nhìn hắn nói: "Kỳ thực hắn có thiên phú tốt, đến bây giờ ta cũng không biết, tại sao suốt ba năm lại không thể đột phá Tụ Khí cảnh, hay là, kỳ thi Hương này, hắn thực sự sẽ làm nê kỳ tích?"
“Thật không hiểu nổi tại sao muội lại cứ ảo tưởng như thế.” Giảng viên bên cạnh lắc đầu, khó chịu nhìn về phía Diệp Phục Thiên.
Lúc này Diệp Phục Thiên cũng có chút buồn bực, nói với Dư Sinh nói: "Vì sao mình nói thật lại không ai tin?"
Dư Sinh im lặng nhìn hắn, hơn hai mươi ngày từ Tụ Khí cảnh đến Thần Lực cảnh, ai có thể tin được?
“Mùa xuân sang năm mình và cậu đều sẽ chính thức vào học cung, có muốn giúp cả Tình Tuyết không?” Diệp Phục Thiên hỏi.
Dư Sinh nhìn Phong Tình Tuyết, lập tức gật đầu, nếu có thể tu hành cùng Diệp Phục Thiên, trước kỳ thi Hội sang năm Phong Tình Tuyết sẽ có cơ hội đột phá tầng bảy Huyền Diệu cảnh.
Diệp Phục Thiên tìm được Phong Tình Tuyết liền đi về phía nàng, rất nhiều người không tự chủ được tránh ra, tất nhiên là bởi vì Dư Sinh đang đứng ở phía sau hắn.
Nhưng lúc đang đến gần Phong Tình Tuyết bỗng nhiên có một người chắn trước mặt, đó chính là hảo bằng hữu của nàng - Mộ Dung Thanh
"Có chuyện gì sao?" Mộ Dung Thanh lãnh đạm hỏi.
"Ta tìm Tình Tuyết." Diệp Phục Thiên cười nói.
"Ta biết, có chuyện gì ngươi nói ở đây đi." Mộ Dung Thanh lại nói.
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn Phong Tình Tuyết nói: "Ta có chuyện muốn nói với muội."
“Ngươi đứng đó nói cũng được.” Ánh mắt Phong Tình Tuyết có chút né tránh, tựa hồ không dám nhìn Diệp Phục Thiên.
"Tình Tuyết, đây là ý gì?” Diệp Phục Thiên nghi ngờ nói.
"Không hiểu sao, ý là Tình Tuyết không muốn tiếp xúc quá gần với ngươi, chú ý chừng mực một chút." Mộ Dung Thanh lạnh lùng nói.
Đồng tử Diệp Phục Thiên hơi co rút lại, ánh mắt trở nên sắc bén và cực kỳ nghiêm túc nhưng Phong Tình Tuyết vẫn cố né không nhìn hắn.
"Bỏ đi." Chân mày Diệp Phục Thiên dần dần giãn ra, nhẹ giọng nói.
"Phục Thiên muốn muội sau này sẽ cùng tu hành với cậu ấy." Dư Sinh đột nhiên nói, ánh mắt của hắn cũng rất sắc bén.
Ánh mắt Diệp Phục Thiên ngưng đọng nhìn Dư Sinh, từ trước đến nay cậu ấy không phải người nói nhiều nhưng thời khắc này Dư Sinh hình như rất tức giận.
Lúc này Phong Tình Tuyết mới ngẩng đầu nhìn lên thấy ánh mắt của Dư Sinh ngại ngùng thốt lên: "Dư Sinh ca."
Rất nhiều ánh mắt nhìn về phía bên này, Diệp Phục Thiên muốn mời Phong Tình Tuyết cùng tu hành? Nực cười, kẻ này thực sự là kẻ nằm mơ nói mộng nhưng người nói ra là Dư Sinh, trong lúc nhất thời không ai dám xen vào.
"Ta biết Tình Tuyết rất tôn trọng ngươi, thế nhưng để Tình Tuyết và Diệp Phục Thiên cùng nhau tu hành, ngươi cho rằng Diệp Phục Thiên hắn xứng sao?" Mộ Dung Thanh nhìn Dư Sinh nói.
Dư Sinh căn bản không nhìn nàng, không coi trọng lời nói của nàng, vẫn nhìn Phong Tình Tuyết nói: "Ta muốn biết suy nghĩ của muội."
Đôi bàn tay trắng trẻo của Phong Tình Tuyết nhắm chặt, cơ thể run nhè nhẹ, nàng nhìn Dư Sinh rồi nhìn Diệp Phục Thiên, nghiêm túc lắc đầu nói: "Dư Sinh ca, chúng ta đều đã trưởng thành, vẫn nên duy trì khoảng cách thì tốt hơn."
Nói những lời này, nàng thở dài, dường như nàng đang quyết định một việc quan trọng, nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều nhưng cũng cảm thấy mất mát.
Sau khi Phong Tình Tuyết từ chối, Diệp Phục Thiên cười khổ lắc đầu, quả nhiên nàng ấy đã trưởng thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...