Dịch: Hoangforever
Hai con mắt xinh đẹp của Đường Uyển nhìn về phía Diệp Phục Thiên. Cái tên này, còn chưa có vào Học Cung đã nghĩ tới chuyện đánh người rồi sao?
Nhưng mà, những lời cô nàng Mộc Vân Nghê kia nói quả thật có chút quá đáng. Giả sử nếu như cô ta vũ nhục sư phụ của nàng. E rằng, nàng cũng giống như hắn, đều không thể nhẫn nhịn được.
"Đông Hải Học Cung không cho phép lăng nhục người khác. Nhưng cũng không phản đối các đệ tử tranh chấp với nhau. Cho nên, chỉ cần hai bên tự nguyện chiến đấu với nhau. Các trưởng bối của Học Cung cũng không có quản. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ra tay phải có chừng mực. Không được quá độc ác. Không tàn không phế. Khi đó sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Đường Uyển nhỏ giọng nói:
"Dĩ nhiên, cậu cũng không phải là người của Học Cung. Cho nên, nếu như cậu muốn khiêu khích đệ tử Đông Hải Học Cung....khả năng lớn có lẽ là.... bị đánh."
Diệp Phục Thiên nhìn thấy Đường Uyển có vẻ xấu hổ. Giống như kiểu nàng không tín nhiệm mình vậy??
Hình như đám người Mộc Vân Nghê nghe được Diệp Phục Thiên hỏi Đường Uyển câu hỏi kia. Cho nên, bọn họ liền dừng bước chân lại. Sau đó, Mộc Vân Nghê nhìn về phía Diệp Phục Thiên với một ánh mắt cổ quái. Một người trong đám Mộc Vân Nghê nói:
"Vân Nghê, hắn hình như còn muốn đánh cô nữa kìa."
Mộc Vân Nghe nghe thấy vậy, cảm thấy quá hài hước. Nàng nhìn Diệp Phục Thiên, cười nói:
"Kích động lắm sao? Chẳng lẽ những lời ta nói, không đúng sao? Ngày hôm qua, ai tới nhà ta, xin cha ta chứa chấp ấy nhỉ?? Hay là thế này đi. Bây giờ, người cầu xin ta, biết đâu ta lại nhủ lòng thương, suy nghĩ lại, về bảo với cha ta chứa chấp thầy trò các ngươi."
Diệp Phục Thiên nhìn Mộc Vân Nghê, nói:
"Lúc này, ta rất là tức giận."
"Thì sao nào?"
Mộc Vân Nghê cười dài, nhìn hắn. Những người bên cạnh Mộc Vân Nghê cũng cười rộ lên. Rất tức giận? Thế thì sao nào??
"Cho nên......"
Diệp Phục Thiên hét lớn:
"Dư Sinh."
"Đã xong."
Hai nắm đấm Dư sinh nắm chặt lại. Đạp mạnh về phía trước một bước. Giờ khắc này, Đường Uyển ở bên cạnh tên to con này liền cảm giác được khí thế của hắn thay đổi rõ rệt. Lúc này, hắn không khác gì một con mãnh thú. Một cỗ hơi thở nguy hiểm từ trên người hắn tỏa ra.
"Một chiến sĩ Tam Tinh vinh quang. Không biết các người có dám ứng chiến không? Đừng bảo các ngươi vì quá sợ hãi nên không dám ứng chiến nha!"
Diệp Phục Thiên nhìn Mộc Vân Nghê nói.
"Vân Nghê, để ta."
Một nam tử bên cạnh Vân Nghê liền nói.
"Ta muốn khiêu chiến tất cả các ngươi."
Dư Sinh nói.
Đường Uyển ở phía sau hắn, nghe thấy hắn nói như vậy liền sửng sốt. Cái tên này mặc dù khí thế rất mạnh. Nhưng cũng quá cuồng vọng đi. Hắn lúc này có biết, hắn phải đánh nhau với mấy người không? Đánh với 6 người đấy. Mặc dù tuổi tác xấp xỉ bọn họ. Nhưng đây là Đông Hải Học Cung đấy. Ở nơi này những người có thiên phú mạnh cũng không có thiếu. Đôi khi còn có người có cảnh giới cao hơn Dư Sinh nữa. Số lượng này cũng có rất nhiều. Thậm chí rất có thể còn có Thiên mệnh Pháp Sư nữa.
Còn Diệp Phục Thiên thì hờ hững như không. Sau khi Dư Sinh bước vào Thức tỉnh Tầng 7. Hắn lại bắt đầu tu luyện công pháp do nghĩa phụ truyền lại. Hơn nữa, hắn trời sinh dũng mãnh phi thường, lực lượng lại lớn vô cùng. Căn bản không thể lấy cảnh giới hiện tại mà phán đoán được.
Hắn biết Dư Sinh nói như vậy là có dụng ý gì. Nếu như hắn khiêu chiến 1 người, mà người kia không dám nhận thì sao? Thế không phải khó chơi rồi sao. Mới đến, cũng không thể phá hỏng quy định do Đông Hải Học Cung đặt ra được. Cho nên, hắn hiểu Dư sinh nói như vậy là có dụng ý như thế nào. Nhìn thì có vẻ như cực kỳ ngu xuẩn đấy. Nhưng thật ra lại rất thông minh.
Sắc mặt huynh muội Mộc Vân Nghê lúc này giống như bị làm nhục vậy. Rõ ràng, hôm qua không phải đám người này tới nhà mình cầu xin chứa chấp hay sao. Thế mà hôm nay lại lớn lối tới như vậy. Chỉ với một người lại dám khiêu chiến tất cả đám người mình??
"Người đã thích ăn đòn tới như vậy. Ta liền thành toàn cho ngươi."
Mộc Vân Khinh lạnh nhạt nói. Từ trên người hắn hiện ra Phong vân kinh đạm.
Mặc dù khí thế Dư Sinh có vẻ rất mạnh đấy. Nhưng hắn có lòng tin tuyệt đối về thực lực của mình. 17 tuổi, hắn đã là Thiên mệnh pháp sư Tứ Tinh vinh quang. Cho dù ở trong Đông Hải Học Cung, cũng được xếp vào hàng ngũ ưu tú.
Hắn vừa nói xong. Trong nháy mắt, Dư Sinh liền đạp ra trước một bước.
Hắn nhịn lâu lắm rồi. Từ ngày hôm qua, khi Hoa Phong Lưu bị cự tuyệt, mất đi thể diện. Sau đó lại còn bị vũ nhục một phen nữa. Hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Thế nhưng vào lúc này, hắn hoàn toàn bộc phát ra hết cả.
Từng tiếng nặng nề, trầm trọng từ trên mặt đất phát ra. Ánh sáng màu vàng bao trùm lấy cơ thể Dư Sinh. Giống như một cái Khôi Giáp Chiến Y màu vàng khoác lên người. So với người bình thường, hắn còn cao hơn một cái đầu. Quả thực lúc này, khí thế của hắn cuồng bạo đến đáng sợ.
"Tên này...."
Đôi mắt xinh đẹp của Đường Uyển hiện ra quang mang kỳ lạ. Mặc dù, Dư sinh còn chưa có thật sự ra tay. Nhưng khí thế hắn phát ra lúc này cũng đã khiến cho nàng cảm thấy hắn rất mạnh.
Đường Uyển còn có thể phát hiện ra Dư Sinh như vậy. Hiển nhiên người đối diện với hắn cũng cảm nhận ra được. Chỉ thấy hai đạo thân ảnh đồng thời nhảy ra ngoài. Pháp thuật cường đại lăng không tách ra. Trong nháy mắt, một cây mây màu vàng đất mọc lên, bao bọc lấy cơ thể Dư Sinh. Còn mũi tên nhọn hoắt màu vàng thì đâm về phía con mắt Dư Sinh.
Dư Sinh thấy vậy liền đem hai cánh tay chắn ngang mắt. Mũi tên màu vàng đâm vào cánh tay được bao phủ ánh sáng màu vàng kia liền phát ra một âm thanh thanh thúy. Đồng thời, dây mây dài đang muốn trói lại thân thể của Dư Sinh kia cũng phát nổ.
Một âm thanh thật lớn vang lên. Dư Sinh đứng tại chỗ, dậm mạnh chân xuống mặt đất. Thấy vậy, hai thân thể kia liền nhanh chóng lui về phía sau. Tốc độ rút lui nhanh tới kinh người. Thì ra, hai người bọn họ đều là võ pháp kiêm tu cường giả.
Nhưng tốc độ Dư Sinh còn nhanh hơn. Hắn chỉ bước ra một bước. Thế nhưng, lại khiến cho hai người kia cảm giác được rằng như có một bóng người to lớn đang đứng chắn ngang trước mặt bọn họ. Bóng người này không khác gì một vị thần hạ phàm. Thấy vậy, sắc mặt hai người kia liền đại biến. Trong dĩ vãng, bọn họ chiến đấu chưa bao giờ gặp phải người nào có thể cấp cho bọn họ lực áp bách đáng sợ như thế này. Hắn khiến cho bọn họ căn bản không kịp thi triển ra toàn bộ thực lực của mình.
"Phanh."
Cánh tay Dư Sinh càn quét mà qua. Hai thân thể kia cơ hồ không có bất kỳ hoài niệm nào, liền nằm xuống. Hai người bọn họ bị Dư Sinh hung hăng đập ngã trên mặt đất.
Dư Sinh tiếp tục giậm mạnh chân xuống, tiến về phía trước. Từng bước chân hắn giậm xuống, mặt đất rung lên từng hồi. Dư Sinh chạy thẳng tới chỗ Mộc Vân Nghê đang đứng ở kia. Giờ khắc này, sắc mặt Mộc Vân Nghê liền thay đổi. Hiển nhiên, nàng ý thức được người thanh niên khôi ngô kia còn cường đại hơn trong tưởng tượng của nàng.
"Để anh đối phó với hắn, Vân Nghê em lui xuống đi."
Mộc Vân Khinh mở miệng nói. Mộc Vân Nghê gật đầu đồng ý, khi thấy Mộc Vân Khinh tiến về phía Dư Sinh kia. Nàng lựa chọn lui về phía sau đứng xem. Sau đó, hai con mắt nàng lạnh lùng nhìn về phía Diệp Phục Thiên. Đợi sau khi ca ca của nàng bắt lại tên điên kia, nàng sẽ đối phó với hắn.
Rất nhiều đệ tử Đông Hải Học Cung ở xung quanh liền bị trận chiến đấu này làm cho hấp dẫn. Bọn họ tụ tập lại đây, nhìn thấy Dư Sinh hơi thở bộc phát, trong lòng liền cảm thấy run sợ. Trong đầu thầm nghĩ, người này cũng là đệ tử Đông Hải Học Cung sao? Lực lượng cũng quá dọa người đi.
Mộc Vân Khinh phóng ra mệnh hồn của mình. Đây là mệnh hồn được truyền thừa từ phụ thân của hắn. Một con điêu màu vàng.
Kim Điêu là một loại yêu thú phi thường cường đại. Nó có hai thuộc tính Kim và Phong. Giống như Kim Sí Đại Bằng. Dĩ nhiên, thuộc tính năng lực của nó đương nhiên không thể đánh đồng với Kim Sí Đại Bằng rồi.
Mệnh hồn phóng thích ra, sau lưng Mộc Vân Khinh liền xuất hiện một đôi cánh chim. Thân thể hắn trôi nổi giữa bầu trời. Từ trên người hắn, một cỗ hơi thở cực kỳ sắc bén phả ra. Hai thuộc tính Kim và Phong đáng sợ hội tụ ở trước người hắn. Nhất thời, một cây trường mâu màu vàng liền xuất hiện trước mặt hắn và Phong bám trên thanh trường mâu kia.
"Đi."
Hai cánh tay Mộc Vân Khinh run lên, thanh trường mâu mang theo Phong đâm tới. Có thuộc tính Phong gia trì, tốc độ, uy lực của thanh trường mâu kia càng trở nên đáng sợ hơn.
Từng tiếng "Đông đông" to lớn truyền ra. Hai cánh tay Dư Sinh đưa tới, đánh lên thanh trường mâu đang xông tới kia. Mọi người nhìn thấy một màn như vậy liền cảm thấy kinh hãi. Người này cũng gan dạ quá đi. Không ngờ người này lại dùng chiến kỹ đối kháng với pháp thuật.
Ngay sau khi cánh tay Dư Sinh oanh xuất, trước người hắn liền xuất hiện một màn ánh sáng màu vàng. Thanh trường mâu đâm tới, gặp phải màn ánh sáng màu vàng này liền bị cản trở lại. Sau một khắc, màn ánh sáng màu vàng liền biến thành vòng xoáy màu vàng. Nó điên cuồng cắn nuốt hết thảy lực lượng linh khí. Mà màu vàng trên cánh tay Dư Sinh kia liền xuất hiện một cây móng tay dữ tợn. Còn thanh trường mâu thì biến mất không thấy đâu, giống như vừa mọc ra trên cánh tay kia vậy.
Ngay trong nháy mắt này, Thanh trường mâu được Mộc Vân Khinh Cầm trong tay kia liền đâm tới. Tốc độ của hắn nhanh tới cực điểm. Lúc này, hắn không khác gì một tia chớp màu vàng phá không mà tới, đâm về phía Dư Sinh kia.
Cánh tay Dư Sinh lại một lần nữa đánh ra. Móng tay trên cánh tay bay ra. Thấy một màn như vậy, sắc mặt Mộc Vân Khinh đại biến. Cánh chim màu vàng khép lại, bao bọc lấy thân thể hắn. Lực lượng cường đại đánh lui hắn lại. Khi cánh chim mở ra, Mộc Vân thấy Dư Sinh nhẹ nhàng bước tới chỗ hắn, đập một cái.
"Ông."
Cánh chim run lên, Mộc Vân Khinh mở cánh bay lên không trung, tạm tránh phong mang.
"Oanh."
Mặt đất kịch liệt run lên. Mọi người liền thấy bước chân Dư Sinh hung hăng đạp xuống mặt đất một cái. Ngay lập tức, dưới chân hắn liền xuất hiện vết nứt. Sau đó, thân thể hắn bật lên, bắn về phía Mộc Vân Khinh đang ở giữa không trung kia, để lại một đạo tàn ảnh màu vàng ở trên mặt đất.
"Cẩn thận."
Mộc Vân Nghê hét lên một tiếng. Vừa nói xong, Mộc Vân Khinh đang còn lơ lửng giữa bầu trời kia liền cúi đầu, hoảng sợ nhìn một màn ở phía dưới. Cánh tay Dư Sinh đã nắm được chân hắn. Một cỗ lực lượng truyền tới. Tiếp theo, thân thể của hắn liền bay về phía mặt đất.
"Rầm rầm."
Một tiếng nổ lớn vang lên. Thân thể Mộc Vân Khinh liền bị Dư Sinh dùng một tay ném xuống dưới mặt đất. Trong nháy mắt, Mộc Vân Khinh liền gục xuống, không dậy nổi.
"Quá tàn bạo."
Đám người Thanh Châu Học Cung vây xem ở xung quanh, thấy một màn như vậy trong lòng liền sợ hãi không thôi. Đây có còn là chiến sĩ nữa không vậy? Sự mạnh mẽ của Dư Sinh quả thật phá vỡ cách nhìn của họ đối võ đạo tu hành. Không ngờ hình ảnh tàn bạo này lại vượt qua võ pháp kiêm tu Thiên mệnh pháp sư.
Dư Sinh tiếp tục đi về phía trước. Bạn của Mộc Vân Nghê đứng bên cạnh liền tự động tách ra. Trên gương mặt bọn họ hiện ra vẻ sợ hãi. Thấy tình trạng thê thảm kia của Mộc Vân Khinh, bọn họ cũng biết, có tiến lên ngăn cản cũng chỉ rước họa vào thân.
"Ngươi muốn làm gì?"
Mộc Vân Nghê thấy Dư Sinh từng bước, từng bước đi về phía mình, liền có chút luống cuống. Ngay lập tức, nàng liền gọi ra mệnh hồn tương tự với Mộc Vân Khinh kia, sau đó lùi lại phía sau.
Dư Sinh bước lên một bước, bàn tay liền nắm lấy cánh tay Mộc Vân Nghê. Mộc Vân Nghê thấy vậy, cũng không dám công kích ngược lại. Bởi vì nàng không dám. Dư Sinh tạo ra cho nàng cảm giác quá mức áp bách, quá mức mạnh mẽ. Hắn giống như một con dã thú cuồng bạo vậy.
Sau một khắc, thân thể nàng liền bị Dư Sinh kéo về phía trước.
"Buông."
Mộc Vân Nghê hét lên.
Dư Sinh kéo nàng tới bên cạnh Mộc Vân Khinh đang còn nằm sóng soài kia. Sau đó, cánh tay hắn lại một lần nữa vung lên, đập nàng một cái, khiến cho nằm sóng soài xuống mặt đất, bên cạnh tên Mộc Vân Khinh kia.
"Cha ngươi không xứng để dạy hắn."
Dư Sinh lạnh băng nói, giống như hung hăng phun một ngụm ác khí ra vậy. Hoa Phong Lưu để cho Diệp Phục Thiên chủ động bái sư. Thế nhưng, hắn lại bị cự tuyệt. Mộc Vân Nghê lại còn buông lời vũ nhục, trong lòng Dư sinh lửa giận như thế nào không cần phải nói cũng biết.
Sau khi làm xong, khí tức trên người Dư Sinh liền biến mất. Sau đó quay trở lại, đứng bên cạnh Diệp Phục Thiên. Lúc này hắn không khác gì một thanh niên to lớn, đứng yên tĩnh ở đó. Nào còn có khí thế cuồng dã như vừa rồi.
Hai huynh muội Mộc Vân Khinh từ dưới mặt đất bò dậy. Hai con mắt băng lãnh gắt gao nhìn Diệp Phục Thiên và Dư Sinh kia.
"Các người đợi đây. Ta sẽ nhớ kỹ các ngươi."
Mộc Vân Nghê lạnh lùng nói.
"Chả lẽ ngươi lại về mách với cha người rằng nhóm người các ngươi bị một tên đánh cho thừa sống thiếu chết sao??"
Diệp Phục Thiên nói nho nhỏ. Mộc Vân Nghe nghe thấy Diệp Phục Thiên nói như vậy, thiếu chút nữa thì hộc máu ra. Người xung quanh cũng cảm thấy xấu hổ thay cho nàng. Nếu như nàng thật sự về mách lẻo với cha mình như vậy, cũng quá là mất mặt đi....
Đoàn người Mộc Vân Nghê sắc mặt xám xịt rời khỏi nơi đó.
Hai con mắt xinh đẹp của Đường Uyển nhìn về phía Diệp Phục Thiên. Tên này cố tình nói như vậy sao? Nơi này nhiều người nghe được lời hắn nói, chắc chắn Mộc Vân Nghê không dám mách lại với cha mình, để rồi tự làm xấu đi hình tượng của mình.
" Xem ra hôm nay tới tay trắng rồi. Các ngươi có lẽ nên trở về đi."
Đường Uyển cười khổ nói. Hai người này đem nhóm người nhà người ta đánh cho một trận, không gặp chuyện mới là lạ.
" Không phải cô nói trưởng bối Đông Hải Học Cung không quản chuyện này sao?"
Diệp Phục Thiên hỏi.
" Trưởng bối đương nhiên không quản, nhưng bọn họ còn có đồng môn mà."
Đường Uyển nói.
" Không sao! Dù sao ta cũng muốn đi tìm bạn gái của ta nữa."
Diệp Phục Thiên đi bộ về phía trước. Đường Uyển im lặng theo sau, nhỏ giọng hỏi:
" Cái cô bạn gái mà ngươi nhắc tới đừng bảo là Hoa Giả Ngữ à nha?"
" Đúng vậy."
Diệp Phục Thiên chân thành gật đầu. Đường Uyển liếc nhìn hắn một cái. Hết nói nổi cái tên này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...