Phục Thiên Thị

Học cung Thanh Châu thân là thành Thanh Châu thánh địa, diện tích cực kỳ rộng, dựa núi xây lên, lưng tựa vào Thiên Yêu sơn, ở học cung Thanh Châu, cho dù là đệ tử ngoại môn cũng có biệt viện độc lập của riêng mình.

Diệp Phục Thiên trở lại biệt viện của mình trong khu vực cư trú của đệ tử ngoại môn, Dư Sinh yên lặng đi theo phía sau hắn.

"Dư Sinh, mình định từ bỏ." Lúc này, Diệp Phục Thiên dừng bước, thấp giọng nói.

"Mặc dù thiên mệnh không thức tỉnh, cậu vẫn là thiên tài." Dư Sinh nhìn thiếu niên phía trước nói, Diệp Phục Thiên nói hắn là pháp sư thiên mệnh, mọi người đều tưởng đó là chuyện đùa, chỉ có Dư Sinh biết điều đó không hề buồn cười.

Diệp Phục Thiên, hắn thực sự là pháp sư thiên mệnh.

"Đương nhiên mình hiểu chỉ là có chút không cam lòng." Diệp Phục Thiên cười khổ: "Ba năm rồi, nếu tiếp tục như vậy nữa, chắc chắn sẽ bị cậu đá đi mất, xem ra, phải cố gắng hơn nữa."

"Đi thôi, bắt đầu tu hành." Diệp Phục Thiên quay đầu nhìn thiếu niên cao hơn hắn một cái đầu, hình thể Dư Sinh cao to hơn so với người thường, trời sinh có khí chất mạnh mẽ.

Hai người đi tới nơi tu hành trong biệt viện, Diệp Phục Thiên khoanh chân ngồi xuống, chỉ thấy đôi mắt hắn nhắm lại, trong phút chốc, quanh thân hắn lưu chuyển luồng khí sáng bừng, một cụm linh khí nhỏ xung quanh như phát điên, nhao nhao vọt tới thân thể Diệp Phục Thiên, Dư Sinh ngồi phía sau hắn yên lặng nhìn cảnh này, lúc này Diệp Phục Thiên như một vòng xoáy đáng sợ, thôn tính tất cả linh khí, nếu những người khác chứng kiến e là sẽ rất kinh ngạc.

Luồng khí đáng sợ theo thân thể Diệp Phục Thiên, di chuyển vào trong đầu hắn, nơi đó là chính là mệnh cung của hắn.

Mệnh cung có hồn, là mệnh hồn, có thể coi là người tu hành thiên mệnh.

Lúc này, ở trong mệnh cung Diệp Phục Thiên có một gốc cây cổ thụ chọc trời rậm rạp xanh biếc cành lá nhưng xung quanh rất hoang vu, khi thiên địa linh khí dũng mãnh tràn tới, cổ thụ tham lam hấp thu tất cả linh khí, cành lá xanh biếc phát ra tiếng xào xạc, không gió tung bay.


Ở dưới cây cổ thụ ngưng tụ một hình bóng hư ảo, đó là hình bóng Diệp Phục Thiên, hắn nhìn cây cổ thụ trước mắt, thấp giọng nói: "Hấp thu ba năm linh khí vẫn không hề thay đổi, chỉ biết đòi lấy, đã như vậy từ nay về sau ta sẽ không cung cấp thêm linh khí nữa."

Dứt lời, hư ảnh ý thức của Diệp Phục Thiên biến mất, thiên địa linh khí trong cơ thể không chảy vào mệnh cung nữa.

Thiên địa linh khí mạnh mẽ cọ rửa thân thể, chuẩn bị luyện thể, nhưng vào thời khắc này nảy sinh dị biến, một lực hút hấp xả mạnh mẽ được tạo ra, trong phút chốc linh khí đảo lưu, điên cuồng di chuyển về phía mệnh cung lần nữa.

Biến hóa bất thình lình khiến thân thể Diệp Phục Thiên run lên, lập tức có một sự khó chịu ập đến, ba năm qua toàn bộ linh khí đều đưa vào mệnh cung, nó chẳng hề thay đổi, bây giờ lại còn muốn ngang nhiên cướp đoạt, ngăn cản hắn tu hành?

Nghĩ vậy Diệp Phục Thiên muốn chống lại nhưng nguồn sức mạnh bá đạo đó coi thường tất cả, điên cuồng hút tất cả linh khí, thậm chí tinh khí trong cơ thể Diệp Phục Thiên đều bị hút ra, trong khoảnh khắc ngắn ngủi sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt đi.

"Khốn kiếp." Diệp Phục Thiên tức giận mắng một tiếng, cùng với linh khí điên cuồng dũng mãnh tràn vào mệnh cung, hắn cảm giác đầu mình rung động kịch liệt như mệnh cung bên trong đã xảy ra thay đổi lớn, ý thức muốn đi vào nhưng trong nháy mắt bị một luồng sức mạnh cuồng bạo xé nát.

"A..." Một tiếng gào thét trầm thấp bật ra, Dư Sinh đứng dậy ngay lập tức, theo dõi sát sao sự thay đổi lớn của Diệp Phục Thiên, không chỉ có thân thể Diệp Phục Thiên, ngay cả thiên địa linh khí quanh người hắn đều điên cuồng chảy về phía Diệp Phục Thiên, hơn nữa, hoa cỏ cây cối xung quanh héo rũ cực nhanh, đôi mắt Dư Sinh hiện lên sự sắc bén rạng ngời như nghĩ ra điều gì đó, hắn đi tới phía sau Diệp Phục Thiên rồi ngồi xuống, hai tay đặt trên người của hắn, quả nhiên, chỉ trong nháy mắt một sức hút mạnh mẽ thôn tính linh khí trong cơ thể hắn.

Cuối cùng cũng sắp thức tỉnh rồi ư?

...

Khi Diệp Phục Thiên tỉnh lại chỉ cảm thấy thân thể cực kỳ suy yếu, hắn mở mắt, ánh mặt trời có chút chói mắt, rõ ràng đã qua một đêm.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Diệp Phục Thiên ngồi dậy, nhìn thấy cỏ cây xung quanh héo rũ, Dư Sinh cũng mệt mỏi ngồi một bên điều hòa hơi thở.


Nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, hắn nhắm mắt lại, ý thức tiến vào mệnh cung, sau đó thân thể chợt run, lúc này trong mệnh cung hoang vu, trên trời cao có ánh trăng chiếu xuống, còn có một mảnh đất nhỏ mịt mờ, hình như có nước từ trên núi chảy xuống, mệnh hồn cổ thụ đứng sừng sững trên mặt đất phất phới theo chiều gió, cành lá sum xuê trở nên càng thêm xanh biếc như tràn đầy linh khí.

"Thế giới chi thụ." dưới cây cổ thụ xuất hiện hình bóng Diệp Phục Thiên do ý thức biến thành, lẽ nào cha không lừa mình?

Cha từng nói với mình, tổ tiên hắn có pháp sư thiên mệnh nghịch thiên tu hành, mệnh hồn thế giới chi thụ, có thể đoạt thiên địa vạn vật chi linh, chỉ là sau đó gia tộc truyền thừa bị đoạn tuyệt, mà hắn Diệp Phục Thiên là người duy nhất thừa kế thiên phú tổ tiên.

"Nói như vậy, Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp chẳng phải cũng là thật?" Diệp Phục Thiên nhớ tới lúc nhỏ đọc làu làu Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp, trong lòng có chút kích động, lập tức nhắm mắt, thốt ra pháp quyết khó hiểu, hắn nhanh chóng trở chú tâm, ý niệm trong đầu thông suốt, ý niệm tùy tâm sở dục rong ruổi giữa đất trời.

Rất nhanh, trong quan tưởng của Diệp Phục Thiên, thiên địa linh khí xuất hiện dày đặc, hắn thậm chí có thể nhìn thấy linh khí có màu sắc khác nhau, đó là các thuộc tính linh khí khác nhau thuần túy nhất, mỗi một màu sắc đại biểu cho một loại thuộc tính.

"Hỏa Diệm." Ý niệm của Diệp Phục Thiên tập trung vào màu sắc linh khí của Hỏa Diệm, đó là thiên địa linh khí của thuộc tính Hỏa, mệnh hồn thế giới chi thụ hóa thành sắc Hỏa Diệm chói mắt, linh khí nhanh chóng chảy vào cơ thể Diệp Phục Thiên, tỏa khắp lục phủ ngũ tạng, cảm giác nóng rực cực kỳ mãnh liệt.

"Thuộc tính Mộc." Diệp Phục Thiên thi triển Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp, linh khí quan tưởng chuyển màu xanh, trong khoảnh khắc khi linh khí hệ Mộc rót vào, những hao tổn tinh khí trong cơ thể hắn nhanh chóng khôi phục một cách thần kỳ.

"Kim, Thổ, Phong, Thủy…" Diệp Phục Thiên không ngừng thử, một lúc lâu sau hắn mới dừng lại rồi mở mắt ngẩn ngơ đờ người ra.

"Đây là thật sao?" Diệp Phục Thiên nhìn hai tay mình, có chút không dám tin.

"Đương nhiên là thật, cậu là pháp sư toàn hệ." Phía sau, hai tay Dư Sinh nắm chặt, toàn thân kích động nổi gân xanh, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên nói: "Hơn nữa còn là pháp sư toàn hệ có thể kiêm tu cả võ pháp."


"Nói vậy, thiên phú của ta chẳng phải là…" Đôi mắt sáng của Diệp Phục Thiên chợt lóe lên nét rạng rỡ.

"Nghịch thiên." Dư Sinh nói: "Thành Thanh Châu tuyệt đối không có người thứ hai."

Nụ cười xán lạn nở rộ nơi khóe môi, thiên phú của tổ tiên nhiều đời không có người kế thừa lại rơi vào mình, đây chính là thiên mệnh sao? Pháp sư thiên mệnh, kế thừa thiên mệnh.

"Đi." Diệp Phục Thiên đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi biệt viện.

"Đi đâu?" Dư Sinh hỏi.

"Phía sau núi." Diệp Phục Thiên đáp lại, chính là ngọn núi học cung Thanh Châu dựa lưng vào - Thiên Yêu sơn.

"Phía sau núi có yêu thú hoành hành, đi đến đó làm gì?" Dư Sinh hỏi.

"Ở khu vực ranh giới, cậu sợ cái gì." Diệp Phục Thiên đã đi ra ngoài, Dư Sinh không nhiều lời bèn theo sát phía sau.

Thiên Yêu sơn là một dãy núi trùng điệp địa thế hiểm trở, trên núi có yêu thú hoành hành, rất ít người biết rốt cuộc nó sâu cỡ nào, nghe nói học cung Thanh Châu dựa núi xây lên chính là để phòng ngừa yêu thú Thiên Yêu sơn xuất sơn gây tai họa, đồng thời cũng là nơi rèn luyện của đệ tử học cung.

Chính ngọ, hai thiếu niên leo lên đỉnh một ngọn núi sát ranh giới Thiên Yêu sơn, đứng trên mỏm đá lớn nhìn về học cung nguy nga ở xa xa, Diệp Phục Thiên thở dài.

Ba năm rồi, hắn tự biết bản thân là pháp sư thiên mệnh cam tâm chỉ tu hành võ đạo nhưng mệnh hồn vẫn không biến đổi làm cho vẻ ngoài kiêu ngạo của hắn ẩn chứa sự cô quạnh, bây giờ tất cả cuối cùng đã kết thúc, hắn đang tiến về phía ước mơ trở thành một người tu hành thiên mệnh cường đại.

Mặt trời lên cao chiếu lên người Diệp Phục Thiên, thiếu niên ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mặt trời, híp mắt lộ ra sự tự tin mạnh mẽ.


Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp tinh túy ở chỗ Quan và Tưởng.

Lúc này, hắn muốn quan tưởng mặt trời.

Diệp Phục Thiên đứng trên mỏm đá lớn quan tưởng mặt trời chói chang, rất nhanh, những tia nắng hóa thành thái dương hỏa tràn ngập quanh người Diệp Phục Thiên, len lỏi vào cơ thể hắn, một luồng ánh sáng chói chang tỏa khắp cơ thể đả thông lục phủ ngũ tạng bao bọc lấy hắn.

Dư Sinh nhìn thấy Diệp Phục Thiên hóa thành hỏa nhân, đôi mắt kiên nghị lộ ra một nụ cười, chân long ngủ say cuối cùng sẽ thức tỉnh.

Âm thanh đùng đùng vang lên, da thịt Diệp Phục Thiên đều bị ngọn lửa nung đỏ dưới ánh nắng mặt trời, cơ thể hắn đang lột xác.

Một lúc sau, da thịt Diệp Phục Thiên trở nên trong suốt như có hỏa quang, trong cơ thể hắn xuất hiện nhiều con hỏa long bay về phía kinh mạch tạo ra âm thanh cực lớn, cũng may đỉnh núi không người, chỉ có Dư Sinh nghe thấy âm thanh cuồng bạo này.

Động tĩnh của khai mạch luyện thể thật kinh người.

Thấm thoắt hoàng hôn sắp buông xuống, mặt trời lặn về phía tây, cơ thể Diệp Phục Thiên đã bị ngọn lửa bao vây, trong cơ thể hình như có mưa rền gió dữ, xương cốt không ngừng vang lên âm thanh rắc rắc mãi cho đến khi mặt trời biến mất, Diệp Phục Thiên mới dừng lại, đôi mắt chậm rãi mở, chợt có một tia lửa bắn ra từ trong ánh mắt.

"Một ngày ba cảnh." Dư Sinh chấn động thốt lên, kiềm nén ba năm một khi bộc phát, mượn sức mạnh của mặt trời nung rèn thân thể, đột phá luyện thể, khai mở mạch cảnh, bước vào tầng bốn Thiết Cốt, toàn thân mình đồng da sắt.

"Quá bá đạo." Diệp Phục Thiên thì thào nói nhỏ, người bình thường muốn rèn mình đồng da sắt chí ít cần mấy tháng trời, hắn trở thành pháp sư thiên mệnh, dùng Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp quan tưởng thái dương hỏa để rèn luyện, có mệnh hồn phụ trợ, chỉ nửa ngày đã luyện được Thiết Cốt.

Giờ phút này hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, Diệp Phục Thiên đứng dậy đi tới một cây cổ thụ to trên đỉnh núi, quyền phong gào thét, một quyền đánh thẳng vào cây đại thụ cường tráng, trong khoảnh khắc âm thanh rắc rắc vang lên, thân cây nát bấy phân thành nhiều mảnh rồi ầm ầm sụp đổ, nắm đấm buông xuống cháy đen.

"Thần Lực cảnh chưa chắc đã địch nổi một quyền của cậu." Dư Sinh thấy vậy bèn than thở, tầng năm Thần Lực cảnh sức mạnh vô cùng lớn nhưng một quyền này của Diệp Phục Thiên tuyệt đối hơn hẳn những võ tu Thần Lực cảnh bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui