Phục Thiên Thị

Ô, từ chối rồi!

Vô số ánh mắt rơi trên người Diệp Phục Thiên. Trước đó không lâu, Dư Sinh và Diệp Phục Thiên mạnh mẽ đẩy lùi cường giả học cung Hắc Diễm vì cứu danh dự cho học cung Thanh Châu, hơn nữa bọn họ lộ ra thiên phú kinh người, khi đó trong lòng mọi người cũng đã hiểu rõ cái gọi là lệnh cấm chỉ là thùng rỗng kêu to. Hai người họ chắc chắn đã nhận được sự ưu ái của các nhân vật lớn trong học cung Thanh Châu.

Sự thật cũng đúng như họ dự đoán, mấy vị cung chủ đều có lời mời với cả hai, một trận náo nhiệt coi như kết thúc tại đây.

Tuy nhiên bọn họ chỉ đoán được khởi đầu, không đoán được kết thúc. Bọn họ hiển nhiên đánh giá thấp sự quật cường và kiêu ngạo của Diệp Phục Thiên.

Nếu như Diệp Phục Thiên vẫn là Diệp Phục Thiên lúc trước, đương nhiên sẽ không có ai để ý hắn. Nhưng giờ đây hắn có thể đánh bại pháp sư thiên mệnh cùng cảnh giới, lại còn là thiếu niên thiên tài khắc được bùa chú đỉnh cấp, đương nhiên hắn có tư cách kiêu ngạo.

Vì vậy cho dù là các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu cũng rơi vào sự yên tĩnh kỳ lạ.

Đệ tử ngoại môn của học cung Thanh Châu ngoại trừ nhận được kiến thức tu hành của giảng viên, đa số đều tự mình tu hành, chỉ được bước vào tầng một của tàng thư các, không thể nhận được quá nhiều tài nguyên học cung. Mà trận chiến vừa rồi liên quan đến vinh nhục của học cung Thanh Châu, cho nên Diệp Phục Thiên nói trận chiến này đã trả hết ơn tu hành ba năm của học cung Thanh Châu không ai có thể chỉ trích điều gì.

Xem ra hắn cùng Dư Sinh kề vai xuất chiến không phải chỉ vì một câu nói đơn giản của Hoa Giải Ngữ, mà là trong lòng sớm đã nghĩ xong tất cả những điều này…

Nghĩ đến đây, các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu không nói gì, thiếu niên tu hành ở học cung Thanh Châu ba năm lại không có ai thực sự ý thức được hắn ưu tú nhường nào.

"Kỳ thi Hương lần trước, vị trí đầu bảng thuộc về Dư Sinh, đồng thời ngươi cũng lọt giáp bảng đệ tam, việc này sẽ được ghi lại trong hồ sơ kỳ thi Hương khóa trước của học cung Thanh Châu." Lãnh Thanh Phong nhìn hình bóng quật cường phía trước nói. Trong đám người, sắc mặt Mộ Dung Thu âm trầm đáng sợ, vô cùng khó chịu. Hai tháng trước thi Hương tuyên bố kết quả tại chỗ, hắn là giáp bảng đệ nhất, bây giờ học cung Thanh Châu phá lệ sửa chữa thành tích thi Hương, kéo hắn xuống. Việc này chắc chắn sẽ gây nên sự chấn động, nếu như truyền ra thì Mộ Dung Thu hắn còn mặt mũi nào nữa? Đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Đệ tử học cung Thanh Châu hoàn toàn không còn gì để nói, ánh mắt không khỏi nhìn thoáng qua Mộ Dung Thu trong đám người. Quyết định này hoàn toàn chính xác, hắn căn bản không có tư cách đạt được thi Hương đệ nhất. Học cung Hắc Diễm cường thế tìm đến, ngay cả dũng khí xuất chiến hắn cũng không có, Dư Sinh lại nghiền ép cả đối thủ.

"Ta phản đối." Một giọng nói lạnh lùng truyền ra, bất ngờ chính là Thạch Trung lên tiếng. Hắn xanh mặt nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên nói:


"Thi Hương đã tuyên bố kết quả, sao có thể nói sửa là sửa. Tuy hôm nay Diệp Phục Thiên biểu hiện xuất chúng nhưng hắn bất kính với trưởng bối, không tuân thủ quy củ cũng là sự thật. Hôm nay niệm tình hắn chiến đấu vì học cung Thanh Châu, có thể xét huỷ bỏ nghiêm phạt cho hắn, nhưng nếu cậy vào trận chiến này, lấy lui làm tiến uy hiếp học cung, đệ tử như thế này cho dù thiên phú xuất chúng hơn nữa thì sao chứ?"

"Uy hiếp học cung?" Diệp Phục Thiên nhìn Thạch Trung, xem ra kẻ đưa Mộ Dung Thu lên thi Hương đệ nhất, đè Dư Sinh xuống đồng thời hạ lệnh nghiêm phạt với mình chính là cung chủ Thổ Hành cung - Thạch Trung.

Còn các chủ Kiếm các Lãnh Thanh Phong, thái độ vẫn luôn có chút cảm tình với hắn, chắc chắn không tham dự việc này.

Nhìn Thạch Trung, Diệp Phục Thiên đột nhiên cười nói: "Ta chỉ là một đệ tử ngoại môn, có năng lực gì uy hiếp học cung Thanh Châu, nhưng còn Thạch cung chủ, vãn bối thật muốn thỉnh giáo một phen, rốt cuộc vãn bối đã đắc tội Thạch cung chủ ở đâu."

"Ngươi có ý gì?" Thạch Trung lạnh như băng hỏi.

"Ở kỳ thi Hương, bất luận là thiên phú hay thực lực, Dư Sinh rõ ràng đều nổi trội hơn Mộ Dung Thu, trận chiến ngày hôm nay chính là minh chứng chính xác nhất. Ban đầu Thạch cung chủ chọn Mộ Dung Thu đệ nhất, ta không phục là hợp tình hợp lí, Thạch cung chủ lại cho rằng ta không tuân thủ quy củ chống đối ông, sau đó đá ta khỏi giáp bảng, lại hạ lệnh cấm cũng xem như đã nghiêm phạt. Hôm nay, ta và Dư Sinh chiến đấu vì học cung Thanh Châu, cung chủ lại chỉ nói có thể xét huỷ bỏ nghiêm phạt cho ta, vậy thì sự vinh nhục của học cung Thanh Châu trong mắt Thạch cung chủ chỉ là nhỏ bé không đáng kể ư?"

Diệp Phục Thiên nhìn Thạch Trung chậm rãi nói: "Hoặc có lẽ là, vãn bối đã đắc tội Thạch cung chủ mới khiến Thạch cung chủ chán ghét như vậy. Mà Mộ Dung Thu rốt cuộc ưu tú cỡ nào lại có thể làm cho Thạch cung chủ tin tưởng trao cho hắn thi Hương đệ nhất, bởi vì vì ảnh hưởng của hắn mà hạ lệnh cấm với ta?"

"Hỗn xược!" Thạch Trung quát lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Phục Thiên, nói:

"Ngươi toàn nói xằng bậy, đây chính là thái độ ngươi nói chuyện với trưởng bối ư? Tên đệ tử đại nghịch bất đạo như vậy cho dù bồi dưỡng làm cường giả, tương lai e rằng sẽ là kẻ gây họa."

"Đại nghịch bất đạo!" Các đệ tử học cung Thanh Châu cảm giác trên người có chút lạnh. Lúc này người sáng suốt cũng có thể nhìn ra xếp hạng trong kỳ thi Hương tuyệt đối không đơn giản như vậy. Từng lời nói của Thạch Trung như đâm thẳng vào tim gan, rõ ràng có ý định muốn đuổi Diệp Phục Thiên đi.

Mà Diệp Phục Thiên vừa rồi cũng nói Thạch Trung vì ảnh hưởng của Mộ Dung mới hạ lệnh cấm với hắn, vậy thì trong đó rõ ràng có lợi có hại, khiến cho các đệ tử học cung Thanh Châu đều cảm giác được từng cơn ớn lạnh.


"Thạch Trung, đủ rồi đó." Cung chủ Lôi Hành cung lúc này cũng nhịn được nữa, lạnh lùng nói. Bảy đại cung chủ của Thuật Pháp cung đều được coi là có chút giao tình, một vài quy tắc ẩn bên trong bọn họ mặc dù biết nhưng không thể tránh được, chỉ cần không dính đến quyền lợi của học cung Thanh Châu thì họ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng không ai có thể dự liệu được hai thiếu niên bị đối xử bất công ở kỳ thi Hương lại có thiên phú xuất chúng tới mức như thế, lại quật cường và kiêu ngạo như thế.

"Diệp Phục Thiên, cuộc chiến hôm nay ngươi vì học cung lập được công lao, học cung Thanh Châu sẽ không bạc đãi ngươi, chắc chắn sẽ có cung chủ thu nhận hai người các ngươi làm đệ tử. Về sau hãy ở trong học cung tu hành thật tốt, tương lai tất có thành tựu. Những chuyện còn lại cũng không cần chấp nhất làm gì." Lúc này cung chủ Phong Hành cung - Ly Giang cũng lên tiếng như muốn khuyên bảo Diệp Phục Thiên.

Nhưng nghe được lời của hắn, Diệp Phục Thiên lại lộ ra một nụ cười tự giễu, xem ra hắn thực sự quá nhỏ tuổi, quá mức tự tin. Cho dù biểu hiện thiên phú kiệt xuất, chiến đấu vì học cung Thanh Châu nhưng thật ra vẫn chẳng thay đổi được gì, cùng lắm chỉ được vào chính thức, được một nhân vật lớn nào đó yêu thích nhận làm đệ tử.

Nhưng như thế là đủ rồi sao?

Cung chủ Phong Hành cung - Ly Giang muốn hắn không chấp nhất với những chuyện khác hiển nhiên là muốn hắn chuyển biến tốt thì thu nhận hắn, tựa hồ cũng cùng suy nghĩ với Thạch Trung, cho rằng hắn chỉ muốn uy hiếp học cung, cũng sẽ không thực sự rời khỏi. Dù sao học cung Thanh Châu là thánh địa tu hành của thành Thanh Châu.

Nhưng chuyện thi Hương cuối năm cứ tính như vậy sao?

Việc học cung Thanh Châu nghiêm phạt và hạ lệnh cấm, một lời giải thích cũng không có sao?

Còn ẩn tình phía sau càng không được phép đào ra.

Có thể hắn nghĩ quá đơn giản, chung quy vẫn là do tuổi còn quá trẻ.

Nhưng tuổi còn trẻ chí ít cũng có chỗ tốt, sở hữu tính cách bốc đồng.


Nghĩ vậy, Diệp Phục Thiên mỉm cười, hơi khom người với các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu. Vô số ánh mắt rơi trên người hắn, đều đang phỏng đoán Diệp Phục Thiên rốt cuộc có dụng ý gì?

"Ơn truyền dạy ba năm của học cung Thanh Châu, Phục Thiên khắc sâu trong tâm khảm, cáo từ."

Diệp Phục Thiên mỉm cười lập tức gọi: "Dư Sinh."

"Ừ!" Dư Sinh bên cạnh đáp, ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm những nhân vật lớn kia, hiển nhiên cực kỳ khó chịu.

"Đi thôi." Diệp Phục Thiên xoay người, đạp lên tuyết trắng từng bước rời khỏi. Dư Sinh thu hồi ánh mắt, theo sát Diệp Phục Thiên rời đi.

Giờ khắc này, bóng lưng hai thiếu niên có vẻ rất cô đơn nhưng cũng rất kiên định, tựa hồ có thể cảm nhận được lòng kiêu ngạo của bọn họ.

Dĩ nhiên là đi thật!

Các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu đều ngẩn ra, đương nhiên họ không dự liệu được Diệp Phục Thiên sẽ nghiêm túc như vậy.

Ánh mắt lầu chủ Chiến lầu, các chủ Kiếm các cùng mấy vị cung chủ lạnh lẽo nhìn Thạch Trung, sắc mặt cực kỳ khó coi. Điều này khiến cho ánh mắt Thạch Trung càng âm trầm, lạnh như băng nói: "Đợi đã."

Diệp Phục Thiên dừng bước, xoay người nhìn Thạch Trung, nói: "Thạch cung chủ còn có chuyện gì sao?"

"Ngươi coi học cung Thanh Châu là nơi nào, nói đến là đến, nói đi là đi?" Thạch Trung lạnh lùng nói.

Đôi mắt Diệp Phục Thiên thoáng ngưng đọng, nói: "Thạch cung chủ có ý gì?"

"Ngươi trời sinh phản bội, mang lòng oán hận học cung Thanh Châu. Bây giờ ngươi phản bội học cung Thanh Châu, phải chăng chuẩn bị nghe theo lời cường giả học cung Hắc Diễm, đi theo bọn hắn đối phó với học cung Thanh Châu?"

Thoại âm của Thạch Trung vừa rơi xuống, không gian tựa như lạnh lẽo thêm vài phần. Mọi người đều cảm giác được sự lạnh lùng, Diệp Phục Thiên cũng cảm giác được sự độc ác trong lời nói của Thạch Trung. Ý này là muốn đẩy hắn vào chỗ chết sao?


Học cung Hắc Diễm chính là tử địch của học cung Thanh Châu. Thạch Trung nói thế, nếu các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu cũng đồng tình thì điều đang đợi Diệp Phục Thiên sẽ là kết cục đáng sợ.

"Cung chủ, Diệp Phục Thiên đã cự tuyệt học cung Hắc Diễm, sao có thể đi cùng bọn hắn." Tần Y lộ vẻ sầu lo. Hôm nay Diệp Phục Thiên khiến nàng thất kinh, quật cường khiến nàng không thể nói gì nhưng lời nói của Thạch Trung quá mức đáng sợ, nàng nhất định phải đứng ra nói gì đó.

"Trong học cung đương nhiên hắn không dám đi theo địch, nhưng lúc ra ngoài thì sao nào?" Thạch Trung lạnh lùng nói. Lãnh Thanh Phong lạnh như băng nhìn hắn. Thạch Trung muốn ép Diệp Phục Thiên vào đường cùng, mặc dù Diệp Phục Thiên không có tâm tư như vậy nhưng Thạch Trung nói thế cũng sẽ gây nên hậu quả đáng sợ.

"Ông muốn như thế nào?" Dư Sinh ngưng mắt nhìn Thạch Trung, trên người mơ hồ phóng ra khí tức hoang dã.

"Những gì các ngươi đã học trong ba năm, phế bỏ!" Thạch Trung lãnh đạm nói, không gian yên tĩnh như chết.

Tựa hồ ai đó cũng bị lời nói của Thạch Trung làm kinh động, trong lúc nhất thời hoàn toàn không có một âm thanh nào phát ra. Một lúc lâu sau mới có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, mọi người thấy một hình bóng hoàn mỹ không tì vết đạp hoa tuyết mà đi như tiên tử hạ phàm, đương nhiên đó là Hoa Giải Ngữ.

Hoa Giải Ngữ đi tới bên cạnh Diệp Phục Thiên, trừng mắt liếc hắn một cái khiến Diệp Phục Thiên thất thần. Yêu tinh này thực sự rất thu hút.

Sau đó, đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ chậm rãi chuyển qua nhìn Thạch Trung phía trước, mỉm cười nói: "Tốt nhất ông nên thu hồi những lời ông vừa nói."

Giọng nói Hoa Giải Ngữ bình tĩnh như có thêm một ma lực kỳ diệu khiến rất nhiều người cũng theo đó mà run rẩy. Đây là đang uy hiếp cung chủ Thổ Hành cung sao?

Trước đó, thiếu niên vì hồng nhan mà giận dữ, thể hiện tài hoa xuất chúng.

Bây giờ thiếu nữ như tiên tử từ trong đám người đi ra như đang bảo vệ điều gì đó.

Giờ khắc này, vô số người đều ước ao, đố kỵ.

Hai bóng người trong gió tuyết, khi bọn họ sánh vai bên nhau, phảng phất cả thánh địa học cung Thanh Châu này cũng muốn ảm đạm phai mờ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui