Phục Thiên Thị

Tần Y hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, thấy nụ cười trên mặt hắn khiến nàng nhớ lại ba năm trước đây, khi hắn mười hai tuổi, lúc kiểm tra thiên phú đối mặt với rất nhiều nhân vật lớn học cung, trên gương mặt non trẻ của hắn là nụ cười tự nhiên và kiêu ngạo khác hẳn với những thiếu niên khác đang thấp thỏm.

Kết quả kiểm tra lần đó, năng lực cảm nhận thiên địa linh khí là thiên phẩm; là người tu hành võ đạo trời sinh.

Bây giờ ba năm qua đi, ngoại trừ thiên phú cảm nhận vẫn còn, cảnh giới của hắn lại không có chút tiến bộ, tàn tàn, lười biếng thậm chí rất ít khi thấy hắn trên giảng đường nhưng ánh mắt của hắn vẫn như ba năm trước.

"Nếu ngươi không làm được thì sao?" Tần Y hỏi.

"Tần sư tỷ muốn như thế nào cũng được." Diệp Phục Thiên nói.

"Hi vọng ngươi đừng ảnh hưởng đến tiền đồ của Dư Sinh." Tần Y ngẩng đầu liếc mắt nhìn thiếu niên cương nghị ngồi phía sau.

Dư Sinh, năng lực cảm nhận thuộc tính hệ Kim, tầng tám Bách Biến cảnh, còn mạnh hơn tầng bảy Huyền Diệu cảnh của nàng một bậc, tương lai của hắn không nên bị làm lỡ.

"Được." Diệp Phục Thiên gật đầu, chỉ là, điều này có thể sao?

Tần Y trở về bục giảng, đôi mắt đẹp nhìn mọi người xung quanh rồi nói: "Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi Hương, hy vọng mọi người có thể tranh thủ thời gian, đến thi Hội sang năm sẽ có một nhóm đệ tử ngoại môn chính thức bước vào học cung, Lăng Tiếu, ngươi đã bước vào tầng sáu Vô Song cảnh, Phong Tình Tuyết, ngươi đang dừng ở tầng năm Thần Lực cảnh cũng lâu rồi, hy vọng thi Hội sang năm có thể tiến bộ thêm."

Cảnh giới tu hành đầu tiên là Giác Ngộ, chia thành chín tầng gồm: Tụ Khí, Luyện Thể, Khai Mạch, Thiết Cốt, Thần Lực, Vô Song, Huyền Diệu, Bách Biến, Quy Nhất.

Nếu trước mười tám tuổi có thể đạt tầng bảy, bước vào Huyền Diệu cảnh, trong kỳ thi Hội chỉ cần thể hiện không quá kém là có thể thực sự trở thành đệ tử chính thức của học cung Thanh Châu.

"Tần sư tỷ yên tâm." Lăng Tiếu gật đầu đáp, Phong Tình Tuyết nắm chặt tay, mục tiêu sắp đạt được rồi.

"Tan học thôi." Tần Y nhẹ giọng nói rồi bước ra khỏi phòng, nhiều ánh mắt thiếu niên cũng dõi theo bóng hình yểu điệu, sau khi Tần Y đi khỏi, từng ánh mắt mắt hung tợn lại nhìn Diệp Phục Thiên, tên khốn này lại dám xem thường nữ thần trong lòng bọn họ.


"Diệp Phục Thiên." Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên thu hút ánh mắt của nhiều người, chủ nhân của giọng nói đó chính là thiếu nữ ngồi phía sau Diệp Phục Thiên - Phong Tình Tuyết.

Nàng mười lăm tuổi duyên dáng yêu kiều, đôi mắt dễ nhìn vô cùng, ngũ quan tinh xảo, toàn thân tràn đầy khí tức thanh xuân khiến người ta có cảm giác thanh thuần duy mỹ, khi nàng đứng lên, nhất thời đôi chân ngọc có vẻ thon dài kia cũng thẳng tắp đầy ưu nhã.

"Sao huynh lại như vậy?" Ánh mắt Phong Tình Tuyết có chút phẫn nộ, trừng mắt nhìn Diệp Phục Thiên.

Diệp Phục Thiên nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, chân mày nhíu lại, lập tức cười nói: "Muội sẽ không ghen chứ?"

Đôi mắt đẹp của Phong Tình bất lực nhìn đối phương, tiếp tục nói: "Huynh ăn nói sao với Diệp thúc."

"Ăn nói với phụ thân hả?" Diệp Phục Thiên chớp mắt, nhớ lời phụ thân nói Tình Tuyết mông lớn dễ sinh, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía đường cong ấy, thần sắc trở nên cổ quái.

"Đầu muội đang nghĩ cái gì suốt ngày vậy, chúng ta dù sao cũng còn nhỏ, chuyện sinh con sau này hẵng tính." Diệp Phục Thiên nói, lời vừa nói ra nhất thời khiến rất nhiều thiếu niên giận dữ trong sảnh đường vắng vẻ.

Tên khốn này sao có thể vô sỉ như vậy, vừa mới ngang nhiên xem thường nữ thần Tần sư tỷ, bây giờ lại nói ra những lời thiếu tế nhị với Phong Tình Tuyết.

Có biết xấu hổ hay không vậy trời?

Phong Tình Tuyết ngây ngẩn cả người, nhớ lại Diệp thúc đã từng nói đùa với phụ thân nàng, sắc mặt bỗng đỏ ửng, cái tên vô sỉ khốn kiếp có phải lại dám cố ý xuyên tạc lời nói của nàng không?

"Ý của ta là lần này thi Hương này nếu ngươi bị đuổi khỏi học cung thì làm sao ăn nói với Diệp thúc." Ngực nàng phập phồng, không hiểu trong đầu tên này chứa cái gì?

Hiển nhiên, nàng không tin Diệp Phục Thiên có thể vượt qua kỳ thi Hương sắp tới.


"Sao có thể chứ." Diệp Phục Thiên nhìn dáng vẻ nàng, nhàn nhạt lắc đầu.

"Ba năm vẫn dừng lại ở tầng một, làm theo ý mình, nói nói cười cười, ta cũng muốn hỏi một câu, Diệp Phục Thiên, hai chữ liêm sỉ, ngươi rốt cuộc có biết viết như thế nào không?" Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên, rất nhiều người quay đầu nhìn thiếu niên ngồi phía sau Phong Tình Tuyết - Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu đạt tầng sáu Vô Song cảnh, đi theo con đường pháp sư hệ Phong, đệ tử ngoại môn mười lăm tuổi này của học cung Thanh Châu thiên phú xuất chúng, sang năm có cơ hội vượt qua kỳ thi Hội chính thức bước vào học cung.

Lúc Lăng Tiếu nói chuyện thậm chí không ngẩng đầu nhìn Diệp Phục Thiên, ánh mắt của hắn nhìn Phong Tình Tuyết, tiếp tục nói: "Ở tầng chót lại có lời xem thường một thiếu nữ thiên tài, rốt cuộc ngươi lấy dũng khí và tự tin ở đâu ra, nhưng lại ứng với một câu nói, kẻ không biết, không sợ."

Lăng Tiếu đã nói ra suy nghĩ của rất nhiều người muốn nói lại không dám nói, bọn họ đều châm chọc nhìn về phía Diệp Phục Thiên, người này, luận mức độ vô sỉ hoàn toàn không ai sánh bằng.

Không biết từ lúc nào Dư Sinh đã đi đến bên Diệp Phục Thiên, khi hắn đứng đó, lập tức khiến người ta cảm thấy khí thế cường đại, những ánh mắt châm chọc cũng bớt đi phần nào.

"Dư Sinh ca." Phong Tình Tuyết nhẹ nhàng gọi.

"Ừ." Dư Sinh gật đầu, ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm Lăng Tiếu, lộ ra vẻ mạnh mẽ áp chế.

"Kẻ không biết không sợ?" Diệp Phục Thiên cũng không vì lời châm chọc của Lăng Tiếu mà thẹn quá hóa giận, chuyện như vậy ba năm nay đã trải qua không ít, thường hay có vài tên thích đạp người khác để chứng minh mình ưu việt, nhất là ngay trước mặt mỹ nữ.

"Ngươi cho là mình biết rất nhiều?" Diệp Phục Thiên thản nhiên nói.

"Những gì ta biết về tu hành đương nhiên ngươi không thể bì được." Lăng Tiếu bình tĩnh nói, hiếm khi trên giảng đường mới xuất hiện một kẻ phế vật, không phải là kẻ vô tri sao?

"Một người chiến sĩ phải làm thế nào để chiến thắng pháp thuật sư song hệ Hỏa Kim?" Diệp Phục Thiên đột nhiên hỏi khiến Lăng Tiếu sửng sốt, lập tức nói châm chọc: "Ngươi đang khoe sự thông minh của mình sao, đừng nói là pháp sư Hỏa Kim, cho dù là pháp sư đơn hệ, chỉ cần không phải là kẻ ngốc cận chiến với chiến sĩ, độc chiến chắc chắn sẽ bất bại."


Pháp sư có thể sử dụng pháp thuật, độc chiến trội hơn chiến sĩ, điều này không thể nghi ngờ, khả năng thắng chiến sĩ cực thấp.

"Ngốc quá, nếu như cảnh giới chiến sĩ càng cao, dĩ nhiên là có thể chiến thắng." Diệp Phục Thiên giễu cợt nói, Lăng Tiếu sửng sốt, sắc mặt trầm xuống, mọi người xung quanh cũng nhìn Diệp Phục Thiên, câu hỏi này cũng hơi bị vô sỉ.

"Ngươi đưa ra vấn đề chiến đấu khác hệ, đương nhiên mặc định cảnh giới như nhau, ngươi nói vậy có ý nghĩa sao? " Lăng Tiếu châm chọc nói.

"Nếu cùng cảnh giới, vậy thì nếu chiến sĩ là thể tu, lại tu hành thân pháp thì sao?" Diệp Phục Thiên hỏi lại, nhiều người trong phòng học đều sửng sốt, lộ ra vẻ suy tư, khả năng bạo phát của thể tu rất mạnh, nếu như lại tu hành thân pháp, tất nhiên có thể cận chiến phát thuật sư trong thời gian ngắn.

"Ngươi nói pháp sư Hỏa Kim có Hỏa Diệm thuật pháp bọc thân, lại phối hợp hệ Kim cường đại phòng ngự cùng công kích, cho dù cận chiến cũng sẽ không thua thể tu." Lăng Tiếu cười lạnh nói.

"Thể tu nếu đột phá tầng chín phối hợp khả năng bạo phát của thể tu, ngươi cho rằng phòng ngự thuộc Kim hữu dụng?" Diệp Phục Thiên lộ ra vẻ khinh miệt: “Tấn công của pháp sư, ngươi nên hiểu rõ nó không có chút ý nghĩa nào."

Ánh mắt Lăng Tiếu ngưng trọng, hoàn toàn chính xác, một thể tu tu hành thân pháp tất nhiên có thể né tấn công pháp thuật chính diện, dựa trên lý thuyết mà nói, Diệp Phục Thiên đúng.

"Điều này chung quy chỉ là lý luận suông mà thôi, không có ý nghĩa thực tế." Lăng Tiếu đương nhiên không thể chịu thua.

"Không sai, pháp sư sao có thể thua chiến sĩ." Có người phụ họa nói.

"Bảo sao hay vậy, còn tự xưng là bác học châm chọc người khác vô tri, ta đây hỏi lại ngươi vấn đề đơn giản nhất, tầng một Tụ Khí cảnh có khác biệt với người tu hành sao?" Diệp Phục Thiên lại hỏi.

"Tu hành võ đạo cảm nhận thiên địa linh khí, dùng nó để tụ khí, năng lực cảm nhận một thuộc tính linh khí của pháp sư nhạy cảm hơn nhưng càng thêm thuần túy bá đạo, cho nên tích tụ linh khí đơn của hai người tất nhiên không giống nhau, nếu đều tu hành võ đạo thì không có gì khác biệt, nếu là pháp sư tụ khí, vì thuộc tính bất đồng, Tụ Khí cảnh đương nhiên có khác biệt." Lăng Tiếu chậm rãi nói, ẩn chứa nhiều kiến thức bên trong.

"Ngu ngốc." Diệp Phục Thiên khinh miệt liếc nhìn Lăng Tiếu rồi xoay người rời đi.

"Ngươi có ý gì?" Lăng Tiếu nhíu mày nhìn bóng lưng Diệp Phục Thiên: "Không nói gì tính giả bộ thắng lợi rời đi sao? Nực cười."

"Tên này giả vờ thật." Có người nói châm chọc.

Ngay lúc bọn họ nói, trên người Diệp Phục Thiên đang quay lưng về phía bọn họ đột nhiên xuất hiện một tia sáng chói mắt, đó là khí lưu, lưu chuyển quanh thân giống như một màn ánh sáng rực rỡ, những ánh mắt châm chọc sau lưng lập tức ngưng đọng lại, thần sắc trở nên rất đa dạng.


Diệp Phục Thiên là Tụ Khí cảnh, hắn đang dùng thực tế nói cho mọi người biết, Tụ Khí cảnh của hắn không giống người thường.

Ánh mắt Lăng Tiếu hơi lộ ra vẻ âm trầm, khí lưu quanh thân phát ra bốn phía, đây là Tụ Khí cảnh ư?

Dư Sinh cùng Diệp Phục Thiên rời đi, bóng dáng nhanh chóng khuất sau cánh cửa, sau khi họ rời khỏi, cả phòng học xôn xao hẳn lên.

"Tụ Khí cảnh của tên bại hoại này quả thật rất khác thường."

"Vậy thì sao, ba năm vẫn dừng lại ở Tụ Khí cảnh, đương nhiên sẽ có chút không giống, nếu chúng ta giống như tên phế vật kia thì chúng ta cũng có thể làm được."

"Nói không sai, ba năm tụ khí, không biết hắn lấy đâu ra sức mạnh, có tư cách gì phách lối như vậy."

"Còn dám nói ra những lời như vậy với Tần sư tỷ và Phong Tình Tuyết, thật cặn bã."

"Lăng Tiếu, đừng quá để ý, lý luận suông có hay hơn nữa, nếu như hắn thật sự đánh với huynh, một ngón tay huynh cũng có thể bóp chết hắn." Có người nói với Lăng Tiếu, ngay lập tức có rất nhiều người phụ họa theo.

Lăng Tiếu suy nghĩ, lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn, không sai, chẳng cần phải để ý đến sự tồn tại của tên thấp kém đó.

"Tình Tuyết, tên kia thật không biết tự trọng, mình biết cậu và hắn quen nhau từ nhỏ nhưng vẫn nên giữ khoảng cách với hắn." Mộ Dung Thanh, tỷ muội thân thiết của Phong Tình Tuyết khuyên nhủ, nàng vẫn luôn rất ghét Diệp Phục Thiên, cảnh giới thấp như vậy mà lúc nào cũng dương dương tự đắc.

"Hắn quả thật có chút quá đáng." Phong Tình Tuyết có chút tức giận nói.

"Tình Tuyết." Mộ Dung Thanh thấy giọng điệu của Phong Tình Tuyết không quá để ý đến chuyện đó bèn nghiêm túc nói: "Cậu tỉnh táo một chút được không, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể trở thành đệ tử chính thức của học cung, nên suy nghĩ cho tương lai, hành vi của hắn sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cậu mà cậu lại không so đo, khiến người khác nghĩ gì? Vì một người như vậy có đáng không? "

Đôi mắt đẹp của Phong Tình Tuyết trầm xuống, nàng không nghĩ nhiều như vậy.

"Cậu nên chín chắn một chút, về sau bớt tiếp xúc với hắn, tốt nhất là nên vạch rõ giới hạn với hắn." Mộ Dung Thanh tiếp tục khuyên nhủ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui