Đỗ Phúc Hề vẫn chưa thích ứng được nhiệt độ mùa hè ở cổ đại, hơn nữa bầu ngực của mình còn vẫn nằm trong miệng của tiểu oa nhi, mùa hè ở đây nóng như cái lò lửa làm cho nàng cảm thấy oi bức không chịu nổi, tên tiểu tử trên người nàng vừa khóc một trận, cho nên bây giờ đang ngủ say sưa, rốt cuộc nàng cũng có thể buông cây quạt trên tay xuống, không cần quạt cho tiểu tổ tông này mát nữa.
Dĩ nhiên là nàng có thể gọi hai nha hoàn bên cạnh duy trì quạt gió, nhưng nàng không làm được, nàng nằm trên giường đã thấy mồi hôi ướt đẫm, huống chi còn phải đứng mà tay lại liên tục quạt gió, thật sự có bao nhiêu là khổ sở, thường thường khi sinh ra đều do phụ mẫu chăm sóc, cho dù là nha hoàn ký văn tự bán đứt mua về, nàng cũng không có cách nào chà đạp bọn họ như vậy.
Nàng nhẹ nhàng dời đứa nhỏ trên người nàng sang một bên rồi đi chân trần xuống giường, lấy quần sạch để thay cái bộ quần áo ướt đẫm mà nàng đang mặc trên người.
Tính toán một chút thì phụ thân tên tiểu gia hỏa này đã đi được một năm rưỡi, cũng nên trở về rồi chứ? Đông Nô đã bị tiêu diệt toàn bộ, tin tức đại thắng đã sớm truyền đến Thượng Kinh, Hoàng Thượng đã hạ chiếu xây phủ tướng quân, còn đẩy nhanh tốc độ làm cả ngày lẫn đêm, không bao lâu nữa bọn họ ở có phủ tướng quân mới để ở rồi.
Chỉ là cái tên đó, ngay cả nhi tử của mình cũng còn chưa có nhìn qua có phải như vậy không?
Đại quân đi được ba tháng, liền truyền đến tin tức Mạnh Bất Quần đã "hy sinh quang vinh", nàng lập tức hiểu đã có chuyện gì xảy ra, tướng công phúc hắc nhà nàng cũng đã có nói qua, hắn muốn gậy ông đập lưng ông, nhất định phải ngay lúc Mạnh Bất Quần không có sự phòng bị trực tiếp cho hắn một mũi tên giữa cuống họng, để cho hắn vừa sợ vừa không hiểu tại sao mình lại chết trong trạng thái không nhắm mắt đi xuống gặp Diêm La Vương.
Trong lúc lâm nguy, phó soái như hắn nhận lệnh thành nguyên soái, hắn có kinh nghiệm của kiếp trước, dĩ nhiên muốn tiêu diệt quân Đông Nô ương ngạnh này cũng không có việc gì khó, chẳng qua hắn rất bận rộn, sau khi diệt Đông Nô lại đi tiêu diệt Bắc Man, để cho phu thê bọn họ tách ra lâu như vậy.
May mắn là nàng cũng không nhàn rỗi, nàng mở một tiệm bán đậu hủ thúi rất thuận buồm xuôi gió và đã mở được năm chi nhánh ở trong Thượng kinh này. Mỗi khi đến giờ dùng cơm sẽ rất khó đặt chỗ.
Vương phi luôn muốn nàng và đứa nhỏ chuyển về vương phủ sống, nhưng nàng đã khéo léo từ chối, hiện tại Tôn Như Tư đã được phong làm Thế Tử, chắc chắn Nghiêm Trắc Phi ở trong phủ rất ngang ngược, nàng mới không muốn trở về ăn nhờ ở đậu, xem sắc mặt bọn họ để sống qua ngày, trong căn nhà nhỏ của nàng, nàng lại là đương gia chủ mẫu, muốn sống như thế nào thì sống như thế đó, không quá nhiều quy củ như trong vương phủ, huống chi Tôn Thạch Ngọc có để ám vệ lại bảo vệ nàng...
Bất thình lình nghe "vèo" một tiếng, một bóng người không rõ hình dáng vụt qua trước mắt nàng, theo sau đó là một tràng tiếng quỷ khóc chói tai truyền đến, Đỗ Phúc Hề sợ đến nổi trái tim muốn nhảy ra khỏi ngực, nàng không sợ trời không sợ đất chỉ sợ quỷ, bây giờ là nửa đêm, mọi người trong nhà cũng đã tắt đèn ngủ hết, nàng có nên vì bản thân sợ quỷ mà quấy rầy giấc ngủ của người không? Không không, nàng sẽ không ích kỉ như vậy.
Nàng run rẩy bò lên giường, có cảm giác trốn ở trong màn sẽ tương đối an toàn, chí ít trên giường còn có Hoài ca nhi tiếp thêm cho nàng can đảm....
Tôn Thạch Ngọc khẽ cười, sợ mình không chịu lộ diện thì nữ nhân này sẽ bị dọa đến ngất đi, hắn từ trên xà ngang nhảy xuống, bước đến trước giường vén màn lên.
"A..." Trốn ở trong góc giường, nàng không khỏi thét chói tai, sau đó lại che miệng trừng mắt thật to.
Kinh sợ khi nhìn thấy màn lụa từ từ vén lên, nàng như muốn hồn bay phách tán trừng mắt nhìn chằm chằm "Bàn tay quỷ", nhưng kỳ quái thế nào mà bàn tay quỷ này lại không khác của con người, sau đó một giọng nói quen thuộc truyền đến. "Là ta."
Giọng nói này... Nàng ngưng thở, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, nàng cố dùng sức trừng mắt lên nhìn, nhìn rất chăm chú, người nam nhân mặc chiến bào ở trước mặt không phải là Tôn Thạch Ngọc sao?
Nàng ngẩn người, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần. "Trời ạ! Gia, chàng rất nhàm chán nha! Trở về thì trở về đi, lại còn giả thần giả quỷ, chàng không sợ sẽ dọa đến con sao..."
Tôn Thạch Ngọc vừa nghe liền muốn cười: "Bản thân nhát gan lại còn đổ thừa cho hài tử, con nít mà biết quỷ là gì sao?"
"Biết!" Nàng thô lỗ không nói đạo lý hung hăng "phi" một cái, rồi đột nhiên hốc mắt nàng rưng rưng, "Còn không mau lên đây đứng đó làm gì?"
Tôn Thạch Ngọc cười cười, rồi cởi xuống bộ chiến bào có nhiều vết bẩn xuống bò lên giường, thuận tay buông rèm xuống.
Nhìn thấy hài tử trắng trẻo mập mạp đang ngủ rất say sưa chưa bị tiếng thét chói tai của nàng đánh thức, trong lòng hắn mềm mại, sợ làm ồn đến đứa nhỏ, không dám đưa tay chạm vào, nhưng hắn nhìn đến khóe miệng cong lên, không thể dời mắt, nhìn thật lâu hắn mới hồi phục tinh thần dời đứa nhỏ ra xa nương của nó, hắn lôi nàng vào trong ngực, cởi chiếc áo mỏng manh trên người nàng, đè nàng ở dưới thân rồi cúi người xuống hôn nàng...
Từng đợt triền miên trôi qua, hơi thở gấp gáp cũng từ từ dịu lại, hai người nằm ôm nhau, trán của nàng tựa vào đầu vai hắn, nàng cảm thấy bả vai hắn đã rộng và rắn chắc hơn, trong lòng nàng chợt nghĩ, nam nhân tham gia quân ngũ quả nhiên là thép được mài dũa...
"Vất vả cho nàng rồi." Tôn Thạch Ngọc cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng khẽ hôn. "Khi nàng sinh hài tử ta không thể ở bên cạnh nàng, người ta nói nữ nhân sinh con là đau nhất, nàng chịu khổ rồi."
"Uhm, không vất vả." Lúc này nàng cũng vươn cánh tay nhỏ bé của mình ôm lấy eo hắn nói, "Thiếp hỏi chàng, đồ Hoàng Thượng ban thưởng sao vẫn chưa đến? Chắc là thưởng rất nhiều?"
Sắc mặt Tôn Thạch Ngọc cứng ngắc có chút khó coi, hắn không nghe lầm đó chứ? Trong bầu không khí này, trong hoàn cảnh này, sau khi phu thê triền miên sau một thời gian xa cách, tiểu tham tiền này lại hỏi như vậy...
Hắn nhíu mày nói: "Đợi một chút, nàng không hỏi ta chuyện trên chiến trường sao? Không hỏi xem ta có bị thương hay không? Không hỏi xem Mạnh Bất Quần chết như thế nào?"
Đỗ Phúc Hề khẽ liếc hắn có chút không vui nói: "Có gì để hỏi chứ? Không phải kiếp trước chàng đã làm... ta nói đã làm Thiên Hạ Binh mã Đại Nguyên Soái sao? Muốn bày mưu tính kế như thế nào trong lòng chàng hiểu rõ nhất, hơn nữa không phải hiện tại chàng đã trở về hoàn hảo sao? Vả lại mấy chuyện chiến sự tiền tuyến này ta nghe cũng không hiểu, không bằng nói chuyện thực tế đi."
Tôn Thạch Ngọc chán nản nói: "Nàng,..."
Thoáng chốc lại một năm trôi qua, thời tiết sau ngày mồng tám tháng chạp càng lạnh hơn, Đỗ Phúc Hề không thích ứng được mùa hè cổ đại, thật ra cũng không thích ứng với mùa đông cổ đại, huống chi nàng đang có thai lần thứ hai, bụng còn to hơn lúc nàng mang thai Hoài Nhi, thật sự khiến nàng ngồi cũng không thoải mái, nằm lại càng khó chịu, thầm than một tiếng làm nữ nhân thật khổ.
Vào những lúc như này, nữ nhân nào mà không muốn nam nhân của mình ở bên cạnh, dù không giúp được gì nhưng xoa xoa chân cũng tốt, hưởng chút phúc lợi của thai phụ.
Nhưng tàn quân của Đông Nô vẫn còn chưa chết hết, bọn chúng vẫn đang nhẫn nhục sống tạm bợ để ngầm nuôi dưỡng quân đội, hiện tại lại tiến đánh bách tính biên cảnh lại khơi đống tàn tro, Tôn Thạch Ngọc lại tự mình xin xuất chinh, nay đã đi được ba tháng, lần sinh nở này chắc cũng không kịp trở về bên cạnh nàng. Hơn nữa, Lan Dương Vương Thế Tử Tôn Thạch Ngọc sáng như ngọc nay đã không còn tuấn tú nữa, da hắn đã sạm đen, lại cố tình không để ý mấy vết sẹo bị thương trong chiến tranh, cách khen hắn cũng không đặc biệt lắm, chỉ một câu "nhìn tới nhìn lui, cuối cùng ngươi cũng không anh tuấn tiêu sái bằng Phi Đạp Tướng Quân" cũng đủ khiến hắn vui vẻ cả một buổi sáng, thật sự là ngây thơ, vẫn cứ khăng khăng hắn kiếp trước còn đẹp trai hơn Tôn Thạch Ngọc.
A Chỉ vén rèm đi vào, thấy chủ tử của mình vẫn còn nằm trên giường, không khỏi thì thầm: "Phu nhân, người muốn nằm sao không vào trong Noãn Các mà nằm, gian ngoài lạnh lắm, cũng không kêu người lấy thêm một cái lò sưởi, hiện giờ người đã là Cật Mệnh Phu nhân, ngày mai tướng quân đại nhân trở về sẽ nhìn thấy, còn tưởng rằng hạ nhân chúng ta bắt nạt chủ nhân, trong mắt không có chủ tử."
Cả phủ tướng quân ai cũng biết tướng quân phu nhân sợ lạnh, tướng quân còn đặc biệt ra lệnh, khắp nơi trong phủ đều phải đặt lò sưởi, để tướng quân phu nhân có thể đi lại xung quanh, mà mấy loại canh bổ hàng ngày tất nhiên là không hề gián đoạn, trong cung ban tới cho càng nhiều đến dọa người. Hoàng Thượng và Thái Hậu cũng thường xuyên phái người đón Hoài Nhi vào trong cung ở mấy ngày, nơi nơi đều nói gia đình của Tướng Quân Đại Nhân hiện tại là thân thích chính của thánh thượng.
Đỗ Phúc Hề vẫn phải nằm nghiêng như cũ, lười biếng nhìn nha hoàn đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi xuyên đến đây, cũng là người ở bên cạnh nàng lâu nhất, nàng cảm thán nói: "Có lúc ta cảm thấy ngươi giống như mẹ ta vậy."
"Mẹ?" A Chỉ sửng sốt, thường ngày nàng nghe chủ tử nói năng quái lạ nhiều lắm, nàng mới nghe thấy từ này làn đầu tiên. "Hắc hắc, không có gì, miến chua cay làm xong chưa, ta muốn ăn.."
Từ lúc mang thai Hoài ca nhi nàng đã thích ăn món này, mang thai lần này không chua không vui, còn phát mình ra món miến chua cay, đợi một chút sẽ có món Miến gà chua cay ăn.
"Làm xong từ sớm rồi." A Chỉ cười cười nói. "Thấy người nghỉ trưa không dám quấy rầy, nô tì sẽ bưng tới cho người ngay." A Chỉ đi ra ngoài, bên ngoài cửa sổ tuyết rơi như lông ngỗng, Đỗ Phúc Hề cầm nhật kí lên viết tiếp, bây giờ trí nhớ kiếp trước của nàng thật sự có chút mơ hồ, tiết mục nào đó phát sóng trên kênh nào đó, nàng thật sự không nhớ rõ rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...