Khởi đầu của cưỡi ngựa bắn cung là 10 mũi tên, Đỗ Phúc Hề căng thẳng nhìn Tôn Thạch Ngọc, sau đó thì nghe thấy hiệu lệnh hùng hồn được hô to lên, hắn lợi dụng tư thế nổi giận để giơ roi thúc ngựa rồi nhanh chóng tháo cây cung đang treo bên người xuống, từ trên bầu đựng hắn rút một cung tên ra nhắm ngay đích mà bắn, mà cùng lúc đó những cây cung của người khác còn chưa được tháo xuống, Lục Nhi liều lĩnh đứng dậy hô hoán, dù sao Lục nhi cũng xuất thân từ giang hồ cho nên cũng không cần phải kiêng nể ai khác.
Có Lục nhi đi đầu Đỗ Phúc Hề liền lôi kéo thêm các hạ nhân khác đứng lên đánh trống reo hò, bọn họ vì chủ tử mà khen ngợi trầm trồ, bên ngoài dân chúng đang xem cũng theo tiếng trống reo hò đó mà chui vào, vương phi cũng nhìn thấy động tĩnh bên này, bà vừa cảm động vừa than thở, bà ước gì mình có thể đứng dậy để vỗ tay reo hò khen ngợi nhi tử của mình, chỉ hận thân là vương phi, còn ở trước mặt hoàng thượng và thái hậu cũng không thể lỗ mãng được.
Lại nói Tôn Thạch Ngọc, sau khi hắn bắn mũi tên thứ nhất thì chỉ hơi hơi nhìn thấy mũi tên bay trên không tiếp đó lại thấy mũi tên bắn ra nhanh chóng, tiếp theo là cái thứ ba, thứ tư, thứ năm liên tiếp bắn ra, khi bắn ra năm mũi tên hắn rất thỏa mãn, năm mũi tên khác cũng được bắn ra liên tục không có chút khó khăn cản trở nào, tất cả đều bắn trúng hồng tâm.
Lập tức xung quanh sân vang lên tiếng vỗ tay khen ngợi tán thưởng, tất cả mọi người đều hoan hô tài bắn cung của Tôn Thạch Ngọc, mặc dù những người dự thi khác sau khi kết thúc phần thi của mình mới phát hiện có 10 mũi tên đều nằm chính giữa hồng tâm, tốc độ của bọn hắn còn thua xa Tôn Thạch Ngọc, cách bắn tên cũng không tự nhiên linh hoạt như hắn.
Cửa ải này, những người bắn không trúng hồng tâm thì sẽ loại bỏ, và đã loại bỏ được 18 người, chỉ còn lại 26 người.
Hiệp đấu sau là tranh đấu kiếm thuật và đao pháp, trận đấu được tiến hành trên lôi đài, những kẻ dự thi liên tiếp đều bị thương và thua phải nhảy xuống đài, chỉ có mới trôi qua thời gian ăn một bữa cơm thôi mà trên lôi đài chỉ còn có mình Tôn Thạch Ngọc, mọi người xung quanh sôi sục lên đánh trống reo hò ầm ầm.
Đột nhiên Tôn Thạch Ngọc dời tầm mắt mình đến chỗ trọng tài, hắn nheo mắt lại chuyển động nội lực bên trong rồi nói: "Tôn mỗ không tin ở giữa sân này lại không có người nào là đối thủ của Tôn mỗ, Tôn mỗ muốn hỏi Mạnh phó soái có dám so kiếm cùng Tôn mỗ không?"
Đỗ Phúc Hề ngồi ở dưới chợt buột miệng cười, cái này đùng là phúc hắc, lại muốn cho Mạnh Bất Quần mất mặt đây mà.
Mạnh Bất Quần nghe được thì tức giận, cho dù hắn không muốn cũng phải thuận theo, người khác cũng sẽ dẫm lên đầu hắn, hắn có thể không đánh trả lại sao? Tên tiểu tử này cố ý nói "có dám hay không", hắn chưa vào trận chẳng lẽ lại không dám? Nhưng hắn thân là một trong bình phán quan và kết quả trận đấu tiếp theo cũng chẳng ra cái gì.
Thái tử cười nói: "Mạnh khanh, ngươi đi đi! Để cho mọi người thưởng thức tài kiếm thuật bất phàm của ngươi đi."
Mạnh Bất Quần cũng đang có ý định khoe tài kiếm pháp trác tuyệt của mình, hắn đứng dậy chắp tay với thái tử nói: "Mạt tướng tuân mệnh!"
Mạnh Bất Quần liền phi thân xuống lôi đài, hắn dùng khinh công nhảy lên đài cao, trường kiếm bên hông cũng đã rút ra khỏi vỏ, mũi nhọn trên kiếm cũng dần chớp động rất nhanh rất tức tốc.
Bộ dáng Tôn Thạch Ngọc thì lạnh nhạt vô cùng, mặt hắn càng lạnh nhạt hơn, Đỗ Phúc Hề càng xem càng thích, nàng rất hiểu hắn, hắn muốn trêu chọc Mạnh Bất Quần, về phần tính mạng Mạnh Bất Quần khi đến sa trường hắn sẽ ra tay.
Thanh kiếm của Mạnh Bất Quần khẽ dao động, lúc này Tôn Thạch Ngọc mới rút kiếm ra, chỉ trong nháy mắt thì leng keng một tiếng, kiếm Mạnh Bất Quần liền rơi xuống đất, còn gãy làm hai.
Lần này hắn cũng không cần phải thi triển tài kiếm pháp tuyệt diệu của mình rồi, mà hắn cùng với trường kiếm của mình đã trải qua hai canh giờ kịch liệt chiến đấu, sức mạnh phải tiêu hao mới đúng, nhưng mà ngay cả một cây kiếm hắn cũng không đỡ được, nếu như cái này không gọi là mất mặt thì cái nào mới gọi là mất mặt?
Thi đấu võ lực kết thúc Tôn Thạch Ngọc đoạt giải nhất,về bộ phận văn khảo, hắn lưu loát viết xuống 36 kế thái tử xem tán thưởng liên tục.
"Mẫu hậu, người xem, Ngọc nhi rất hiểu biết..." 36 kế được truyền đến tay hoàng thượng, hắn và thái hậu nói chuyện nhỏ với nhau, hai người đều xúc động.
Quan viên binh bộ tuyên bố kết quả, võ cử lần này Tôn Thạch Ngọc đứng đầu bảng tiếp đó có một gã thị vệ vội vàng chạy tới chắp tay thi lễ với Tôn Thạch Ngọc rồi dẫn hắn tới đài trọng tài.
Hoàng thượng đã sớm có chiếu chỉ, kết quả võ cử do một mình thái tử quyết định là được, bởi vậy thái tử rất là phấn khởi, cao giọng nói: "Tôn Thạch Ngọc võ nghệ siêu phàm, có thể là trụ cột của vương triều Đại Tuyên, bản điện lệnh cho ngươi làm phó nguyên soái binh mã, nữa tháng sau xuất chinh."
Trước khi xuất chinh Tôn Thạch Ngọc xin tước vị thế tử, hành động lần này của hắn làm cho thượng kinh xôn xao lên, việc này không tầm thường, hoàng thượng và thái hậu có hơi nghi hoặc, làm cho vương gia Lan Dương vương phải đi đến biệt trang ở tạm để tránh mặt.
Dọc đường đi, vương gia không ngừng mắng chửi tên xú tiểu tử đó ở trong lòng, đã tự đi xin cầu công danh thì cần làm gì phải xin tước vị, rõ ràng là muốn để cho bổn vương không có đường ăn nói với hoàng thượng và thái hậu, đúng là tâm cơ tên tiểu tử đó thật đa sâu... Hey, nhưng ngươi phải bình an trở về nếu không mẫu phi ngươi ở đó, bổn vương cũng không biết phải an ủi như nào...
Một đường long đong mệt mỏi cuối cùng cũng đến biệt trang, bây giờ vương gia đã mệt mỏi kiệt sức, hắn chỉ muốn ăn bữa cơm xong thì sẽ có thời gian nằm suy nghĩ một chút, tại sao bản thân lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, nếu như vương phi rời khỏi hắn, hắn phải làm thế nào cho phải? Hắn phân phó ma ma chuẩn bị đồ ăn đưa đến phòng ngủ, quản sự ma ma này cũng không nói gì, chỉ cúi đầu đáp ứng rồi nhanh đi thu xếp.
Hắn về phòng với một vẻ mặt uể oải, định đi tắm thì nhìn thấy phòng ngủ có người, người ngồi bên cạnh bàn đó là vương phi, hơn nữa trên bàn còn bày thức ăn, hắn không tin vào mắt mình, không nhịn được mà lấy tay xoa xoa lên.
Vương phi buột miệng cười đứng lên nói: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, sao lại còn hành động ngây thơ như vậy?" Bà đi qua giúp hắn cởi áo choàng xuống.
Vương gia còn không tin được vương phi sẽ xuất hiện trước mắt mình, "Mộng Quân... Là Mộng Quân nàng sao? Ta không nằm mơ chứ?"
Vương phi cũng nghịch ngợm đứng lên."Thế nào, muốn ta nhéo ngươi sao?"
Đột nhiên vương gia ngấn lệ, hắn kích động giữ chặt tay vương phi nói: "Mộng Quân, nàng tha thứ cho ta rồi sao? Tha thứ cho người làm chuyện hồ đồ này sao?"
Vương phi thu lại nụ cười rồi ngẩng đầu nhìn thật sâu vào đôi mắt của người nam nhân mình yêu thở dài nói, "Mặc dù ngươi không đúng, nhưng ta cũng có chỗ không tốt với ngươi, là ta không cho ngươi sự yên tâm, nên mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy."
Hiển nhiên vương gia đã hối lỗi, hai mắt người phiếm hồng giống như một đứa bé bị ủy khuất nói: "Vậy, nàng sẽ không đi với Ngọc nhi phải không? Nàng sẽ không rời khỏi ta phải không?"
"Thiếp sẽ không đi." Vương phi cầm lấy tay hắn kéo hắn ngồi xuống nói, tự mình gắp thức ăn cho hắn, "Chắc là đã lâu không ăn được một bữa cơm ngon rồi, chàng mau ăn đi, cái này đều do thiếp làm, đều là món xưa nay chàng thích ăn."
Rốt cuộc vương gia cũng nín khóc nói: "Được, nàng cũng ăn đi."
Nửa tháng sau, ở ngoài cửa phía nam thượng kinh có một đội quân đang đứng nghiêm chỉnh đợi lên đường, ngoại trừ có đại thần hoàng thất đưa tiễn còn có hoàng thượng, thái hậu và thái tử.
Hoàng thượng và thái tử hai người chia ra khen ngợi cổ vũ khuyến khích các tướng sĩ một phen sau đó hoàng thượng nói: "Hoàng hậu, vì dẹp loạn Đông Nô mời nàng chúc rượu đưa tiễn các tướng sĩ."
"Nô tì tuân chỉ." Công việc này xưa nay đều do hoàng hậu làm, nàng tao nhã đi đến trước mặt sáu vị kỵ tướng quân, ở một bên thái giám đã nhanh nhẹn đưa bầu rượu lên rồi đổ đầy rượu vào trong sáu cái ly.
Hoàng hậu cầm ly rượu thứ nhất lên kính chủ soái Mạnh Bất Quần một ly trước, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, hoàng hậu dùng ánh mắt truyền đạt mệnh lệnh cho hắn giết Tôn Thạch Ngọc.
Mạnh Bất Quần tiếp nhận ly rượu sau đó uống một nửa còn một nửa đổ xuống trên mặt đất.
Hoàng hậu cầm ly rượu thứ hai đi đến trước mặt Tôn Thạch Ngọc rồi nhìn hắn với một ánh mắt sắc như dao găm, nhưng cũng cố gắng miễn cưỡng nói lời xã giao, "Ngọc nhi đã để cho bổn cung nhìn với cặp mắt khác xưa hơn nhiều, lần này đi chiến trường cầu công danh, nhất định phải chiến thắng trở về cùng tên đầu xỏ của địch, giương cao danh tiếng của vương triều Đại Tuyên ta."
"Nương nương yên tâm, vì quân chủ phân ưu, vì kế hoạch thống trị thiên hạ là bổn phận của chúng ta, mạt tướng sẽ làm như vậy." Hắn liếc mắt nhìn hoàng hậu một cái và tiếp nhận ly rượu uống cạn một hơi.
Hoàng hậu bị ánh mắt khác thường của hắn nhìn cho đến tim đập thình thịch, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra mình âm thầm kêu Mạnh Bất Quần giết hắn? Bà ta hơi sợ hãi nghi ngờ.
Tôn Thạch Ngọc không nhanh không chậm nói: "Hoàng hậu nương nương không cần phải quan tâm an nguy của mạt tướng, bất kể phía sau có bao nhiêu mũi tên và ám tiễn mạt tướng đều phòng tránh được, mạt tướng sẽ không chết dễ dàng như vậy được nhất định sẽ bình an trở về."
Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch ngay tức khắc, bà ta trừng mắt nhìn Tôn Thạch Ngọc với đôi môi hơn run rẩy đến nổi một câu nói cũng không nói lên được.
Được một lâu hoàng hậu cố nặn ra một vẻ mặt tươi cười nói: "Rất tốt, nhưng an nguy của ngươi làm cho thái hậu người rất thắp thỏm không yên, ngươi nên vì thái hậu mà bảo trọng."
Ngoài dự kiến của hoàng hậu, Tôn Thạch Ngọc thở sâu một hơi, mà hơi thở dài nặng nhẹ này lại cực quen thuộc rất giống với Tĩnh nhi vậy, bà ta không khỏi nhìn hắn nhưng chỉ thấy cặp mắt của hắn toàn là lời cảnh cáo, thất vọng buồn bã.
"Nếu một ngày người cho rằng địa vị của ta sẽ uy hiếp thái tử điện hạ, người chỉ cần dặn dò một tiếng ta sẽ giao hết cả ra, tịch cư hương dã (về quê sống ở ẩn), từ đây sẽ không xuất hiện ở Thượng kinh nữa, chỉ cần người nói một câu... ta sẽ làm như vậy."
Hoàng hậu nghe được những lời này thì lòng rung động không thôi, sao hắn lại nói những lời này với nàng, ánh mắt này của hắn... Hà cớ gì phải có ánh mắt xót xa, bi thương như vậy?
"Hoàng hậu nương nương, người nên đi kính rượu các hữu kỵ tướng quân khác rồi."
Mãi cho đến khi được thái giám nhắc nhở bà ta đi kính rượu tiếp bà ta mới bàng hoàng tỉnh mộng lại, vừa hoảng loạn vừa cầm lấy ly rượu thứ ba lên kính hữu kỵ tướng quân.
Tôn Thạch Ngọc biết lời nói của mình có tác dụng với hoàng hậu, hiện tại vị trí thái tử đã định, chỉ mong sao thái hậu không cần vì chuyện củng cố thế lực thái tử mà làm ra những chuyện độc ác, bằng không sẽ có một ngày tự hại mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...