Lý Mạn làm sao chống cự được Lý Thư, huống chi, ván cửa đây mỏng cũng không được việc, bị hắn đẩy vài cái, liền lắc lư, bụi bặm rớt xuống đỉnh đầu, Lý Mạn thật lo lắng, cửa bị đẩy hư rồi, vội vã kêu to, “Đừng đẩy, huynh để chén ở cửa, tự ta lấy.”
“Nàng nói gì? Nương tử.” Lý Thư đem lỗ tai áp vào cửa, lớn tiếng hỏi.
Thằng nhãi này nhất định là cố ý, nàng không tin đơn giản vậy hắn sẽ không hiểu, buồn bực nói, “Để ở cửa.”
“Hả, cái gì? Huynh nghe không rõ.” Lý Thư vừa nói vừa đẩy vài cái lên cửa.
Lại có bụi bặm rớt xuống, thiếu chút nữa dính đến mắt Lý Mạn, nhìn thấy ván cửa cũng bị hắn phá vỡ, Lý Mạn tức giận cắn răng, mạnh mẽ kéo cái chốt cửa, kéo cửa phòng, Lý Thư đang chống ở cửa, không nghĩ qua liền ngã tới, hoàn hảo, thân thể hắn cường tráng, cánh tay lại dài, một phát bắt được khung cửa, mới không có té như chó cắn bùn.
Ổn định thân mình, nhìn Lý Mạn tức giận, Lý Thư đem bát cơm chuyển tới phía trước, cười làm lành nói, “Nương tử, ăn cơm.”
“Đã biết.” Lý Mạn chặn lại đoạt lấy bát trong tay hắn, sau đó thì đẩy hắn ra cửa, không đợi hắn nói chuyện, đụng một cái đem cánh cửa đóng lại.
Vừa đóng lại, nàng cảm thấy không ổn, phòng này dù sao cũng là phòng ngủ của bọn họ, một lát nữa Lý Họa còn muốn về phòng ôn kinh thư mà, lại nói, những người khác không chừng cũng muốn trở về phòng nghĩ trưa chẳng hạn, mình cũng không thể luôn luôn chiếm cứ.
Thế là, cửa phòng vừa đóng lại bị mở ra, Lý Thư kinh ngạc vừa định nói, Lý Mạn chợt lách người, liền chạy vào phòng mình, chạm vào, lại đem cửa phòng đóng kín.
Lý Thư nhình chằm chằm vào hai cái ván cửa còn run kia, xác thực có chút ảo não, “Nương tử, ta sai lầm rồi.”
Chán nản trở lại phòng bếp, gặp những người khác đang ăn ngon, Lý Thư trong đầu buồn bực chuyện lúc nãy, hắn chọc giận nương tử mọi người đều đang cười trên nổi đau của người khác a?
“Ăn cơm đi.” Lý Mặc đem bát cơm đẩy đẩy tới cạnh hắn.
“Đại ca.” Vẻ mặt Lý Thư cầu xin, “Nương tử giống như giận đệ thật, đệ nói nhiều lời hay như vậy, nàng cũng không nghe, còn trừng mắt, đóng sầm cửa với đệ.”
“Không thì, đệ còn muốn nàng gào to với đệ?” Lý Ngôn cười nhạo nhìn đệ đệ mình.
Lý Thư hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, “Đệ biết, nương tử mấy ngày nay rất tốt với đệ, huynh trông thấy mà thèm.”
Lý Ngôn gắp miếng đậu que bỏ vào trong miệng, vẫn chưa bác bỏ lời của đệ mình, chỉ cười nham hiểm.
“Được rồi, không có chuyện gì.” Lý Mặc gắp cho Lý Thư một đũa đồ ăn, an ủi, hắn biết nương tử thiện lương, cũng sẽ không tức giận thật sự, nhiều nhất chỉ là nàng hay thẹn thùng, mắc cỡ không dám ra gặp người thôi.
“Thật sự?” Lý Thư có chút không tin lời nói đại ca, đại ca nếu hiểu nữ nhân, lớn tuổi như vậy như thế nào chưa bao giờ gặp có nữ nhân thích huynh ấy? Trái lại nhị ca cùng tứ đệ?
Lý Thư cân nhắc xuống, quả quyết hỏi Lý Họa, “Tứ đệ, vậy đệ? Nương tử có hay không thực mang hận huynh, về sau cũng không nói chuyện với huynh.”
Thực ra Lý Họa có cùng ý nghĩ như Lý Mặc, khẽ cười nói, “Tam ca, chỉ cần huynh về sau không nói tới việc này, nàng hẳn là sẽ không tức giận huynh nữa.”
“…” Lý Thư suy nghĩ một chút, cuối cùng cảm thấy lời này có lý, vội vàng ân cần cho Lý Họa một đũa lớn rau hẹ, “Đến đây, Tứ đệ, ăn nhiều một chút, nương tử xào.”
Lý Họa mặt hồng hồng, ai không biết là nương tử xào đồ ăn hả, lời này Tam ca nói, thì nương tử là một người đúng không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...