Giặt quần áo xong về nhà đã muốn đến buổi trưa, phơi quần áo xong, cũng đến thời điểm làm cơm trưa.
Lý Họa ở trong phòng đọc sách, Tiểu Ngũ một hồi đến tìm đại hắc, tiểu hoàng đi chơi, Lý Mạn cũng không gọi hắn, một mình cầm cái giỏ thức ăn ra sau vườn hái được một ít đậu que cùng ớt quay về.
Trước vo gạo bỏ vào trong nồi lớn, bắc nồi lên bếp lấy mấy cây củi đốt, nàng mới đứng dậy rửa rau.
Buổi trưa có hai món ăn, một món là rau hẹ của thím Lý mới cho, một món nữa chính là đậu que xào với ớt.
Thức ăn vừa làm xong, Lý Mặc, Lý Ngôn, Lý Thư ba huynh đệ đã trở lại.
Ba người đều ở cửa phòng bếp nghỉ chân một lát, nhìn nàng đang bận làm cơm, đáy mắt đều lộ ra ý cười ôn nhu.
Bất quá, Lý Thư rốt cục không rụt rè được, đem cái cuốc ném vào góc phòng bên kia, quay đầu tiến vào phòng bếp, đi đến bên cạnh Lý Mạn, cười hì hì hỏi, “Nương tử, buổi trưa làm cái gì ngon vậy?”
Hơi thở nóng hầm hập kia phả vào cổ nàng, Lý Mạn rụt cổ lại, dịch ra bên cạnh một chút, không để ý đến hắn.
Có thể nàng càng như vậy, càng chọc cho Lý Thư tâm nhột khó nhịn, lại thấy nàng cúi đầu, nghiêm túc thái hạt tiêu, theo động tác của nàng, tóc từ phía sau vành tai rơi xuống, che khuất gần nửa khuôn mặt, nàng lại dùng mu bàn tay vén tóc ra sau vành tai.
Sợi tóc đen mềm mại dán vào lỗ tai khéo léo, nói không nên lời, động lòng người.
Lý Thư chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, một cỗ xúc động từ ngực lan tràn, quay đầu lại cửa nhanh nhóng xem xét một chút, không có ai, hắn đột nhiên ôm lấy Lý Mạn, cúi đầu hung hăng hôn một cái ngay sau tai nàng.
Lý Mạn đang không rõ, mà nam nhân làm chuyện xấu kia đã hốt hoảng chạy thoát, nàng ngơ ngác lau dưới cổ, vừa rồi là hắn hôn mình? Hay là không cẩn thận đụng trúng mình?
Lý Thư chạy ra khỏi phòng bếp, một đường đi thẳng đến phòng phía đông, trước mắt bao người, nằm thẳng lên giường, nhìn nóc nhà thở mạnh hổn hển.
Hắn hôn nương tử, rốt cụ đã hôn nương tử, trên người nương tử thật thơm.
“Đệ sao vậy?” Lý Ngôn lau sạch tay, vừa vào phòng thấy đệ đệ như vậy, tò mò hỏi.
Lý Thư mới không thèm để ý đến, đang nhắm mắt lại chưa thỏa mãn hồi tưởng lại một màn kia, khó tránh khỏi lại có chút không cam lòng, nếu ngày nào đó có thể quang minh chính đại thong thả hôn nương tử, thật tốt biết bao.
Tại phòng ăn, Lý Mạn sửng sốt hồi hồn liền không để ý nữa, nàng cảm thấy Lý Thư chắc là không cẩn thận đụng phải mình thôi, muốn hôn nàng sẽ không như vậy, chạm vào dưới cổ áo liền bỏ chạy.
Thái rau xong, Tiểu Ngũ bước vào, tự giác ngồi vào phía dưới bếp nhóm lửa cho nàng.
Cùng với Tiểu Ngũ trong lúc đó, nấu cơm nhóm lửa đã có ăn ý, không giống Lý Mặc ở lúc như vậy sẽ xấu hổ.
Lý Mạn một bên xào rau một bên nói chuyện với Tiểu Ngũ, hỏi hắn những người khác đâu? Tiểu Ngũ trả lời nói họ đều ở trong phòng kia nghỉ ngơi.
Nàng nghĩ buổi sáng bọn họ làm thật mệt mỏi, cũng nghĩ nấu canh an ủi bọn họ một chút, nhưng là trong nhà ngay cả quả trứng gà cũng không có, không bột đố gột nên hồ mà, chỉ có thể cố gắng hết khả năng đem hai món ăn nấu cho ngon chút thôi.
Đồ ăn xào xong, Lý Mạn bưng đến trên bàn, để cho Tiểu Ngũ đi gọi mọi người đến ăn cơm, nhưng hắn đi một lúc lâu cũng không thấy ai đến, nàng cũng đã dọn cơm xong, sau khi mang lên, liền tự mình đi kêu.
Trong phòng phía đông truyền ra một trận âm thanh ồn ào, Lý Mạn đột nhiên nghĩ đến mấy huynh đệ hắn, không biết bên trong nói giỡn cái gì, nàng lỗ mãng đi vào như vậy sợ xấu hổ, vì thế, ở tại cửa kêu một tiếng, “Ăn cơm.”
Đang kêu, đột nhiên nghe được góc phòng truyền đến tiếng động hu hu, Lý Mạn đảo mắt nhìn lên, hoảng sợ tim run lên, chỉ thấy đại hắc không biết từ lúc nào đem tiểu hoàng bọc tới dưới thân, nhe răng trợn mắt nhỏ giọng kêu, mà Tiểu Hoàng chỉ có thể nhìn thấy hai cái chân nhỏ, thân mình không biết ở chỗ nào.
“A.” Lý Mạn chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đông lại, kêu lớn thành tiếng, “Mau ra đây, đại hắc ăn tiểu hoàng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...