Phúc Tấn Thuần Phu Ký


Đó là ký ức mà nguyên thân thực sự của Tứ phúc tấn lưu lại, thuở Dận Chân còn ở trong cung, mỗi ngày buổi sáng đọc sách, buổi chiều cưỡi ngựa bắn cung, khó tránh khỏi có thương tích.
Dận Chân lòng tự trọng cao, cũng không thích để người khác biết hắn bị thương, truyền thái y càng không có khả năng.


Nguyên Tứ phúc tấn liền nảy ra ý tưởng chuẩn bị một hộp dược liệu trên đầu giường.
Mỗi đêm chờ Dận Chân ngủ say mới nhẹ nhàng giúp hắn xử lí vết thương một người chút.


Ngần ấy năm, tuy rằng Dận Chân sớm đã xuất cung lập phủ nhưng một chút cũng không thay đổi.
Trang Uyển nhìn phía trước chợt cảm phục nguyên thân trước đây đối với Dận Chân đúng là dụng tâm lương khổ, một lòng một dạ.


Dận Chân tựa như không phát giác điểm giống nhau của dược vị, chưa bao giờ hỏi qua là cái gì, lại không nghĩ hắn đã sớm biết đến sự tồn tại của nó.


Lúc này Dận Chân hỏi nhưng thật ra Trang Uyển lại cứng họng, nhìn trong mắt Dận Chân liền làm như bởi vì ngượng ngùng mà nói không nên lời, cũng không nháo nàng, chỉ câu môi, ngón tay ở bên trong lung lay một chút, lấy ra một cái bình nhỏ, đứng dậy nhìn nàng, nói.



"Lại đây."

Trang Uyển hơi chần chờ sau đó mới tiến lên, bị nam nhân bắt lấy.


Dược liệu dạng bột phấn rải đều lên miệng vết thương, phỏng chừng có tác dụng cầm máu.
Trang Uyển tâm tư phức tạp mà nhìn động tác Dận Chân, đối phương như đang gieo cho nàng dược tâm làm nàng bối rối, lại cố tình làm nàng chậm rãi không nhìn rõ phương hướng, gương mặt chậm rãi nhiễm nhiệt độ.
Tay nàng chỉ run lên một chút, Dận Chân lập tức cảm nhận được.


"Đau sao?"

Hắn nhíu mày, tay hơi hơi hạ xuống, càng thêm đều đều mà đem bột phấn nhẹ nhàng thoa ở miệng vết thương, lúc trước bắt lấy tay nàng rõ ràng cảm nhận được nó hơi run lạnh, hiện tại Dận Chân càng thêm dụng tâm đem độ ấm từ tay mình truyền cho.Trang Uyển như thể đem sự ấm áp rót vào mạch đập.


"Một chút liền tốt."



Trang Uyển trước giờ đánh giá Dận Chân không tốt trên tất cả phương diện, vô số khuyết điểm.
Nhưng nàng cần phải thừa nhận làm Tứ phúc tấn quá khổ sở, có nước mắt, có thê lương, thậm chí còn có tuyệt vọng đối với nam nhân này, nhưng mà hắn chỉ cần dựa vào vài động tác ôn nhu liền làm trái tim thiếu nữ đập thình thịch trước sự nhu tình cùng săn sóc ấy.


Hắn chỉ là chưa từng từng yêu Tứ phúc tấn mà thôi.
Cũng có lẽ, hiện tại chỉ là do tự Trang Uyển nàng ảo giác?

Nàng lẩm bẩm tự hỏi lòng mình:

"Rõ ràng vẫn luôn chưa từng hỏi qua......"


Lời này nháy mắt làm biểu tình Dận Chân trở nên nhu hòa.


"Phúc tấn nghĩ sao? Thuốc này vẫn là ta sai Tô Bồi Thịnh lén đưa đến đây."

Trang Uyển nột nột nói không nên lời, nhưng Dận Chân lại rút ra một vải lụa tinh tế bao bọc lại vết thương vừa bôi thuốc.


"Phúc tấn khổ tâm, ta đều biết."

Những lời này có chút quá mức so với ôn nhu, ôn nhu đến mức làm Trang Uyển cho rằng người trước mắt mình không phải Dận Chân mà nàng quen biết.
Phải chăng vong hồn khác đã chiếm cứ thân xác này, đem đến cho tâm can nàng một phen xao động.


Nàng lần đầu tiên nghiêm túc mà đánh giá nam nhân trước mắt - mắt dài nhưng hẹp, so với Đức phi thực sự rất giống nhau, thần sắc con ngươi ôn hòa nhưng bị một đôi mày kiếm che đi, cằm cương nghị cùng đôi môi nhấp trụ, làm cả người Dận Chân toát lên sự hàn lãnh khiến người ta sinh ra cảm giác khó tiếp cận.


Nhưng thời điểm bị hắn nghiêm túc nhìn cũng như quan tâm, có thể nói là săn sóc ôn nhu liền có thể đem toàn bộ người nàng bao phủ, rõ ràng khối băng kiên cố không ai phá vỡ được,, lại có thể làm người ta một khắc liền nghiện tâm.



Những nữ nhân của hắn như Lý thị, lưu danh sử sách, con nối dõi không dứt; ngoài ra còn nhiều nhiều thiếp thất khác.
Nếu vậy thì tâm hắn có thực sự đặt ở đoa không? Nàng lại muốn xem nữ nhân nào được hắn dùng thái độ ẩn nhẫn sủng ái như vậy ắt hẳn sẽ vinh sủng một đời.


Sống trong thời đại này, nếu chú định tâm cơ vô số tựa thật tựa giả, như vậy, nàng lại tham lam một chút, lại nhiều yếu điểm, lại nhiều đoạt điểm, cũng không sao?

Trên mặt Trang Uyển dần dần mờ mịt nổi lên một nội tâm tươi cười, sau đó nàng dùng ngón tay chậm rãi câu lấy bàn tay Dận Chân, thanh âm thấp thấp lại rõ ràng mà truyền vào tai hắn.


" Nghe được mấy lời này của Tứ gia, hiểu được Tứ gia vẫn quan tâm đến thiếp, thiếp..
An tâm rồi"




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui