Phúc Ninh Điện


Triệu Thế Tông không phải một mình xuất cung.
Lang quân gia đình giàu có, xuất môn một chuyến, ai không có mấy người theo sau?
Triệu Tông không nhìn nổi hắn bị oan ức nhất, lại càng không chấp nhận người khác khinh thường hắn, kêu mấy thái giám đi cùng hắn.

Nếu không phải Triệu Thế Tông kiên trì nói phá hư quy củ, thân vệ của Triệu Tông cũng phải cùng hắn ra ngoài.

Triệu Thế Tông thở dài trong lòng, nhưng cũng biết Triệu Tông sợ hắn lại chạy, cũng cảm thấy được mình đúng là hơi quá rồi, năm đó đi thẳng một mạch, không ngờ đã dọa Triệu Tông đến mức độ như vậy.
Hắn cũng không ngờ, hắn ở trong lòng Triệu Tông, thật sự có địa vị như vậy.
Hôm nay hắn cũng không muốn tiếp tục chạy nữa.
Lúc này mới ra cửa cung, thái giám và thị vệ canh cửa ai cũng cung kinh với hắn, không tới mấy ngày nữa, tất cả sẽ như năm năm trước.

Mà Triệu Tông đế uy ngày càng vượng, bây giờ những người này đối xử với hắn, còn muốn tôn trọng hơn năm năm trước.
Hắn lên ngựa, rất nhanh đã đến sân sau của Nguyên Gia trà lâu.
Nhân Mặc thấy hắn trở về, lập tức chạy đến, cao hứng nói: “Lang quân trở về rồi!” Nàng nói xong, sau đó thấy được mấy thái giám đi cùng.
Lộ Viễn cùng đi ra, cười nói: “Vị tỷ tỷ này xưng hô như thế nào? Tiểu nhân Lộ Viễn, ra ngoài cùng tiểu lang quân.”
“…” Nhân Mặc nghe xưng hô đó, ngẩn người, cũng cười, Xin chào đại quan, nô tỳ tên Nhân Mặc.”
“Xin chào Nhân Mặc tỷ tỷ.”
Mấy người chào nhau xong, Triệu Thế Tông lệnh đám Lộ Viễn ra phía trước uống trà, hắn kéo Nhân Mặc vào trong rồi nói chuyện.

Mục Phù không tiện lộ diện, đang chờ bên trong, thấy hắn tiến vào, nhanh chóng hành lễ.
Triệu Thế Tông nâng hắn dậy: “Mấy ngày nay ổn không?”
“Đều tốt, sổ sách của Chu Lập cũng bị tiểu nhân tìm ra.” Mục Phù vừa nói, vừa đưa sổ sách cho hắn xem.
Triệu Thế Tông mở ra nhìn mấy lần, giao cho Nhân Mặc: “Cất kỹ.” Lại nói với Mục Phù, “Hôm nay ngươi cứ về Hàng Châu, trở về Hàng Châu rồi, trước tiên sai người âm thầm đi lục soát nhà Dương Uyên.”
“Tiểu nhân đã biết.”
“Nếu không tìm được, thì đến nhà cữu cữu gia của hắn ở Tô Châu mà tìm, nhất định có đồ.

Tìm được rồi, cũng đừng gấp đưa tới, truyền tin với ta là được, ngươi cứ cất kỹ.”
“Vâng.”
“Không có ta coi chừng, việc huấn luyện cũng không thể lười biếng, ngươi phải quan sát.”
“Nhất định.”
“Mấy trường quan* cấu kết với Dương Uyên, Chu Lập, thừa dịp bọn chúng qua lại thì bắt lại, đừng giết vội, nhốt vào trại.” Triệu Thế Tông nói từng cái, Mục Phù gật đầu dồn dập ghi nhớ.

Triệu Thế Tông nói với Nhân Mặc, “Mài mực cho ta.”
*Trường quan: Quan của trường muối
Nhân Mặc mài mực cho hắn, hắn nghiêng người viết thư, viết xong giao cho Nhân Mặc dán lại giúp hắn.
Hắn lại đưa cho Mục Phù: “Giao cho mẹ ta.”
Mục Phù đáp vâng, lúc này mới có cơ hội hỏi: “Lang quân không về Hàng Châu?”

Triệu Thế Tông lắc đầu.
“Vậy, lang quân sau này ——”
“Bệ hạ sợ là muốn giao việc cho ta làm.”
“Lang quân muốn đến nha môn nào nhậm chức? Một khi đã vậy, ngài xuất thân từ Ngụy Quận vương phủ thì phải tiếp tục ——”
Triệu Thế Tông nhíu nhíu mày, nói: “Trước tiên cứ như vậy, sau này hãy nói.”
Mục Phù gật đầu, định ra ngoài, Triệu Thế Tông gọi hắn lại: “Ngươi đến Hàng Châu rồi, lệnh Ngu tiên sinh đến Kinh Thành, mang theo năm mươi người ——” Hắn nghĩ thôi đi, năm mươi người hình như hơi nhiều, sẽ làm Triệu Tông cảm thấy hắn có ý đồ, hắn đổi lời, “Hai mươi người là được.

Ngoài ra, ngươi lại phái người đi Phúc Châu một chuyến.

Vị Từ trắc phi ngày trước của Ngụy Quận vương phủ đang ở đó, nghe nói là bị giáng đến trường muối rồi, ngươi kêu người tới xem thử.

Tống Châu cũng phải đi một chuyến, Triệu Đình ở đó.”
“Tiểu nhân đều nhớ rồi.” Mục Phù đáp vâng, ra cửa rời đi.
Nhân Mặc lúc này mới đuổi tới hỏi: “Lang quân, ngài muốn ở trong cung?”
“Bệ hạ muốn tặng ta tòa nhà ——”
“Lang quân sao không tự mua?” Từ vị trí mà nói, đều có thể chọn cái mình yêu thích.
Triệu Thế Tông đương nhiên nói: “Hắn muốn cho ta, ta không thể chọc hắn không vui.

Hắn vui là được rồi.”
Nhân Mặc cảm thấy lời này có hơi quái dị, nhưng cũng không biết quái dị chỗ nào, kẻ trì độn như Triệu Thế Tông thì càng không biết.

Hắn lại nói: “Chỉ là vừa trở về, chúng ta phải mua một ít gia sản mới được.

Ngươi ra ngoài tìm thử, tìm mua vài đất ruộng và toà nhà tốt nhất.”
“Nô tỳ đã biết!”
“Bệ hạ cho ta tòa nhà, sợ là cũng muốn cho ta cung nữ cùng thái giám.” Hắn ở ngoài, dù sao cũng là người của Ngụy Quận vương phủ, người trong tông thất, trong nhà có thái giám và cung nữ cũng không quái dị, “Ngươi về sau đến cùng giao thiệp với họ.”
Nhân Mặc cười: “Lang quân yên tâm đi, nương tử tuy không cố tình tiến vào Ngụy Quận vương phủ, nô tỳ khi đó cũng còn nhỏ, nhưng có Mục thúc sắp xếp, cũng được mua vào, thuận lợi được phân đến trước mặt nương tử.

Nô tỳ cùng nương tử ở tại vương phủ hơn mười năm, tự hiểu những việc này, cũng biết giao thiệp làm sao.”
Triệu Thế Tông gật đầu, cúi đầu nghĩ còn chuyện gì quên dặn.

Hắn cúi đầu xuống, Nhân Mặc liền nhìn thấy trâm ngọc trên đầu hắn.

Nàng còn chưa từng thấy lang quân dùng vật như vậy, hiếu kỳ nói: “Lang quân, trâm ngọc trong tóc ngài, trông thật lạ.”
Triệu Thế Tông nhớ hình dáng Triệu Tông tự tay cài lên cho hắn, không khỏi lộ ra ý cười: “Hắn cho.”
“…” Nhân Mặc càng thấy quái dị, chỉ là Triệu Thế Tông đã đứng lên, muốn đi ra ngoài, nàng gọi lại, “Lang quân muốn đi đâu vậy?”
“Ra ngoài đi dạo.”

“Lang quân thay quần áo khác nhé, hôm nay bên ngoài nhiều gió bụi, cưỡi ngựa trở về, xiêm y sẽ dính bụi đó.”
Triệu Thế Tông cũng không nghĩ nhiều, thay quần áo khác, tất nhiên là đen từ đầu đến đuôi.

Hắn thay xong quần áo, liền dẫn Nhân Mặc và đám Lộ Viễn ra ngoài đi dạo phố lớn.
Kỳ thực Hàng Châu có thật nhiều đồ tốt, chỉ là trước khi trở về, ai mà nghĩ tới sẽ phát sinh những việc này?
Bằng không hắn nhất định phải mang chút lễ vật trở về, bây giờ không thể làm gì khác hơn là đi dạo trong thành.

Mà hắn có tâm đến Công chúa phủ thăm Triệu Tông Ninh, nàng dù gì cũng là muội muội bảo bối của Triệu Tông, chung quy phải tạo quan hệ tốt.

Cũng không thể sau này gặp mặt toàn cãi nhau.
Hắn không thiếu bạc, mua không nhìn giá, chỉ hỏi có đẹp hay không.

Hắn cũng biết Triệu Tông Ninh thích cái gì, nàng yêu thích những thứ hoa lệ.

Đến cửa hàng bạc, hắn chọn một bộ trang sức cài tóc toàn bộ làm từ san hô, tốn trăm lượng hoàng kim.

Nhiêu đó, hắn còn lo không đủ tốt.

Ông chủ thấy khách hàng như hắn, cười đến không thấy mắt cùng răng, lập tức nói: “Lang quân, này san hô là tìm từ ngoài biển, đại chưởng quỹ nói với ta, còn có một nhóm tốt hơn nữa! Chỉ là phải đợi thêm mấy tháng.”
Triệu Thế Tông không thèm để ý nói: “Sau khi ngươi làm xong, thì đưa tới Công chúa phủ.” Hắn ra hiệu với Nhân Mặc, Nhân Mặc thả xuống ba đĩnh vàng năm mươi lượng, cười nói: “Tiền đặt cọc bộ trang sức cài tóc này với bộ kia.”
“Ôi! Hóa ra là tặng cho Bảo Ninh công chúa! Tiểu nhân đúng là tích đức tám đời!…” Người kia còn muốn nói nữa, Triệu Thế Tông đã quay người đi ra ngoài.
Nhân Mặc cười híp mắt nói: “Sau khi chúng ta mua nhà xong, ta đến đưa ngươi phần còn lại, về sau có thứ tốt cứ việc đưa tới Công chúa phủ, sau đo lại đến quý phủ chúng ta lấy bạc là được.”
“Nhất định nhất định!”
Triệu Thế Tông đến Công chúa phủ tặng quà.
Mặc dù Triệu Tông Ninh không ưa hắn, thế nhưng ca ca thích hắn, có thể làm sao?
Mà nữ tử đều yêu những thứ tinh xảo xinh đẹp, nàng và Triệu Thế Tông có cừu oán, lại không có thù với trang sức, bỗng dưng đưa tới, vì sao không muốn.

Nàng hào phóng nhận quà, còn nhìn kỹ một phen, mới kêu Triệt Hạ lấy đi.
Nàng nhấp ngụm trà, giương mắt nhìn hắn, khóe miệng nhếch: “Thập Nhất lang quân lần này trở về, có tính toán gì không?”
“Đều xem bệ hạ an bài.”
Triệu Tông Ninh cười lạnh: “Thập Nhất lang quân từ trước đến giờ dẻo mồm, lại có kế hay.

Năm năm không gặp, vẫn như vậy.”
“Ta đây đến tặng quà, Bảo Ninh công chúa còn muốn đâm ta như vậy?”
“Bản công chúa không đối nghịch với quà, nhưng muốn đối nghịch với ngươi!”

Triệu Thế Tông cũng rất bất đắc dĩ, hắn cùng với Triệu Tông Ninh sợ rằng thực sự là bát tự không hợp, kiếp trước bị nàng giết cũng thôi, kiếp này sao cũng hợp không vậy.

Hắn vì kế hoạch sau này mà tặng quà to, cũng không tin không thể khiến Triệu Tông Ninh dễ nói chuyện.
Hắn vốn định đi, lại nghĩ tới Tôn Trúc Uẩn.
Tôn Trúc Uẩn, kiếp trước hắn chưa từng gặp, trong ba vị phu quân đoản mệnh của Triệu Tông Ninh, không có người này.

Nhưng từ khi trọng sinh tới nay, đã có quá nhiều chuyện khác với kiếp trước.

Đây dù sao cũng là chuyện thú vị, hôm nay hắn tâm tư thoải mái, bèn hỏi: “Vị lang quân của Tôn gia kia?”
“Ngoại hình đúng là rất tốt, biết đánh đàn, cũng biết nói chuyện, đúng mực, thật sự là một diệu nhân.

Chỉ là sức khỏe không tốt.

Kêu Đặng ngự y trong cung đến khám cho hắn, Đặng ngự y lén nói cho ta, hồi nhỏ hắn từng bị hạ độc, sức khỏe thật sự không tốt, mỗi ngày đều phải uống thuốc.” Triệu Tông Ninh mặc dù không hợp với hắn, nhưng quả thật cũng không khỏi coi hắn là người nhà, tự nhiên nói thêm, “Kỳ thực diện thủ là ngụy trang thôi, ai bảo Tôn thái hậu chọc ta không vui, ta nhất định phải đạp lên thể diện nhà đó.

Nếu nhất định phải mang một người trở về, ta phải mang một người đẹp trở về, cũng vui tai vui mắt.”
“Mẹ đẻ của hắn là?”
“Ta không hỏi kỹ, nghe nói là một nữ sử, chết sớm, chỉ sợ cũng là người trong hậu trạch hại, phỏng chừng liên quan đến việc hắn trúng độc.”
“Vậy người này đúng là phải giữ lại, lỡ đâu sau này có một ngày cần dùng đến.”
Triệu Tông Ninh tán đồng gật đầu: “Hắn rất hận Tôn Bác Huân và Tôn gia, vừa đến đã thẳng thắn với ta.

Ta thấy, hắn còn có việc giấu giếm, cũng muốn nói cho ta biết, bằng không tội gì đến chỗ ta? Ta cũng không gấp, hắn sẽ nói ra thôi.

Hắn bình thường chơi cờ với ta, đánh đàn cho ta, cũng không tồi, chúng ta quân tử chi giao.”
“Vậy người này có chút bản lĩnh, còn được công chúa tán dương.”
Triệu Tông Ninh cười lạnh: “Chỉ cần là người thiện tâm, bản công chúa sẽ đối xử tử tế, cũng sẽ tán dương.

Mà vài kẻ tâm nhãn đen ngòm, bản công chúa chỉ toàn ghét bỏ!”
Triệu Thế Tông vốn đang uống trà, sau khi nghe xong, suýt bị bỏng.

Hắn cuối cùng đã biết, Triệu Tông Ninh sẽ không bao giờ nói một lời hay với hắn.

Hắn thấy quà đã tặng, cũng không ở lâu.

Hắn cũng không còn ở trong cung được bao lâu nữa, lúc này chuẩn bị về cung với Triệu Tông.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi đi trên đường, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương.
Hắn xoay mặt nhìn qua, Nhân Mặc cũng đã năm năm không trở về, cũng không biết đó là cái gì.

Lộ Viễn nhìn, cười nói: “Là cửa hàng đắt khách nhất trong kinh hiện nay, cuối thu năm ngoái mới mở, bán chút bánh ngọt điểm tâm!” Hắn dứt lời, lại nhỏ giọng nói, “Bệ hạ cũng có nghe nói, luôn muốn đến thử một lần, chỉ là lúc nào cũng bận, công chúa cũng nói ăn ngon lắm.”
Vốn chuẩn bị đi Triệu Thế Tông hoàn hồn, xuống ngựa, đi tới cửa hàng trước mặt.
Trước cửa hàng có rất nhiều người đang xếp hàng, hắn cao to đứng đó, người khác cũng không dám có lời oán hận.

Càng có tiểu nương tử thấy hắn đẹp, không khỏi cũng ngây dại.

Nhìn như thế, Triệu Thế Tông thấy được trong đó có một lồng bánh phù dung.
Hắn ngẫm nghĩ, quay người xếp hàng phía sau đội ngũ.
Đám người Nhân Mặc, Lộ Viễn: “…”
Nhân Mặc tiến lên: “Lang quân, để nô tỳ chờ mua cho, đâu thể để ngài làm được.”
Triệu Thế Tông lắc đầu, kiên định xếp hàng.
Đám Nhân Mặc, Lộ Viễn không thể làm gì khác hơn là đứng cùng, bên cạnh còn có mấy con ngựa, còn hấp dẫn người khác hơn cửa hàng bánh ngọt.

Đang xếp hàng, tới lượt một vị tiểu nương tử mặc trang phục nữ sử đằng trước, mua ít điểm tâm, trên tay cầm mấy cái túi giấy, đi từ từ vào trong một chiếc xe ngựa bên đường.

Sau đó, bên trong xe ngựa rồi lại có một tiểu nương tử khác đi ra, nàng vịn tay nữ sử đi tới, đỏ nửa gương mặt, đi tới trước mặt Triệu Thế Tông, nhẹ giọng nói: “Vị lang quân này.”
Triệu Thế Tông căn bản không nghe thấy, trong đầu hắn đang nghĩ chuyện khác.
Tiểu nương tử mặt đỏ hơn, Nhân Mặc cười hỏi: “Vị tiểu nương tử này, có chuyện gì?”
Nàng cúi đầu cầm túi giấy trong tay đưa lên trước, nhỏ giọng nói: “Thấy lang quân đang chờ, đưa cho lang quân thôi, loại gì đều có.”
Lúc ở Hàng Châu, cũng thường có tiểu nương tử tặng đồ cho lang quân, Nhân Mặc thành thói quen, cười từ chối: “Đa tạ tiểu nương tử, đồ nơi này khó mua, tiểu nương tử tự giữ lại ăn mới phải.”
“Ta…”
riệu Thế Tông nghe được động tĩnh, rốt cục cúi đầu nhìn, nàng trái lại lại càng cúi đầu thấp hơn.
Triệu Thế Tông vô vị thu hồi tầm mắt, tiến lên trước vài bước.
Vị tiểu nương tử kia cuối cùng quay người lên xe ngựa, người đánh ngựa chờ lâu cũng không nghe thấy chỉ thị đánh xe.
Nữ sử của nàng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tam nương tử, mấy người bên cạnh lang quân kia, mặc dù mặc thường phục, nhưng hình như là thái giám, lang quân tất nhiên là người hoàng tộc.”
Tiểu nương tử được gọi là “Tam nương tử”, chính là tiểu nương tử lần trước tại ở phố tây bị Triệu Thế Tông đụng trúng.

Nàng cắn cắn môi dưới, vẫn thông qua khe hở rèm xe ngựa nhìn ra ngoài.
“Tam nương tử, nếu là gia đình bình thường, nhà chúng ta cũng có biện pháp.

Nhưng đây là quý nhân hoàng tộc… Nương tử cũng vừa đến Khai Phong Phủ không tới mấy ngày, đại lang cũng không ở Kinh Thành lâu, chúng ta dù sao cũng không quen…”
Tam nương tử thở dài, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Triệu Thế Tông căn bản không biết, hắn vô duyên vô cớ mà trêu phải một vị giai nhân lòng ôm tương tư.

Rốt cuộc cũng tới lượt ra, mở miệng liền nói muốn mua một lồng bánh phù dung.
Nhân Mặc vội vàng nói: “Lang quân! Mua nhiều như vậy, nguội cũng nhanh, mua ít thôi, còn có thể giấu trong áo choàng.”
Triệu Thế Tông nghĩ cũng phải, nên chỉ mua mười cái.
Bánh phù dung bên ngoài không tinh xảo bằng trong cung, rồi lại có hương vị khác, nghe nói bên trong cũng dùng mỡ vịt để trộn nhân bánh.

Triệu Thế Tông nhận túi giấy tiểu nhị đưa tới, quay người đi về phía ngựa, Nhân Mặc cho tiểu nhị một nén bạc, cũng không cần tiền dư.
Lộ Viễn thì cười: “Lang quân, có muốn ăn luôn bây giờ không? Đằng trước có một trà lâu, không bằng đi ——”
Hắn còn chưa dứt lời, bởi vì Triệu Thế Tông đã nhét túi giấy vào trong áo trước rồi, cũng dùng áo choàng quấn chặt mình hơn.

Hắn xoay người lên ngựa, cúi đầu nói với Nhân Mặc: “Mấy ngày nữa chọn được nhà rồi, ta sai người truyền tin cho ngươi.”
“Vâng!”
Triệu Thế Tông vung roi ngựa, đi vào cung, áo choàng lay động.
Lộ Viễn vội vã lên tiếng chào hỏi Nhân Mặc, mang người chạy theo Triệu Thế Tông..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui