Trong đêm mưa Khôn Ninh Điện, có chút âm u.
Đây là cung điện dành cho Hoàng hậu, mà trong cung không có Hoàng hậu, nên vẫn để không.
Mà nó nằm ở góc trong cùng của hoàng cung, rất dễ giấu người.
Tiểu cung nữ mới từ Tuyết Lưu Các chạy đến ra lanh lợi âm thầm vào cửa, đang muốn gọi “Cô cô”, có người sau lưng kéo tay nàng.
Nàng quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Cô cô.”
Vương cô cô ẩn trong bóng tối, hỏi: “Làm sao?”
“Tiễn nương tử đầy mặt lo lắng, bệ hạ quả nhiên bị bệnh, bệ hạ ăn đã thứ đó.”
Miệng Vương cô cô nhếch nụ cười, lại nói: “Vậy trâm hoa phù dung ngươi có cất kỹ chưa?”
“Cô cô yên tâm, trang sức của Thích nương tử đều do nô tỳ xử lý, lúc trước biết được trâm hoa kia là đưa nhầm người nên mới tới tay nàng ta.
Nàng ta lập tức lệnh nô tỳ trả về cho Thục phi nương tử, nô tỳ đến Phiêu Thư tỷ tỷ bên cạnh Thục phi nương tử cũng không gặp được, cung nữ khác đang bận nữa kia, ai để một mỹ nhân như nàng trả đồ cho Thục phi? Khỏi nhắc tới, đến liếc mắt cũng không thèm! Bây giờ trâm hoa phù dung kia đang trong rương của nô tỳ, Thục phi và Thích nương tử ai cũng không biết, chỉ cho là đang ở chỗ đối phương.”
“Rất tốt, ngày mai ngươi hãy đi đi.”
“Vâng, chỉ là ——”
Vương cô cô cười: “Thái giám có tình ý với ngươi, đã được thả rồi.”
Tiểu cung nữ nhanh chóng quỳ xuống, rơi lệ nói: “Nô tỳ cảm kích ơn cứu mạng của cô cô!”
“Nếu ngươi làm tốt việc được giao, về sau, ta cho các ngươi xuất cung làm đôi uyên ương cũng không phải không thể.”
Tiểu cung nữ đại hỷ, lập tức bảo đảm nói: “Nô tỳ nhất định sẽ làm tốt! Cô cô ngài yên tâm!”
Vương cô cô dặn dò vài câu, rồi rời khỏi Khôn Ninh Điện trước, bóng dáng từ từ biến mất trên lối đi u ám.
Sau một đêm mưa, trời lạnh đi mấy phần.
Lúc Phiêu Thư trang điểm cho Tiễn Nguyệt Mặc, nàng nói: “Buổi trưa, ngươi đem canh hôm nay hầm đến Phúc Ninh Điện.”
“Nương tử hôm nay không đi?”
“Hôm nay trời mưa, ta cùng với bệ hạ trưa nay phải đến hậu uyển cùng ngắm cảnh mưa, nên ta không đi.”
Phiêu Thư nghe vậy thì hết sức cao hứng, lập tức đáp vâng.
Đợi đến đầu giờ trưa, mưa không giảm, trái lại càng lúc càng lớn.
Phiêu Thư mang theo hộp đựng thức ăn, có hai vị tiểu cung nữ khác che dù cho nàng, các nàng chuẩn bị ra khỏi Tuyết Lưu Các.
Vị tiểu cung nữ trong Yên Minh Các lại đến nữa, trong tay nàng cũng cầm theo một hộp đựng thức ăn, khiếp đảm nói: “Tỷ tỷ, đây là canh Thích nương tử hầm cho bệ hạ…”
Phiêu Thư bất mãn, trong lòng thầm “Hừ”, vị Thích nương tử này ấy, bản thân không chí tiến thủ, toàn đi mượn gió thu của người khác!
Thôi, nương tử nhà nàng tâm tính thiện lương, cũng dẫn tiểu cung nữ đi theo một lần, biết được trong lòng bệ hạ chỉ có một mình nương tử nhà mình.
Về sau, Thích nương tử cũng đàng hoàng trở lại.
Nàng mở miệng: “Vậy ngươi cùng đi đi.”
“Cảm ơn tỷ tỷ! Tỷ tỷ thật là tốt! Chỉ là, Thục phi nương tử không qua chỗ bệ hạ sao?” Tiểu cung nữ hỏi.
Trong lòng Phiêu Thư đắc ý, nương tử nhà nàng được sủng ái đó, hôm nay sinh nhật bệ bạ, có bệnh trong người, cũng không quên ở cạnh nương tử nhà nàng.
Nàng cười nói: “Lát nữa, nương tử muốn cùng bệ hạ ra hậu uyển ngắm cảnh mưa.”
Tiểu cung nữ nịnh hót: “Thục phi nương tử đúng là người trong tim của bệ hạ nha!”
Phiêu Thư cười càng đắc ý hơn.
Tiễn Nguyệt Mặc đứng trước cửa, nhìn tận mắt tiểu cung nữ hộ tống Phiêu Thư cùng rời đi.
Nàng mỉm cười, bên phải má hiện một cái xoáy nhỏ, ngọt ngào cực kỳ.
Trà Hỷ đưa tranh đến chính điện, sau khi trở về, có chút suy sụp: “Tiểu lang quân, bệ hạ bị bệnh rồi.”
Triệu Thập Nhất đang viết thư pháp, nghe vậy, tay vẫn không ngừng, vẫn viết từng nét.
“Tranh đã đưa rồi, chỉ là bệ hạ còn nằm trên giường, cũng không có tinh thần xem.
Nhiễm Đào tỷ tỷ đem vào nội thất rồi.” Trà Hỷ trước giờ hay nói nhiều, lại nói tiếp, “Lúc nô tỳ đi ra, Phiêu Thư bên chỗ Tiễn nương tử đưa canh tới, Nhiễm Đào tỷ tỷ lại rất cao hứng.
Chắc chắn bệ hạ uống canh Tiễn nương tử tự tay hầm, thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Ai, trời lạnh rồi, sức khỏe của bệ hạ khi nào mới tốt lên được đây ——”
Tay Triệu Thập Nhất cuối cùng dừng lại, hắn bỏ bút xuống.
“Tiểu lang quân, ngài đi thăm bệ hạ một lần đi.
Hôm nay là sinh nhật của bệ hạ đó, không làm lớn cũng không sao, còn trời mưa, sức khỏe bệ hạ không tốt, đến mì trường thọ cũng ăn không được.
Vì trời mưa, bệ hạ đã sớm đưa tin ra ngoài cung, quận chúa sợ rằng cũng không tới.
Mà bên phía Thái hậu cũng không ai đến, Nhiễm Đào tỷ tỷ trông cũng không khác thường.
Trong lòng nô tỳ cũng không vui vẻ gì, Tôn thái hậu khinh người quá đáng!
Còn không phải bắt nạt bệ hạ sức khỏe không tốt, chờ sức khỏe bệ hạ tốt lên, cho bọn họ biết mặt! Hồi Trung Thu ở Khôn Ninh Điện, Tôn thái hậu cũng không dám ở cùng một phòng với bệ hạ! Còn khỏi nói đến hôm ở Thùy Củng Điện.
Hừ! Còn không phải ai cũng không dám nói một câu! Bệ hạ do vẫn chưa thân chính, những đại thần kia cũng sợ bệ hạ… Khi nào mới có vị thần y chữa cho bệ hạ khỏi bệnh, thật tốt biết bao ——”
Triệu Thập Nhất xuất thần nhìn trang giấy trước mặt, Trà Hỷ làm sao biết, ngày đó sợ rằng sẽ không bao giờ có.
Triệu Tông nằm đến trưa, ngồi dậy định đi hậu uyển.
Nhiễm Đào khuyên nhủ: “Bệ hạ, hôm nay mưa lớn như vậy, đừng đi được không.”
“Không sao, hôm nay trẫm mừng sinh nhật, muốn ngắm cảnh cùng người mình thích.
Chỉ cần mặc nhiều xiêm y một chút, không có chuyện gì hết.”
Đến Nhiễm Đào khi nghe câu này cũng có chút xót trong lòng, bệ hạ vất vả lắm mới có người mình thích, vất vả lắm mới mừng sinh nhật.
Nàng cũng không phản đối nữa, mang tới một cái áo choàng rất dày phủ thêm cho hắn.
Triệu Tông lại nói: “Cũng đừng để quá nhiều người đi cùng, trời mưa, nhiều người phiền lắm.
Ngươi và Phúc Lộc đi cùng trẫm là được.”
Mà sức khỏe hắn không tốt, áo choàng có mũ trùm đầu, trước khi ra cửa, Nhiễm Đào cẩn thận mặc lên cho hắn, cùng Phúc Lộc ra ngoài cùng hắn.
Trước khi ra khỏi nội thất, Triệu Tông nhìn thấy hộp gấm trên bàn.
Hắn dừng bước: “Đây là?”
“Đây là quà sinh nhật tiểu lang quân đưa tới, vừa rồi bệ hạ vẫn còn nghỉ ngơi, nô tỳ mới để ở đây.”
Triệu Tông lập tức mỉm cười: “Sớm như vậy mà hắn đã tới? Mà cũng không gọi trẫm dậy.”
“Là Trà Hỷ đưa tới.”
Triệu Tông cũng không giận: “Bên ngoài trời mưa, hắn còn nhỏ, ở trong phòng mới đúng chứ.”
Nhiễm Đào cười: “Bệ hạ luôn nói giúp tiểu lang quân.”
“Đem hộp gấm qua đây, trẫm xem thử.”
“Vâng.”
Tay Nhiễm Đào nâng hộp gấm cho hắn xem, Triệu Tông đưa tay cầm cuộn tranh kia lên, tháo dây cột.
Hắn mở bức tranh, Phúc Lộc thay hắn cầm đầu còn lại, bức tranh cảnh thu chậm rãi hiện lên trước mặt Triệu Tông.
Ngày thu dưới ánh tà dương, ngôi đình màu son cũng bị hào quang màu vàng nhuốm màu.
Càng khỏi nói hoa sen trên mặt hồ cùng đôi uyên ương cúi đầu nước uống, không cái nào không bị ánh sáng thân cận.
Bức tranh này làm trong lòng Triệu Tông thấy rất ấm, chữ như người, kỳ thực tranh cũng vậy.
Có thể vẽ ra một bức tranh như vậy, có thể thấy được trong lòng bạn nhỏ quả nhiên là một người ôn hòa, lặng yên mà ấm áp.
Đặc biệt là dưới góc trái bức tranh viết sáu chữ: Chúc mừng sinh nhật Tông Bảo.
Triệu Tông vui vẻ, kỳ thực hắn đặc biệt yêu thích tên ban đầu của hắn, cái tên phúc khí biết bao, đáng yếu biết bao.
Triệu Thập Nhất lại xưng hô hắn như vậy, thật sự vô cùng đáng yêu.
Hắn cũng không cho rằng Triệu Thập Nhất không hiểu quy củ, dù sao thân cận với hắn, mới dám xưng hô hắn như vậy.
Bên dưới sáu chữ chính là con dấu của Triệu Thập Nhất, còn là hắn đưa cho Triệu Thập Nhất.
Triệu Tông cười càng sâu, hắn lưu luyến nhìn hồi lâu, mới cuộn bức tranh lại.
Chờ hắn giải quyết chuyện lớn hôm nay, trở về chậm rãi thưởng thức.
Chờ hắn diễn xong vở kịch hôm nay, tất cả đều tốt, từ đây không ai leo lên đầu hắn được nữa.
Hắn thoải mái đi ra ngoài, nguyên bản cơ thể không vấn đề cũng càng thêm thoải mái.
Nhiễm Đào lại xem bức tranh của tiểu lang quân làm cho tâm cảnh của bệ hạ càng tốt hơn, trong lòng cũng vui mừng, thầm nghĩ, quả nhiên vẫn là tiểu lang quân dỗ bệ hạ hữu hiệu nhất mà.
Chỉ là vừa ra trước cửa điện, Triệu Tông đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hắn xoay người lại hỏi Phúc Lộc: “Đao lần trước làm cho tiểu lang quân đâu rồi?”
“Sư phụ nói hôm nay là xong.”
“Vậy ngươi nhanh đi xem sao.
Chừng nào xong, thì đem đao tới cho tiểu lang quân.”
Nhiễm Đào cười: “Bệ hạ, sao gấp thế không biết.”
Triệu Tông cũng cười, họ không hiểu.
Bây giờ hắn cực kỳ cao hứng, bé con tặng hắn quà sinh nhật tốt như vậy, hắn cũng muốn làm bé con cao hứng.
Phúc Lộc lĩnh mệnh đi lấy đao, hắn và Nhiễm Đào cùng đi hậu uyển.
Trong hậu uyển bây giờ phong cảnh quả thật không tệ.
Hậu uyển bao phủ trong sương mưa, mông lung mờ mịt, còn có hơi chút nét Giang Nam.
Triệu Thập Nhất từng nghĩ đúng, Triệu Tông thật sự thích những thứ mông lung mờ mịt.
Triệu Tông như thường lệ leo lên ngôi đình hắn thích nhất, cũng tìm tới góc lúc Triệu Thập Nhất vẽ tranh, thưởng thức phong cảnh bất đồng lúc trời mưa.
Nhiễm Đào ngắm nhìn nhìn chung quanh, hỏi: “Bệ hạ, Thục phi nương tử sao còn chưa tới.”
Vì sao còn chưa tới?
Bởi vì còn chưa đến lúc, hắn đã sớm hẹn giờ với Tiễn Nguyệt Mặc, sớm một phút cũng không được.
“Chờ một chút.” Hắn nói.
Chờ thêm một lát, Thục phi vẫn chưa đến.
Thời gian cũng sắp đến rồi, Triệu Tông nói: “Ngươi đi xem thử, sợ rằng trên đường có trì hoãn.”
“Không thể, nô tỳ đi, ai chăm sóc bệ hạ?”
Triệu Tông cười: “Ngươi đi đi, nơi này lại không có người, còn nữa Phúc Lộc cũng sắp tới rồi.”
“Bệ hạ —— “
“Đi, trẫm kêu ngươi đi xem.”
Nhiễm Đào nhíu chặt lông mày, cũng biết bệ hạ lo lắng cho Thục phi nương tử, đành phải vâng lời.
Nàng dặn dò rất nhiều việc, mới vội vàng bung dù ra ngoài hậu uyển.
Nàng vừa đi, Triệu Tông đứng lên, hắn nghiêng người ra nhìn mặt hồ, thầm nghĩ, cũng không biết nước này đến cùng có bao nhiêu lạnh.
Hắn đưa tay tháo mũ trùm trên đầu xuống, tìm một vị trí tốt nhất, ngửa người, không một chút do dự trực tiếp nhảy vào hồ giữa trời mưa.
Địch động, hắn càng phải động.
Muốn động thì phải động lớn.
Cũng không phải là không yêu quý chính mình, nhưng đây là biện pháp nhanh nhất mà ác nhất, hắn không muốn dây dưa với Tôn thái hậu nữa.
Mặc kệ sau lưng Vương cô cô rốt cuộc là ai, hôm nay “đẩy hắn vào nước”, hại hắn “trúng độc”, chỉ có thể là người của Tôn thái hậu.
Tôn thái hậu dù gì cũng là Thái hậu, nuôi hắn trưởng thành, người trong thiên hạ đều biết, đây cũng là Đại Tống triều trọng hiếu cực độ.
Thanh danh của nàng ta một ngày chưa rơi xuống, thì một ngày hắn đòi không được lợi ích.
Lần này không bức Tôn thái hậu giao ra ngự bảo, không triệt để phá hỏng thanh danh của Tôn thái hậu, hắn sẽ không phải họ Triệu!
Phúc Lộc lấy đao, lập tức về Phúc Ninh Điện.
Trà Hỷ thấy hắn đến, cao hứng nói: “Phúc đại quan, sao ngài lại tới đây?”
“Bệ hạ kêu ta tặng đồ cho tiểu lang quân nè.”
“Được nha!”
“Tiểu lang quân đang làm gì?”
Trà Hỷ dẫn hắn đến thư phòng: “Tiểu lang quân đang luyện chữ nè.”
Phúc Lộc cười tủm tỉm đi vào thư phòng, hành lễ: “Chào tiểu lang quân.”
Đầy đầu Triệu Thập Nhất đều là mặt của Triệu Tông, cố tình không dám nghĩ tới, không dám gặp, hắn chỉ có thể liên tục luyện chữ.
Bất ngờ nghe thấy giọng Phúc Lộc, tay hắn khựng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
Phúc Lộc cười dâng hộp gỗ trong tay: “Bệ hạ lệnh tiểu nhân đưa cái này tới.”
Trà Hỷ hỏi thay hắn: “Không biết là cái gì?”
“Sợ là phải để tiểu lang quân tự mình xem mới được.”
Trà Hỷ nhận lấy hộp gỗ, dâng đến trước mặt Triệu Thập Nhất: “Tiểu lang quân, ngài mau mở ra xem, không biết bệ hạ tặng cái gì?”
Triệu Thập Nhất đâu dám xem đồ Triệu Tông tặng hắn?
Lúc này hắn căng thẳng vô cùng, ngay cả động đậy một cái cũng không dám, càng không nói đến chuyện mở cái hộp này.
“Tiểu lang quân?” Trà Hỷ không hiểu.
Phúc Lộc cười: “Tiểu lang quân cầm bút trên tay mà, không bằng ngươi mở ra giúp tiểu lang quân.”
“Vâng!” Trà Hỷ đưa tay mở hộp ra, sau đó là thét lên một tiếng kinh hãi.
Triệu Thập Nhất biết rõ không nên nhìn, nhưng vẫn nhìn.
Nhưng chỉ nhìn một cái, hắn không thể dời đi tầm mắt đi được.
Trong hộp là một thanh đao, một thanh đao sắc bén, còn là một thanh đao rất đẹp.
Còn là một thanh đao hắn từng nhìn thấy.
Thanh đao hắn từng nhìn thấy trong mơ!
Trong giấc mơ hoang đường hôm đó, thanh đao Triệu Tông cầm trong tay, hình dáng như thế này!
Hắn không nhịn được nữa, không khỏi đưa tay cầm thanh đao kia.
Chuôi đao lạnh, mà nằm trong tay hắn, rất nhanh đã ấm lên.
Hắn nhìn kỹ mũi đao, nhìn chuôi đao, lại nhìn bảo thạch nạm bên trên.
Phúc Lộc cười nói: “Hình dáng của thanh đao này là sau khi bệ hạ nhìn bản vẽ rồi tự mình sửa lại đó, vốn chỉ định nạm lam bảo, bệ hạ lại nói nạm hồng bảo càng xứng với tiểu lang quân…”
Triệu Thập Nhất nhìn bảo thạch, vốn định ép chính mình thu hồi tầm mắt, rồi lại phát hiện ngón trỏ hắn vừa vặn để lên hàng chữ khắc.
Hắn khó tin dời ngón trỏ, nhìn thấy ba chữ: Tiểu Thập Nhất.
Trong đầu hắn dường như lập tức nổ “Oành”.
Phúc Lộc còn đang nói chuyện: “Hôm nay bệ hạ nhìn thấy bức tranh của tiểu lang quân thì vô cùng vui mừng, cầm trên tay không chịu buông xuống ấy…”
Cuối cùng Triệu Thập Nhất không nghe được câu gì hết.
Cơ thể hắn dường như không được não điều khiển, mà não của hắn thì?
Thậm chí hắn cho rằng hắn đã không còn não, cái trên đỉnh đầu hắn đã không cách nào cho ra bất kỳ suy nghĩ và câu trả lời nào nữa.
Bây giờ có thể tuân theo chỉ có bản tâm.
Chỉ có trái tim từng bị Triệu Tông Ninh một kiếm đâm thủng.
Hắn bỏ đao lên bàn, ngay lúc mọi người còn chưa hiểu gì, hắn vòng qua bàn đi ra ngoài.
Hắn đã bị Triệu Tông Ninh đâm một lần.
Hắn không muốn lại bị Triệu Tông đâm lần nữa.
Nó đặc biệt đau, đặc biệt đau, so với kiếp trước chết còn đau hơn.
Hắn chưa từng biết đau đớn là gì.
Mà bây giờ nhìn thấy thanh đao kia, tim lại mơ hồ đau, nếu như Triệu Tông chết thật, hắn không dám tưởng tượng nó đến cùng sẽ ra sao.
Phúc Lộc ngỡ ngàng, nói: “Tiểu lang quân, bệ hạ không ở trong điện đâu, bệ hạ ——”
Triệu Thập Nhất lại đột nhiên thay đổi hướng chạy, hắn chạy ra thư phòng, chạy ra chính sảnh, chạy ra trắc điện, còn chạy ra ngoài Phúc Ninh Điện.
Hắn biết Triệu Tông ở đâu.
Triệu Tông ở hậu uyển.
Kiếp trước, Triệu Tông ăn phải nấm độc gây ảo giác, bị người lừa ra hậu uyển, chết chìm trong hồ.
Ai cũng không thể tra ra căn nguyên, chỉ coi là ngày mưa đường trơn, hắn trượt chân rơi vào trong nước.
Có phải rất buồn cười hay không? Rất đau xót hay không?
Nhưng kiếp trước Triệu Tông chết buồn cười như vậy, cũng bi ai như vậy đó!
Đám Trà Hỷ chưa từng thấy bộ dáng này của Triệu Thập Nhất, hắn lao ra đã được mấy hơi thở, Trà Hỷ kinh hãi, cùng đi ra ngoài: “Tiểu lang quân! Cánh tay của ngài không thể dính nước! Ngài hãy chờ nô tỳ bung dù cho ngài đã! Tiểu lang quân!”
Phúc Lộc cũng chạy theo, gọi Lộ Viễn, Cát Tường và Cát Lợi, lớn tiếng nói: “Mau cùng ta đến hậu uyển!”
Chẳng biết vì sao, hắn cũng khó hiểu có chút hoảng hốt.
Nhưng họ ai cũng không đuổi kịp Triệu Thập Nhất, lúc họ chạy ra Phúc Ninh Điện, đã không còn thấy bóng dáng Triệu Thập Nhất rồi, họ không thể làm gì khác hơn là vội vội vàng vàng chạy tới hậu uyển.
Trên đường đi, họ gặp được Nhiễm Đào và Tiễn Nguyệt Mặc.
Họ nhìn nhau, trong lòng cùng “hồi hộp”.
Triệu Thập Nhất không có thời gian đi cửa lớn và hành lang, hắn trực tiếp leo tường xuyên qua mấy cung điện không người, cấp tốc chạy tới hậu uyển.
Hắn thở hồng hộc nhảy xuống tường viện hậu uyển, đã nghe xa xa vang lên âm thanh rơi xuống nước.
Chân của hắn mềm nhũn, chạy như điên về hướng nguồn âm thanh.
Kiếp trước Triệu Tông cực thích bơi lội, hồi nhỏ còn từng cầm cúp thi đấu bơi lội, chỉ là sau đó cha mẹ mất, hắn không còn tập nữa.
Nhưng hắn vẫn còn căn cơ, so với người bình thường mà nói, bơi cũng giỏi.
Đặc biệt là hắn thích lặn, trước kia mỗi khi tâm tình hậm hực khó thể khắc chế, hắn muốn một mình tìm hải đảo nghỉ ngơi chừng mười ngày, chủ yếu là vì lặn.
Có mấy người có chứng sợ biển sâu, hắn thì không hề có, hắn hận không thể lặn càng sâu, hận không thể xuống tới đáy biển, không cần tiếp tục trở về lục địa.
Tựa hồ như vậy, có thể cách cha mẹ càng gần hơn một tí.
Lần trước thương lượng việc này với Tiễn Nguyệt Mặc, hắn đã muốn chờ đến lúc đó trực tiếp rơi vào nước.
Muốn chơi, thì phải chơi lớn.
Nhưng hắn vẫn không định nói việc này cho Tiễn Nguyệt Mặc, bằng không dù nàng thông minh nhanh nhẹn cũng không muốn giúp đỡ.
Đường đường là Hoàng đế Đại Tống, ai dám trơ mắt nhìn hắn chủ động nhảy cầu chịu chết?
Lúc ấy hắn chỉ nói, đến lúc đó mượn trời mưa đường trơn, trượt té, thuận tiện bắt được người giật dây.
Bây giờ hắn nhảy xuống nước, ngoại trừ có hơi lạnh ra, còn lại vẫn được.
Bây giờ hoàn cảnh sinh thái rất tốt, nước rất trong, mở mắt cũng không khó chịu gì lắm, tay còn có thể chạm được cá chép trong nước.
Kỳ thực hắn còn rất vui vẻ, thầm nghĩ nếu cảnh tượng này được đưa vào phim, chắc đẹp lắm, đặc biệt là hắn còn mặc một bộ quần áo màu đỏ.
Hắn nhắm mắt chỉ chờ Tiễn Nguyệt Mặc dẫn người đến đây, diễn hết màn này.
Nhưng mà, bên tai đột nhiên lại vọng đến âm thanh nhảy nước, hắn cũng sững sờ, sao người lại đến còn sớm hơn tưởng tượng của hắn nữa vậy?
Hắn vốn đang nhắm mắt, phòng ngừa đôi mắt nhìn trong nước quá lâu dẫn đến khó chịu.
Lúc này cũng không ngại ngần, hắn mở mắt nhìn ra sau, lại nhìn thấy Triệu Thập Nhất thế mà từ đằng xa bơi lại đây!
Hắn đứng trên đình nhảy xuống nước, vừa vặn nhảy vào giữa hồ.
Triệu Thập Nhất lại từ bên bờ bơi tới.
Hắn không khỏi có chút gấp!
Đứa ngốc này không phải đang ở trong điện ư? Sao đột nhiên lại ở đây? Càng khỏi nói tới trên cánh tay đứa ngốc này còn bị thương, không nói còn được, vừa nói tới, Triệu Tông đã nhìn thấy vết thương trên cánh tay hắn lần thứ hai nứt ra, trong nước tràn đầy màu máu đỏ tươi.
Triệu Tông có chút gấp, hắn quay người định bơi về phía Triệu Thập Nhất.
Triệu Thập Nhất cũng đã bơi tới bên cạnh hắn rồi, lặn xuống dưới, đưa tay ôm lấy eo hắn.
Trước mắt Triệu Tông chính là cánh tay bị thương của Triệu Thập Nhất, máu đang chảy ra ngoài, nhiễm đỏ mảng thuỷ vực trước mặt hắn.
Nước thật sự là có chút lạnh, trái tim có chút bối rối vì sự xuất hiện đột ngột của Triệu Thập Nhất, cơ thể Triệu Tông có chút khó chịu.
Mà Triệu Thập Nhất lại kiên định ôm lấy hắn, đẩy hắn lên trên mặt nước.
Hắn sốt ruột, không khỏi muốn mở miệng răn dạy Triệu Thập Nhất, quả thực hồ đồ!
Nhưng hắn vừa há miệng, nước đã tràn vào trong miệng trong mũi.
Chung quy hắn đã đánh giá cao sức khỏe kiếp này rồi, hắn bị sặc trong nước, cổ họng vô cùng khó chịu, cơ thể cũng có chút như nhũn ra, hắn trở tay muốn nắm tay Triệu Thập Nhất.
Triệu Thập Nhất cũng đã nắm chặt tay hắn rồi, đẩy hắn nổi lên mặt nước, khi mặt tiếp xúc đến giọt mưa, Triệu Tông không kịp hút vào hơi nào, đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tim Triệu Thập Nhất đang run, tay cũng đang run, chỉ là cánh tay ôm lấy vai Triệu Tông lại kiên cố cực kỳ.
Vì thế, máu trên cánh tay hắn càng ngày càng nhiều nhuộm đỏ thủy vực, đến cá chép cũng không dám tới gần.
Hắn hít sâu một hơi, mang Triệu Tông đến bên bờ, trước tiên để Triệu Tông nằm trên mặt đất.
Hắn lại vươn mình lên bờ, hắn không quan tâm cánh tay của mình, hai tay chống hai bên người Triệu Tông, cúi đầu nhìn mặt Triệu Tông.
Trắng đến đáng sợ.
Hắn không khỏi nghĩ, mặt của Triệu Tông đến cùng còn có thể trắng đến mức nào?
Triệu Tông rất tĩnh lặng, lại giống như chết rồi vậy.
Hắn không dám đưa tay để dưới mũi Triệu Tông, sau lưng hắn cũng đang bị màn mưa cọ rửa, hắn hạ người xuống, kề đầu gần trái tim Triệu Tông.
Toàn bộ trời đất dường như đều lặng yên.
Hắn nghe thấy âm thanh trái tim đang đập.
Triệu Tông không chết.
Hắn bật cười thành tiếng.
Sau đó, toàn thân hắn thoát lực.
Hắn vươn mình nằm xuống đất, nằm song song với Triệu Tông, cùng Triệu Tông đối mặt với cơn mưa bỗng nhiên lớn kia.
Triệu Tông không chết.
Triệu Tông không chỉ không chết, Triệu Tông vốn đã suýt chết, Triệu Tông còn được hắn cứu sống.
Hắn tiến cung đến cùng là vì điều gì?
Đến cùng hắn không thể vượt qua con suối nhỏ giữa hoàng vị của hắn cùng với Triệu Tông.
Hắn rơi vào hồ nước càng băng, càng lãnh, càng sâu hơn nữa.
Bỗng nhiên hắn cất tiếng cười to, cười ai? Cười Triệu Tông?
Hắn cười chính mình.
Đến cùng vì sao hắn phải tiến cung? Tự tay hắn chặt đứt đại đạo dương quan kim quang rực rỡ mà kiếp này vốn nên có!
Trong cơn mưa hắn cười càng thêm càn rỡ, cũng cười càng thêm bi thương.
Đây mới là điều đáng sợ nhất, hắn cứu Triệu Tông, chặt đứt con đường của mình, lại không hối hận.
Hai tay hắn siết lại, tàn nhẫn đấm vào đất, la lớn: “Người đâu!! ——”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...