Là Triệu Tông (bệ hạ) đến!
Không chờ mọi người nhận ra, lại vang lên âm thanh thứ hai: “Là ai muốn bắt nạt Tiểu Thập Nhất của trẫm.”
Dứt lời, bóng dáng của Triệu Tông rốt cục xuất hiện ở cửa chính Khôn Ninh Điện.
Trong điện đèn đuốc sáng choang, cửa điện ánh sáng và bóng tối luân phiên, Triệu Tông mặc trường sam màu đen, khoác áo choàng nguyệt sắc vừa vặn đứng ở nơi giao nhau.
Bóng tối và ánh sáng đều ở trên người một mình hắn.
Triệu Thập Nhất không khỏi nhìn ngốc.
Triệu Tông chuẩn xác tìm tới hắn, chậm rãi cười với hắn.
Rõ ràng vẫn là thần sắc có bệnh, nụ cười lại lộng lẫy hơn hẳn vô số châu báu, nụ cười còn ôn nhuận trên bất kỳ loại ngọc thạch nào.
Triệu Tông đi vào trong điện, đưa tay về phía Triệu Thập Nhất: “Lại đây.”
Triệu Thập Nhất vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trong mắt Trà Hỷ bốc lên nước mắt, nàng nhẹ nhàng đẩy đẩy lưng Triệu Thập Nhất.
Rốt cuộc Triệu Thập Nhất cũng lấy lại tinh thần, hắn nhìn về phía tay Triệu Tông, hắn biết hắn không nên nắm tay Triệu Tông.
Nhưng Triệu Tông đã hoàn toàn hoà vào ánh đèn nơi này, Triệu Tông cười hòa hợp như vậy, Triệu Tông cười ấm áp đến như vậy.
Xưa nay hắn không biết, hóa ra thật sự có một người như thế, làm cho hắn chỉ nhìn thôi, đã có thể an tâm.
Hắn đứng như khúc gỗ, trực tiếp nhấc chân vượt qua bàn thấp, thậm chí đá ngã bình rượu, rượu thấm ướt vạt áo của hắn.
Hắn lại mặc kệ, hắn đi tới trước mặt Triệu Tông, duỗi tay nắm chặt bàn tay Triệu Tông duỗi đến.
Triệu Tông nắm chặt tay hắn, lúc này mới nhìn về phía thủ tọa, Tôn thái hậu ở xa xa cùng hắn đối mặt.
Theo sau Triệu Tông là Triệu Tông Ninh, Tiễn Nguyệt Mặc, Nhiễm Đào và Phúc Lộc.
Triệu Tông Ninh cười thành tiếng, trước tiên quỳ xuống, Tiễn Nguyệt Mặc mặt hiện nụ cười ôn nhu, cùng Nhiễm Đào, Phúc Lộc quỳ theo.
Trà Hỷ, Cát Lợi và Cát Tường thả người trong tay, lập tức quỳ xuống.
Triệu Thúc An cũng lập tức quỳ xuống, Ngụy quận vương không nói hai lời nhanh chóng quỳ xuống, Triệu Khắc Luật thả bình rượu cũng quỳ xuống.
Mà Triệu Từ Đức, sau mấy lần cau mày, cũng quỳ theo.
Từng người một quỳ xuống, thậm chí là nhà mẹ đẻ của Tôn thái hậu, mãi đến khi chỉ có Triệu Tông, Triệu Thập Nhất đứng, Tôn thái hậu ngồi.
Phúc Lộc cao giọng nói: “Bệ hạ ——”
Những người khác cùng chỉnh tề hô: “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hôm nay không thể cứu vãn rồi.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tôn thái hậu.
Con nhỏ đúng là lớn rồi.
Đây là suy nghĩ thứ hai của Tôn thái hậu.
Triệu Tông cười yếu ớt, cũng không kêu đứng, chỉ là nắm tay Triệu Thập Nhất đi về phía trước.
Họ cách Tôn thái hậu càng lúc càng gần, mãi đến khi đi tới dưới ghế, Tôn thái hậu cười: “Tông Nhi lớn rồi.”
Triệu Tông cười thật nhạt, cũng cười rất suy yếu: “Gần đây sức khỏe trẫm không tốt, vốn dĩ hôm nay không tới được, mà người trong tông thất lần đầu tiên đến chỉnh tề như vậy.
Ninh Ninh khuyên trẫm, có khó chịu đi nữa, vì các vị tông thất, cũng phải đi chuyến này.”
Tôn thái hậu không tin.
Nhưng nàng không thể không đứng dậy, nói rằng: “Tông Nhi lên thủ tọa đi.”
“Tông Nhi không dám.” Triệu Tông khiêm tốn.
“Có gì không dám.” Tôn thái hậu cười, “Chỉ là cơ thể ta đúng lúc không thoải mái, ngươi đã đến rồi, ta đi về trước.”
“Nương nương!”
“Ngồi đi.” Tôn thái hậu tiến lên một bước, lại đột nhiên choáng váng, may mà Thanh Mính đỡ lấy nàng.
Tôn thái hậu cười, chậm rãi đi xuống cao tọa, đi ngang từng người đang quỳ.
Nàng chưa bao giờ có lúc nào, tỉnh táo như lúc này, những người này, quỳ mãi mãi cũng sẽ không phải nàng.
Đầu nàng choáng cực kỳ, tuy biết ván cờ này đã thua, cũng không muốn chịu thua.
Nàng kiên cường chống đỡ, thẳng lưng, đi lại chậm rãi được Thanh Mính dìu ra khỏi Khôn Ninh Điện.
Chỉ là lúc muốn đi ra ngoài, nàng nghe thấy Triệu Tông nhẹ giọng nói: “Các vị mời đứng lên.”
Lúc nàng bước ra ngưỡng cửa, lại nghe Triệu Tông hỏi: “Vị lang quân ngồi cuối cùng, thuộc quý phủ nào, tên họ là gì.”
Nàng cười, nhưng vẫn không nghĩ ra, đến cùng bắt đầu từ khi nào, Triệu Tông thay đổi.
Trà Hỷ lập tức nói: “Bệ hạ! Vị này chính là tiểu thập lang quân của Ngụy Quận vương phủ, Triệu Thế Đình! Ngài ấy bắt nạt tiểu lang quân, nói quần áo tiểu lang quân mặc không đúng, muốn kêu người cởi ra! Ngài ấy còn nói tên của tiểu lang quân vướng tục danh bệ hạ!”
Triệu Tông cười: “Vị chất nhi này sợ rằng không biết, trẫm đã sớm biết tên của Tiểu Thập Nhất, cũng thân chuẩn hắn tiếp tục dùng tên này.
Còn bộ xiêm y này, còn do trẫm sai người làm cho hắn.”
Trong điện không ai trả lời, Trà Hỷ vừa rồi rất ủy khuất, bây giờ nhìn thấy Triệu Tông, mới không để ý ai khác, nàng lập tức nói tiếp: “Bệ hạ! Vị tiểu thập lang quân này dùng từ ngữ vô cùng thô bỉ, ở trong cung mà dám ngang nhiên mạo phạm cung quy!”
“Ngươi nói bậy!” Triệu Thế Đình giận dữ, chỉ tay vào Trà Hỷ.
Trà Hỷ đứng nghiêm, chỉ nhìn Triệu Tông, cũng không để ý tới hắn.
Ngụy quận vương lúc này lập tức bước ra khỏi hàng, quỳ xuống kêu khổ: “Bệ hạ, đều là thần không quản tốt tôn nhi trong nhà!”
Triệu Tông cười: “Vương thúc nói gì vậy, Tiểu Thập Nhất giáo dưỡng tốt như vậy, còn không phải công lao của vương thúc và tứ ca sao?”
Ngụy quận vương thần buông lỏng, có thể lấy chuyện này để lừa bịp cho qua, lúc này ông lại cảm kích tính cách dễ nói chuyện của Triệu Tông.
Bằng không người trong phủ của ông sẽ bị phạt trong cung mất, đây là chuyện mất mặt bao nhiêu?!
Ông đang muốn bái tạ, Triệu Tông lại nói: “Chỉ là rồng sinh chín con, vẫn có một con lẻ loi.
Vương thúc, tứ ca đều rất tốt.
Càng khỏi nói đến Tiểu Thập Nhất của chúng ta, cực kỳ tốt.
Nhưng bất đắc dĩ cũng sẽ có người không giống với người khác.
Trẫm là Hoàng đế, là thiên tử, giang sơn này họ Triệu.
Trẫm đăng cơ sáu năm, luôn bị bệnh.
Vừa rồi, trẫm thấy vị tiểu thập lang quân này, nghe cách nói của hắn, không khỏi lòng sinh nghi hoặc.
Sợ rằng mọi người đã quên mất, giang sơn này họ Triệu nhỉ?”
Ngụy quận vương choáng váng ngẩng đầu nhìn hắn, những người khác cũng đều kinh ngạc nhìn Triệu Tông.
Không phải đang nói tới chuyện của Triệu Thế Đình sao, đang yên đang lành sao lại nói đến chuyện giang sơn họ gì vậy?
Nhưng Triệu Tông cười thật thân thiện, nói chuyện càng thân thiện, lời nói ra lại chẳng thân thiện tí nào, Triệu Tông thất vọng thở dài: “Cuộc sống bình yên thật sự không phải chuyện tốt, nhìn thần thái các vị đang ngồi đây, không ngờ đã thật sự quên mất rồi.”
Mọi người vội vàng tỉnh lại, liên thanh hô to: “Không dám quên!!”
Triệu Tông cười: “Nếu như thế, các vị đang ngồi đây còn nhớ giang sơn này họ Triệu, tất nhiên cũng giống trẫm, chỉ mong giang sơn Triệu gia càng lúc càng mỹ lệ bao la.
Mà nguyên nhân chính là vì giang sơn này họ Triệu, chúng ta càng thể không bôi nhọ dòng họ mà tổ tiên ban tặng!”
“Vâng!” Mọi người lại đáp.
“Đúng, gặp con cháu Triệu thị không giống với những người khác, các vị cho rằng nên làm gì?”
“…” Mọi người đang ngồi đều không nói.
“Trẫm cho rằng, trị quốc như trị nhà, huống chi Triệu gia chúng ta chính là nhà trời! Nhà cũng không trị được, làm sao trị quốc?” Giọng nói Triệu Tông đột nhiên trở nên nghiêm túc, cũng kêu lên, “Phúc Lộc!”
“Có tiểu nhân!”
“Dẫn Triệu Thế Đình kẻ bôi nhọ gia phong Triệu gia đi, để hắn quỳ gối ngoài Khôn Ninh Điện, quỳ đủ một canh giờ mới cho đứng dậy.”
“Vâng!”
“Nể tình đây là lần đầu hắn phạm tội, quỳ là được, không cần trừng phạt thêm, cũng không trục xuất hắn ra khỏi Triệu gia.
Cũng mong các vị nhớ kỹ, về sau nếu lại có con cháu Triệu thị dám xuất ngôn điên cuồng như vậy, toàn bộ trục xuất khỏi Triệu gia! Triệu gia không tiếp nhận con cháu như vậy!”
Các vị tông thất vốn đã đứng dậy, thành thật ngồi bất tri bất giác cùng quỳ xuống.
Triệu Tông lại nói với Phúc Lộc: “Ngươi tự mình coi chừng Triệu Thế Đình, lúc quỳ, lưng phải thẳng, mắt muốn nhìn thẳng phía trước.
Đứng cho ra đứng, ngồi với nằm cũng phải có tư thế của nó, bị phạt cũng phải vậy.”
“Vâng!”
Triệu Thế Đình cũng bất mãn, lớn tiếng nói: “Dựa vào cái gì! Ngươi chỉ là một tên ốm yếu —— Chát!”
Trà Hỷ tiến lên mạnh mẽ tát hắn một bạt tai.
Lần trước Trà Hỷ đánh Thích nương tử, bây giờ đã không còn ngượng tay nữa.
“Một cung nữ như ngươi lại dám đánh ta?!”
Trà Hỷ lại tát hắn thêm một cái, mỉm cười nói: “Nô tỳ tuy là cung nữ, nhưng là cung nữ của bệ hạ, là cung nữ của Phúc Ninh Điện! Tiểu thập lang quân, lần trước ở Ngụy Quận vương phủ, ngài bắt nạt tiểu lang quân của Phúc Ninh Điện, nô tỳ nể mặt Ngụy quận vương và Thế tử, không nói gì.
Lúc này lại đang ở trong cung, sợ rằng ngài còn chưa tỉnh nhỉ?!”
Trà Hỷ giọng nói chát chúa, nói chuyện vang vọng ầm ĩ, vang vọng bên tai mỗi người.
Trà Hỷ nhớ tới lời bệ hạ và Nhiễm Đào nói, các nàng làm nô tỳ đứng không vững, làm sao trợ giúp bệ hạ? Vừa rồi, lúc bệ hạ chưa đến, nàng để mặc người khác bắt nạt họ, đúng là đầu óc hồ đồ! Về sau mặc kệ có mặt bệ hạ hay không, nàng cũng phải giữ vững thể diện của Phúc Ninh Điện, dù cho có chết.
Bệ hạ ôn hòa, chẳng sao.
Bọn họ đến thì phải hung ác.
“Hóa ra vị tiểu thập lang quân này, còn nhỏ tuổi lại bắt nạt người khác như thế?” Triệu Tông cười hỏi.
“Bệ hạ ơi!!” Ngụy quận vương nhào tới trước vài bước, trong lời nói đều là khẩn cầu.
“Vương thúc không cần lo lắng, trẫm nói, hắn là hắn, ngài là ngài.
Chỉ là trẫm nghe cung nữ nói như vậy, lại nghĩ tới một chuyện.
Tộc Triệu thị chúng ta, từ lúc Thái tổ tại vị đã đặt chữ lót cho các nhà rồi.
Đây vốn cũng là ban ân, còn là phúc khí.
Trẫm hôm nay lại cho rằng, vị tiểu thập lang quân này thật không xứng với phúc khí và ban ân này.
Thôi vậy, cũng không làm phiền Tông Chính Tự, trẫm tự mình đổi tên cho hắn.”
Mọi người trợn mắt há mồm, đầu càng cúi thấp hơn nữa.
Vị tiểu thập lang quân này lời nói quả thật không thích đáng, nhưng chưa đến mức thành tội!
“Kể từ hôm nay, chữ lót của vị tiểu thập lang quân này cứ bỏ đi, Triệu Thế Đình đổi tên thành Triệu Đình.
Đời sau của hắn, họ tên có thể ghi vào gia phả Triệu gia, nhưng bất luận người nào, vô luận nam nữ, đều không thể dùng chữ lót tông thất! Trẫm nói lời này, sứ thần hãy ghi lại đúng sự thật, mong hậu nhân ghi nhớ.”
“…”
Tất cả mọi người có chút hoảng hốt, trên đời này cũng không phải chỉ có thiên gia họ Triệu.
Không có chữ lót này, có gì khác biệt với gia đình họ Triệu bình thường? Cố tình lại muốn ghi tên Triệu Đình và đời sau của hắn vào gia phả, khiến mọi người nhìn ngắm, càng chọc tới cười nhạo.
Một chiêu này cực kỳ tàn nhẫn.
“Phúc Lộc, dẫn hắn ra ngoài.”
“Vâng!” Phúc Lộc dẫn nhóm tiểu thái giám Lộ Viễn tiến lên kéo Triệu Thế Đình, hai má của Triệu Thế Đình đã bị Trà Hỷ đánh sưng, lại bị lời nói kia của Triệu Tông đột nhiên doạ, trong thời gian ngắn cũng quên nói chuyện.
Mãi đến khi bị lôi ra Khôn Ninh Điện, hắn mới hoàn hồn, duỗi chân muốn nói chuyện, Lộ Viễn nhanh tay nhét cái khăn vào miệng hắn.
Người cứ thế bị bắt ra ngoài.
Trong điện vẫn yên lặng đến đáng sợ.
Triệu Tông còn đang cười: “Trẫm đã lâu không lộ diện, chư vị sợ rằng vẫn không thể thích ứng nhỉ.”
“Không dám!!”
“Mà vì chuyện của Triệu Đình, trẫm lại nghĩ tới một chuyện.” Triệu Tông nhìn về phía mọi người, “Sau khi lão Huệ quận vương qua đời, vẫn không người quản lý việc của Tông Chính Tự.
Ngày xưa sức khỏe trẫm yếu, cũng không thể trông nom được.
Hôm nay đúng lúc, trong lòng trẫm cũng có ứng cử viên.” Dứt lời, hắn nhìn về phía Triệu Khắc Luật, kêu lên, “Nhị ca.”
Triệu Khắc Luật lập tức đứng dậy: “Bệ hạ.”
“Lão Huệ quận vương thúc khi còn sống, chức Khanh* trong Tông Chính Tự là do vương thúc đảm nhiệm, vẫn luôn làm rất tốt.
Trẫm thấy, nhị ca rất có phong độ của vương thúc.”
*Khanh: Chức quan cao nhất trong Tông Chính Tự, phó quan là Thiếu khanh
“Bệ hạ, thần không dám so với phụ thân.”
“Nhị ca không cần khiêm tốn.
Trẫm hôm nay bèn ủy nhiệm, Huệ quận vương Triệu Khắc Luật nhậm chức Khanh trong Tông Chính Tự!”
Triệu Khắc Luật hơi nhíu mày, chỉ có thể chắp tay đáp: “Thần nhất định tận lực.”
Triệu Tông lại nhìn mọi người: “Trẫm đã nói, trị quốc như trị nhà, nhà không trị được, cũng khó thể trị quốc.
Này nhà của Triệu gia, chỉ dựa vào một mình trẫm, cũng vô dụng.
Trong Tông Chính Tự, thậm chí là trong triều, còn có rất nhiều chức rỗng.
Trẫm lại cho rằng, không bằng cũng bồi dưỡng thêm người trong nhà, chỉ có Triệu gia chúng ta tốt, Đại Tống mới có thể càng tốt hơn.”
Mọi người tinh thần rét buốt!
Thái tổ thật sự kiêng kị tông thất, chưa bao giờ cho họ thực chức, còn định ra quy củ.
Dưỡng lão nhàn nhã là được, mà đó cũng là lời an ủi bản thân vào lúc hết cách, ai không biết, chỉ có tay cầm quyền lực mới là thực tế nhất? Chút lợi ích trong cung cho mỗi quý, nếu thật sự có thể đảm nhiệm thực chức, chỉ là hiếu kính hạ quan còn không bằng nữa!
Triệu Tông nhìn thần thái mỗi người, liền biết trong lòng họ nghĩ thế nào.
Hắn cười thầm, hắn cũng không ngốc, họ Triệu này suốt ngày chỉ lo ăn không lo làm, chỉ biết ôm chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch uống rượu nghe nhạc hưởng phúc, đâu ra chuyện tốt như thế?! Về sau, kiếm sống dưới quyền của hắn, ai cũng phải làm việc! Thế nhưng làm việc cũng phải chú ý, Tể tướng, chức vị quan trọng về mặt muối, rượu, sắt, vạn lần không thể vào tay người trong tông thất, để đề phòng nuôi trái tim họ phình to quá.
Chức rỗng trong Tông Chính Tự có rất nhiều, cứ cho họ đi tranh cướp cái đi.
Triệu Tông ôn giọng nói: “Chờ mấy ngày nữa, nhị ca tiến cung, cùng trẫm đưa ra điều lệ.”
“Vâng.” Triệu Khắc Luật hành lễ.
Những người khác đại hỷ, đồng thanh nói: “Bệ hạ anh minh!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...