Phúc Ninh Điện


Triệu Tông dứt lời, phong ấn lá thư gửi cho Tạ Văn Duệ, sau đó giao cho Phúc Lộc, nói: “Mau đem đi đi.”
Phúc Lộc cầm thư ra khỏi thư phòng, Trà Hỷ rất thức thời cũng đi ra ngoài.
Lúc này Triệu Tông mới chỉ một cái ghế khác, nói với Triệu Thập Nhất: “Ngồi.”
Chờ Triệu Thập Nhất ngồi xuống rồi, Triệu Tông lại trấn an hắn: “Các tiểu nương tử ở trong nhà được chiều hư, mới vào cung sợ rằng chưa quen, lời các nàng nói ngươi đừng để tâm.

Tiểu nương tử mỹ mạo lại không thiếu ôn hòa, nhiều lắm.”
Hắn còn sợ Triệu Thập Nhất còn nhỏ tuổi, bị mấy tiểu cô nương hung hãn này dọa, lớn rồi sợ vợ cũng không tốt.
Triệu Thập Nhất thầm cười lạnh, Triệu Tông lại hay đấy, không quản giáo mấy phi tần không hiểu quy củ, lại còn nói giúp Thích nương tử tính tình cực kỳ không tốt kia nữa! Thật ra hắn vẫn hiếu kỳ chuyện vì sao Triệu Tông không triệu phi tần thị tẩm, nhưng hắn sợ hắn nói, Triệu Tông lại muốn nói hắn còn nhỏ tuổi không lo học.

Hắn có hơi ghét bỏ cúi đầu, khống chế bàn tay chính mình, không viết nhiều chữ.
Nhưng dáng vẻ Triệu Tông che chở cô nương kia khắp nơi, có chỗ nào giống không thích?
Triệu Thập Nhất không ngừng oán thầm, vẫn còn không tự biết.
Triệu Tông muốn biết hoạt động tâm lý lần này của hắn nhất định cũng buồn bực, với con nít vốn nên tiến hành giáo dục tình yêu, huống chi các tiểu cô nương bên ngoài cũng mới mười lăm, mười sáu tuổi, có thể hiểu chuyện gì?
Tiễn Nguyệt Mặc và Triệu Tông Ninh thông minh như vậy đều rất hiếm thấy, nếu vào kiếp trước của hắn, đều chỉ mới là học sinh cấp hai học sinh cấp ba, đa phần là phản nghịch, lúc thầm mến bạn nam lớp bên, chẳng lẽ hắn phải vì chuyện nhỏ này mà đi phạt tiểu cô nương người ta?
Nếu không phải tại hắn, những tiểu cô nương này cũng không cần phải tiến cung sống cuộc sống như thế này.
Triệu Thập Nhất chỉ oán thầm, cũng không cử động.
Mãi đến khi Triệu Tông đưa tay đẩy vai hắn một cái, hắn mới tỉnh lại, vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt lo lắng của Triệu Tông: “Nghĩ gì thế?” Giọng nói của Triệu Tông cực kỳ nhu hòa, ánh mắt càng giống khối tuyết vừa vặn được ánh trăng bao phủ ngoài cửa sổ, vào mùa đông thuở nhỏ của hắn, Triệu Thập Nhất không khỏi nghĩ đến giấc mơ chứa máu tươi hơi quỷ dị kia.
Hắn nhất thời không dám nhìn Triệu Tông nữa, có chút né tránh tầm mắt của Triệu Tông.
Mà tâm lý Triệu Tông kỳ thực cũng đang thấp thỏm.
Hắn đang nghĩ biện pháp lôi kéo Triệu Khắc Luật, thế nhưng phải dựa vào Triệu Thập Nhất.

Triệu Thập Nhất có thiên phú hội họa, Triệu Khắc Luật lại là đại gia hội họa, gã còn thu mấy đồ đệ kia kìa, gã thu đồ đệ không bàn luận đến thế gia, chỉ nhìn thiên phú.

Mà nghe nói Triệu Khắc Luật cũng từng cảm khái, tộc Triệu thị lại không có đời sau có thiên phú này.

Trong những người con của gã, không một ai làm thỏa mãn gã.
Nhưng Triệu Thập Nhất hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu thu đồ đệ của Triệu Khắc Luật.
Có thiên phú, còn nhỏ, lại là người nhà họ Triệu!
Vì thế, hắn định lợi dụng bé con Triệu Thập Nhất.


Mặc dù học vẽ với Triệu Khắc Luật, đối Triệu Thập Nhất cũng có lợi.

Thế nhưng Triệu Thập Nhất cái gì cũng không hiểu, hắn kéo đứa bé này  vào, chung quy cũng có chút băn khoăn với lương tâm.

Nhưng chỉ còn biện pháp như thế thôi.
Khoảnh khắc này Triệu Thập Nhất cũng đang xuất thần, ánh mắt lơ lửng, thỉnh thoảng nhìn hắn một cái, càng khiến Triệu Tông rất không tiện nói ra.
Triệu Tông trong lòng xoắn xuýt rồi lại xoắn xuýt, vẫn mở miệng nói: “Mấy ngày nữa là Trung Thu, trẫm muốn bày tiệc trong cung.”
Triệu Thập Nhất cuối cùng cũng coi như tỉnh hẳn, nhưng có chút chột dạ vì giấc mơ kia, cúi đầu không dám nhìn Triệu Tông.
Triệu Tông cũng có chút ngại ngùng, cuối cùng nói rằng: “Đến lúc đó tông thất đều sẽ vào cung dự tiệc.

Ngụy Quận vương phủ, Huệ Quận vương phủ, đều phải đến.” Hắn thoáng dừng lại, tiếp tục nói, “Trẫm biết tình cảm của ngươi và đại tỷ ngươi, nhà tỷ ngươi cũng đến.”
Nhắc tới Triệu Thế Tình, Triệu Thập Nhất không thể không ngẩng đầu nhìn Triệu Tông một cái, Triệu Tông quả thực đối xử tốt với hắn.

Theo lý mà nói, nữ tử trong tông thất xuất giá, vốn không có tư cách tới tham gia yến hội kiểu gia yến như thế này.
“Huệ Quận vương, nhị ca của trẫm, nhị bá phụ của ngươi, ngươi biết.” Vừa nói đến đây, Triệu Tông chỉ có thể tiếp tục nói.
Triệu Thập Nhất lại hơi kinh ngạc, nhắc tới Triệu Khắc Luật làm gì, hắn thấy Triệu Tông rõ ràng có vẻ không có ý tốt, nên càng hiếu kỳ.
“Nhị ca xưa nay am hiểu hội họa, ngươi học vẽ với hắn, được không?” Cuối cùng đã nói ra được rồi, Triệu Tông thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Thập Nhất nghe vậy, không khỏi muốn híp mắt, may là hắn còn nhớ thân phận đứa ngốc của hắn, hắn hơi cúi đầu.
Giả như Triệu Tông tựa như thường ngày, rất bình thường nói câu này với hắn, hắn sẽ không sản sinh chút hoài nghi nào.

Cố tình vừa rồi Triệu Tông rõ ràng nó chuyện có chút miễn cưỡng, hắn không thể không ngẫm nghĩ.

Triệu Khắc Luật am hiểu hội họa, nhưng vì sao nhất định muốn hắn đi học, chẳng lẽ vì lôi kéo Triệu Khắc Luật?
Chắc chắn là Triệu Tông Ninh hoặc Ngụy quận vương muốn Triệu Tông làm vậy, hôm qua Triệu Tông mới thấy phượng hoàng muội muội của hắn.
Ai cũng biết lôi kéo Triệu Khắc Luật tóm lại không có chỗ nào không tốt.
Nhưng mà liên quan gì đến hắn?
Hắn không muốn bị lợi dụng, Triệu Thập Nhất ngay lập tức muốn lắc đầu, nhưng hắn vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy ánh mắt có chút tha thiết hiếm thấy của Triệu Tông.
Cuối cùng hắn không nhẫn tâm lắc đầu.
Triệu Tông cũng đáng thương, cái gì cũng không hiểu.
Đối diện đôi mắt kia của Triệu Tông, Triệu Thập Nhất có vài hành động điên rồ, hắn không tự chủ được gật đầu như bé ngoan.

Triệu Tông lập tức mỉm cười, trách nhiệm và lo lắng trong mắt tựa hồ cũng hoàn toàn tan mất, cũng cao hứng nói: “Mấy ngày nay ngươi hãy chuẩn bị, chờ Trung Thu huynh ấy tiến cung, trẫm dẫn ngươi đi gặp huynh ấy!”
Triệu Thập Nhất lại gật đầu.
Triệu Tông cười càng thả lỏng, còn hỏi hắn: “Cơm trưa dùng với ta! Muốn ăn gì? Lại dùng canh thịt dê trần mì sợi phở cho ngươi nhé?”
Triệu Thập Nhất vẫn nhìn mặt Triệu Tông chằm chằm, thậm chí không để ý Triệu Tông.
Triệu Tông tưởng hắn ngầm đồng ý, nhân tiện nói: “Cứ vậy đi!” Dứt lời, hắn gọi tiểu cung nữ tiến vào dặn dò một phen.
Triệu Thập Nhất lại thầm nghĩ, hóa ra thỉnh thoảng bị lợi dụng một lần, cảm giác này cũng không tệ lắm.
Cùng lắm hắn chỉ đồng ý theo Triệu Khắc Luật học vẽ thôi, Triệu Tông lại cao hứng như thế.
Vậy cũng quá dễ dụ.
Hắn nghĩ, khóe miệng không khỏi cong cong.
Đương nhiên, chờ Triệu Thập Nhất và Triệu Tông cùng dùng cơm trưa, lúc nhìn thấy tô mì thịt dê to đùng trước mặt, Triệu Thập Nhất cũng không cười nổi nữa.
Đêm đến, lần thứ hai khó hiểu xuất tinh, đến “cười” là cái gì, hắn đều quên hết.
Đồng thời, hắn thề, hắn cũng không muốn tiếp tục cười nữa!
Trời đất chứng giám, hắn mới mười một tuổi thôi! Sao lại như vậy?
Tạ Văn Duệ cùng sứ giả Liêu quốc đi Liêu quốc, ít đến Phúc Ninh Điện, Phúc Ninh Điện nhất thời yên tĩnh không ít.
Ngay cả trong kinh, vì sứ thần các nước rời đi, các tửu lâu và cửa hàng lớn đều yên tĩnh rất nhiều, cũng không còn người mặc trang phục ngoại quốc đi tới đi lui nữa.
Vì một lần bị bệnh, cứ như biến mất, lúc này Tôn thái hậu cuối cùng đã đứng lên.
Sau khi nàng khỏi bệnh, lập tức chủ trì tiểu triều hội, chỉ lo triều chính rơi vào tay người khác.
Trên triều có mấy vị quan viên nhắc đến chuyện bệ hạ thân chính, Tôn thái hậu cười khanh khách nói hãy đợi bệ hạ thân thể khoẻ mạnh, sẽ trả lại triều chính, nói hết sức dễ nghe, giống y hệt sáu năm trước.

Nhưng năm ngày sau, có Ngự sử tố một thành viên trong nhóm các vị quan viên kia, đó là Thiếu giám của Thư Ký Tỉnh*, tên là Phạm Thập Ngộ.
*Thư Ký Tỉnh: nơi quản lý tàng thư, sách cổ quan trọng của cung đình
Thư Ký Tỉnh mặc dù bố trí Chính giám, nhưng quản sự lại là vị Thiếu giám này.
Thư Ký Tỉnh chuyên quản tàng thư quốc gia, lúc này kỹ thuật in chữ rời còn chưa xuất hiện, sách rất quý, nhà bình thường ít có tàng thư, phần lớn thư tịch quý giá đều ở trong cung.

Đại Tống đặc biệt coi trọng quan văn, coi trọng người đọc sách, tất nhiên cũng coi trọng tàng thư.

Từ khi kiến quốc tới nay, Thư Ký Tỉnh chính là một cơ quan rất quan trọng.
Người nhậm chức ở đây, đa phần là tri thức uyên bác, gia thế mặc dù không thanh quý, cũng phải trong sạch.

Vị Phạm Thập Ngộ này được bổ nhiệm khi Tiên đế còn tại thế, sau khi Tôn thái hậu chính thính, Thư Ký Tỉnh quản tàng thư quốc gia, mặc dù quan trọng, lại không ảnh hưởng quá lớn đến chính sự của mình.

Nàng cũng không thể thay tất cả mọi người thành người của nàng, đành chừa lại Phạm Thập Ngộ.
Phạm Thập Ngộ là người đọc sách đúng nghĩa, đương nhiên chỉ nhận thức chính thống.
Phạm Thập Ngộ xuất thân không quý, lại trong sạch, năm đó lúc thi Điện, được Tiên đế chấm Bảng Nhãn*, gã là một người đoan chính nổi danh.
*Bảng nhãn: đứng thứ hai trong kỳ thi Điện (thi Điện-kỳ thi cuối cùng do vua chấm)
Cố tình Ngự sử tố gã là một người đức hạnh không đứng đắn.
Tố gã không phụng dưỡng mẹ già trong nhà, còn tố gã nuôi tình nhân.
Ngự sử vốn được Tôn thái hậu bày mưu đặt kế, Tôn thái hậu nổi giận trong triều, lại không điều tra, mà trực tiếp giáng Phạm Thập Ngộ về quê nhà, Khâm Châu.
Trên triều mọi người đều thấy rất rõ, biết vào lúc này chỉ có tính toán vì mình mới hợp lý, lại không có ai nói giúp gã.
Phạm Thập Ngộ đoan chính nho nhã, đối mặt với ngôn luận thế này, cũng không biện giải vì bản thân, cười lạnh, chẳng thèm hành lễ, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.
Tổ tông có nói, không được giết ngôn quan và người đọc sách, Tôn thái hậu bị hành động vô lễ của gã chọc tức suýt tái bệnh.
Như thế rất tốt, giết cũng giết không được, Tôn thái hậu nuốt không trôi cơn giận này.

Vốn dĩ phải giáng Phạm Thập Ngộ đi Khâm Châu làm Tri châu, nàng cách chức một lần, trực tiếp giáng Phạm Thập Ngộ đến An Viễn Huyện thuộc Khâm Châu làm Tri huyện.
Phạm Thập Ngộ lĩnh mệnh, dọn dẹp chuẩn bị cả nhà rời kinh, cũng không muốn ở lâu.
Ở trong nhà, gã hỏi trưởng tử của mình theo gã đi An Viễn Huyện, hay vẫn ở lại Kinh Thành đọc sách.
Tính cách của trưởng tử khá giống gã, hắn không rõ hỏi: “Vì sao phụ thân không giải thích cho bản thân? Cái gọi là tình nhân, chỉ là hàng xóm quê nhà bà nội, cùng phu quân vào kinh làm ăn, vì giúp chúng ta chăm sóc bà nội, phụ thân mới quan tâm họ nhiều! Nam nhân trong nhà đi biên cảnh buôn bán, đến mẫu thân, cũng từng tự mình đi gặp vị nương tử đó một lần, sao lại biến thành tình nhân?!”
“Có gì hay đâu mà giải thích?! Trong triều rối tinh rối mù, ta vốn không muốn nhắm một mắt mở một mắt, nhưng ngươi cũng thấy, Tôn thái hậu coi giang sơn Đại Tống như đồ chơi trong tay sắp đặt lung tung! Ta cũng muốn quan tâm thật đó, chỉ nhắc một câu bệ hạ thân chính, ngươi nhìn đi!! Trong mắt nàng ta chỉ còn chút quyền lực đó thôi! Có dã tâm, cũng phải có số mới được! Thái hậu uất ức quan gia và ngu dốt như vậy, không bằng ta về nhà làm một Tri huyện, chân tâm thực lòng làm vài chuyện vì bách tính, nhàn nhã sống hết một đời! Chức quan trong kinh này, không làm cũng được!”
“Phụ thân, Ngụy quận vương không phải đã đứng về phía bệ hạ rồi ư, vì sao hoàn không có động tĩnh?”
“Hừ, đây chính là khéo đưa đẩy! ——” Phạm Thập Ngộ còn muốn nói nữa, quản gia ngoài cửa bẩm: “Quan nhân! Có đại quan trong cung đến!”
Phạm Thập Ngộ hơi nhướng mày, Tôn thái hậu muốn giáng gã càng xa hơn nữa? Nên phái người đến?
Gã “Hừ” một tiếng, kêu con trai cùng mình ra tiền thính.
Tiền thính lại có vị thái giám gã chưa từng gặp, không xác định là thái giám trong điện của Tôn thái hậu, Phạm Thập Ngộ thoáng gập người: “Không biết đại quan đến phủ hạ quan, có chuyện gì quan trọng?” Gã bị giáng thành Tri huyện, còn chẳng phải chức quan thấp nhất à?
Người đến là Phúc Lộc.
Triệu Tông vừa nghe nói Tôn thái hậu giáng chức Phạm Thập Ngộ, thì mừng rỡ không thôi, lập tức lệnh Phúc Lộc xuất cung tặng quà cho Phạm Thập Ngộ.

Quà hắn tặng không phải đồ bình thường, ngoại trừ một cái hộp nhỏ chứa vàng thỏi ra, thì là một chồng sách.
Chồng sách ấy, toàn bộ đều là sách Hoàng Sơ viết trên đường bị giáng đến Nghi Châu.
Phúc Lộc khom lưng nói rõ thân phận, nói rõ ý của bệ hạ, rồi bưng chồng sách trên tay tiểu thái giám sau lưng, đưa qua, cũng nói: “Đây cũng là sách bệ hạ lệnh tiểu nhân đưa cho Phạm tướng công.”
Phúc Lộc kính trọng gã, gọi gã là “tướng công”.
Phạm Thập Ngộ nói một tiếng không dám, mới nhìn kỹ chồng sách kia, khá lắm, quyển đặt trên cùng là 《Sơ Văn》!
Phúc Lộc cười: “Bệ hạ gần đây thích đọc bút ký của người đương thời, trong cung vô vị, bệ hạ lại không được thân chính, đều phải nhờ vào mấy cái này giết thời gian.

Trong đó, bệ hạ cho rằng  《Sơ Văn》 của Hoàng Sơ Hoàng tướng công viết là hay nhất.


Đọc vào, tựa như thân lâm kỳ cảnh nghe nói Phạm tướng công sắp đến Khâm Châu nhậm chức, bệ hạ bèn lệnh tiểu nhân tới, đưa những quyển sách này cho Phạm tướng công, đoạn đường này cũng tiện giết thời gian.

Đi Khâm Châu, chắc chắn đi qua Nghi Châu, bệ hạ cũng mong ngài có thể gặp Hoàng tướng công một lần, chuyển đạt cho ngài ấy lòng yêu thích của bệ hạ nữa.”
Phúc Lộc có gương mặt thân thiện, âm điệu trong trẻo, nói tới đoạn này, nhã âm cực kỳ êm tai, trên mặt lại còn tươi cười.
Người thông minh giao thiệp với người thông minh, nhanh gọn nhất.
Phạm Thập Ngộ còn cái gì không hiểu nữa, gã vuốt vuốt chòm râu, vui sướng cười to lên.

Sau đó gã trịnh trọng nhận lấy quyển sách trên tay Phúc Lộc, giao con trai đứng sau, khom lưng nói với Phúc Lộc: “Mong Phúc đại quan chuyển lời cho bệ hạ, thần nhất định sẽ gặp tận mặt Hoàng tướng công, cũng chính miệng nói cho ngài ấy nghe về tâm ý của bệ hạ!”
Phúc Lộc gật đầu: “Thế thì không thể tốt hơn.

Nhiệm vụ lần này của tiểu nhân đã kết thúc, chúc Phạm tướng công đi đường thuận lợi.

Năm sau, Đông Kinh Thành gặp lại.”
Câu nói này đến Phạm Thập Ngộ không thể hiểu rõ hơn được nữa, gã lại cười, lệnh quản gia đưa Phúc Lộc ra ngoài.
Quay người, Phạm Thập Ngộ liền đắc ý một tay vuốt chòm râu, một tay lật xem quyển 《Sơ Văn》 của Hoàng Sơ.
Con trai gã vẫn không hiểu: “Phụ thân?”
Phạm Thập Ngộ cười: “Ngươi cứ ở lại Kinh Thành đọc sách đi, sang năm sợ rằng sắp mở ân khoa.”
“Ân khoa?!”
Phạm Thập Ngộ cười cao thâm khó dò, vỗ vỗ vai con trai, tay gã cầm 《Sơ Văn》, đi vào trong nhà.
Quan gia trong cung hóa ra còn có chút thú vị đó.
Vậy gã cứ phụng ý của bệ hạ, lần này đi An Viễn Huyện, tạm thời rong chơi, gã cũng học một ít từ Hoàng Sơ, cho ra một bản bút ký viết tay! Trong bút ký cũng ghi chép phong thổ nhân tình, thu hoạch ruộng vườn địa phương, tình hình thực tế binh lính thao luyện các loại, năm sau dâng cho bệ hạ.
Đến lúc đó, gã sẽ trở lại Đông Kinh Thành này.
Tôn thái hậu lại quan sát Triệu Tông từng thời từng khắc, biết Triệu Tông phái Phúc Lộc xuất cung tặng quà, lập tức phái người đi hỏi thăm.
Phúc Lộc xuất cung tặng quà, còn cố ý cho mọi người xem rõ hắn tặng cái gì.

Tự tay hắn bưng một chồng trên tay, trên đường đi không hề vội vã, hận không thể để mọi người thấy càng rõ hơn.
Tôn thái hậu nghe nói Triệu Tông chỉ tặng một ít sách và vàng, cũng thở phào nhẹ nhõm, lần thứ hai cười lên.
Phạm Thập Ngộ từng là người quản tàng thư không sai, nhưng gã đã bị giáng xuất kinh rồi, lúc này tặng nhiều… sách thế này, chẳng phải càng vả mặt Phạm Thập Ngộ? Tỏ rõ đang trào phúng gã.

Phạm Thập Ngộ nhìn thấy, chắc cũng tức điên.
Nàng nghĩ, Triệu Tông cũng chỉ có tí bản lĩnh này thôi.
Cho hắn cơ hội lung lạc lòng người, hắn cũng không biết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui