Tiễn Nguyệt Mặc choáng váng, là vì nàng không nghĩ tới, bệ hạ thật sự tuấn tú đến vậy.
Nếu nói tình cảm khác, họ mới gặp mặt lần đầu mà thôi, nàng có thể có tình cảm gì? Dù gì nàng cũng được giáo dưỡng tỉ mỉ, mẫu thân trong nhà quản lý hậu viện làm sao, nàng đều nhìn thấu, thiếp thị của phụ thân đều rất kiêng kị mẫu thân.
Đây là nàng tiến cung, bằng không nàng cũng phải làm đương gia chủ mẫu.
Nàng ngượng ngùng cúi đầu cười, vừa vặn chỉ chừa nửa gương mặt xấu hổ mang sợ hãi cho Triệu Tông nhìn.
Triệu Tông thầm nghĩ, hóa ra cũng là một tiểu cô nương thông minh!
Nghĩ như vậy, hắn thoải mái rất nhiều, trực tiếp ngồi lên chủ toạ, chỉ về chủ tọa bên trái: “Thục phi ngồi đi.”
“Cảm ơn bệ hạ.” Tiễn Nguyệt Mặc hành lễ, đi tới ngồi xuống.
Triệu Tông uống trà Nhiễm Đào dâng, đang muốn nói chuyện với nàng, bỗng nhiên như có cảm giác, nhìn sang phải.
Vừa nhìn một cái, đã thấy Triệu Thập Nhất sau cách song.
Ồ!
Bạn nhỏ này còn học được bí mật quan sát, Triệu Tông buồn cười, liền nói với hắn: “Ngươi đứng ở đó làm cái gì đấy?”
Lúc này Tiễn Nguyệt Mặc và Nhiễm Đào mới phát hiện Triệu Thập Nhất đang đứng sau cách song.
“Còn không qua đây?” Triệu Tông lại nói.
Triệu Thập Nhất đi ra, lề mề đi về phía họ.
Cuối cùng cũng có chút mất mặt, hắn nhìn trộm, còn đúng lúc bị người ta tóm, còn bị Triệu Tông tóm nữa chứ!
“Nhanh lên.” Triệu Tông cười giục hắn.
Triệu Thập Nhất bất mãn cau mày, mà cũng đi nhanh hơn rất nhiều, đi tới trước mặt Triệu Tông.
Triệu Tông ngồi hỏi hắn: “Ở bên trong đọc sách hả?”
Triệu Thập Nhất gật đầu.
“Trẫm cố ý để lại cho ngươi mấy quyển, có đọc không?”
Triệu Thập Nhất lại gật đầu.
“Có phải rất hay ho?”
Triệu Thập Nhất không gật đầu.
Triệu Tông không biết hắn đang mất tự nhiên cái gì, hắn kéo tay Triệu Thập Nhất qua, giới thiệu cho Tiễn Nguyệt Mặc: “Đây là thập nhất chất nhi của trẫm, tiểu thập nhất lang quân Ngụy Quận vương phủ, Triệu Thế Tông.”
Tiễn Nguyệt Mặc cười: “Nhiễm Đào đã giới thiệu cho thiếp một lần rồi, là hôm nay thiếp đến vội vàng quá, chưa mang quà cho tiểu lang quân, quay về thiếp sẽ bổ sung thêm.”
Đến vội vàng quá? Bởi vì chuyện gì mà đến vội?
Triệu Tông nhìn về phía Tiễn Nguyệt Mặc, Tiễn Nguyệt Mặc cười với hắn.
Cho nên mới nói, Triệu Tông thích giao thiệp với người thông minh.
Hắn nói: “Hắn là con nít, mấy chuyện này cũng đừng ngại, không cần chiều hắn.” Hắn nhìn về phía Nhiễm Đào, “Trẫm và Tiễn nương tử có chuyện muốn nói, ngươi đưa tiểu lang quân xuống dùng ngọ thiện đi.
Sau khi dùng xong, dạo trong sân nửa canh giờ, rồi đi ngủ trưa.”
“Vâng.” Nhiễm Đào hành lễ.
Triệu Thập Nhất bất mãn trong lòng, đây có nghĩa là muốn đuổi hắn đi, đúng là nam nhân bị mỹ sắc mê hoặc mà.
Trong lòng hắn cũng đang lắc đầu, nhưng vẫn cùng Nhiễm Đào rời đi.
Trước khi rời đi, hắn còn chỉ chỉ nội thất, Nhiễm Đào kinh ngạc.
Triệu Tông cười: “Nhớ sách của hắn chứ gì?”
Nhiễm Đào cũng cười: “Nô tỳ bị hồ đồ rồi!!” Nàng tiến vào lấy sách, cùng Triệu Thập Nhất rời đi.
Trong sảnh nhất thời yên lặng, Tiễn Nguyệt Mặc cười: “Bệ hạ còn kêu thiếp không cần chiều tiểu lang quân, rõ ràng chính là bệ hạ chiều tiểu lang quân mà.” Nàng nói câu này vẫn dịu dàng như thường lệ, còn mang theo vài phần trêu ghẹo và thăm dò.
Triệu Tông nghe được, trong lòng càng thoải mái, Thục phi này thực sự nạp đúng rồi.
“Chờ hắn lớn thêm chút nữa, cũng không nuông chiều hắn thêm nữa.”
Tiễn Nguyệt Mặc lần thứ hai cười khẽ, sau đó trực tiếp vươn tay trong tay áo ra, cùng lúc đó, cái hộp trong lòng bàn tay nàng liền xuất hiện.
Triệu Tông nhíu mày, lần đầu tiên đến đã tặng quà lớn à.
Tiễn Nguyệt Mặc cụp mắt, nhỏ nhẹ nói: “Hôm nay sứ thần các nước đều có quà đưa vào Tuyết Lưu Các của thiếp và Yên Minh Các của ba vị muội muội, thiếp thích hàng dệt lông dê mà Tây Hạ quốc đưa tới, đưa tay sờ sờ, thì tìm được chiếc hộp này bên trong.
Thiếp dù sao cũng ít kinh nghiệm, cũng không biết trong hộp này rốt cuộc là cái gì, mới tới hỏi bệ hạ lấy ý kiến.”
“Nếu là quà Tây Hạ cố ý tặng cho nàng thì sao? Bên trong có lẽ là trang sức hoặc là vàng cũng không chừng, nàng cứ tự giữ đi.” Triệu Tông đùa giỡn.
Tiễn Nguyệt Mặc cũng cười, cũng ngẩng đầu nhìn hắn: “Thiếp là phi tử của bệ hạ, tất cả của thiếp, đều là bệ hạ ban tặng.
Mặc dù là đồ vật lén đưa cho thiếp, đó cũng là của bệ hạ.
Huống hồ, mọi người đều biết, thiếp là Thục phi bệ hạ tự chọn.”
Có nghĩa là, mọi người trong thiên hạ, bao gồm sứ thần tha quốc đều biết nàng Tiễn Nguyệt Mặc là người Triệu Tông rất thích, có không ít người muốn thông qua nàng để lấy lòng Triệu Tông.
Triệu Tông càng cảm thấy Tiễn Nguyệt Mặc thú vị, hắn đưa tay: “Nếu thế, trẫm nhìn thử.”
Tiễn Nguyệt Mặc đứng dậy, tiến lên đưa hộp cho hắn, tay của hai người không hề chạm nhau.
Tiễn Nguyệt Mặc tư thái tao nhã, để hộp vào tay Triệu Tông, rồi ngồi trở xuống.
Triệu Tông dễ dàng mở hộp ra, trên lớp tơ lụa đỏ dưới đáy hộp, lẳng lặng nằm một khối ngọc bội màu trắng.
Triệu Tông duỗi tay cầm khối ngọc bội kia lên, nhìn, không cảm thấy có gì khác biệt.
Hắn lại nhìn ngược, tìm một hồi, nhìn thấy một chữ khắc rất nhỏ trên mặt: Lương.
Nếu như Triệu Tông nhớ không nhầm, Tây Hạ có một hoàng tử, tên là Lý Lương Thừa.
Cụ thể xếp hàng thứ mấy, hắn thật sự không nhớ ra, tình trạng của vị Lý Lương Thừa này ở Tây Hạ, chắc cũng chỉ tốt hơn Triệu Thập Nhất ở Ngụy Quận vương phủ một chút thôi.
Ngọc bội bị hắn nắm trong tay, nhưng hắn trời sinh thể hàn, không thể làm ấm ngọc bội.
Hắn trầm mặc hồi lâu, nhìn về phía Tiễn Nguyệt Mặc, cười hỏi: “Sinh nhật của Thục phi là khi nào?”
“Bệ hạ, sinh nhật thiếp vào tháng mười, mùng chín tháng mười.”
“Đợi đến ngày ấy, trẫm sẽ tổ chức lớn cho nàng.”
Tiễn Nguyệt Mặc thụ sủng nhược kinh quỳ xuống hành lễ: “Đa tạ bệ hạ.”
“Đứng dậy đi.” Triệu Tông để khối ngọc bội kia vào trong hộp, “Trẫm còn việc phải xử lý, nên không giữ nàng ở lại nữa.”
“Bệ hạ cũng nên bảo trọng sức khỏe, thời tiết dần lạnh rồi.”
“Tâm ý của nàng, trẫm đã hiểu.
Phần tâm ý này, nàng và trẫm biết là đủ.”
Tiễn Nguyệt Mặc ngượng ngùng cười, cũng đáp “Vâng”.
Thấy nàng ngượng ngùng cười, Triệu Tông không khỏi nhớ tới cảnh tượng hắn ngượng ngùng mỉm cười mỗi khi tới chỗ của Tôn thái hậu.
Triệu Tông lệnh Nhiễm Đào tự mình đưa nàng về Tuyết Lưu Các, sau Nhiễm Đào là hai hàng tiểu cung nữ, trong tay mỗi người đều nâng hộp gấm và vải vóc, trong hộp là nữ trang, trâm cài, có bình hoa cùng đủ loại vật trang trí khác, vải vóc đều là mới tiến công, đang giữa trưa dưới ánh mặt trời tỏa ra tia sáng ôn nhu rồi lại chói mắt.
Đoàn người đi thật rêu rao, toàn bộ Hậu cung đều nhìn thấy.
Không tới nửa canh giờ, tất cả mọi người biết rằng người được sủng ái nhất quả nhiên vẫn là Thục phi nương tử mà bệ hạ tự mình chọn.
Nương tử tiến vào Phúc Ninh Điện không nói, còn chờ lâu như vậy, mà Nhiễm Đào lại tự mình đưa về, còn được nhiều đồ tốt như vậy!
Nhiễm Đào đi rồi, Phiêu Thư không rõ hỏi: “Nương tử, ngài cùng bệ hạ nói cái gì vậy? Vì sao không ở lại Phúc Ninh Điện? Bệ hạ cho ngài nhiều đồ như vậy, có thế thấy trong lòng có ngài.
Ngài cần gì phải ——”
Tiễn Nguyệt Mặc lại thoải mái mà ngồi trên tháp, tiến cung mấy ngày nay, cuối cùng cũng yên lòng.
Bệ hạ là quân, nàng không dám suy đoán tâm tư của bệ hạ.
Nhưng cuối cùng, nàng có khả năng làm việc vì bệ hạ, chỉ cần có thể làm việc vì bệ hạ, vậy đã đủ.
Những thứ ban thưởng hôm nay, đủ để giúp nàng đứng vững gót chân, càng khỏi nói còn có sinh nhật của nàng.
Nàng nghĩ, về sau còn có càng nhiều.
Nàng cũng không giải thích cho Phiêu Thư, nhưng nàng cảm thấy, như vậy rất tốt.
Thân phận này của nàng, không thể không tiến cung.
Tiến cung làm tú nữ, cũng có cô cô chuyên môn dạy nàng về chuyện nam nữ.
Nàng vẫn luôn khó tiếp nhận, vốn là hai người xa lạ, vì sao phải làm chuyện này? Bây giờ, không cần làm như vậy, mà nàng có thể tự vệ, ở trong cung cũng sống không tệ lắm, như vậy rất tốt.
Tiễn thục phi được sủng ái, ba vị mỹ nhân trong Yên Minh Các sát vách, có hai vị trông không có chí lớn, không làm gì quá mức.
Vị Thích nương tử từng đưa canh qua mà không thể thành công lại tức giận, muốn đập đồ nội thất, bị cung nữ ngăn cản, khuyên nhủ: “Nương tử, đồ vật trong phòng chúng ta, bên trên đều có ghi chép, không thể đập, ngài ——”
Nói câu này ra Thích nương tử càng giận.
Cha nàng chỉ là Tri huyện, căn bản không dám so với Tiễn thục phi.
Nhưng lòng người lại kỳ quái như thế này đấy, càng không bằng, càng muốn so.
Dung mạo của nàng cũng rất đẹp, vì sao không thể được bệ hạ sủng?
Chỉ cần bệ hạ nhìn nàng một cái, tất nhiên sẽ yêu thích nàng, cũng sẽ ban thưởng cho nàng những vải vóc và đồ trang sức hoa mỹ đó.
Tiễn Nguyệt Mặc đi rồi, Triệu Tông vẫn ngồi trên ghế trong sảnh, hắn lại từ trong hộp lấy ra khối ngọc bội, nhìn mãi.
Bây giờ không bằng niên đại trước kia hắn sinh hoạt, không khoa học kỹ thuật cũng không internet, mặc dù Đại Tống có mật thám ở Tây Hạ, truyền tin trở về, dù sao cũng phải mất chút thời gian.
Trừ khi là tin tức mang tính lâu dài như đăng cơ sáu năm nhưng không thể thân chính của hắn, ngoài việc có thể bị người nhớ kỹ thật lâu ra, có rất nhiều sự kiện mang tính đột phát, hắn không có cách nào biết ngay được.
Huống hồ, bây giờ thông tin tập hợp của Đại Tống toàn bộ nằm trong tay Tôn thái hậu.
Hắn âm thầm cân nhắc, mặc dù còn chưa thân chính, mấy cái này đều phải chuẩn bị.
Như vậy vị hoàng tử tên là Lý Lương Thừa này, đưa ngọc bội thế này đến chỗ Tiễn Nguyệt Mặc là có ý gì? May mà Tiễn Nguyệt Mặc là người thông minh, nếu là người không thông minh cho lắm, tất nhiên cũng không để hàng dệt lông cừu kia vào mắt, có lẽ cả đời cũng sẽ không mở cái hộp kia ra.
Mặc dù gặp may, mở hộp ra, nhìn thấy ngọc bội kia, không tỉ mỉ nhìn, ai có thể nhìn thấy chữ “Lương” bên trên kia?
Lý Lương Thừa lại vững tin Tiễn Nguyệt Mặc có thể vừa vặn đưa hộp đến chỗ hắn như thế?
Có thể thấy được Lý Lương Thừa cũng là người tâm tư kín đáo, mỗi một khâu đều đã cân nhắc, mà hắn nhất định còn hậu chiêu.
Vậy sứ thần cùng bị phái ra ngoại quốc, đều là thân tín của quốc chủ.
Thân tính của Tây Hạ nếu đã giúp Lý Lương Thừa đưa đồ, tất nhiên đã không phải là “thân tín” chân chính.
Lý Lương Thừa không chỉ có tâm tư kín đáo, còn có chút năng lực, còn có thể thu nạp sứ thần từ rất sớm.
Một hoàng tử thuộc quốc có năng lực, có tâm cơ lại không được sủng ái muốn chấp nối quan hệ với hắn, vì cái gì?
Không ngoài gì mấy thứ đó.
Triệu Tông cười khẽ, nghĩ xong, hắn để bàn tay lên bàn, buông khối ngọc bội kia ra.
Hắn đang lo không người phái đi Tây Hạ đây này, dù sao thân tín của hắn còn quá ít, nhân thủ không đủ, bây giờ đã có người tự động đưa tới cửa.
Mật thám này, còn lợi hại hơn mật thám của Tôn thái hậu.
Mà dù như thế nào đi nữa, sứ thần Tây Hạ tất nhiên còn đến cầu kiến, hoặc thông qua biện pháp khác, liên lạc với hắn.
Dù gì là họ muốn cầu cạnh hắn, hắn gấp cái gì?
“Phúc Lộc!” Hắn đứng lên.
“Bệ hạ!” Phúc Lộc vội vàng từ ngoài cửa đi tới, ngẩng đầu thấy bệ hạ mặt mày thoải mái, trong lòng hắn cũng buông lỏng.
“Hầu hạ trẫm thay quần áo.” Sau khi Triệu Tông trở lại, triều phục còn chưa thay đâu, toàn phải suy nghĩ thôi.
Quan trên đầu đặc biệt nặng, ép đầu hắn đau.
“Bệ hạ có muốn vào hồ tắm một cái?”
“Còn việc phải làm, lát nữa lại nói.”
“Vâng.” Phúc Lộc cúi đầu.
“Ngươi cất khối ngọc bội trên bàn đi, cất rồi, để trong thư phòng trẫm, trong ngăn kéo phía bên phải, khoá lại.”
“Vâng!” Phúc Lộc nhanh tay giúp hắn cởi quần áo, nói, “Nhiễm Đào còn chưa trở về.”
“Có lẽ bị Tiễn nương tử giữ lại nói chuyện.” Triệu Tông cười, giang hai tay ra, tùy ý Phúc Lộc mặc vào cho hắn sam bào mềm mại.
Phúc Lộc nhìn nụ cười tràn đầy trên mặt hắn, cũng cười nói: “Bệ hạ hôm nay đặc biệt cao hứng.”
Triệu Tông gật đầu, vẫn cười, nói rằng: “Tất nhiên.”
Tất nhiên là cao hứng rồi, gặp sứ thần, đến tâng bốc, xem kịch, còn cho Thục phi thành công gặp mặt, có thể đàm luận mua bán với mật thám Tây Hạ, một ngày rất tốt.
“Bệ hạ hôm nay có mệt không?”
Kỳ thực sắc mặt Triệu Tông rất tốt, hôm nay không cần xe ngựa vài canh giờ, chỉ ở trong cung nói chuyện với người ta mà thôi.
Phúc Lộc cũng nhìn trong mắt, nhưng vẫn không khỏi hỏi một câu.
Triệu Tông lắc đầu, lại lệnh Phúc Lộc tháo búi tóc của hắn ra, xõa tóc đen đầy vai, Phúc Lộc cầm lấy cái lược cẩn thận chải đầu cho hắn.
Đỉnh đầu huyệt vị nhiều, Phúc Lộc chải đầu có chút bản lĩnh, Triệu Tông rất thoải mái.
Hắn dần dần nhắm mắt, bên ngoài vang tiếng bước chân, làm hắn sắp sửa ngủ lập tức mở mắt ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...