Mặt trời mới hiện, Phúc Ninh Điện vô luận trong ngoài, đều cực kỳ yên tĩnh.
Giữa lúc yên tĩnh, trong chính sảnh ở trong điện có ánh nến mờ yếu từ cửa sổ chạm rỗng le lói hiện ra, đan dệt cùng với ánh sáng buổi sớm khẽ hắt xuống.
Đan xen trong ánh sáng nhạt, dưới hành lang có bốn tiểu hoàng môn* trực đêm, đều cung kính mà đứng.
*Tiểu hoàng môn: Cách gọi khác của tiểu thái giám, cấp bậc thấp nhất
Ngoài điện, bên dưới bậc thềm, từ phía bên phải hành lang có đoàn người đi tới.
Dẫn đầu chính là một đại thái giám, mặc áo tím, gương mặt trẻ tuổi.
Phía sau hắn là hai hàng cung nữ, trong tay cầm chậu, bình các loại.
Họ đi không nhanh không chậm, khi đặt chân xuống đều không có tiếng động, đều yên lặng kết hợp thành một.
Đại thái giám đi đến bậc thang, đang định nhấc chân.
“Phúc đại quan.” Bên trái có người gọi hắn, âm thanh tuy thấp, lại phá vỡ yên tĩnh ban đầu.
Hắn nghiêng người nhìn sang, nhìn thấy bên trái hành lang có người tới, cũng là một đại thái giám, cũng mặc áo tím giống hắn, tuổi thì nhiều hơn hắn nhiều.
Nghiêm túc mà nói, người này là thái giám có phẩm cấp cao nhất trong Phúc Ninh Điện, trên người còn có chức quan ngũ phẩm “Đô đô tri*” của Nhập Nội Tỉnh*, tên là Lưu Hiển.
*Đô đô tri: Cấp bậc cao nhất của thái giám
*Nhập Nội Tỉnh: Tên cơ quan của thái giám thời Tống
Phúc Lộc lập tức hành lễ: “Lưu đại quan.”
Lưu Hiển hơi mập, trên mặt nhiều thịt, còn hay cười, khi nói chuyện, thịt trên mặt cũng rung rung, lão cười ha hả nói rằng: “Không dám không dám, Phúc đại quan lại là người hầu hạ bên cạnh bệ hạ kia mà.”
Phúc Lộc mỉm cười, vẫn không đáp lời lão.
Lưu Hiển không thể làm gì khác hơn là hỏi lại: “Sao hôm nay sớm như vậy bệ hạ đã muốn thức dậy rồi?”
“Gần đây trời nóng, bệ hạ ngủ không được ngon, hôm qua liền dặn dò tiểu nhân, hôm nay đến sớm hầu hạ người thức dậy.” Phúc Lộc ung dung nói.
Lưu Hiển thực sự còn muốn hỏi nữa, lão đang định mặt dày hỏi tiếp, mà Phúc Lộc cứ như không nể mặt lão vậy, lại thi lễ với lão một cái, trực tiếp xoay người đi vào trong điện.
Cung nữ phía sau hắn đi đứng rất có thứ tự, Lưu Hiển thấy mình cản đường các nàng, không thể làm gì khác hơn là lui về sau, trơ mắt nhìn họ đẩy cửa đi vào điện.
Tiểu hoàng môn trực đêm cũng theo họ cùng tiến vào trong điện, trong sân ngoài điện nhất thời chỉ còn một mình Lưu Hiển.
Lưu Hiển lúc này mới thu hồi nụ cười, “Hứ” một tiếng, Phúc Lộc này chẳng phải ỷ mình là người hầu hạ bên cạnh bệ hạ ư? Nếu hắn không phải người của An Định Quận vương phủ, nếu không phải từ nhỏ đã hầu hạ bệ hạ, bây giờ Phúc Ninh Điện đâu tới lượt tiểu tử này?!
Chỉ tiếc, cửa điện mở ra, Lưu Hiển lại không dám đi vào, lão chỉ có thể đứng trong sân lén không cam lòng.
Trong lòng lão vừa bất bình, vừa tức giận, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lão cũng có chuyện quan trọng phải làm.
Hôm nay là đại triều hội*, Thái hậu chỉ xuất hiện tại Văn Đức Điện vào cơ hội này thôi đó, nếu lão không thể ngăn cản bệ hạ, chẳng phải Thái hậu sẽ cho lão đẹp mặt à.
Tất nhiên lão không dám đi cản bệ hạ thật, huống hồ bệ hạ chỉ thích dùng tiểu tử Phúc Lộc kia thôi, lão đến cửa cũng không vào được.
*Đại triều hội: Buổi chầu lớn được cử hành một năm ba lần vào 1/1, 1/5 và Đông Chí (nằm trong khoảng 21-23/12)
Nhưng lão nhất định phải nói cho Thái hậu biết chuyện bệ hạ dậy sớm, đến lúc đó nếu bệ hạ thật sự đến Đại Khánh Điện, mọi người cũng đến Đại Khánh Điện, Thái hậu bị mất mặt, vậy cũng không liên quan gì đến lão, dù sao lão cũng đã báo cáo lên rồi.
Đạo lý tuy là như vậy, mà theo Lưu Hiển thấy, thì Thái hậu hơn thua với bệ hạ cái gì thế? Chẳng lẽ, thiên hạ này thật sự có thể theo họ Tôn của Thái hậu nương nương à? Những năm gần đây Thái hậu lâm triều chính thính*, đã thành nghiện, cũng chỉ gần như thôi, thiên hạ cuối cùng vẫn là của họ Triệu.
*Chính thính: Chấp chính nắm quyền, xử lý quốc sự thay vua
Nhìn đi, chỉ một chớp mắt, năm nay bệ hạ đã mười sáu, trong triều ngoài triều đều ngóng trông bệ hạ thân chính đây này.
Thái hậu tranh được đại triều hội lần này thì có thể làm sao? Triều chính sớm muộn cũng phải trao trả vào tay bệ hạ! Dù sức khỏe bệ hạ có yếu ớt, chỉ cần bệ hạ vẫn còn sống, vị trí đó chỉ có thể là của bệ hạ.
Không trông thấy, giằng co đã sáu năm, Thái hậu vẫn không đến được Đại Khánh Điện hay sao?
Có thể ngồi trong Đại Khánh Điện tiếp nhận hành lễ của mọi người, chỉ có thể là bệ hạ.
Đây cũng là quy củ tổ tông để lại.
Chỉ tiếc điều mà một tên thái giám như lão cũng có thể hiểu, nhưng Thái hậu nương nương lại không hiểu.
Nhưng lão chỉ có thể phục vụ Thái hậu, khi Tiên đế còn sống, nhờ có Thái hậu chỉ dẫn, lão mới có thể thăng tiến.
Bây giờ cũng là nhờ có Thái hậu, lão mới may mắn có được chức quan Đô đô tri ngũ phẩm.
Tuy trên dưới Phúc Ninh Điện đều không thích để ý đến lão, nhưng không ai dám hạ nhục thẳng mặt lão.
Không nhìn thấy mới vừa rồi, Phúc Lộc chỉ có thể cười hành lễ với lão đấy à.
Tóm lại lão đều làm hết những chuyện nên làm, đến khi bệ hạ thân chính, lão đi lấy lòng nịnh bợ, bệ hạ cũng có thể trọng dụng lão.
Bệ hạ luôn lương thiện, biết rõ lão là người của Thái hậu, ngoại trừ cấm lão tiến vào chính điện, cũng chưa từng xử phạt lão.
Bệ hạ chính là tính tình quá tốt.
Nghĩ như vậy, tâm lý Lưu Hiển liền thoải mái lên, không còn ganh tị với Phúc Lộc nữa.
Lão “Hừ” một tiếng, quay đầu lệnh đồ đệ của lão đến Bảo Từ Điện mật báo cho Thái hậu nương nương.
Triệu Tông đã thức từ lâu rồi.
Mà nội thất cách ngoài điện quá xa, hắn tự nhiên không biết cuộc đối thoại giữa Phúc Lộc và Lưu Hiển, hắn chỉ nghe thấy tiếng bước chân ngoài màn.
“Phúc Lộc.” Hắn kêu một tiếng.
Phúc Lộc lập tức nhẹ giọng trả lời: “Bệ hạ tỉnh rồi? Hiện tại có muốn rời giường?”
“Có.”
Phúc Lộc đáp “Vâng”, cung nữ đẩy bức rèm màu vàng kim ra, hắn đi đến trước giường, tự tay vén màn trước giường lên.
Phúc Lộc cẩn thận mắc màn lên móc treo bạch ngọc, sau khi hai bên màn đều đã mắc lên, hắn mỉm cười khom lưng nhìn lên giường: “Tiểu nhân hầu hạ bệ hạ rời giường.”
Vào giờ phút này, nụ cười trên mặt Phúc Lộc không còn là nụ cười đọ sức với Lưu Hiển nữa, mà là chứa đầy chân tâm, cung nữ phía sau hắn đều như vậy.
Dưới tầm mắt và ánh nến bao phủ bất chợt, Triệu Tông nhắm mắt lại, rồi mới mở mắt ra, để thích ứng với ánh sáng bất ngờ xuất hiện.
Hắn vẫn nằm trên giường, sườn mặt hướng về phía Phúc Lộc và các cung nữ cũng chậm rãi nở nụ cười.
Nụ cười ấy so với bạch ngọc chế thành móc treo còn nhẵn nhụi ôn hòa hơn.
Các cung nữ cúi đầu, nét ửng đỏ lặng lẽ bò lên cổ lên thùy tai của các nàng.
Trong lòng Phúc Lộc cũng không khỏi cảm khái lần thứ hai.
Khi bệ hạ chào đời là do hắn hầu hạ, khi đó bệ hạ còn nhỏ, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có vú nuôi, nha hoàn làm, nói là hắn đến hầu hạ, kỳ thực cũng không làm gì cả.
Hắn là do vương phi và Vương gia tự mình chọn đến chơi với bệ hạ, chỉ chờ bệ hạ lớn thêm vài tuổi, hắn liền có thể chơi đùa với bệ hạ.
Nào ngờ khi bệ hạ vừa được ba tuổi, đã bị Tiên đế không có con trai đón vào cung, trong phủ từ người đứng đầu đến hạ nhân đều không cho mang đi, Tiên đế đề phòng họ đâu rồi.
Năm tháng ấy, vương phi và Vương gia gian nan đến nhường nào.
Dù là hắn, một tiểu thái giám, cũng âm thầm rơi vài giọt nước mắt.
Sau đó vương phi lại sinh ra một quận chúa, không chịu nổi, cuối cùng cũng đi.
Đến năm bệ hạ được sắc phong làm hoàng tử, Liêu binh xâm lấn, Tiên đế bệnh tình nguy kịch, Vương gia thay mặt Tiên đế thân chinh, mất mạng trong chiến sự.
Trước khi lâm chung, Vương gia để lại một câu duy nhất liền kêu hắn tiến cung tiếp tục hầu hạ bệ hạ.
Lần thứ hai hắn nhìn thấy bệ hạ, cứ tưởng rằng bệ hạ đã sớm quên hắn rồi.
Nhưng không ngờ bệ hạ để sách xuống, xoay người nhìn hắn một cái, hỏi: “Có phải ngươi tên là Phúc Lộc?”
Phúc Lộc không ngờ đến, bệ hạ thế mà còn nhớ tới hắn, lúc đó hắn liền quỳ dưới đất mà khóc lớn.
Hắn khóc vì An Định Quận vương phủ tan đàn xẻ nghé, càng khóc vì bệ hạ đáng thương ở trong cung không biết vận mệnh đến cùng sẽ ra sao.
Bệ hạ cũng không phiền, để sách xuống, cười nói: “Ngươi khóc cái gì? Nhìn thấy ta rất cao hứng? Mừng đến phát khóc?” Hai nữ quan bên cạnh bệ hạ đều mặt mày nghiêm túc, nhìn chằm chằm Phúc Lộc.
Phúc Lộc lập tức đưa tay lau nước mắt, gật đầu nói: “Tiểu nhân nhìn thấy Đại hoàng tử nên quá mức cao hứng, tiểu nhân có lỗi, tiểu nhân có tội.”
Bệ hạ lại trực tiếp đứng lên, đi tới trước mặt hắn, ung dung nói: “Đứng lên đi, không trách ngươi.”
Phúc Lộc ngẩng đầu, nhìn thấy bệ hạ cười với hắn.
Lúc đó hắn vốn đang chua xót, liền vui vẻ.
Tháng ngày trong cung đến cùng là ra làm sao, từ ánh mắt của hai nữ quan kia là có thể nhìn thấy rồi, bệ hạ vốn nên bình an vui vẻ lớn lên, mà sớm như vậy đã phải sống trong cung như thế này.
Mà cũng may, Phúc Lộc hắn vào được, hắn nhất định phải hầu hạ bệ hạ thật tốt.
Sau đó, đại khái qua một tuần, Tiên đế mất, bệ hạ đăng cơ.
Đến nay đã sáu năm rồi, Phúc Lộc vẫn còn nhớ tới nụ cười vừa nãy của bệ hạ, giống như hồi nhỏ.
Những năm gần đây, vô luận tình trạng ra sao, nụ cười của bệ hạ vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Mà vương phi sinh ra trong vọng tộc ở Giang Nam, xinh đẹp đoan trang, bệ hạ giống vương phi, từ nhỏ đã thanh tú đáng yêu.
Trong Đông Kinh Thành, tông thất quý tộc, có phu nhân nhà nào không khen bệ hạ xinh xắn? Năm đó vào lễ tẩy tam* của bệ hạ, người đến tham dự suýt chút nữa đã đạp nát ngưỡng cửa rồi.
*Lễ tẩy tam: Khi em bé mới sinh đến ngày thứ ba mới được tắm
Từ khi bệ hạ vào cung, không nói đến tiểu thái giám như hắn, một năm vương phi cũng khó gặp được bệ hạ một lần.
Sau khi lớn lên bệ hạ càng thanh tú hơn hồi nhỏ, trong cung nhiều hiểm ác, cũng không lo ăn uống, chính là nơi tôn quý nhất trên đời này, chăm sóc bệ hạ càng thêm quý giá.
Bây giờ bệ hạ đã mười sáu tuổi, mặc dù nam tử xem thường bàn luận về dung mạo của mình, nhưng với tướng mạo này của bệ hạ, Phúc Lộc mỗi khi nhìn thấy, đều cảm thấy tự hào.
Hắn cũng có thể vỗ ngực nói rằng, khắp thiên hạ, cũng không có ai sánh bằng bệ hạ.
Tài hoa của bệ hạ, thì càng không cần nhiều lời.
Còn nữa, bệ hạ là thiên tử, vốn là độc nhất thiên hạ.
Chỉ có một điều, sức khỏe của bệ hạ không tốt cho lắm, từ lúc trong bụng mẹ đã yếu ớt rồi.
Nhưng Phúc Lộc nếu đã vào cung rồi, nếu như Vương gia khi lâm chung đã ký thác cho hắn, hắn tất nhiên phải thay bệ hạ chặn hết tất cả, cũng nhất định phải bảo vệ nụ cười chưa bao giờ thay đổi của bệ hạ.
Vô luận trong cung này hiểm ác nhường nào, vô luận Tôn thái hậu lòng muông dạ thú ra sao.
Triệu Tông nhìn một người hai người trước giường, đột nhiên đều im lặng, hắn buồn cười nói: “Sao không ai đến dìu trẫm ngồi dậy?”
Phúc Lộc cùng cung nữ đồng thời bừng tỉnh.
Phúc Lộc có vẻ túng quẫn, từ trước đến giờ hắn luôn yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân mình, từ khi hắn vào vương phủ, dù có tiến cung, cũng đã lâu rồi chưa từng phạm phải sai lầm thế này.
Nhưng hôm nay hắn luôn cảm thấy, không giống với ngày thường, tựa như có đại sự sắp xảy ra vậy.
Triệu Tông tự chống giường ngồi dậy, cung nữ tiến lên muốn dìu hắn, hắn phất tay, ngồi bên giường.
Phúc Lộc tự biết có lỗi, muốn quỳ xuống.
Triệu Tông đứng lên, phất tay nói: “Được rồi, quỳ đến quỳ đi có mệt không vậy?” Hắn đạp chân lên giường, miễn cưỡng mở hai tay ra, tùy ý cung nữ mặc quần áo cho hắn.
Hắn nhìn Phúc Lộc.
Phúc Lộc là một người rất tài năng, trừ cái ngày tiến cung, hắn chưa từng thấy Phúc Lộc xuất thần lần nào, hắn cũng không khỏi ngạc nhiên, đơn giản hỏi, “Nghĩ gì thế, mà lại xuất thần?”
Phúc Lộc đưa mắt nhìn cung nữ một cái.
Trên mặt Triệu Tông hiện ý cười, lại hỏi: “Nhiễm Đào đâu?”
Nhiễm Đào là nữ quan thiếp thân của hắn, bình thường, nàng luôn cùng Phúc Lộc đến hầu hạ hắn rời giường.
Nói ra cũng đáng buồn, mà cũng rất buồn cười.
Trong cung, người hắn còn có thể tin tưởng, chỉ có hai người này.
Phúc Lộc trả lời: “Phía Nam có anh đào mới đưa vào cung, Nhiễm Đào nói bệ hạ thích ăn anh đào bạch ngọc nàng làm, từ sớm đã đến thiện phòng rồi ạ.”
Triệu Tông gật đầu, quần áo trên người hắn cũng đã mặc xong, thường phục cổ tròn màu son.
Hai cung nữ đang quỳ dưới đất, chỉnh lý thắt lưng hoa văn tường vân cho hắn, cũng đeo ngọc bội lên.
Sau khi đều xong xuôi cả rồi, hai cung nữ cúi đầu lui ra sau, khéo léo rời khỏi tẩm thất.
“Làm sao? Có gì muốn nói riêng với trẫm?” Triệu Tông đến trước cái ghế ngồi xuống, thờ ơ hỏi.
Phúc Lộc dùng muỗng vàng cán dài lấy mật hoa từ trong bình lưu ly, bỏ vào trong nước ấm, nâng đến trước mặt Triệu Tông.
Sức khỏe Triệu Tông không tốt, vào mùa hè, buổi sáng sau khi thức dậy cổ họng dễ khô, hay ho khan.
Nhiễm Đào đem mật từ quả vải do các tiểu cung nữ làm đến đây, mỗi sáng đổi nước uống một chung.
Triệu Tông cười trêu: “Cũng là lần đầu tiên uống mật thủy Phúc Lộc điều chế.”
Phúc Lộc lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy bệ hạ nói cười an nhàn, hình dáng lương thiện vạn sự không hiểu, đột nhiên cũng không đành lòng nói những điều còn lại ra.
Mà không nói cũng phải nói, hắn khom lưng, nhìn đầu gối Triệu Tông, nhẹ giọng nói: “Trước khi tiểu nhân đến đây, đã gặp Lưu Hiển ở ngoài điện.”
“Ồ?” Triệu Tông uống vào mấy ngụm nước mật hoa, cười nói, “Lão nói gì?”
“Lão hỏi tiểu nhân, vì sao bệ hạ lại thức sớm thế.”
Triệu Tông vẫn không chút hoang mang: “Lưu Hiển vẫn như thế nhỉ.” Ngu ngốc đến mức giả vờ cũng không biết.
“Bệ hạ.” Phúc Lộc lại có chút gấp gáp.
“Hửm?” Triệu Tông lại nhấp một hớp điềm thủy.
Phúc Lộc gấp đến độ trực tiếp quỳ xuống: “Bệ hạ, hôm nay là ngày mồng một tháng năm, ngày tổ chức đại triều hội.
đại triều hội hồi tháng giêng, trong kinh chợt đổ tuyết lớn, Liêu và Tây Hạ đều không cử sứ thần đến đây.
Bệ hạ không tham gia cũng được, huống hồ đầu năm sức khỏe của bệ hạ cũng không được ổn, không có cách nào ngồi lâu trong điện.
Mà lần này, họ đều tới cả rồi.
Đến ngay cả nhóm sứ thần của Nam Man, Ngũ Tính Phiên cũng chạy vào kinh từ rất sớm.”
Triệu Tông gật đầu.
“Bệ hạ.” Phúc Lộc thấy Triệu Tông vẫn không hề bị lay động, lại dập đầu một cái, trong giọng nói tràn đầy cấp thiết, “Lưu Hiển nhất định đã lệnh đồ đệ của lão đến Bảo Từ Điện mật báo, Thái hậu tất nhiên cũng sẽ phái người đến ngăn cản ngài.
Ngài đã mười sáu rồi! Lúc ngài đăng cơ, Yến quốc công mời Tôn thái hậu lâm triều chính thính, lúc nhiều người phản đối, chính miệng nàng ta đã nói rõ, chờ bệ hạ mười sáu, sẽ trả triều chính lại cho ngài.
Vạn thọ của ngài cũng sắp đến, bên phía Thái hậu thì một chữ cũng không nói, ngài không thể cứ để Thái hậu lừa gạt như vậy! Mặc dù nàng ta nhìn ngài lớn lên, tâm tư cũng không đơn thuần!”
Phúc Lộc nói một hơi, hắn cũng biết, hắn không nên nói, đổi lại bất luận đế vương nào, lời này vừa phát ra đã phải rơi đầu.
Mà bệ hạ là người mà hắn hầu hạ từ nhỏ, cũng là tương lai của An Định Quận vương phủ, còn là tương lai của thiên hạ.
Tính tình bệ hạ quá mức lương thiện, tính cách không thích tranh giành, tất cả mọi người đều lừa gạt dụ dỗ bệ hạ, đặc biệt là Tôn thái hậu! Nếu hắn không nói, còn có ai có thể nói? Nếu hắn không nói, một ngày nào đó bệ hạ sẽ bị những người kia ăn mất!
Hắn liều cái mạng nhỏ này, liều mạng khiến bệ hạ không vui, cũng phải nói.
Hắn nói xong liền quỳ rạp xuống đất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...