Phúc Lợi Sau Khi Ngủ


Diệp Hạo Hiên thấy Thẩm Nhan tuy rằng dựa vào vách tường, nhưng thân thể nàng lại hơi hơi đong đưa, phảng phất giây tiếp theo liền té ngã trên mặt đất.

Rốt cuộc vẫn là không đành lòng vô cớ làm khó dễ nàng, hắn trầm giọng mở miệng nói: "Tiến vào, ngồi xuống nói."
"Nga, tốt!"
Tuy rằng hắn mặt ngoài lãnh khốc, nhưng tâm địa thật ra khá tốt.

Thẩm Nhan đối với Diệp Hạo Hiên nhiều thêm vài phần hảo cảm, đồng thời, nàng nhạy bén bắt được sự uy hiếp của hắn, tính toán moi tâm tư tìm được lý do thoái thác thích hợp, làm hắn hoàn toàn mềm lòng, sau đó tự nguyện ngã vào ôn nhu chính mình.

Diệp Hạo Hiên dùng cằm chỉ chỉ ghế dựa gần mép giường, ý bảo Thẩm Nhan ngồi xuống.


Tiếp theo, hắn xoay người sang chỗ khác, từ trên giường cầm lấy một kiện áo ngủ tơ tằm mặc màu xám đậm to rộng mặc lên người, đối mặt với Thẩm Nhan ngồi ở mép giường, chờ đợi nàng mở miệng nói nguyên nhân.

Thẩm Nhan ngồi ở trên ghế, làm như rất khổ sở uốn lượn phần lưng, câu lấy cổ, cúi đầu nhìn mũi chân, vú no đủ cứ như vậy khiến hắn nhìn không sót gì.

Nàng một bên ấp ủ cảm xúc, một bên lấy dư quang khóe mắt trộm quan sát nam nhân trước mặt.

Chỉ thấy, tầm mắt nam nhân không chịu khống chế mà dừng ở bộ ngực, sâu trong mắt hiện lên ánh lửa, môi hơi hơi giật giật.

Tiếp theo, hắn nương theo động tác uống nước, mạnh mẽ đem tầm mắt chuyển dời đến nơi khác.

"Kỳ thật...!Ta...!Ta bị bạn trai lừa rồi."
Thời điểm Thẩm Nhan nói lời này, vành mắt nháy mắt đỏ, nhớ tới cảnh tượng lúc đem đôi cẩu nam nữ kia bắt gian trên giường, trái tim vẫn cứ ẩn ẩn đau.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ bi ai nhìn về phía Diệp Hạo Hiên, hít hít cái mũi, nói tiếp: "Ta không nghĩ tới hắn cư nhiên sẽ phản bội ta, ta nguyên bản là muốn đem lần đầu tiên để lại cho hắn, kết quả..."
"Ô ô ô..."
Thẩm Nhan nghẹn ngào khóc ra tới, nàng nói đều là thật sự, nhưng cảm xúc thật lại trộn lẫn giả, kỳ thật, nàng sớm đã không hề giống như lúc trước khổ sở.

Nước mắt như hai hàng châu uốn lượn đi xuống, mũi hơi hơi phiếm hồng, làm người có loại cảm giác nhìn thấy mà thương.


Diệp Hạo Hiên nghe vậy, ánh mắt tức khắc tối sầm xuống, môi mỏng nhấp chặt, tay đặt ở bên cạnh người không tự giác mà dùng sức nắm chặt, gân xanh trên cánh tay nhô lên.

Hắn đại khái minh bạch kế tiếp Thẩm Nhan muốn nói gì, không kiềm được dưới đáy lòng thổn thức một tiếng, tâm đề phòng đối với nàng hoàn toàn buông.

Đồng thời, chuyện cũ hắn chôn sâu dưới đáy lòng phủ đầy bụi, một lần nữa hiện lên ở trong đầu.

Xuất quỹ, bắt gian trên giường.

Loại chuyện này, hắn từ rất sớm đã trải nghiệm qua, cái loại đả kích này như gió lốc tàn bạo, đến nay vẫn đều ảnh hưởng tới hắn.

Cùng là người lưu lạc thiên nhai, tương phùng cũng coi như từng quen biết.


Tương đồng tao ngộ, làm Diệp Hạo Hiên đối Thẩm Nhan nhiều thêm vài phần đồng tình, hắn duỗi tay cầm lấy hộp giấy đầu giường, không tiếng động mà đưa tới trước mặt nàng, "Lau nước mắt đi."
"Cảm ơn..."
Vì bảo trì hình tượng tốt đẹp, Thẩm Nhan hôm nay dùng đồ trang điểm không thấm nước, nàng sợ lông mi thật sự bị hỏng, liền lập tức dùng khăn giấy ở phía dưới mí mắt nhẹ nhàng lau chùi.

Đem khăn giấy nắm chặt trong lòng bàn tay, nàng e lệ ngượng ngùng nhìn Diệp Hạo Hiên liếc mắt một cái, cúi đầu nói tiếp: "Ta chính là bởi vì tâm tình không tốt, cho nên mới tự mình chạy đi chơi, trong lòng thật sự cảm thấy thực không cân bằng, liền muốn tùy tiện tìm một nam nhân đem lần đầu tiên của mình trao đi."
Nói tới đây, nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Cho nên...!Ta liền lựa chọn ngươi."
A ha ha...!Nàng quả thực chính là thiên tài!
Thẩm Nhan không kìm được ở trong lòng vì công lực lấp liếm của mình mà âm thầm vỗ tay, nàng đè nén vui mừng, nhẹ nhàng cắn môi dưới, nâng lên mi mắt, trộm quan sát phản ứng Diệp Hạo Hiên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui