Phục Hồi Sư Trở Về Từ Vực Thẳm

*Chương này có một chút yếu tố NTR? 
1




+--------------------------------+





Ngoại ô thành phố cảng Ezeruhi. Tại biệt trang - cứ điểm của tổ đội Dũng sĩ Quả cảm. Bên trong phòng chiến thuật. Ngồi xoay quanh bàn tròn lần lượt là Patilicia, Tracy, Chiyo và Sophia - những thành viên nữ của tổ đội Dũng sĩ Quả cảm.

Cuộc họp khẩn cấp đã diễn ra từ 10 phút trước, thế nhưng vẫn chưa có một ai lên tiếng. Bầu không khí cứ thế mỗi lúc mỗi nặng nề hơn.




"Tracy, cậu làm như vậy là có ý gì?"




Người đầu tiên phá vỡ tĩnh lặng là Patilicia. Chất giọng lẫn thái độ của Patilicia vẫn điềm tâm như không có chuyện gì. Tuy nhiên, những ngón tay trong tư thế đỡ cằm lại bấu vào nhau không khác gì đang kiềm chế tức giận.




"Là giao ước với não cơ bắp. Khi gặp nguy hiểm, mọi người cứ bỏ lại tôi mà thoát thân. Não cơ bắp đã nói như vậy."




Tracy không giỏi thể hiện cảm xúc qua khuôn mặt và giọng nói. Kể cả hiện tại, mặc dù đang vô cùng bức xúc, bề ngoài của Tracy vẫn không khác mọi khi.




"Quả thật, Patoru đã từng nói như vậy. Nhưng trong tình huống vừa rồi, vẫn còn nhiều cách để tất cả có thể thoát thân cơ mà? Chưa kể, cậu còn tấn công Patoru. Cùng một tổ đội, giúp đỡ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn không phải là một điều hiển nhiên sao?!"




Càng nói Patilicia càng không kiềm chế được cảm xúc nóng giận. Khi nhân ra, Patilicia đã đập bàn đứng bật dậy khỏi ghế.




"Đối với tớ, người quan trọng nhất là Patilicia. An toàn của Patilicia là ưu tiên hàng đầu."




Không hẳn là Tracy không có toan tính gì trong hành động tấn công Patoru. Tuy nhiên, những lời Tracy vừa nói là thật lòng. Toàn bộ động cơ của Tracy từ xưa đến nay suy cho cùng đều là vì Patilicia.




"Thử hỏi tớ phải tin cậu như thế nào đây? Patoru là ân nhân của chúng ta. Anh ấy đã cứu chúng ta trong lúc hoạn nạn đấy! Cậu báo đáp lại anh ấy bằng cách đó sao?!"

"Hắn ta chỉ là một kẻ bao đồng. Khi đó, chỉ một chút nữa ma thuật diện rộng của tớ đã thành công."

"Xong rồi thì cậu muốn nói gì mà chẳng được."

"Patilicia đã bị hắn lừa. Tổ đội chỉ toàn nữ ngay từ đầu đã khả nghi."

"Đừng mang chuyện không liên quan vào đây! Dùng đá quy hồi tuỳ tiện và tấn công sau lưng Patoru là lỗi của Tracy còn gì?! Có chuyện gì xảy ra với anh ấy thì cậu tính sao?"

"Một kẻ vô tri như hắn có chết đi thì đã sao."

"Cậu nói lại một lần nữa xem."

"Một kẻ vô tri như hắn có chết đ-"





*Chát*




Trong vô thức, Patilicia nắm lấy cổ áo và tát mạnh vào má Tracy.

Tracy vốn dĩ đã sở hữu nước da trắng như sứ. Điều này càng khiến vết bàn tay đỏ hiện lên trông nổi bật và đau đớn hơn.




".........."




Dẫu biết bản thân đã làm hơi quá, song Patilicia không có ý định xin lỗi. Nhận thấy khoé mắt Tracy ngấn lệ, Patilicia cũng giả vờ không quan tâm.




"Xin lỗi...... tớ nói hơi quá. Tớ ra ngoài làm nguội cái đầu một chút."




Chỉnh lại cổ áo, Tracy cứ thế bước ra khỏi phòng chiến thuật, không ngoảnh lại dù chỉ là một lần.




"Không hẳn là tôi không hiểu được cảm giác của cô, Patilicia. Nhưng xuống tay thì có hơi quá..."

"Chỉ nhìn thôi đã biết là rất đau..."




Không giống như trường hợp của Patilicia, Sophia là được Patoru chiêu mộ từ tổ đội khác. Chiyo thì chỉ quan tâm đến những thứ đáng yêu. Nói cách khác, cảm xúc của Chiyo và Sophia dành cho Patoru không mãnh liệt như Patilicia. Chiyo và Sophia im lặng từ đầu cho đến giờ cũng là vì vậy.

Tuy nhiên, đứng ở góc nhìn thứ ba và hiểu được cảm xúc của Tracy dành cho Patilicia, cả hai không khỏi tỏ ra thương cảm.




"Patilicia cũng biết kỹ năng đặc biệt của Patoru mà nhỉ. Chỉ cần đồng đội còn sống, Dũng sĩ sẽ không ngừng phục sinh. Lựa chọn của Tracy, không hẳn là sai. Mặc dù nếu chết, cấp độ của Dũng sĩ sẽ trở về một..."

"Ừm ừm."




Sophia giải thích. Đây cũng chính là lý do vì sao, Patoru đưa ra giao ước "khi gặp nguy hiểm hãy bỏ mặc tôi".




"Dù có phục sinh được đi chăng nữa thì cũng không thể tránh được sự đau đớn... Mà, tôi cũng biết là bản thân đã làm hơi quá."

(Tracy trở thành mạo hiểm giả cũng là vì mình... Khi nào cậu ấy về, mình sẽ xin lỗi.)




Lúc đó, Patilicia chỉ suy nghĩ đơn giản như vậy. Lần đối mặt tiếp theo, Tracy đột nhiên nói lời từ biệt. Có nằm mơ, Patilicia cũng không nghĩ rằng... một ngày như vậy sẽ đến.




☆☆☆





"Tracy, lớn lên chúng mình kết hôn nhé!"

"Ừm."




Lời hẹn ước ấy... chắc hẳn, Patilicia đã quên mất rồi.




"Patilicia thích nghề nghiệp nào? Vậy à, nếu Patilicia là kiếm sĩ, thế thì tớ sẽ trở thành ma thuật sư, hỗ trợ cho Patilicia từ phía sau."

"Tuyệt quá! Như vậy, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau mãi mãi. Hì hì~"




Cái này chắc hẳn cậu ấy cũng đã quên.

Nghĩ lại thì, Patilicia luôn là bên chủ động. Còn tôi là bên luôn bị kéo vào cuộc. Khi nhận ra thì ánh mắt của tôi đã không thể rời khỏi cậu ấy rồi.

Tôi không phải là người giỏi thế hiện cảm xúc. Lúc còn nhỏ, bọn trẻ trong làng thường gọi tôi là "búp bê" rồi đua nhau hành hạ thân xác tôi tựa như một con búp bê thật.

Chúng vo tròn bùn đất, quả quyết gọi thứ đó là dango rồi bắt tôi phải ăn. Nếu không ăn thì chúng sẽ gượng ép, nhét những thứ ghê tởm đó vào miệng tôi.

Vẫn còn rất nhiều trò bẩn tưởi khác mà chúng nghĩ ra... nếu được, tôi chẳng muốn hồi tưởng lại.

Khi đó, dũng sĩ giải cứu tôi khỏi những trò hành hạ đó chính là Patilicia. Không chỉ bảo vệ tôi khỏi đám trẻ, Patilicia còn chơi cùng tôi, và dạy cho tôi những điều mới mẽ.

Có lẽ là từ thời điểm đó, tôi đã bắt đầu có tình cảm với Patilicia.

Khoảng thời gian sống trong làng và khoảng thời gian đầu sau khi rời khỏi làng, mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn rất thân thiết.




(Tại sao chuyện này lại xảy ra.)




Tôi đưa tay lên sờ vào má. Vẫn còn rất đau.

Gần đây, chúng tôi không còn thân thiết với nhau như trước. Tôi cũng không thích Patilicia của hiện tại.




(Không ngờ cậu ấy lại đánh mình mạnh tay như vậy.)




Patilicia của trước kia chắc chắn sẽ không đánh tôi. Patilicia là dũng sĩ của tôi. Patilicia mà tôi biết sẽ không như thế này.

Ngẫm lại thì, mọi thứ bắt đầu từ ngày hôm đó.




"Nhiệm vụ đầu tiên của hạng C. Tớ ngứa tay lắm rồi. Không biết Dark Wolf là loại ma vật gì nhỉ."

"Là loại ma vật dạng sói. Giống Grey Wolf mà chúng ta đã thảo phạt lần trước. Dù mạnh hơn đôi chút, nhưng số lượng ít hơn."




Chúng tôi đã quá kêu ngạo. Chúng tôi chưa từng thất bại yêu cầu. Chỉ trong 1 năm, chúng tôi đã đạt được hạng C. Chính vì thế, chưa tìm hiểu kỹ về yêu cầu, chúng tôi đã xuất phát.





"Tracy, ở phía sau!"

".........!"




Không phát động kịp ma thuật, hơn nữa còn tạo gánh nặng cho Patilicia. Phải tập trung hơn.




"Tracy, còn bao lâu!"

"Đợi tớ ba mươi giây!"

"Tớ sẽ cố gắng....Kyá!"




Chỉ một vài giây nữa là phát động thành công ma thuật diện rộng... thế nhưng, Patilicia đã bị trúng đòn hắc ma thuật của Dark Wolf. Cứ tiếp tục như thế này, Patilicia sẽ gặp nguy hiểm.




Vào lúc đó... có tiếng chân vụt đến từ phía sau.




Mái tóc cam lướt trong không khí, những đường kiếm đầy uy lực... chẳng mấy chốc, bầy Dark Wolf đã bị tiêu diệt không sót một con.




"Cô không sao chứ?"

"Không sao... waaa!"

"Không cần phải vội vàng như vậy đâu."




Giọng nói mạnh mẽ, nụ cười dễ chịu. Như một bức tranh vẽ, hắn đỡ Patilicia dậy, Patilicia mất thăng bằng ngã, hắn đỡ lấy Patilicia vào ôm cậu ấy vào lòng, Patilica ngượng ngùng nhìn hắn.

Đó chính là lần đầu tiên chúng tôi gặp Patoru - dũng sĩ quả cảm - Não cơ bắp.

Vào thời điểm đó, tôi đã cảm nhận được mùi hương nguy hiểm từ hắn.

Sau một vài lần thực hiện yêu cầu cùng nhau...




"Này, hai cô có muốn vào tổ đội của tôi không?"

"Tất nhiên rồi!"




Patilicia không hỏi ý kiến của tôi đã ngay lập tức đồng ý.

Thành thật mà nói, lúc đó, tôi vẫn còn tin tưởng vào lời "hẹn ước" khi xưa. Dù thế nào đi nữa, Patilicia vẫn sẽ chọn tôi.

Tuy không khỏi cảm thấy ghen tức, nhưng mọi thứ vẫn chưa đi quá xa. Trên thực tế, khoảng thời gian chúng tôi ở bên cạnh nhau không khác gì so với trước kia. Ăn cùng bàn. Ngủ cùng phòng.......




(...ngẫm lại thì, bắt đầu từ khoảng thời gian này nhỉ. Cứ cách một đêm, Patilicia lại rời khỏi phòng một lần.)




Patilicia vẫn nghĩ tôi không nhận ra... nhưng, tôi chỉ giả vờ ngủ. Trước đó ra sao tôi không biết, tôi chỉ là vô tình thức dậy đúng vào đêm Patilicia không có ở trong phòng và dần nhận ra sự việc trên thôi.

Sau đó không lâu, Chiyo gia nhập vào tổ đội. Cũng là vào thời điểm này...





"Chúng ta thuê riêng phòng nhé."

"Tại sao?"

"Năm nay chúng ta đã là người lớn rồi. Cũng cần phải có không gian riêng tư."

"Tớ hiểu rồi..."




Gần đây, chúng tôi không còn nắm tay nhau như trước nữa. Bây giờ, đến cả phòng cũng riêng lẻ.

Thật ra, tôi đã mờ nhạt nhận ra nguyên nhân rồi. Chỉ là không muốn thừa nhận thôi.

Dấu vết rõ ràng nhất là vào đêm tôi nhìn thấy não cơ bắp vào phòng Patilicia. Tôi đã định tảng lờ, nhưng lại không kìm được mà tiến đến gần.

Tường phòng trọ không quá dày. Cửa còn là cửa gỗ. Đứng sát cửa hoặc tường, dù ít vẫn có thể nghe thấy được âm thanh bên trong.

Giọng nói thân mật, tiếng rên của nam nữ, âm thanh ẩm ướt... Cho đến khi toàn bộ âm thanh biến mất, tôi đứng bất động ở đó như thể đã hoá thành pho tượng.

Tôi bị sốc nhiều hơn mình nghĩ. Dũng sĩ của tôi đã không còn ở đó. Thứ ở bên kia bức tường chỉ là một con lợn cái ưa thích bị mạnh bạo mà thôi.

Vô cùng ấm ức, vô cùng đau đớn... nhưng cuối cùng, tôi cũng không vứt bỏ được tình cảm.

Không thực hiện lời "hẹn ước" kia thì cũng chẳng sao... Tình bạn vẫn còn, đối với tôi như vậy là quá đủ rồi.

Bị cướp đi người mình thích khiến nhiều thứ trong tôi đổ vỡ... nhưng trên hết là hạnh phúc của Patilicia. Ít nhất thì, tôi vẫn muốn bản thân là một người biết chúc mừng cho hạnh phúc của bạn thân.

Sau đó, lúc phát hiện tên não cơ bắp cũng thường lui đến phòng Chiyo, tôi đã suýt bùng nổ... Chấp vấn Chiyo, tôi mới biết được là, Chiyo và não cơ bắp chỉ là bạn bè "đặc biệt", bắt đầu mối quan hệ do Chiyo có hứng thú, hoàn toàn không có tình cảm gì với nhau.

Mặc dù chuyện Chiyo kể khiến tôi khá đau đầu, nhưng tạm có thể chấp nhận được. Thêm nữa, từ Chiyo, tôi biết được, Patilicia và não cơ bắp đã hẹn hò với nhau từ trước cả khi Chiyo gia nhập.

Tôi không hiểu tại sao Patilicia lại giấu tôi. Mà, tại thời điểm đó, tôi cũng chẳng còn mấy bận tâm. Tôi đã chọn tình bạn. Hay nói đúng hơn, là nếu không chọn tình bạn, tôi chắc chắn sẽ bùng nổ.

Thế nhưng, thật không thể tin nổi, vào cái đêm trước ngày viễn chinh hầm ngục Điện thờ trong gương, não cơ bắp đã đến phòng tôi. Bề ngoài trông chất phác là vậy, bản chất thật sự của não cơ bắp lại chính là một con thú trung thành với dục vọng.

Càng không thể tin nổi là những điều tiếp theo mà hắn nói.




"Thật ra người tôi thích nhất là cô, Tracy. Ngay từ lần gặp đầu tiên tôi đã thích cô rồi."




Khi tôi hỏi hắn về Patilicia và Chiyo.




"Tôi không có đủ dũng khí bày tỏ với Tracy. Nên đã làm quen từ những người khác. Bây giờ, tôi đã có đủ tự tin và dũng khí!"




Câu trả lời của hắn kinh khủng hơn tưởng tượng của tôi gấp 10 lần.

Cái tồi tệ nhất ở đây là hắn không nhận ra bản thân là một kẻ tồi tệ.

Thành thật mà nói, lúc ấy, tôi đã định giả vờ chấp nhận hắn, sau đó thì mang bằng chứng đến chỗ Patilicia. Nhưng, dù chỉ là giả vờ, tôi cũng không thể chịu đựng nổi.

Quả nhiên, tôi chỉ có thể thích con gái. Lợi dụng lúc hắn nhắm mắt đưa môi đến gần (bộ dạng cực kỳ kinh tởm), tôi đã phát động ma thuật, khiến hẳn trở thành tảng băng.

Đêm ấy, tôi đã chạy đến phòng Sophia. Sophia là Thánh nữ. Dũng sĩ và Thánh quốc có liên quan mật thiết với nhau. Nếu não cơ bắp mà ra tay với Thánh nữ, cho dù có là dũng sĩ quả cảm, hắn cũng sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Nghĩa là, phòng Sophia an toàn nhất.

Sáng hôm sau, hắn xuất hiện trước tôi như thể không có chuyện gì.




"Tracy là một cô gái nhút nhát nhỉ. Sau khi chinh phục thành công hầm ngục, chúng ta lại tiếp tục đêm hôm qua nhé." *Nháy mắt*




Quả thật, 90% là vì an toàn của Patilicia. Nhưng hết 10% còn lại vì cái này mà tôi nảy sinh sát ý với não cơ bắp.

Bị Patilicia cho ăn tát khá đau, tuy nhiên tôi chẳng có một chút hối hận nào khi tấn công hắn từ sau lưng.

Rời khỏi cứ điểm, tôi thuê một căn phòng trọ tại trung tâm thành phố cảng Ezeruhi.

Tôi dự định sẽ nghĩ ngơi một khoảng thời gian.

Trong một lần đi dạo phố, tôi đã gặp được một cuốn tiểu thuyết thay đổi giá trị quan và cuộc đời của mình.
1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận