Ông quản gia đưa tay về phía tôi. Hiểu được ý định của ông quản gia, tôi đưa tay ra bắt lấy tay ông ấy.
*Siết*
Dù lực nắm của ông quản gia tương đối mạnh, nhưng biểu cảm của tôi hoàn toàn không thay đổi. Nụ cười thậm chí còn sâu hơn.
Trông thấy biểu cảm của tôi, ông quản gia cười hào sảng. Lần này mới thật sự là cái bắt tay xã giao.
"Cô Masha, trông cậy vào cô."
"Cứ giao cho tôi!"
Tôi cho ông quản gia thấy biểu cảm đầy tự tin của bản thân.
"Sau đây, cô Masha có dự định gì không?"
"Cũng không có gì định gì đặc biệt."
"Vậy thì, tôi sẽ ngay lập tức cho người chuẩn bị xe ngựa."
Tôi gật đầu.
Nếu đi đơn thì chạy bộ trực tiếp đến hầm ngục sẽ nhanh hơn. Có điều, ông quản gia đã nhờ tôi đưa ông ấy đi cùng. Như vậy, sử dụng sẽ ngựa sẽ hợp lý hơn.
"Ngài Claude xin đợi một chút!"
Hiện tại đã là giữa trưa. Để không lãng phí thêm thời gian, tôi và ông quản gia dự định sẽ xuất phát luôn. Phải đến lúc nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, chúng tôi mới chợt nhớ ra vẫn còn một người nữa ở đây.
Chị Marisa tiến đến gần tôi và ông quản gia.
Tự hỏi không biết chị Marisa gọi ông quản gia lại làm gì, tôi đứng im hóng chuyện.
"Tôi biết là ngài đang rất nóng vội, nhưng trước hết phải hoàn thành thủ tục."
"Mừ. Đúng vậy nhỉ. Tôi quên mất. Hãy thay đổi yêu cầu của tôi thành yêu cầu chỉ định. Đương nhiên, người tôi chỉ định sẽ là mạo hiểm giả Masha."
"Tôi hiểu rồi. Mời hai người đến quầy."
Yêu cầu chỉ định? Là gì vậy nhỉ? Tôi chưa từng nghe qua loại yêu cầu này. Không hiểu sao, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy cao hứng rồi đấy!
"Nè nè, chị Marisa, yêu cầu chỉ định là gì vậy?"
"À, Masha hạng F nên vẫn chưa được giải thích về yêu cầu chỉ định nhỉ."
Đi đến bên cạnh chị Marisa, tôi thử hỏi chị ấy về yêu cầu chỉ định.
"Yêu cầu được dán trên bảng thông thường đều là những yêu cầu đã qua bước đánh giá chuyên môn. Nói cách khác, là những yêu cầu đã được thiết lập độ khó."
"À, là cơ chế giới hạn."
"Đúng vậy. Mạo hiểm giả cơ bản chỉ có thể nhận nhiệm vụ đồng hoặc trên hạng một cấp độ. Nhưng yêu cầu chỉ định thì không như vậy. Cơ chế này chỉ được thông qua khi bên phía mạo hiểm chấp nhận yêu cầu."
"A, em hiểu rồi. Yêu cầu chỉ định là yêu cầu không được thiếp lập độ khó. Toàn bộ trách nhiệm sẽ thuộc về mạo hiểm giả, đúng không chị?"
Chị Marisa đáp lại câu trả lời của tôi bằng một cái gật đầu.
(Ra là vậy.)
Quả thật, chấp nhận yêu cầu hay không là do quyết định của mạo hiểm giả. Được chỉ định là một chuyện, nhưng chấp nhận hay từ chối là quyền của mạo hiểm giả. Biết bản thân không đủ sức mà vẫn cố tình chấp nhận yêu cầu -> trong trường hợp này, toàn bộ trách nhiệm sẽ thuộc về mạo hiểm giả.
Hội thiếp lập độ khó cho yêu cầu nhằm đảm bảo an toàn của mạo hiểm giả. Tuy nhiên, yêu cầu chỉ định là giao dịch trực tiếp giữa người đưa ra yêu cầu và mạo hiểm giả. Chính vì vậy, Hội sẽ không can thiệp, cũng như nhận lãnh trách nhiệm.
Biết được thêm về thế giới TWOF thông qua những tình tiết vô thưởng vô phạt thế này, kể ra cũng không tệ.
"Mời hai người đợi một chút... tôi sẽ chuẩn bị giấy cam kết."
Mặc dù tuyên bố như vậy, song chị Marisa chỉ đứng yên trước quầy. Tầm một phút sau đó, tôi mới hiểu ra vấn đề.
(Thì ra là chị Marisa sở hữu kỹ năng của Học giả...)
Một tờ giấy bỗng chốc xuất hiện từ hư vô và rơi lên mặt bàn. Chị Marisa cầm nó lên và đưa cho ông quản gia.
"Mời ngài kiểm tra."
"Hừm. Không có vấn đề gì."
"Vậy thì... nếu đồng ý nhận yêu cầu, Masha hãy ký tên hoặc ấn dấu tay vào đây nhé."
"Ma-sha... Ok!"
Viết tên của bản thân xong, tôi trả lại giấy cam kết cho chị Marisa.
"Yêu cầu đã được thông qua."
Như vậy, tôi đã chính thức nhận yêu cầu của ông quản gia Claude. Vẫy tay chào tạm biệt với chị Marisa, tôi nối bước ông quản gia rời khỏi tòa nhà Hội.
Hiện tại đã là giờ ăn trưa, có rất nhiều mạo hiểm giả tập trung tại khu vực quán rượu của Hội. Trong vô thức, tôi đưa mắt quan sát khung cảnh náo nhiệt ấy... Thế rồi, hoàn toàn chỉ là do ngẫu nhiên. Đôi chân của tôi dừng lại. Ánh mắt đánh về phía sau.
(...............!)
Tôi dường như quên cả việc hít thở.
Phải mất một lúc, tôi mới nhận ra bản thân đã dừng bước và nhìn lại lần thứ hai.
".............."
Nhận ra ánh mắt của tôi, đối phương cũng đáp trả lại bằng ánh mắt.
(......... Nguy quá! Theo nhiều ý nghĩa!!)
Đôi đồng tử sắc đỏ óng ánh tựa hồ thủy tinh bên dưới ánh nắng mặt trời. Bồng bênh như lông vũ là mái tóc trắng xóa chấm vai. Đường nét khuôn mặt, chỉ cặp từ hoàn hảo thôi vẫn chưa đủ. Lông mi vừa công lại vừa dài. Sóng mũi thanh tú. Bờ môi sắc anh đào.
Không chỉ như vậy, đặc điểm nổi bật nhất chính là đôi tai. Đôi tai dài và nhọn. Đặc trưng này chắc chắn không thuộc về con người. Câu trả lời chỉ có một thôi...
(...Là Elf! Chính xác là Elf!!)
Chưa hết... thiếu nữ Elf này còn là một mỹ nữ khuynh thành!
Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp người nào xinh đẹp như thiếu nữ Elf này. Biết rằng cách nói này là vô cùng thất lễ đối với những cô gái khác. Nhưng tôi chẳng tìm ra được từ ngữ nào phù hợp hơn.
Đứng trước thiếu nữ Elf, e rằng nhan sắc 2000 CHR của tôi cũng chỉ được xếp vào hạng tôm tép mà thôi.
Sắc đẹp của thiếu nữ Elf nguy hiểm như vậy đấy!
"Này, mày thử đến bắt chuyện với em Elf kia đi!"
"Mày nghĩ là tao có đủ dũng khí sao?!"
Có không ít mạo hiểm giả muốn bắt chuyện với thiếu nữ Elf. Tuy vậy, vì sắc đẹp của thiếu nữ Elf quá áp đảo nên hiện trạng là chẳng ai đám tiến đến gần.
"Cô Masha, xe ngựa đã đến rồi!"
"A, tôi đến ngay!"
Đáng tiếc. Không đủ thời gian rồi. Đành chịu vậy. Sau này nếu có cơ hội gặp lại, tôi chắc chắn sẽ bắt chuyện với thiếu nữ Elf.
☆
Người lính gác đứng nghiêm rồi lịch thiệp cúi nhẹ đầu khi cổ xe ngựa chở tôi và ông quản gia lướt qua.
Cổng dành cho quý tộc quả nhiên có khác.
Lính gác thì được trang bị giáp sáng trói này. Cổng thành thì trông vô cùng sạch sẽ và sang trọng này. Chưa kể, còn được thông hành miễn phí, không phải xếp hàng chờ đợi (nhưng với điều kiện là xe ngựa phải có gia huy).
Cộng với cả tiền kiếp thì đây là lần đầu tiên tôi được đi xe ngựa. Đương nhiên, không hẳn là tôi không có hứng thú. Nhưng mà nhé, ngồi lên rồi mới nghiệm ra... xe ngựa quả thật tệ hại đúng như lời đồn.
Đoạn đường ở trên phố thì không sao, ra đến đoạn đường bên ngoài cổng thành, mặt đường gồ ghề, kéo theo đó xe ngựa cũng bắt đầu rung lắc dữ dội.
Cổ xe ngựa này là hàng xịn của quý tộc, thế mà vẫn tung lên tung xuống. Xe ngựa của thường dân không biết sẽ như thế nào nhỉ... ngược lại tôi cảm thấy tò mò đấy.
"Mong cô Masha thông cảm. Không còn nhiều thời gian nữa. Trong ba ngày sắp tới, tôi bắt buộc phải lấy được Veniran."
"Không sao không sao..."
Ông quản gia nói mà không nhìn trực tiếp vào tôi. Nguyên nhân thì... chắc không nên giải thích đâu nhỉ. Hiện tại, xe ngựa đang giật nảy dữ dội. Nếu không dùng hai tay bám chặt vào thành ghế, đầu sẽ có nguy cơ đập vào trần xe ngựa.
Không biết vì cớ gì mà ông quản gia lại gấp rút như thế này. Tôi đang rất muốn hỏi đây. Nhưng do ngại cắn phải lưỡi nên tạm thời hãy gác qua một bên đi. Có thể sử dụng không đồng nghĩa là tôi thích tự tổn thương bản thân nhé.
Sau đó, xe ngựa vẫn tiếp tục duy trì tốc độ. Được một lúc thì tôi cũng bắt đầu quen dần với độ giật, đã có thể đưa mắt ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật.
*Ầm!*
*Híiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"
Cùng với chấn động đột ngột ập đến, xe ngựa theo quán tính bị nhấc bỗng lên giữa không trung.
Trong tích tắc, tôi triển khai bảo vệ bản thân, ông quản gia và người đánh ngựa.
*Rầm!*
Xe ngựa rơi mạnh xuống nền đất. Đầu của tôi và ông quản gia suýt chút đã chạm trần xe ngựa.
"Đã có chuyện gì xảy ra?"
"Ưuuuu......."
Trao đổi ánh mắt, chúng tôi nhanh chóng rời khỏi xe ngựa.
Thứ mà chúng tôi tìm thấy là... người đánh ngựa đang nằm dài trên nền đất.
"Ông không sao chứ?"
"Xin lỗi... tôi không sao."
Tôi đã triển khai kịp thời. Nhìn chung là người đánh ngựa không bị thương ở đâu cả.
"Có vẻ như đã va phải đá nhỉ."
"Thật sự xin lỗi... tất cả là do tôi không chú ý!"
Người đánh ngựa vội vả đựng người dậy, chạy đến trước giày ông quản gia và dập đầu xuống đất.
(...Trông có vẻ khá đau.)
Tôi cũng bước đến chỗ của ông quản gia.
Ở đó có một cục đá tương đối to. Cục đá như vậy mà nằm giữa đường, có va phải thì cũng chẳng trách được. Chưa kể, xe ngựa của chúng tôi còn phóng với tốc độ rất nhanh.
Câu nói "Dục tốc bất đạt" của người xưa quả đúng không sai.
"Nguyên nhân là do tôi đã đưa ra yêu cầu khó khăn. Về điểm này ông có thể yên tâm. Quan trọng là, có thể tiếp tục hay không."
"...thưa ngài, e rằng không thể ạ. Chân của ngựa đã bị thương nặng."
Người đánh ngựa xanh mặt khi phát hiện ra vết thương trên chân ngựa.
"...Thật hết cách. Không còn thời gian nữa. Xin thất lễ."
"Khoan đã! Ông quên tôi là Phục hồi sư rồi sao!"
"...Đúng vậy nhỉ."
Nguy thật! Suýt chút đã bị ông quản gia bế kiểu công chúa rồi... Chẳng hiểu mạch tư duy của ông ta thế nào mà lại dẫn đến kết luận như vừa rồi nữa.
"Vết thương kiểu này không làm khó được tôi đâu.... Khỏi rồi đấy."
"...Ồ! Tôi đã chuẩn bị tinh thần giết thịt... không ngờ vết thương nặng như thế lại có thể biến mất chỉ trong một thoáng."
"Quả nhiên, cô Masha không phải là một Phục hồi sư bình thường..."
Ông quản gia lắc đầu. Xem ra, ông quản gia không có ý định thăm dò thân phận của tôi. Mà dù có thăm dò thì tôi cũng chỉ có thể trả lời bản thân là Phục hồi sư hạng F.
☆
Sau đó, nhờ
và của tôi mà chuyến đi trở nên thuận lợi hơn rất nhiều. Phải như nhận ra ngay từ đầu thì đã tốt rồi.
"Đây là hầm ngục Sương độc..."
Bề ngoài trông chỉ như một hang động bình thường chính là điểm khốn nạn nhất của hầm ngục Sương độc. Thời kỳ đầu có rất nhiều người chơi đã bị đánh lừa bởi dáng vẻ tầm thường của Sương độc. Phải đến khi bước vào mới nhận ra bên trong chính là địa ngục.
Game thì không nói làm gì. Có thể xem như là một trò đùa của nhà phát triển dành cho người chơi. Nhưng nếu đem ra thực tế... ừm, thứ này chẳng khác gì ác ý của tạo hóa.
Xét về tính cách của nữ thần cai quản hầm ngục Hexa, có bày ra những trò đánh lừa thâm độc thế này thì cũng chẳng lạ gì...
"Cô Masha, cô định dùng chiến thuật như thế nào?"
"Chiến thuật nhỉ... Trước đó, tôi có thể hỏi ông một điều được không?"
"Xin cô cứ tự nhiên."
"Ông có nói sắp đến kỳ hạn ngày sinh nhật của cô chủ... đó là lý do ông cần gấp hoa Veniran? Nếu được ông có thể cho tôi biết chi tiết không?"
Ông quản gia gật đầu.
Thực tâm mà nói, lý do có ra sao cũng không quan trọng. Đây chỉ là thói quen của cá nhân tôi thôi. Trong game, tôi cũng thường hay hỏi NPC chi tiết nhiệm vụ.
"Đây là thông lệ của gia đình tử tước Warbeck. Vào năm sinh nhật một tuổi của cô chủ Veniran, có một thương nhân đã tặng hoa Veniran cho cô chủ. Kể từ đó thì thông lệ này bắt đầu."
Hoa Veniran chỉ có thể thu thập được từ hầm ngục Sương độc (hầm ngục có độ khó xếp đầu trong số những hầm ngục cấp độ 7). Trang trí hoa Veniran trong tiệc sinh nhật của con gái -> chính là phương thức hoàn hảo nhất nhằm thể hiện sức mạnh của gia tộc. Chưa kể, tên của con gái và tên của hoa đều là Veniran.
Cảm nhận được định mệnh cũng như chứng kiến nét mặt ngỡ ngàn của khách tham gia trước vẻ đẹp của hoa Veniran trong buổi tiệc sinh nhật, ngài tử tước Warbeck đã quyết tâm sẽ trang trí hoa Veniran trong tiệc sinh nhật của con gái vào hằng năm.
Tuy nhiên, thu thập hoa Veniran từ hầm ngục Sương độc không phải là một việc đơn giản. Mỗi năm đều có rất nhiều binh sĩ kỹ sĩ dưới trướng tử tước Warbeck phải hi sinh vì nhiệm vụ này.
Mức độ thiệt hại tính đến hiện tại đã đạt đến một con số chẳng ai muốn đếm. Dẫu thế, tử tước Warbeck đã không thể dừng việc này lại được nữa.
Hoa Veniran giờ đây đã tượng trưng cho sức mạnh binh lực của tử tước Warbeck. Hoa Veniran không xuất hiện trong tiệc sinh nhật của con gái cũng đồng nghĩa -> binh lực của tử tước Warbeck đã suy tàn.
"Năm nay phải nhờ đến mạo hiểm giả... nghĩa là binh lực của tử tước Warbeck..."
"Đúng như cô Masha suy đoán. Chúng tôi không còn binh lực cũng như chi phí để bước vào Sương độc nữa."
"Vậy mà, ngài tử tước vẫn không từ bỏ...?"
"...Ngài ấy là một người rất coi trọng thể diện."
Ông quản gia thể hiện nét mặt sầu não. Dường như không có ý định nói thêm gì.
"Tôi đã hiểu đại khái tình hình rồi. Chiến thuật rất đơn giản. Phòng ngự cứ giao cho tôi. Mục đích là hoa Veniran ở tầng năm mươi. Nếu hoàn toàn tảng lờ đi ma vật, trong đêm hôm nay sẽ hoàn thành mục tiêu."
"Vậy thì, bắt đầu luôn thôi nhỉ."
Không phải xác nhận nữa. Chúng tôi cứ thế tiến thẳng vào hầm ngục Sương độc.