Phục Hồi Sư Trở Về Từ Vực Thẳm

Ù hè hè... Lắc đầu. Không! Không được!! Ngày hôm nay tôi đã quyết là sẽ đến Hội Mạo hiểm rồi. Tại sao tôi vẫn còn ngồi trên ghế sô pha, vuốt ve tai và đuôi của Nene chứ?!
1

"Tiểu thư Masha, không phải hôm nay tiểu thư sẽ đến Hội sao?"

Kon đã rửa hoàn tất chén bát của bữa sáng, quay trở lại phòng khách, nghiêng đầu nhìn tôi.

"Đ-Đúng vậy nhỉ..."

Mặc dù không khỏi cảm thấy đáng tiếc, nhưng tôi đành phải rời tay khỏi chiếc đuôi bông mềm mịn của Nene. Tôi đã phải cố gắng rất nhiều trong việc nghĩ ra những màn biểu diễn ma thuật. Nhờ vậy mà cuối cùng Nene cũng gỡ bỏ cảnh giác với tôi. Vẫn cảm thấy sờ chưa đủ là thế, tôi nhẹ nhàng từ bỏ.

"Tiểu thư Masha có công việc phải ra ngoài. Nene, hôm nay đến Leviathan Đình cùng mama nhé."

"Vâng ạ~"

Nene khỏe khoắn trả lời rồi chạy đến bên cạnh, ôm lấy hông của Kon.

Cũng đã khoảng một tuần kể từ ngày hôm đó (ngày tôi đến điện thờ và giải trừ lời nguyền cho Nene), nếu tôi cứ tiếp tục ăn bám ở nhà của Kon thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành bại nhân. Dục vọng (đuôi và tai cáo) không còn ở cạnh bên nữa, tôi cũng nên chỉnh đốn lại tinh thần và đi đến Hội thôi.



Hmm.... tôi đã đến Hội rồi. Nhưng quả nhiên vẫn chẳng có một bóng ma nào lai vãng tìm tôi.

Ngồi tại một bàn ở khu vực quán ăn, tôi vừa uống nước ép vừa quan sát xung quanh.

Có một vài mạo hiểm giả dõi theo tôi bằng cặp mắt hiếu kỳ, nhưng họ lại không đến gần. Kiểu như đang chờ đợi ai đó hành động trước.

Bình thường cũng có người nhìn tôi bằng cặp mắt hiểu kỳ như trên. Tuy nhiên, đó là bởi họ tò mò với đôi mắt đã bị che phủ sau một lớp vải đen của tôi. Còn lúc này thì khác, dường như họ đang chú ý đến trâm cài áo và rosario quấn quanh hông tôi.

(Có vẻ như là nhờ gia nhập giáo hội rồi.)

Hầy... Hơi đáng tiếc vì sự chú ý này không phải là xuất phát từ sức lực của bản thân... mà, sao cũng được. Điều tôi sợ nhất là không có ai bày tỏ hứng thú với mình. Tình hình này, chắc không lâu nữa sẽ có người tìm đến. Hi vọng thế...

*Xì xào* *Xì xào*

Lúc này, ở khu vực gần cổng ra vào bỗng trở nên ồn ào. Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi đưa mắt nhìn ra.

(Phụt.... ahaha!)

Nguy thật! May mà tôi giữa được cái poker face.

...À không không. Như thế này thì thất lễ quá. Ít nhất thì tôi đã có một tràn cười muốn phun nước ép ở trong lòng. Nhưng mà nhé, đây không phải là lỗi của tôi đâu.

Không được cười trên nỗi đau hoặc diện mạo của người khác. Hành động đó là vô cùng thất lễ. Đối với người có học thì điều này hẳn là thường thức. Ừm mà, dù có nói vậy đi nữa thì... gặp phải một tình huống quá bất ngờ, con người ta vẫn sẽ phản ứng theo lẽ tự nhiên thôi. Cũng giống như tôi vừa rồi vậy.

Đợi tôi một chút...

(Ahahahahaha!)

...phù. Tuy đã cố gắng hết sức, nhưng tôi vẫn không thể kìm hãm được cảm xúc thật sự của bản thân. Khuôn mặt đó là như thế nào chứ?! Không lẽ là đang làm mặt hề?? Tóm lại, bởi khuôn mặt của ông chú vừa bước vào Hội quá đỗi buồn cười nên tôi đã lỡ thất tiếu.

Nếu đây không phải là cố tình nhắm đến thì chắc hẳn chỉ có thể là thiên tài thôi. Ông chú này mà trở thành diễn viên hài hay nghệ sĩ thì chẳng ai bằng. Chỉ nhìn mặt thôi đã muốn cười... ủa, đây chẳng phải cheat sao?

"Ông chú cỏ dại lại đến nữa rồi ạ... phụt!"

"Mày! Như thế là thất lễ đây...phụt!"

"Tụi mày cười nhiều quá rồi đó...phụt!"

"Phụt!"

(Nói gì đó đi chứ!)

Thôi, không ổn rồi, tôi sắp không chịu đựng được nữa!

Dùng một tay ôm ngực, tôi đánh mặt đi chỗ khác, tập trung nhìn vào bê mặt chất lỏng trong cốc của mình.

"Gần đây không thấy ông chú cỏ dại đâu, sao hôm nay lại đến nhỉ ...phụt!"

"Thì là ông chú cỏ dại mà. Ngoài hái cỏ ra thì còn làm gì được khác. Không muốn bị gọi ra chinh phạt ma vật trên biển nên mới vắng mặt cho đến thời điểm này... phụt!"

"Ra là vậy, hết tiền chứ gì... phụt!"

Tịnh tâm. Tịnh tâm. Tịnh tâm.

"Cho hỏi..."


(Phụt!)

Gương mặt! Gương mặt buồn cười xuất hiện trên bề mặt chất lỏng!!

Thọc vào điểm mù như thế này thì làm sao mà đỡ cho được!

Chết tiệc, đau bụng quá...

(Mà tại sao ông chú này lại đến tìm mình chứ?!)

"...cô có phải là phục hồi sư đã đưa ra thông báo cho thuê không?"

Ồ, giọng của ông chú... cỏ dại? này nghe có vẻ trẻ hơn vẻ ngoài.

Cố gắng giữ nguyên pocker face, tôi từ từ dựng người dậy và quay về phía ông chú.

"Đúng vậy. Ông có việc gì cần tìm tôi sao?"

Mừ, nếu không nhìn trực tiếp vào mặt mà chỉ nhìn vào cổ áo thì không sao à. Khuôn mặt của ông chú cỏ dại này đúng là thuộc hạng xịn. SSR Face.

"Ta nhìn thấy thông tin ở bảng thông báo. Ta tên là Pier. Mạo hiểm giả hạng F. Gần đây số lượng ma vật trong rừng tăng lên rất nhiều, ta có thể thuê cô được không?"

"Pierrot... à không, Pier nhỉ. Tất nhiên rồi. Nếu ông trả đủ phí."

Ông chú cỏ dại cho tay vào túi lấy ra một đồng sắt và đặt lên tay tôi.

"Cô chỉ cần nhiêu đây thôi sao?"

"Tôi làm công việc này không hẳn là vì tiền... bây giờ đi luôn chứ?"

"Ờ."

Ông chú cỏ dại đi trước, tôi theo sau. Cả hai chúng tôi cùng bước ra khỏi tòa nhà Hội và đi đến cổng của thành phố.

Vì chỉ là người dân nước lả nên trên đường giữa tôi và ông chú cỏ dại chẳng có một cuộc hội thoại nào. Nhưng khi ra khỏi thị trấn, trên con đường mòn dẫn vào rừng, ông chú cỏ dại đột nhiên mở miệng.

"Nghĩ cũng lạ. Phục hồi sư đại đa số sẽ tham gia vào một tổ đội cố định. Bình thường nếu muốn nhờ giúp đỡ thì chỉ có thể đến giáo hội trả phí đắt..."

Ông chú cỏ dại nói ra những nghi điểm như thể tự vấn.

(Ra là vậy.)

Nghe ông chú có dại nói, tôi mới nhận ra thông báo mà mình đề ra đáng ngờ đến mức nào.

(Thì ra... đây là lý do không ma nào đến tìm mình.)

Tôi cứ nghĩ người ta sẽ hiếu kỳ mà tìm đến. Quả là một điểm mù. Lẽ ra tôi nên đứng trên góc nhìn của con người ở thế giới này... mà, giờ có nghĩ cũng vô ích nhỉ.

"Như khi nãy tôi đã nói, tôi làm công việc này không hẳn là vì tiền. Rồi ông sẽ hiểu thôi."

"Vậy à. Thế thì nhờ cậy vào cô."

Sao cũng được, tôi giả vờ cảnh giác nhìn xung quanh để không phải ngước đầu lên, tránh cho khuôn mặt của ông chú cỏ dại không rơi vào tầm mắt.

Công việc của Phục hồi sư không bao gồm trinh sát.

Khi kẻ thù bất ngờ xuất hiện thì tùy cơ ứng biến, triển khai kết giới. Khi đồng đội bị thương thì sử dụng chữa lành vết thương cho đồng đội. Bảo vệ được hai quy tắc cơ bản này thì đã là một Phục hồi sư đích thực rồi.

"Đây là một trong những địa điểm ta thường thu thập thảo dược..."

Ở một nơi khá sâu trong rừng, ông chú cỏ dại bất ngờ dừng chân lại. Cùng với lời giải thích, ông ta chỉ ngón tay vào một tảng đá.

(Đây là nơi thu thập thảo dược?)

Trong khi tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì, đang nghiêng đầu quan sát tảng đá, ông chú cỏ dại đã bước đến gần, đẩy tảng đá sang một bên.

Tảng đá trông có vẻ nặng nề bị đẩy đi và... thứ xuất hiện ở bên dưới tảng đá chính là một lối đi ngầm!

"Ồ!"

"Quả nhiên là cô nhìn thấy nhỉ... bằng đôi mắt đã bị bít kín. Mà, tóm lại nếu cô giữ bí mật về chỗ này thì ta rất cảm kích."

Ông chú chỉ quay lại nhìn tôi, nói như vậy rồi nhảy vào lối đi ngầm.


Không che đậy được sự hiểu kỳ, tôi cũng nối bước theo ông chú.

Bên dưới lối đi ngầm khá tối. Dường như đã có chuẩn bị từ trước, ông chú dùng đá đánh lửa thấp sáng ngọn đuốt treo trên tường và dùng nó soi sáng.

Lối đi ngầm không ngốn quá nhiều thời gian của tôi và ông chú cỏ dại. Ở cuối lối đi ngầm, ông chú cắm đuốt lên tường theo đúng nghĩa đen và tiến về phía trước. Tôi cũng học theo ông chú, bước thêm một vài bước.

"Waaa~"

Ai có thể ngờ được một khung cảnh lộng lẫy như thế này lại xuất hiện sau con đường tăm tối kia?

Mở rộng trước mắt tôi lúc này là một không gian mái vòm tỏa ra ánh sáng lân quang tuyệt đẹp. Có vẻ như nơi đây là một hang động ngầm.

(Tuyệt thật đấy!)

Trên internet thì tôi đã được nhìn thấy nhiều rồi, nhưng ngoài hiện thực thì đây là lần đầu tiên. Một nơi kỳ diệu như vậy, tôi hoàn toàn không có tự tin để chuyển đổi sang ngôn từ, chỉ có thể ngơ ngác ngắm nhìn.

Trần hang, thạch nhũ, hồ nước ngầm phản chiếu ánh sáng lân quang và đa dạng phong phú cây cỏ mọc xung quanh những tảng đá màu xanh lam.

Sau một hồi nhìn ngắm cảnh vật trong hang, tôi chuyển tầm nhìn sang ông chú cỏ dại.

"....."

Ông chú cỏ dại đang khom người xuống tại một tảng đá, sử dụng con dao lấy ra từ thắt lưng, nhắm vào phần rễ của thứ gì đó trông giống thảo dược, thực hiện động thái bới đất.

"Tôi giúp ông nhé?"

"Không. Cô thay ta cảnh giác là được rồi."

Thế à.

Tùy tiện lựa một tảng đá không có thảo mộc bén rễ, tôi đặt hông xuống. Cảnh tuy đẹp nhưng ngắm mãi cũng chán, tôi chống cằm bằng một tay, đưa mắt quan sát ông chú cỏ dại.

Ông chú cỏ dại dùng dao bới đất. Cảm thấy hài lòng với độ sâu, ông chú đặt dao xuống, dùng tay nắm thảo mộc kéo lên, nhẹ nhàng từ tốn cho vào túi vải ở bên hông.

Mặc dù chỉ có một tay nhưng động tác của ông chú cỏ dại rất chuyên nghiệp. Xem ra, biệt danh "ông chú cỏ dại" không chỉ được đặt cho vui. Ông chú cỏ dại quả thật rất rành về cỏ hay nói đúng hơn là thảo mộc.







(Aaa, rảnh quá...)

Không có việc gì cho tôi làm. Ma vật cũng không xuất hiện.

(À, phải rồi!)

Vì quá rảnh rỗi nên tôi quyết định sẽ thử xem trộm bảng trạng thái của ông chú cỏ dại.

(Hừm hừm... Ồ! Cái gì thế này? Nghề này mình chưa thấy bao giờ!)




~ Nghề nghiệp: Thái thủ sĩ ~




Theo trực quan, tôi đoán đây là một nghề nghiệp liên quan đến hái thảo dược. Thêm nữa, nghề này không tồn tại trong TWOF. Là một nghề hoàn toàn mới!

(Còn gì nữa không... Ể?)

Chẳng phải ông chú này sở hữu nghề nghiệp cao cấp sao?

Trinh sát. Hiệp sĩ. Thủ hộ... nhìn sơ bộ cũng có đến 3 nghề cao cấp. Trong khi đó Thái thủ sĩ lại là nghề phụ. Tại sao ông ta lại không chọn nghề cao cấp nhỉ??

Mà khoan... có thể thiết lập nghề phụ vào khung nghề chính sao? Còn nữa, toàn bộ những nghề trước đó đều cấp độ 1? Làm thế nào mà ông ta có thể giải phóng nghề trung cấp và cao cấp??

Mừ, có gì đó rất kỳ lạ ở đây...


Tuy sở hữu chừng ấy nghề nghiệp, nhưng chỉ số của ông chú cỏ dại không mấy cân bằng. STR và VIT tương đối cao, DEF, MND và những chỉ số khác thấp đến mức tệ hại. Đặc biệt nhất là CHR... -50?!

CHR: -50 -> Đây là nguyên nhân khiến cho khuôn mặt của ông chú cỏ dại trở thành cổ máy tạo tiếng cười sao? Nhưng mà bằng cách nào... À, là do lời nguyền!




~ Trang thái: Lời nguyền hoại sắc ~




Quá nhiều thông tin! Trong một khoảng thời gian ngắn như này, làm sao mà tôi có thể sắp xếp được đây?!

Tạm thời nghề nghiệp và chỉ số không cân bằng hãy để sau hẳn tìm hiểu đi. Những dạng thông tin kiểu này, rất có thể kỹ năng sẽ hữu ích. Bây giờ quan trọng nhất là lời nguyền.

Một khi đã phát hiện lời nguyền, tôi không thể giả vờ như chưa nhìn thấy gì được. Đây là bản tính của người chơi Phục hồi sư rồi.

...Có điều, tôi cũng không thể tùy ý giải trừ lời nguyền được. Việc này còn phải phụ thuộc vào quyết định của ông chú cỏ dại nữa. Biết đâu khuôn mặt đó là kết quả của sự hi sinh, chọn bán mình vì hài kịch thì sao?

"À này, tôi có thể hỏi một điều được không?"

Tôi bước đến gần ông chú cỏ dại.

"Chuyện gì?"

Ông chú xoay cổ, ngước đầu nhìn tôi.

(Phụt!)

Nguy thật! Cũng may mà tôi kịp thời đưa tay bịt miệng.

"....Biết hỏi thế này có hơi thất lẽ, nhưng khuôn mặt đó của ông....."

"À, nếu muốn cười thì cô cứ cười. Ta đã quen rồi. Từ khi sinh ra nó đã đã trông như này."

"R-Ra là vậy."

Tôi bị áp đảo bởi chất giọng lạnh lùng của ông chú.

"Nếu không có gì nữa thì nhờ cô tiếp tục-"

"Giả như tôi nói là có cách giải trừ lời nguyền trên khuông mặt ông, thì ông nghĩ thế nào?"

Không đợi ông chú nói hết câu, tôi đi vào thẳng vấn đề.

"Thật chứ!"

Ông chú cỏ dại bất ngờ đứng dựng lên. Bàn tay trái của ông chú bắt mạnh lấy vai tôi. Hai mắt mở lớn kinh ngạc.

"....mà, làm gì có chuyện thuận lợi như thế."

Nhưng rồi, tựa như đã giác ngộ điều gì đó, ông chú lắc đầu, trở về tư thế ngồi khom lưng.

".....tôi lừa ông thì được lợi gì chứ?"

Đột nhiên bị chạm vào vai khiến tôi khá bất ngờ, nhưng tôi đã nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.

"Ha ha, thế thì cô được lợi gì khi giúp ta?"

Thay vì gọi là cứng đầu, tôi thấy ông chú cỏ dại nói đúng hơn là đã bỏ cuộc.

Nghĩ cũng hợp lý. Ai lại chấp nhận khuôn mặt của bản thân khi sinh ra đã là một trò cười cho thiên hạ? Nếu có thì hẳn là dị nhân rồi. Tôi có thể tưởng tượng được ông chú cỏ dại đã thử nghiêm rất nhiều biện pháp, nhưng toàn bộ đều thất bại.

"Nếu ông không tin thì hãy thử từ cánh tay bị mất đó đi."

Tôi ngồi chống gối xuống mặt đất, đưa hai tay lên và sử dụng .

"Không đùa đấy chứ!"

Những hạt ánh sáng xanh lá nhạt hội tụ và tái tạo cánh tay đã bị mất của ông chú cỏ dại chỉ trong một nốt nhạc.

Không giấu được vẻ kinh ngạc, ông chú cỏ dại nhìn chăm chăm vào cánh tay vừa được tái tạo, thử đóng mở các ngón tay và bàn tay.

"Ông không thích nó thì tôi sẽ cắt rời cánh tay đó và trả lại trạng thái-"

"Đ-Đừng có nói những điều nghe nguy hiểm như vậy!"

Ông chú cỏ dại ôm cánh tay vừa được tái tạo vào lòng như thể muốn bảo vệ nó khỏi tôi.

"Ta nghe nói chỉ Thánh nữ mới có thể tái tạo một phần đã bị mất trên cơ thể... không lẽ cô là-"

"Chuyện đó giờ không quan trọng. Ông có muốn giải lời nguyền trên khuôn mặt không?"

Tôi chỉ mới quen biết ông chú cỏ dại vào hôm nay. Quả thật chẳng có lý do gì để tôi giúp ông chú này cả. Nhưng một khi đã tìm thấy lời nguyền, tôi không thể giả vờ như chưa thấy được. Nó đi ngược với quy tắc Phục hồi sư của tôi.


Quan trọng hơn, chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi giải trừ lời nguyền của ông chú cỏ dại? Đúng rồi đấy, thực lực của tôi sẽ được mọi người biết đến!

Mà, mặc dù có hơi miễn cưỡng đôi chút, nhưng tôi không thể tiếp tục ngồi không chờ đợi được nữa. Cơ hội hành động đã ở trước mắt, lý do gì mà lại không nắm bắt chứ?!

Biết rằng bản thân có hơi nông nóng, tuy vậy tôi không có ý định bỏ qua cơ hội này.

"Thoát khỏi khuôn mặt này... là một điều ta vẫn hằng mong ước. Nhưng mà, ta thật sự không thể hiểu được động cơ của cô. Ngay cả cánh tay đã mất này nữa..."

Ông chú cỏ dại có vẻ bối rối, hạ mắt nhìn xuống cánh tay phải mới cứng của bản thân.

À... tôi hiểu ra rồi. Chắc hẳn là ông chú này đang cảm thấy nghi ngờ. Gặp phải một điều may mắn đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu liên tục gặp may mắn, con người ta sẽ đâm ra sợ hãi và nghi hoặc... kiểu như vậy đúng không?

"Như tôi đã nói lúc đầu, tôi không làm công việc này vì tiền. Nhưng nếu ông cảm thấy nghi ngờ, vậy thì như thế này nhé. Phí chữa trị cánh tay là năm đồng vàng, phí giải trừ lời nguyền trên khuôn mặt là mười đồng vàng."

"Năm và mười... tổng cộng là mười lăm đồng à! Ta không có nhiều tiền như vậy."

"Không hẳn là tôi muốn ông trả trong một lần. Nếu ông chấp nhận gói điều trị này, ngây bây giờ tôi sẽ tặng kèm cho ông dịch vụ chuyển đổi nghề nghiệp!"

"...Cô đang nói cái gì vậy?"

"Nếu có một nghề nghiệp cao cấp hơn, ông có thể nhận yêu cầu thảo phạt. Thu nhập, cấp độ và hạng của ông cũng sẽ được cải thiện. Không những trả phí điều trị cho tôi, ông còn có thể nói lời tạm biệt với khuôn mặt kinh tởm này nữa đấy!"

"K-Kinh tởm..."

Ấy, lỡ lời rồi... ehe~

"Ông thấy thế nào?"

Tôi chồm về phía trước, ông chú cỏ dại lùi về phía sau.

"Ta... có thể tin tưởng cô chứ?"

"Vậy để tôi cắt cánh tay đó và kết nối nó lại một lần nữa-"
1

"H-Hiểu rồi hiểu rồi! Hãy giải lời nguyền trên khuôn mặt của ta đi!"

Phải như vậy chứ!

Ông chú cỏ dại là một người khá nổi bật. Nhìn vào biểu hiện trong Hội lúc nãy cũng đoán được. Lời nguyền trên khuôn mặt của ông chú mà biến mất, chắc hẳn sẽ thu hút được rất nhiều sự chú ý!

"Bắt đầu nhé... !"

Đã nhận được chấp thuận của ông chú cỏ dại, tôi bắt tay vào hành động luôn. 

Ánh sáng từ tập trung trên khuôn mặt của ông chú, rồi dần dần tan biến.

"Xong rồi.....ể?"

Ánh sáng đã không còn nữa và thay vào đó là...

"G-Gương mặt của ta thế nào rồi?"

".....mà, tự nhìn đi !"

"Hả... tại sao Phục hồi sư có thể sử dụng ma pháp... HẢ?!"

Ông chú cỏ dại - Pier cứng họng trước bộ dạng của bản thân trong tường băng.

Công việc của tôi chỉ đến đây thôi. Tùy tiện tìm một tảng đá nào đó, tôi đặt hông xuống và dùng ánh mắt lãnh đạm quan sát ông chú... không, bây giờ nên gọi là thanh niên Pier nhỉ?

"Đây... đây thực sự là khuôn mặt của ta sao!"

Pier ngó nghiêng ngó dọc quan sát khuôn mặt vốn có của bản thân từ mọi góc độ. Ánh mắt ẩn chứa hồ nghi như thể không tin vào những gì bản thân nhìn thấy.

"À, nghề Thủ hộ, Hiệp sĩ, Trinh sát, trong ba nghề này ông thích nghề nào?"

"Cô đột nhiên hỏi gì thế?"

"Trả lời đi."

"...Nếu bắt buộc thì ta thích nhất là hiệp sĩ."

"Đợi một chút.... Okay. Tôi đã thiết lập Hiệp sĩ vào khung nghề chính của ông."

"Hả?"

"Hôm nay chỉ đến đây thôi. Tôi cảm thấy mệt rồi, tôi về đây. Chúc ông may mắn."

"...Cô đột nhiên bị làm sao thế?!"

Bỏ lại thanh niên Pier ở phía sau, tôi nhàn nhã rời khỏi hang động.

Tôi vừa nhận ra một điều mới về bản thân. Có vẻ như, tôi rất ghét những tên con trai có giá trị lệch khuôn mặt cao.

(Mua gì đó cho Nene rồi về luôn thôi.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận