"Cho hỏi..." Người đàn ông tóc vàng ăn mặc thời thượng rụt rè đưa tay lên, tay còn lại vẫn đang cố định khăn tay trên trán "Tôi có thể phát ngôn được chưa?"
"A a a a..." Thiếu nữ trong bộ trang phục nữ tu sĩ bối rối nhìn qua nhìn lại.
(Cô gái này liệu có ổn không vậy?)
Bất chợt tôi nhận ra Sophia đang nhìn mình.
Ánh mắt ấy cứ như đang ngầm bảo rằng "Xin nhường ngài Sứ đồ" vậy.
(Hầy, thật phiền phức...)
Nhưng ngẫm lại, nếu tự tay giải quyết vụ việc này hẳn sẽ có lợi hơn cho tôi rất nhiều.
(Cô gái Sophia... thưc ra cũng hiểu chuyện đấy chứ.)
Tạm thời.
"Tư tế, cô tên gì?"
Mặc dù tôi đã xem qua thông tin của thiếu nữ bằng nhưng vẫn giả vờ hỏi vậy.
"T-Tôi tên Beaty ạ..."
Thật chẳng thể hiểu nổi tại sao thiếu nữ này lại nhút nhát như vậy.
"Beaty nhỉ. Cô hãy ra ngoài canh trừng. Đừng để ai khác vào Điện thờ trong khoảng thời gian này."
"Đ-Đã rõ ạ..."
Beaty nhắm mắt nhắm mũi chạy ra bên ngoài. Vì một lý do nào đó mà cô vấp té. Cố gắng không khóc, cô đứng lên, tiếp tục chạy. Tôi chỉ có thể đứng theo dõi bóng lưng đó bằng ánh mắt mơ hồ.
(Giờ thì...)
"Bên trong có phòng tiếp khách không, Sophia?"
"Có ạ. Để tôi dẫn đường."
Vì không muốn làm phiền đến Kon đang chăm Nene, cũng như để có một không gian dễ nói chuyện hơn, chúng tôi di chuyển đến phòng tiếp khách bên trong điện thờ.
Căn phòng mà chúng tôi đến là một căn phòng đơn sơ được bố trí bàn làm việc bên cạnh cửa sổ, hai kệ sách, tủ đặt ấm trà, và bàn tiếp khách.
"Mời ngài ngồi."
Tôi và Sophia, đối diện là vị khách tóc vàng kia đồng thời đặt hông xuống ghế.
Nhân tiện thì lúc này tôi đang để chế độ và cho {Hiện} chiếc vương miện bằng pha lê được cấu thành từ bảy sắc màu trên đầu.
Từ nãy đến giờ vị khách tóc vàng kia vẫn luôn chú ý đến chiếc vương miện lơ lửng trên đầu tôi, nhưng tôi đã quyết định sẽ không đề cập đến nó.
"Trước hết hãy giới thiệu về bản thân nhỉ. Tôi là Sophia. Thánh nữ được Giáo hội điều phái đến Điện thờ tọa lạc ở thành phố cảng Ezeruhi. Còn vị bên này là..."
"Masha là được rồi."
"Rất vinh dự được gặp hai người. Tôi tên là Johan Lizeroux."
Lizeroux? Hình như tôi đã nghe cái tên này ở đâu rồi.
"Ngài Lizerous nhỉ. Xin được phép thất lễ, có phải ngài Lizeroux đây là trưởng thương hội Lizeroux?"
"Vâng. Rất vinh hạnh vì thương hội của tôi được Thánh nữ biết đến."
Ồ, hóa ra là thương hội Lizeroux! Trong lúc đi tản bộ để làm quen với đường phố ở thành phố cảng Ezeruhi, tôi đã bắt gặp rất nhiều cửa hàng thuộc sở hữu của thương hội Lizeroux. Không giấu gì, túi chéo, giày và một vài dụng cụ cá nhân cũng được tôi mua từ cửa hàng của thương hội Lizeroux.
"Ngài Lizeroux đừng kiêm tốn như vậy. Thương hội của ngài là một thương hội lớn có mặt ở khắp nơi trên Vương quốc."
"Không không, chẳng qua là tôi gặp may mắn thôi."
Ngoài mặt thì nói như vậy, nhưng Johan Lizeroux trông có vẻ rất vui khi được người khác tán thưởng thương hội của mình.
"Sophia."
"Vâng. Ngài Lizeroux, hôm nay ngài đến đây là có việc gì ạ?"
Tôi nhắc nhở Sophia vào trọng tâm của cuộc nói chuyện.
"Xin lỗi." Johan Lizeroux đặt một tay lên ngực, hít vào và thở ra một hơi "Thực ra, hôm nay tôi đến đây là vì muốn nhờ Thánh nữ chữa trị giúp cho con gái của tôi."
À, là quest trị liệu đây mà. Tôi đã hoàn thành hàng trăm nhiệm vụ giống thế này trong lúc thực hiện Job Quest của Giáo hội rồi.
Nhớ lại lần đầu làm Job Quest, tôi đã khá ấm ức khi nhiệm vụ yêu cầu kỹ năng . Vào thời điểm ấy, mặc dù đã đủ điệu kiện giải phóng nghề nghiệp Nữ tu sĩ, nhưng tôi vẫn cứng đầu giữ nguyên nghề nghiệp Phục hồi sư.
Sau cùng, nhờ nhận được trong máy Gacha, bằng một cách nào đó tôi đã vượt qua được Job Quest đầu tiên. Kể từ sau lần ấy, tôi ưa dùng này.
Những người chơi đồng nghiệp khác luôn nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn thấy sinh vật lạ, nhưng tôi vẫn giữ vững lối chơi, không hề bị suy suyển.
Ngẫm lại thì... khi đó tôi quả là ngốc thật. Rõ ràng có thế chơi miễn phí vậy mà tôi lại tốn tiền. A ha ha..
Nhưng bây giờ thì khác rồi, tôi đã sở hữu kỹ năng xịn xò hơn . Dẫu có là quest trị liệu nan giải đến đâu, tôi nhất định cũng sẽ đả bại được!
(À, nhưng người đàn ông này đã chỉ đích danh Thánh nữ.)
Vậy thì không đến lượt tôi rồi. Tôi chưa thiếu thường thức đến mức nhảy ra giành quest của người ta.
Ban nãy là vì Sophia không hóa giải được lời nguyền kia. Hơn nữa Kon còn là người quen của tôi. Nếu không phải như vậy, tôi cũng không hơi đâu mà xen vào.
"Tình trạng con gái của ngài Lizeroux hiện tại thế nào rồi ạ."
"Vâng... nói sao nhỉ... vào một ngày, tự nhiên con bé không thể xuống giường được nữa. Những món mà con bé rất thích ăn cũng không ăn hết được... gia đình chúng tôi đã mời rất nhiều y sĩ đến nhưng không ai đưa ra chẩn đoán chính xác."
Tôi lấy một chiếc bánh quy ở trên bàn cho vào miệng.
(Không ngon lắm...)
Thành thực mà nói, tôi không có kiến thức về y học. Nghe tai này cũng chỉ lọt qua tai kia. Thay vì vắt óc suy nghĩ, chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?
(À này, tại sao cô lại nhìn sang tôi?)
".............."
".............."
(Thôi được rồi.)
Kiểu này... chắc hẳn là không thể trông chờ vào Sophia được rồi. Mà, Thánh nữ thì làm sao có kiến thức về y học. Điều này đã được chứng minh trong cốt truyện của Job Quest rồi.
Giả như trong Giáo hội có người trị liệu được bệnh tật, vậy thì sẽ chẳng mượn đến tay của người chơi.
"Chúng tôi có thể xem trực tiếp tình trạng của con gái ông được không?"
"Vâng, hiện tại vợ tôi đang chăm sóc con bé ở ngoài xe ngựa. Tôi có thể gọi hai người vào đây không?"
"Tất nhiên. Sophia, ở đây có phòng bệnh chứ?"
"Có ạ. Ở bên cạnh."
"Vậy chúng ta chuyển qua đó đi."
Johan Lizeroux vội vàng chạy ra bên ngoài. Sophia theo sau ông ta. Còn tôi đến phòng bệnh trước.
(Phong ý tế nhỉ.)
Nhìn vào quy mô của điện thờ ở đây, tôi đã đoán được phần nào rồi. Nhưng chỉ có 3 giường bệnh... chẳng may xảy ra biến cố thì biết phải xoay sở thế nào đây?
Ngồi bên trong phòng bệnh chờ đợi khoảng 5 phút, Sophia cùng Johan Lizeroux đã quay trở lại. Theo sau họ còn có một người phụ nữ tóc bạch kim sở hữu nhan sắc tuyệt mỹ và một bé gái nhỏ trắng toát trong vòng tay người phụ nữ.
Johan Lizeroux bắt đầu giới thiệu về gia đình của bản thân sau khi bé gái nhỏ nhắn được đặt lên giường.
Người phụ nữ tóc bạch kim là vợ của Johan Lizeroux, tên Nathaline Lizeroux.
Khi được chồng giới thiệu, người phụ nữ - Nathaline Lizeroux - nắm chặt hai tay ở phía trước, cúi nhẹ đầu. Động thái đó đã vô tình phô diễn vòng một đầy đặn không thua kém gì tôi và Sophia.
(Gã Johan này, thật đáng ghen... à không, thật may mắn.)
Tiếp đến là cô bé nhỏ nhắn đang thở ngắt quãng trên giường bệnh.
Cô bé là con gái của hai vợ chồng Lizeroux, tên Liane.
Chỉ thoạt nhìn thôi cũng đủ đoán được, tương lai cô bé này sẽ trở thành một mỹ nữ giống như mẹ của cô bé. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ lưỡng hơn sẽ thấy làn da của cô bé rất trắng. Mái tóc thay vị gọi là bạch kim, cảm tưởng nó gần với màu trắng hơn, tựa như thiếu sắc tố vậy.
"Màu mắt của Liane có phải màu đỏ không? Thêm nữa, cô bé không thể ở trực tiếp bên dưới ánh nắng. Mỗi khi muốn ra ngoài phải mang theo ô?"
"Đúng vậy, làm sao cô Masha biết được nhỉ."
Nathaline đáp lại.
Tôi quan sát Liane thêm một lần nữa và sử dụng .
~ Trạng thái: ~
Quả nhiên là Albino (Bạch tạng). Không chỉ vậy, cô bé còn kém may mắn đến mức mắc phải căn bệnh máu trắng. Dù tôi không sở hữu kiến thức y học, nhưng có lẽ là bẩm sinh, còn chỉ xuất hiện gần đây.
Sinh mệnh của Liane bị bào mòn đi một nửa có lẽ cũng là vì .
"Sophia, cô có thể trị liệu được cho Liane không?"
"Tôi không thể khẳng định."
"Thử xem nào."
"Vâng ạ."
Sophia tiến đến gần giường bệnh, nơi Liane đang nằm.
"!"
".......uuuu....."
Từ lòng bàn tay của Sophia tỏa ra một luồng ánh sáng xanh nhạt. Ngay khi luồng ánh sáng xanh nhạt này bao phủ lấy Liane, cô bé rên lên trong đau đớn.
"Ngốc!"
Tôi gõ lên đầu Sophia.
"...đau ạ!"
"Tại sao cô lại sử dụng ,
của cô đâu?"
Trong kết quả giám định, rõ ràng Sophia sở hữu , nhưng chẳng hiểu sao cô ta lại dùng .
Tuy rằng sinh mệnh đã hồi phục nhưng giới hạn sinh mệnh bị giảm xuống. Cứ tiếp tục thế này, không sớm thì muộn, Liane cũng sẽ...
"Trị liệu?"
(Dù có nghiêng đầu thì tôi cũng chẳng khen cô đáng yêu đâu!)
"Thôi được rồi, cô lui về sau đi."
Tôi tiến về phía trước.
Có!
<[Nữ hoàng vực thẳm] đã được chuyển dạng đặc thù [Thánh nữ cổ đại]: Thành công>
[Nhận được danh hiệu: Thánh nữ cổ đại]
Trong không gian trắng xóa. Trước mắt tôi là một tấm gương.
Đó là một tấm gương toàn thân có những họa tiết nổi tinh tế, huyền bí.
Đứng ở đối diện tôi trong gương là một thiếu nữ có diện mạo giống tôi.
Tuy nói là giống, nhưng vẫn có rất nhiều điểm khác biệt.
Mái tóc nâu vẫn thuộc về tôi được trộn lẫn với màu xanh lá. Sắc màu thần bí này, dường như chẳng thể miêu tả bằng lời. Bên dưới mũ trùm đen viền trắng của nữ linh mục, mái tóc này trải dài và nở rộ đến lưng.
Trên cơ thể của thiếu nữ là bộ phục trang linh mục với ba sắc màu chủ đạo là trắng, đen, xám. Áo choàng quanh cổ màu trắng, cút áo vàng. Áo ngoài, váy màu đen. Áo trong màu xám. Chân váy trắng, găng tay đen.
Vương miện trôi nổi trên đầu tựa như pha lê phản chiếu bày sắc màu. Cặp đồng tử từ bi bác ái sở hữu sắc màu peridot đang nhìn vào tôi. Hai tay cầm chụp lại như thể đang cầu nguyện.
(...........!)
Tôi bất giác chạm tay lên gương. Thiếu nữ cũng học theo tôi chạm tay lên. Ngay vào khoảnh khắc ấy, tôi bị hút vào bề mặt của tấm gương, nhưng đồng thời thiếu nữ cũng bị đẩy ra bên ngoài.
Ánh mắt của chúng tôi chạm nhau trước khi vị trí trong ngoài bị tráo đổi hoàn toàn. Trước một hiện tượng kỳ lạ như vậy, tôi chỉ có thể để mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Thế nhưng... khi nhận ra, tôi đã nhìn thấy bản thân trong gương. Còn tôi của hiện tại chính là thiếu nữ.
Giây tiếp theo, đôi cánh thiện ác sau lưng tôi hóa thành những thanh gươm pha lê phán chiếu bảy sắc. Cùng lúc đó, khung cảnh trắng xóa quanh tôi cũng đổ vỡ.
Khi tôi nhắm mắt và mở mắt ra thêm một lần nữa... cảnh vật trước mắt đã trở về là hình ảnh đơn sơ trong phòng bệnh.
"Ôi, thật thần thánh làm sao. Quả nhiên ngài Masha đúng là Sứ đồ được Chủ thần lựa chọn!"
Sophia quỳ xuống mặt đất, chụp hai tay lại cầu nguyện, nước mắt chảy ròng.
(Tốt hơn hết là nên tảng lờ người này.)
Điều kiện: Thành công chuyển đổi hình dạng đặc thù [Thánh nữ cổ đại].
Tính năng: Hiện hữu hóa . Gia tăng hiệu quả kỹ năng của Thánh nữ/Sứ đồ.
Đặc biệt: Tăng 50% (Thiên tộc + 180%) sát thương lên quái vật Bất tử (Undead).
Liếc mắt nhìn lướt qua kết quả giám định của danh hiệu
, tôi nện gót đôi bốt da thời thượng của Thánh nữ xuống sàn gạch, xoay người về hướng hai vợ chồng nhà Lizeroux.
"........."
"........."
Cả hai người đều ngơ ngác nhìn tôi. Biểu hiện nom như não của họ đã ngừng hoạt động.
"Tôi có thể chữa chị cho con gái của hai người. Nhưng tôi có hai điều kiện muốn hai người phải thỏa thuận."
"....Là điều kiện gì ạ. Không. Dù là điều kiện gì thì tôi cũng chấp nhận."
Tựa như Sophia, Johan Lizeroux cũng quỳ xuống. Kéo theo vợ của bản thân.
"Thứ nhất, chuyện của ngày hôm nay tuyệt đối không được tiết lộ ra bên ngoài."
Cùng với lời nói, tôi kích hoạt - hiệu ứng nhận được khi thu thập đủ bộ Abyss của .
"Đ-Đương nhiên rồi ạ."
"Thứ hai, tôi muốn ông giúp tôi bán ma thạch. Vì sự tình riêng mà hiện tại tôi đang có rất nhiều ma thạch."
Tôi lấy ra một viên ma thạch từ và ném nó cho Johan Lizeroux.
"K-Kích cỡ to như thế này... tôi chưa từng nhìn thấy."
"Được hay không?"
"Tất nhiên là không thành vấn đề."
"Vậy thì vụ thương lượng nãy hãy để sang dịp khác."
"Vâng. Nếu ngài đến thương hội Lizeroux và gọi tên tôi, tôi sẽ chào đón ngài bất kể thì giờ."
Tôi gật đầu hài lòng rồi quay trở về giường bệnh, nơi cô bé Liane đang nằm.
Đưa Rosaria đến trước cô bé, tôi tập trung ma lực.
"!"
Ánh sáng bảy sắc bao trùm lấy Liane.
Có thứ gì đó vỡ tan và sắc mặt cô bé dần trở nên hồng hào.